Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 362

Khâm Châu.

Từ khi ba người đạo sĩ Vân Trung, Ngọc Phượng Hoàng và đại sư Tố Nhân đến, những đệ tử canh giữ Vu giáo đều chết dần và bỏ chạy.

Mặc dù đệ tử các đại phái đều được cứu, thế nhưng vẫn gặp một vấn đề khó giải quyết.

Tất cả mọi người đều bị trúng thập hương nhuyễn cân tán. Đây là loại độc sẽ khiến người ta tạm thời mất đi nội lực, hơn nữa toàn thân mềm nhữn mệt mỏi, thời gian duy trì của mỗi người cũng khác nhau, ngắn thì một

tháng, lâu thì hai ba tháng.

Mặc dù đạo sĩ Vân Trung có thực lực mạnh, nhưng ông cũng bó tay không có biện pháp.

"Trên đời này chỉ có người của Dược Vương Cốc có thể giải được độc này, đáng tiếc những người đó là rồng thấy đầu mà không thấy đuôi, chúng ta hoàn toàn không biết đi tìm ở đâu!"

"Nên làm gì bây giờ?"


"Chúng ta có nhiều người như vậy, trở về tông môn thế nào cũng là một vấn đềt"

Mọi người châu đầu ghé tai thảo luận với nhau. "Chẳng lẽ phải tìm chính phủ nhờ giúp đỡ?" Dứt lời, mọi người đều im lặng.

Mặc dù thời đại bây giờ đã khác, nhưng người võ lâm quen sống nhàn vân dã hạc, bọn họ không thích giao tiếp với người chính phủ.

(nhàn vân dã hạc" có nghĩa là mây trói con hạc giữa đồng, nói lên con người sống nếp sống Đạo gia, không bị câu thúc ràng buộc gì)

Lúc này Cẩu Phú Quý đứng dậy, hắn cao giọng nói: "Mọi người đừng hoảng sợ, chắc chắn sẽ có người có thể giải được thập hương nhuyễn cân tán trong người mọi người!"

"Là ai?"

"Cầu xin Cẩu thiếu hiệp nói nhau..."

Mọi người đồng loạt nhìn lại, trong mắt ngập tràn chờ mong.

Cẩu Phú Quý được mọi người gọi là Cẩu thiếu hiệp, hắn không giấu được sự đắc ý trên mặt, hắng giọng nói: "Thiếu gia của chúng tôi!"

"Người Cẩu thiếu hiệp nói là... Lý Trạch Vũ thiếu hiệp?” "Đúng vậy!" Vật Tương Vong cũng đứng dậy, gã cao giọng nói: "Y thuật của thiếu gia chúng tôi vô song thiên hạ, chỉ cần ra tay là có thể giải được nhuyễn cân tán trên người các vị!"

"Việc này không nên chậm trễ, cầu xin Cẩu thiếu hiệp và Vật thiếu hiệp mau chóng lên hệ với Lý Trạch Vũ thiếu hiệp!"

"Chỉ cần có thể giải được nhuyễn cân tán trên người chúng tôi, cả đời chúng tôi khó quên..."


Những người này lăn lộn giang hồ quanh năm, ít nhiều cũng có kẻ thù, ngộ nhỡ bị kẻ thù biết được bản thân trúng nhuyễn cân tán, vậy gần như là gần với cái chết, cho nên bọn họ mới kích động như vậy.

"Mọi người yên lặng một chút!"

Cẩu Phú Quý khoa tay múa chân làm động tác tạm dừng, hắn nói: "Có thể các vị không biết, lần này mọi người tránh được một kiếp khỏi Vu giáo, ít nhiều cũng nhờ thiếu gia nhà chúng tôi!"

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều nhìn nhau.

"Người cứu chúng tôi là tiền bối Vân Trung, Ngọc cung chủ và đại sư Tố Nhân, chuyện này có liên quan gì đến Lý thiếu hiệp?”

Một đệ tử của phái Tuyết Sơn hỏi.

"Bốp!"

Tống Thành Công thưởng cho hắn một miếng hạt dẻ, ông ta tức giận nói: "Cái này còn phải hỏi sao, chắc chắn là Lý lão đệ tìm thấy vị trí của chúng ta, sa đó nhờ

mấy người tiền bối Vân Trung đến cứu chúng ta!"


Ông ta nói xong, còn chắp tay hành lễ với Cẩu Phú Quý, ngượng ngùng hỏi: "Cẩu thiếu hiệp, Tống mỗ nói đúng không?”

"Tống chưởng môn nói không sail"

Cẩu Phú Quý giơ ngón tay cái lên, hắn nói: "Thiếu gia của chúng tôi bị được các vị bị người Vu giáo bắt cóc, anh ấy đã bôn ba một ngày một đêm, tốn rất nhiều công sức mới tìm được nơi này, nói không khoa trương chút nào, nếu không có thiếu gia của chúng tôi, lần này các vị khó tránh khỏi tai họa!"

"Nói thẳng ra, tất cả các vị ở đây đều nợ thiếu gia nhà tôi một mạng!"

Vật Tương Vong bổ sung nói.

"Hai anh em này nói không sai."

Đạo sĩ Vân Trung mở miệng đúng lúc: "Các vị có thể tránh được một kiếp, tất cả đều là nhờ công lao của sư đệ lão phu!”

Bình Luận (0)
Comment