Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 333

“Tê tướng quân, chỉ cần tôi đi theo anh, anh thật sự sẽ buông tha anh Hổ à?” Khóe miệng Tống Liên Nhi giãn ra. Tê Kiêu xốc đệm chăn lên, cười khan: “Vậy phải xem biểu hiện của cô.” Nghe vậy, Tống Liên Nhin cắn môi đỏ.

“Đến đây nào cục cưng.” Tề Kiêu hơi không kiên nhẫn, cưỡng ép kéo Tống Liên Nhi đến bên cạnh.

“AI” “Oanh!” Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta đá bay ra ngoài.

“Liên Nhi.”

“Tê Kiêu, con mẹ nó anh.” Một người đàn ông vạm vỡ đầu đinh nhanh chóng lao đến.

Tống Liên Nhi cuống quít tránh thoát khỏi Tề Kiêu: “Anh Hổ, anh bình tĩnh tí, chúng ta không đấu lại hắn ta.”

“Tề Kiêu, ông đây cúc cung tận tụy cho phủ Trấn Nam Vương các người, mẹ nó anh đối xử như vậy với ông.”

Trịnh Hổ đánh một quyền về phía Tề Kiêu.

“Vèo!" Đúng lúc này, một bóng người từ ngoài cửa bay vào, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trịnh Hổ.

“Âm ầm!” Người của Trịnh Hồ còn chưa tới gần bên giường, thân thể đã bay thẳng ra ngoài, đập ầm ầm trên vách tường.


“Anh Hổ” Tống Liên Nhi muốn tiến lên thì bị Tê Kiêu nằm chặt tóc.

“Thả tôi ra, anh thả tôi ra.” Tống Liên Nhi đỏ mắt cầu xin.

Tề Kiêu vốn không để ý tới, mà từ trên cao nhìn xuống Trịnh Hổ giống như chó chết, khinh thường: “Ông đây chơi phụ nữ của mày là phúc của mày, không biết sống chết.”

Nói xong thì xé áo của Tống Liên Nhi.

“Không.” Trịnh Hổ la hét đến mức tan nát cõi lòng, trong mắt gần như muốn phun lửa.

Nhưng mà Tề Kiêu chẳng những không mềm lòng mà còn càng hưng phấn hơn.

Nhưng ngay lúc hắn ta chuẩn bị tiến hành động tác kế tiếp... “Bộp bộp bộp!” “Hay! Hay! Hay!”

“Thuộc hạ tướng sĩ chỉnh chiến cả đời, lập đại công hiển hách cho nhà họ Tê các người, kết quả lại rơi vào kết cục này.”

“Không hổ là con của Trấn Nam Vương.”

Mỉa mai, trêu đùa, quát mắng, trong lúc mơ hồ còn truyền đến tiếng nói tức giận.

Lúc này Tề Kiêu dừng động tác trong tay lại, hai mắt híp lại.

Câu lạc bộ này ít nhất có hơn trăm thuộc hạ của hắn ta, dưới tình huống không có hắn ta cho phép, có thể nói một con ruồi cũng đừng hòng bay vào được.

Về phần lúc Trịnh Hổ có thể xông vào, tất cả đều là một tay hắn ta sắp xếp, nếu không khoảnh khắc tên kai bước vào cửa đã là người chết rồi.

Vừa nói xong, ba thanh niên một trước hai sau bước vào.

Trong chốc lát, bỗng nhiên con ngươi của Tề Kiêu co rụt lại, rất hiển nhiên, hắn ta đã nhận ra thân phận của người vừa tới.

Lý Trạch Vũ.

Trong kế hoạch của hắn ta, lúc này đối phương nên chết trong hội võ đạo mới đúng, tại sao lại xuất hiện ở đây?


Lễ nào phía Lục Hồng thất thủ rồi?

Ngay lúc Tê Kiêu đang suy nghĩ, Lý Trạch Vũ đã đi tới trước mặt hắn ta.

“Là tự mày đi theo tao, hay là tao đập gấy hai chân của mày, rồi mang mày đi?” Giọng nói Lý Trạch Vũ không lớn, nhưng lại rất ngang ngược.

Tề Kiêu cười lạnh nói: “Cháu ngoan, mày nói chuyện như vậy với chú sao?”

“Chỉ mày mà dám gọi ông đây là cháu ngoan, đợi lát nữa tao sẽ đập gãy răng của mày.” Lý Trạch Vũ nói thẳng.

Tê Kiêu lập tức nhướng mày, cười mỉa: “Tao là bạn chí cốt của cha mày, lúc mày đầy tháng chú còn đi thăm mày đó, gọi mày một tiếng cháu ngoan có gì không ổn?”

“ồn ào.” Nếu như không phải muốn biết rõ một ít chuyện, hắn sẽ trực tiếp xử lý súc sinh không biết liêm sỉ này.

“Vù!”

“Thiếu gia, để tôi bắt tên vô sỉ kia lại cho.” Cẩu Phú Quý di chuyển, thân hình lóe lên muốn đi bắt Tề Kiêu.

Người đàn ông trước đó lập tức đặt Trịnh Hổ xuống, định ngăn cản nhưng lại bị một người khác chặn đường.

“Mày vội đâm đầu vào chỗ chết, vậy tao tiễn mày đi gặp Diêm Vương trước cho.”


Vật Tương Vong nhếch miệng cười, đồng thời giáng một cú đấm nặng nề xuống.

Người đàn ông đã là cường giả cảnh giới Tiểu Thừa, nhưng đối diện quyền này vốn không hề có sức chống đỡ.

“Âm!”

“Phụt...” Vật Tương Vong chỉ đánh một quyền tùy ý, người đàn ông đã chết ngay lập tức.

Mà Cẩu Phú Quý lúc này đã đi tới bên cạnh Tê Kiêu, năm móng vuốt xòe ra muốn bắt lấy cổ họng tên kia.

“Bịch bịch!” Thân thủ Tê Kiêu không tầm thường, nhẹ nhàng tránh khỏi năm móng vuốt của Cẩu Phú Quý, đồng thời đâm một dao về phía huyệt Thái Dương người kia.

Tốc độ vô cùng nhanh.

Cẩu Phú Quý do khinh thường đã khiến mình lâm vào nguy hiểm, vội mở miệng cầu cứu: “Thiếu gia, nhanh... tiếp sức.”

Mẹ, không có thực lực lại thích làm màu.

Lý Trạch Vũ thật sự cạn lời...

Bình Luận (0)
Comment