Chiều hôm đó, minh chủ võ lâm vừa nhậm chức đã nhắn một tin thế này lên nhóm wechat có tên “Cầm Trịch Giới Võ Lâm”: “Tình huống khẩn cấp, mời các vị chưởng môn lập tức xuất phát tới Nam Cảng!”
Chưởng môn Tống Thành Công phái Tuyết Sơn trả lời Lý Trạch Vũ: “Minh chủ, có phải xảy ra chuyện lớn gì không?”
Chưởng môn Lệnh Hồ Bác phái Hoa Sơn trả lời Lý Trạch Vũ: “Minh chủ, chẳng lẽ có manh mối về tàn dư của Vu giáo?”
Quản lý Tiêu Dao cung - thánh nữ Bạch Tố Y: “Xin tuân theo mệnh lệnh của tôn minh chủ, tôi lập tức dẫn dắt binh mã xuất phát ngay đây!”
Đúng lúc này, Lý Trạch Vũ lại nhắn thêm rằng chưởng môn các phái đến là được rồi, không cần mang theo đệ tử gì đâu.
Thấy vậy, các vị chưởng môn càng thêm khó hiểu.
Lý Trạch Vũ không muốn tốt thời gian giải thích cho từng người một, bèn nhắn thẳng thế này: “Người đầu tiên tới Nam Cảng sẽ được thưởng mười triệu!”
Chỉ trong nháy mắt, nhóm wechat vốn náo nhiệt bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Trong một khách sạn sáu sao cao cấp nào đó ở Nam Cảng, Lý Trạch Vũ liếc nhìn Nam Cung Thạc đứng bên cạnh, tốt bụng nhắc nhở: “Tiểu Nam à, lát nữa nhớ che kín mặt lại đó nha... Còn nữa, không có chuyện gì quan trọng thì đừng mở miệng, cứ làm một người câm là được.”
Nghe vậy, Nam Cung Thạc sững người.
Đường đường là Đại Hộ Pháp của Vu giáo, chẳng lẽ lại không có mặt mũi gặp người khác tới vậy hả? Tại sao lại phải giả làm người câm?
Người xuất hiện đầu tiên là trụ trì Đức Viễn của Thiền Lâm tự, kế tiếp các vị chưởng môn của các phái võ lâm khác cũng lần lượt chạy tới, bấy giờ, Nam Cung
Thạc mới hiểu “lòng tốt” của Lý Trạch Vũ.
Một khi thân phận Đại Hộ Pháp Vu giáo này của ông ta bị phát hiện, chắc chắn sẽ lập tức bị mọi người bao vây.
Thế nên Lý Trạch Vũ vì muốn tốt cho ông ta nên mới nói như vậy.
“A di đà phật, Lý minh chủ, lão nạp là người đầu tiên đến nơi đó.” Trụ trì Đức Viễn chắp tay nói, trên mặt để lộ vẻ từ bi.
Thấy vậy, những người khác âm thầm giơ ngón cái tán dương.
Người đời thường bảo người xuất gia Tứ Đại giai không, nhưng đứng trước tiền tài, sao có thể thật sự xem như không thấy được chứ.
Lý Trạch Vũ cũng rất sảng khoái bảo Cẩu Phú Quý chuyển mười triệu vào tài khoản của trụ trì Đức Viễn, khi thấy trên mặt những người khác để lộ vẻ thất vọng, hắn lại ra hiệu cho Cẩu Phú Quý chuyển cho mỗi người năm triệu.
“Lý minh chủ khách khí quá, vậy lão phu cung kính không bằng tuân mệnh!”
“Lý minh chủ đúng là hào phóng, tôi xin ngả mũ thán phục...”
Nhất thời, mặt mày các vị chưởng môn lập tức tươi roi rói như hoa.
Chỉ có mình Bạch Tố Y tò mò hỏi: “Sư thúc gọi mọi người đến đây là vì chuyện gì vậy?”
“Hỏi rất hay!” Lý Trạch Vũ vẫy tay cười, bảo: “Bổn minh chủ định dẫn mọi người ra nước ngoài du lịch một chuyến.”
Ra nước ngoài du lịch?
Trên mặt ai ai cũng lộ rõ vẻ hoang mang.
Lý Trạch Vũ gật đầu, đáp: “Tôi đã nhờ người làm xong hộ chiếu cho các vị rồi, vé máy bay cũng được đặt luôn rồi, mọi người chỉ cần thu dọn chút đồ đạc là
chúng ta lập tức xuất phát ngay.”
“Minh chủ, trong tông môn vẫn còn rất nhiều chuyện lớn nhỏ cần bọn tôi giải quyết, thật sự không có tâm trạng đi du lịch.”
“Đúng vậy đó minh chủ, nếu chỉ đi du lịch thôi thì xin thứ lỗi, Hồ mỗ không thể phụng bồi!”
Mọi người mồm năm miệng mười từ chối.
Lý Trạch Vũ tức khắc sừng sộ lên, không vui nói: “Sau khi nhậm chức, bổn minh chủ rất muốn trở nên thân thiết hơn với các vị nên mới tự móc tiền túi mời mọi người ra nước ngoài chơi mấy ngày, sao hả, không chịu nể mặt tôi đúng không?”