Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 418

Lý Trạch Vũ nghiêm mặt đáp: “Tôi tính ra được hôm nay đại sư sẽ có họa sát thân!”

“Không thể nào!” Cát Long Khách lắc đầu cười khẽ: “Lão già tôi đây cửa lớn không ra, cửa trong không bước, sao có thể gặp họa sát thân?”

Hiển nhiên, ông ta không hề đặt những lời Lý Trạch Vũ nói trong lòng, giọng điệu khinh miệt đó cũng thể hiện rõ rằng căn bản không hề tin hắn biết xem bói.

“Đại sư không tin thật hả?”

“Không tin!”

Ngay sau đó...

“Pằng!”


Tiếng súng bỗng vang lên.

“AI” Liền sau là tiếng hét thảm thiết của Cát Long Khách.

Yoshikawa Tomirou hoảng hốt ngước mắt nhìn, chẳng biết từ khi nào mà trong tay Lý Trạch Vũ đã cầm chắc một khẩu súng lục, còn cánh tay Cát Long

Khách thì bị thủng một lỗ, máu tuôn như suối.

“Đại sư à, bây giờ ông đã tin vào quẻ bói của tôi chưa?” Lý Trạch Vũ mỉm cười đầy ẩn ý.

Cát Long Khách ôm siết cánh tay, trên mặt để lộ vẻ đau đớn: “Anh bạn trẻ tính làm gì?”

“Tôi chỉ đang xem bói cho đại sư thôi mà." Lý Trạch Vũ trưng ra vẻ mặt vô tội, nói: “Tôi đã bảo hôm nay đại sư sẽ gặp họa sát thân đó, ông xem, tôi bói không sai chút nào, đúng không?”

Khóe miệng Cát Long Khách giật liên hồi, có vẻ là tức phát điên rồi.

Còn Yoshikawa Tomirou thì lén lút tặng cho Lý Trạch Vũ một ngón cái, nghĩ thầm trong lòng quả không hổ danh Đại đương gia, không ai có thể đoán được suy nghĩ của hắn.

“Đại sư, hay là ông tính thử cho mình một quẻ đi, nhìn xem liệu hôm nay ông có bỏ mạng trước bức tượng này?” Từng câu từng chữ Lý Trạch Vũ nói ra khi truyền vào tai Cát Long Khách lại chẳng khác nào âm thanh đòi mạng tới từ địa ngục.

Ông ta biết nếu mình trả lời “Không”, rất có thể Lý Trạch Vũ sẽ một phát kết liễu mình ngay. Vì chắc mẩm như vậy, thế nên ông ta đã nghiến răng đáp rằng: “Có!”


Ông ta đoán Lý Trạch Vũ muốn phủ định khả năng bói toán của ông ta, thể nào cũng lại nói là ông ta đã tính sai, vậy thì hôm nay ông ta sẽ toàn mạng rồi.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của ông ta mà thôi. “Trời ạ, đúng là đại sư có khác, lần này ông đoán đúng rồi đó!” “Hả?!” Môi Cát Long Khách run rẩy liên hồi.

Lý Trạch Vũ chĩa thẳng họng súng đen ngòm vào đầu Cát Long Khách: “Đại sư quả là danh bất hư truyền, hôm nay tại hạ xem như được mở mang tầm mắt.”

Dứt lời, tay khế động, tháo chốt an toàn.

“Dừng tay, dừng tay...” Cát Long Khách sợ tới nỗi mặt mũi trằng bệch, vội bảo: “Nấy tôi tính sai đó, thật ra hôm nay tôi không có chết.”

“Thế hả?” “Đúng vậy, hôm nay chắc chắn tôi không chết.”

Nghe tới đây, Lý Trạch Vũ bật cười thành tiếng: “Thế đại sư lại tính sai nữa rồi, hôm nay ông chết chắc.”

Cát Long Khách lập tức hiểu ra, hôm nay, người trước mặt ông ta tới đây không phải để xem bói, mà là có mục đích khác. Nghĩ vậy, ông ta lập tức quỳ rạp xuống đất: “Anh bạn trẻ muốn tôi làm gì thì cứ nói thẳng ra đi.”


Cát Long Khách, người được người đời tung hô là Thần Toán Tử, giờ phút này lại Lý Trạch Vũ nắm mũi xoay vòng vòng. Cảnh tượng này khiến Yoshikawa Tomirou càng thêm khâm phục Lý Trạch Vũ.

“Tôi thích nhất là nói chuyện với người thông minh." Lý Trạch Vũ đỡ Cát Long Khách đang nơm nớp lo sợ lên, nói: “Đại sư, cảm phiền ông mời Hiroi Miya tới đây.

“Hả?” Cát Long Khách không ngụ, trái lại cực kỳ thông minh, bằng không sao có thể biến nhiều nhân vật quyền quý thành món đồ chơi trong tay mình được?

Lý Trạch Vũ chỉ cần nói rõ mong muốn khi tới đây, công thêm sự hiện diện của Yoshikawa Tomirou là đủ để ông ta đoán ra được mục đích thật sự của Lý Trạch Vũ.

Hai người này định gây bất lợi cho Hiroi Miya.

“Anh bạn trẻ à, làm vậy sẽ bị chém đầu đấy? Cầu hai người tha cho tôi đi.”

“Nếu làm theo lời tôi nói, có thể ông sẽ chết, nhưng nếu không làm, thì sẽ về chầu trời ngay đó.” Lý Trạch Vũ mỉm cười, chẳng chút sợ hãi: “Quyết định thế nào, ông tự xem mà làm...”

Bình Luận (0)
Comment