Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 41

Trần Thanh Tuyết cao giọng quát lên.

Lý Trạch Vũ có chút chột dạ, lập tức mở cửa phòng tắm chạy đi.

Một lát sau.

Trần Thanh Tuyết thay quần áo xong, cô nổi giận đùng đùng đi ra nhìn xung quanh thì thấy bóng dáng của Lý Trạch Vũ trên ghế sofa.

“Tên khốn, tôi liều mạng với anh!”

Trần Thanh Tuyết quơ lấy cây lau nhà rồi lao về phía Lý Trạch Vũ.

“Cô nghe tôi giải thích đã!”

Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng kéo một cái đã cướp được cây lau nhà đến tay, sau đó vì hiểu Lâm không cần thiết, hắn lần nữa lựa chọn đánh đòn phủ đầu bắt giữ Trần Thanh Tuyết trước, đồng thời nhấn người lên trên ghế sofa.

Trần Thanh Tuyết khom lưng, Lý Trạch Vũ lại ngồi xổm ở phía sau của cô.

Cái tư thế này nhìn kiểu nào cũng giống như cái kia?

Đúng rồi, lão hán đẩy…

“Thả tôi ra, tên khốn kiếp!”


Trần Thanh Tuyết tức giận hét lên.

Lý Trạch Vũ thở dài, nói: “Cô nghe tôi giải thích đã… Khỉ nãy tôi gõ cửa mãi mà không có ai trả lời, tôi lo cô đã gặp nguy hiểm gì đó, cho nên mới trèo tường bò qua cửa sổ vào, nhưng lại không ngờ sẽ “Ngẫu nhiên gặp” cô ở phòng tắm!”

“Tên khốn, anh còn dám nói…”

Trần Thanh Tuyết tức giận đến mức thân thể mềm mại run lên, nhưng mà nhìn vẻ mặt Lý Trạch Vũ không giống đang giả bộ nên đã tin mấy phần.

“Cô là vị hôn thê của tôi, ông đây nhìn cô vài cái thì thế nào?”

“Phạm pháp sao?”

“Đừng nói là nhìn cô, cô có tin ông đây giải quyết cò ngay tại chỗ cũng không người nào dám nói nửa chữ hay không?”

Lý Trạch Vũ có chút mất kiên nhẫn, thái độ chuyển thành mạnh mẽ áp đảo.

“Anh dám!”

“Muốn thử lại lần nữa không?”

Nghe hắn nói như thế, Trần Thanh Tuyết quả quyết ngậm miệng.

Hôm qua chính là do cô muốn “Thử một


chút”, kết quả lại bị ăn chưởng từ “Bàn tay ma quỷ” của đối phương!

Cô gái tốt không ăn thiệt thòi trước mắt!

Trần Thanh Tuyết tự nhắc nhở bản thân, món nợ này cứ để sau này chậm rãi tính.

Sau một lúc lâu, cả hai dần bình tĩnh lại.

Lý Trạch Vũ có chút bất đắc dĩ buông Trần Thanh Tuyết ra, không thể không nói hương thơm cơ thể trên người người phụ nữ này khiến hắn có chút tâm viên ý mã.

Thân là chiến sĩ vương ngàn bụi hoa, chỉ vẻn vẹn bằng cái này thôi là hắn có thề phán định ngay đối phương vẫn là một con gà tơ…

“Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Trần Thanh Tuyết tức giận, xụ mặt hỏi.

Lý Trạch Vũ gãỉ đầu một cái, nói: “Tôi vừa mới đến bệnh viện thăm ông cụ Trần, ông biết tôi vẫn không có nơi đặt chân ở Tuyên Thành, nên đã bảo tôi đến ở chung với cô!”

“Anh nằm mơ à?”

Trần Thanh Tuyết buột miệng thốt ra.

Lý Trạch Vũ cười he he nói: “Chuyện này không phải do cô!”

Cho dù là đến nhậm chức ở khoa học kỹ

thuật Vân Dương hay là đồng ý với đề nghị ở chung với Trần Thanh Tuyết của Trần Khánh An, thật ra hắn đêu có mục đích khác.

Bởi vì người phụ nữ này cứ chậm chạp mãi không chịu tỏ thái độ từ chối kết hôn, hắn muốn gần quan chứ không muốn nhận lộc…

Nhất định phải khiến đối phương chán qhét mình!

Bình Luận (0)
Comment