Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 344

“Đoàng!”

Tiếng súng đột nhiên vang lên.

Ni cô Tuệ Vân còn chưa kịp nói xong thì giữa trán bà ta đã xuất hiện một cái lỗ máu, ngay sau đó chậm rãi ngã xuống đất.

Trong phút chốc, đồng tử Hỏa Phượng co rụt lại. “Vù vù vùi”

Khắp bốn phía trên ngọn núi có vô số bóng người xuất hiện, đếm kỹ lại thì có thể có khoảng ít nhất một đến hai trăm người.

“Ông đây thích đấu một với một nhưng chúng mày lại cứ thích đánh theo nhóm, muốn bắt nạt vì ông đây không có ai, đúng không?”

Lý Trạch Vũ vung tay khinh miệt đám người trước mắt. “Đoàng đoàng...”

Từng Thiết Ngưu lập tức hạ lệnh nổ súng.

“Thăng nhóc thối này lại dám không nói đạo nghĩa giang hồ!” “Mau tránh ra..."

Độc Cô Thiên Thu và Gia Cát Phù Vân vừa kinh vừa giận.

Bọn họ không lo lắng Lý Trạch Vũ sẽ dẫn người tới, nhưng đối phương vậy mà lại vác súng lên vai, đạn đã lên nòng, thật sự quá thể đáng!

Trong khoảnh khắc, Hỏa Phượng ngay lập tức lăn ra né viên đạn, cũng không biết là do hấp tấp hay thế nào mà cô ta lại lăn đến trước mặt Lý Trạch Vũ.

“Sư... Sư thúc tổ, đây là hiểu lầm!”

“Răng rắc!”


Lý Trạch Vũ đột nhiên bóp gãy hai tay của Hỏa Phượng. Người còn muốn giãy giụa.

“Răng rắc!”

Tiếp tục là tiếng xương tan vỡ.

Tứ chi của Hỏa Phượng đã đứt, trong miệng phát ra tiếng kêu rên thống khổ: “A AI"

Từng Thiết Ngưu dẫn quân áp chế hỏa lực, đừng nói đến việc cứu Hỏa Phượng, đến cả bản thân mình Độc Cô Thiên Thu và Gia Cát Phù Vân cũng khó bảo toàn.

“Sư thúc tổ, tha... Tha cho tôi!”

“Tôi, tôi có nỗi khổ riêng!”

Hỏa Phượng liều mạng muốn giải thích.

Nhưng Lý Trạch Vũ - người ghét kẻ phản bội nhất cuộc đời này sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta?

“Nói đi, đám người Bạch Tố Y đang ở đâu?”

Lý Trạch Vũ lạnh giọng hỏi.

“Tôi không biết... Bọn họ bị người của đại hộ pháp mang ởi rồi!” “Sư thúc tổ, tôi có nỗi khổ riêng, tha cho tôi đi mà...”

“Răng rắc!”


Lý Trạch Vũ cuối cùng tung một cước trực tiếp gãy cổ Hỏa Phượng. Có nỗi khổ...

Không thể trở thành lý do phản bội!

“Thằng nhóc nhà họ Lý kia, nghe nói cậu có thân thủ không tâm thường, có can đảm thì đấu với ông đấy mấy chiêu!”

Độc Cô Thiên Thu ý đồ chọc giận Lý Trạch Vũ, nhưng lại nhận phải mưa bom bão đạn.

Trong nháy mắt phải đến ba, bốn mươi người áo đen ngã xuống đất, hai mươi mấy còn lại thì bỏ chạy tán loạn.

“Thằng khốn!” Gia Cát Phù Vân tức muốn hộc máu.

Đêm nay những người có mặt ở đây đều là cao thủ nhất đẳng, thực lực yếu nhất cũng phải ở cảnh giới Đại Thừa.

Nhưng hoàn toàn không ngờ Lý Trạch Vũ đã sớm bày ra thiên la địa võng, chỉ chờ bọn họ nhảy vào, cái cảm giác này giống như bị đấm một cái một đau vào

người, lại giống như mình vừa đánh vào người một con nhím!

Chưa đến vài phút, lại có thêm mười mấy người áo đen ngã xuống đất mà chất.

Gia Cát Phù Vân và Độc Cô Thiên Thu dẫn bảy, tám người còn lại náu ở sau cây cổ thụ, không dám nhúc nhích.

“Độc Cô, cứ như vậy không phải biện pháp tốt!”

“Cậu mau đi đánh lạc hướng súng của đối phương, tôi sẽ nhân cơ hội bắt thằng nhóc đó lại!"

“Tao đã nhầm vì cái mục đích chết tiệt này.” Lý Trạch Vũ mắng một câu.

Con mẹ nó, đã rơi vào tình trạng này rồi mà còn trợn mắt nói dối, thật sự nghĩ ông đây là kẻ ngốc à?

“A... tiền bối Gia Cát cứu tôi, tiền bối Độc Cô cứu tôi!”

“Vì sao không phải cậu đi đánh lạc hướng súng?” Gia Cát Phù Vân bất mãn.

Bình Luận (0)
Comment