Trấn Nam Vương phủ.
Từ khoảnh khắc Lý Trạch Vũ giết Tê Kiêu, quan hệ nhà họ Tề và nhà họ Lý không thể cứu vấn nữa.
Tê Đông Lâm biết được Lý Trạch Vũ xuất hiện ở nước Nhật, bỗng nhiên có loại cảm giác “trời cũng giúp ta”.
Nếu ở nước Hạ, trong thời gian ngắn ông ta thật sự không nghĩ ra cách đối phó Lý Trạch Vũ, nhưng mà ở nước Nhật lại khác.
Nơi đó là địa bàn của Kawasak Ichiryul Tê Đông Lâm gọi thẳng cho đối phương. “Ngài Ichiryu, chắc hẳn ngài biết tại sao tôi liên lạc với ngài nhỉ?”
“Thằng nhóc kia chắc chắn chết không nghỉ ngờ.” Giọng nói lạnh như băng của Kawasaki Ichiry vang lên.
Nghe giọng nói tức giận không kiềm chế được của đối phương, Tê Đông Lâm khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Ngài Ichiryu, chắc hẳn ngài cũng cảm thấy thằng nhóc kia đáng hận?”
“Đâu chỉ đáng hận, già đây hận không thể ăn thịt nó, uống máu nó.”
Kawasaki Ichiryu đằng đằng sát khí nói: “Chậm nhất hai tiếng, ông sẽ nhận được tin tức thằng nhóc kia bỏ mình.”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Tê Đông Lâm cũng không biết Kawasaki Kozo chết trong tay Lý Trạch Vũ, cho nên không nghĩ ra tại sao Kawasaki Ichiryu lại căm hận Lý Trạch Vũ như thế.
Nhưng không nghĩ ra cũng không sao, sau khi nghe Kawasaki Ichiryu cam đoan, sự âm u trong lòng ông ta dần tan biến.
“A Thọi” “Vương gia!” Quản gia đi đến.
Trầm ngâm một lát, Tê Đông Lâm mở miệng nói: “Đi tìm mấy cô gái trẻ tuổi, biết sinh đẻ, ban đêm đưa tới phòng tôi.”
“Vâng, lão gia.” A Thọ đang muốn lui ra ngoài.
“Đợi đã” Tê Đông Lâm lại bổ sung một câu: “Bảo bác sĩ kê chút thuốc có thể khiến cho đàn ông tăng cường sinh lực.”
“Hiểu rồi.” Lúc này A Thọ mới lui ra ngoài. Tề Đông Lâm nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.
Con độc nhất chết rồi, nhưng hương hỏa nhà họ Tề tuyệt đối không thể đứt, mặc dù sức khỏe của ông ta kém xa trước đây, nhưng có lẽ vẫn có thể sinh được.
Cùng lúc đó, phủ tướng chủ nước Nhật.
Sắc mặt tướng chủ Hiro Miya đầy âm u, mười đại thần ngồi nghiêm chỉnh trước mặt, không có kẻ nào dám thở mạnh.
“Tất cả đều là đồ vô dụng!”
“Nước Nhật chúng ta vậy mà lại thua nước Hạ, vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã.”
Nói xong lời cuối cùng, Hiroi Miya đã gần như hét lên. Nội vụ chính quan Samuraiki ngượng ngùng nói: “Tướng chủ, Koizumi đánh thua đã trở thành sự thật, bây giờ tức giận cũng không có ích lợi gì, chúng ta nên
lập tức cứu vãn cục diện này.”
Hiroi Miya cau mày hỏi: “Làm sao cứu vãn? Anh nói cho tôi biết còn có thể cứu vãn kiểu gì?”
Vẻ mặt Samuraiki đầy âm u, lấy tay làm một động tác cắt cổ. Nghe vậy, Hiroi Miya không lập tức tán thành mà bắt đầu suy nghĩ.
Rất lâu sau đó, ngay lúc Hiroi Miya chuẩn bị đồng ý thì bỗng nhiên một đại thần đi tới.
“Tướng chủ, nước Hạ bỗng nhiên muốn phái người tới thăm Kinh Châu.” Hả? Gương mặt Hiroi Miya và Samuraiki đều tối sầm.
Lúc này bỗng nhiên nước Hạ phái người tới thăm, nói rõ là vì đám võ giả nước Hạ kia.
Nếu bọn họ khư khư cố chấp muốn tiêu diệt những võ giả nước Hạ kia, như vậy không khác nào không nể mặt nước Hạ.
Phải biết nước Hạ đã không phải là nước Hạ trăm năm trước, cho dù là quân sự hay kinh tế đều phát triển nhanh chóng, trở thành nước lớn nhất phương Đông
đã là sự thật không thể chối cãi.
Nếu không có sự ủng hộ của nước Mỹ, nước Nhật thật sự không dám tùy tiện trêu chọc nước Hạ.