Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 402

"Chuyện... chuyện này..."

Lệnh Hồ Bác không biết nên trả lời như thế nào, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta đã chứng minh đúng là ông ta đã nghĩ như thế.

Lý Trạch Vũ cười khà khà nói: "Cũng không dám giấu, thật ra Minh chủ tôi đây đã từng đánh nhau với tên Đại hộ pháp Vu Giáo kia."

Gì cơ?

Nghe thấy tin tức này, sắc mặt chưởng môn các phái lại thay đổi.

"Lý minh chủ, cậu đánh nhau với Nam Cung Thạc lúc nào vậy?"

Sư thái Diệt Tình vội vàng hỏi.

"Cụ thể lúc nào thì tôi cũng quên mất rồi, chuyện cũng đã mấy năm rồi."

Lý Trạch Vũ trả lời qua loa: "Chỉ nhớ đó là một ngày nắng rực rỡ, Minh chủ tôi đây đúng lúc vừa uống rượu chơi gái xong, thì có bọn chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi xuất hiện trước mặt tôi, tự xưng cái gì mà là Đại hộ pháp Vu Giáo, muốn Minh chủ tôi đây quy thuận ông ta, kết quả thế nào hẳn là mọi người cũng đoán ra được rồi."

"Chúng tôi không đoán được!"


Lệnh Hồ Bác nuốt nước bọt.

"Sao ông ngốc thế hả?”

Lý Trạch Vũ giận dỗi nói: "Đương nhiên kết quả là tên đó đã bị Minh chủ tôi đây đánh tới nỗi phải quỳ xuống cầu xin tha thứ rồi..."

What...

Đại hộ pháp của Vu Giáo bị đánh tới nỗi phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ? Chưởng môn các phái thật sự không thể tin nổi kết quả này.

Trong mắt bọn họ, những lời Lý Trạch Vũ nghe thế nào cũng giống như đang khoác lác.

"Tôi tin sư thúc!"

Bỗng nhiên Bạch Tố Y lên tiếng nói: "Sư phụ tôi đã từng nói, sư thúc tôi có thực lực vô địch thiên hạ, đừng nói đến Đại hộ pháp Vu Giáo Nam Cung Thạc, cho dù là Cung chủ Thần Cung Vô Tình có tái thế, thì cũng không phải là đối thủ của sư thúc tôi!"

Chưởng môn các phái nghe xong câu nói này mà thấy lạnh cả sống lưng.

Bọn họ không dám nghỉ ngờ lời nói của Ngọc Phượng Hoàng, dù sao thì hiện giờ thực lực của người ta có lẽ đã đột phá cảnh giới Thiên Nhân rồi!


"Vẫn là sư tỷ hiểu tôi!"

Đối diện với lời tâng bốc của Bạch Tố Y, Lý Trạch Vũ vui vẻ nhận lấy, bình thản nói: "Tên Nam Cung Thạc đó chẳng được mấy chiêu đã bị tôi đánh cho quỳ xuống đất xin tha, sau đó ông ta vì muốn được sống, tặng cho tôi cuốn sách quý "Thiên Tàn Thối"!"

"Lý minh chủ, lúc đó cậu không nên bỏ qua cho tên giặc đó!"

Tống Thành Công thở dài nói.

Lý Trạch Vũ nhún vai nói: "Lúc đó tôi nào có biết Vu Giáo gì gì đó đâu, mà tôi là một người kế thừ đức tính kính già yêu trẻ, cho nên đã tha cho ông ta một mạng."

Nam Cung Thạc đang ở trên đài thi đấu có thính lực rất tốt, nghe rõ từng câu từng chữ mà Lý Trạch Vũ nói với chưởng môn các phái, suýt chút nữa đồn máu cơ †im ngay tại chỗ.

Tên khốn này, mấy hôm trước suýt chút nữa đánh chết tôi, có thấy cái đức tính kính già yêu trẻ của cậu ở đâu đâu chứ.

Nam Cung Thạc căm phẫn chỉ có thể trút giận lên người Akasaka Moto. "Chịu một cước của lão phu này!"

"Âm!"

Một cước mạnh mẽ đá chuẩn xác vào cổ họng Akasaka Moto.

"A... Khụ!"

Akasaka Moto bay ngược ra khỏi đài thi đấu, đứt hơi bỏ mạng ngay tại chỗ.

Trong nháy mắt, toàn trường đều tĩnh lặng như tờ...

Bình Luận (0)
Comment