Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 35

Không phải hắn không biết cách thương hoa tiếc ngọc mà còn tùy vào việc đối phương là ai, nếu là một người phụ nữ khiến hắn chán ghét vậy thì xin lỗi...

"Bốp!"

Lý Trạch Vũ tát cô ta một cái, sau đó đưa tay nắm lấy cổ †ay nữ cổ đông rồi vặn một cái thật mạnh.

"Rắc rắc!" Tiếng xương gãy vang lên.

"A, tay của tôi, a... Nữ cổ đông lập tức nằm rạp xuống đất như chó chết, rên rỉ thảm thiết.

Cảnh tượng bạo lực này khiến tất cả mọi người trong phòng họp sợ hãi, đặc biệt là đám người Lưu Phong.

"Anh, anh còn dám đánh người!" Giọng Lưu Phong run rẩy.

Lý Trạch Vũ rít một hơi thuốc, nhẹ nhàng nói: "Hậu quả của việc chọc giận tôi, các người cũng đã thấy rồi. Hoặc là ngoan ngoãn ký tên, hoặc là đừng nghĩ đến việc bước ra khỏi cánh cửa này!"

Mặc dù rất muốn lợi ích của tập đoàn Thanh Dương nhưng so với cái mạng này mọi thứ chỉ là mây mù.

Sau khi cân nhắc được mất, Lưu Phong nghiến răng nghiến lợi ký tên vào thỏa thuận, hai người còn lại nhìn nhau, sau khi thở dài cũng lần lượt ký tên.


Lý Trạch Vũ cầm bản thỏa thuận lên xem qua, hài lòng gật đầu, sau đó đi tới phía nữ cổ đông, ngồi xổm xuống: "Tay trái còn có thể ký được không?"

"Được, tôi ký được..." Nữ cổ đông tóc tai rối bù, vẻ mặt kinh hãi, nhanh chóng dùng tay trái không bị thương của mình ký dòng chữ nguệch

ngoạc.

Thấy vậy, Trần Thanh Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

"Anh rể thật quyền uy!"Trần Thanh Dao võ tay khen ngợi.

Lý Trạch Vũ mỉm cười với cô, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Sắc mặt Lưu Phong tái nhợt, âm thầm nắm chặt năm đấm, sau đó xoay người rời đi.

"Chờ đã!" Lý Trạch Vũ đột nhiên hét lớn.

Lưu Phong dừng bước, quay người nói: "Cổ phần đã bán cho anh rồi, anh còn muốn gì nữa?"

"Vừa rồi chỉ là giao dịch cổ phần, bây giờ phải từ từ tính sổ với ông."

Lý Trạch Vũ cười trêu chọc nói: "Theo như tôi biết, trong những năm qua, với tư cách là giám đốc của khoa học kỹ thuật Vân Dương, ông đã đút túi riêng được một khoản. Có phải ông nên giải quyết những vấn đề này trước khi rời đi không?"

"Anh đừng có ngậm máu phun người”

Lưu Phong cau mày, kích động nói: "Nếu anh còn dám vu khống tôi, cẩn thận tôi sẽ kiện anh tội vu khống đó!"

"Ôi, ông muốn kiện tôi ư, tôi sợ quái"

Lý Trạch Vũ vẫn cười rất tươi, bình tĩnh lấy USB từ trên người ra đưa cho Trần Thanh Dao: "Không cần tôi dạy cô phải làm thế nào nữa chứ?"

Trân Thanh Dao có chút bối rối, Trần Thanh Tuyết ở bên cạnh giật lấy USB, lập tức cắm nó vào máy chiếu.

Trong phút chốc, mặt Lưu Phong đột nhiên biến đổi, trong lòng ông ta dâng lên một loại dự cảm không lành.


"Giám đốc Lưu, tôi đã chuyển nhượng hai bất động sản ở nước Anh Hoa cho ông, ông hãy nhớ đóng dấu đơn đặt hàng của tháng trước."

"Yên tâm đi,việc này cứ để tôi lol"

"Giám đốc Lưu, gần đây chúng ta đừng đi cùng nhau nữa. Chồng em đã nghỉ ngờ rồi! Còn nữa, anh còn hứa cho em làm trưởng phòng hành chính mài"

"Được rồi em yêu, lát nữa anh sẽ đuổi việc Lục Chính Hằng, ngày mai em sẽ là trưởng phòng hành chính mới. Nào, cởi quần áo ra để anh vui vẻ một chút..."

Mặc dù hình ảnh trên máy chiếu được làm mờ nhưng mọi người đều có thể nghe rõ giọng của người nói!

Lúc này, sắc mặt Lưu Phong tái nhợt, yếu ớt ngồi xuống ghế bành.

Ông ta không dám nghĩ đến hậu quả nếu những băng chứng này được giao cho cơ quan pháp vụ!

"Lưu Phong, bây giờ chú còn có gì muốn giải thích không?"

Trần Thanh Tuyết tức giận mắng: "Ông nội tôi tin tưởng chú như vậy, không ngờ chú lại đối xử với ông ấy như vậy!"

"Tổng giám đốc, tôi... tôi sai rồi!" Lưu Phong hoảng sợ nói: "Nể tình tôi đã làm việc cho chủ

tịch nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, xin hãy tha cho tôi một lần!"

Trần Thanh Tuyết do dự, có chút mềm lòng.


Tuy nhiên, Lý Trạch Vũ ở bên cạnh đã lên tiếng trước: "Nếu nhận sai có tác dụng thì cần tới pháp luật làm gì?"

Hắn vừa dứt lời, soạt soạt soạt!

Năm sáu người mặc đồng phục của cơ quan pháp vụ lần lượt bước vào.

Người đứng đầu là Phùng Thương lễ phép gật đầu với Lý Trạch Vũ, sau đó nhìn sang Lưu Phong: "Ông Lưu, hãy đi cùng tôi một chuyến!"

"Tôi muốn tố cáo, vừa rồi tên này cố ý làm tổn thương người khác, lại còn uy hiếp chúng tôi!" Vẻ mặt Lưu Phong hung dữ, nhìn chằm chằm vào Lý Trạch Vũ.

Tất cả là do tên này! Nếu không phải tại hắn thì sao mình lại có kết cục như thế này chứ!

Nếu đã vậy thì cùng nhau chết đi!

Phùng Thương quay lại nhìn Lý Trạch Vũ, rồi bình tĩnh nói: "Người của bộ phận pháp lý chúng tôi luôn chú ý đến tình hình bên trong và không thấy anh Lý đánh ai cả."

Nói rồi anh ta lại nhìn về phía mọi người xung quanh.

"Mọi người có ai nhìn thấy không? Có thể cùng tôi về cơ quan pháp vụ để phối hợp điều tra..."

Bình Luận (0)
Comment