Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 431

Tâm mười mấy năm về trước, giáo chủ Vu giáo Hướng Dương Thiên đã chết dưới vòng vây của rất nhiều cao thủ, phu nhân Tư Mã Tam Nương cũng bị một chưởng của cung chủ Tiêu Dao cung Ngọc Phượng Hoàng đẩy ngã xuống vách đá cao vạn trượng.

Trong tình thế như vậy, không một ai cho rằng Tư Mã Tam Nương vẫn còn sống, thế nên lúc này, những người từng quen biết với bà ta đều cảm thấy không dám tin vào mắt mình, đặc biệt là Ngọc Phượng Hoàng!. truyện teen hay

“Chào các vị, đã lâu không gặp!” Tư Mã Tam Nương ung dung mở lời chào hỏi, phong thái vẫn hệt như năm ấy, chẳng hề suy giảm.

Bốn phía lặng ngắt như tờ.

Ninh Mãn Thành trốn sau lưng Tư Mã Tam Nương, trố mắt ngạc nhiên nhìn bà ta. Gã không ngờ “dì” của mình lại trâu bò như vậy, chỉ cần lộ mặt là đủ dọa sợ vô số người.

“Hôm nay không tiện ôn chuyện với các vị, nên là mười lăm tháng này, tôi trịnh trọng mời các vị đến Thập Vạn Đại Sơn ở Bát Quế để tính luôn một lần toàn bộ nợ cũ nhé.” Dứt lời, Tư Mã Tam Nương dứt khoát xoay người, quắc mắt ra hiệu cho Ninh Mãn Thành “đi mau”.


Hai người cứ thế nghênh ngang rời khỏi. “Tính chạy đi đâu!” Đúng lúc này, Ngọc Phượng Hoàng bật người lao tới, tung chiêu Toái Tâm chưởng. Một chưởng này bao hàm toàn bộ công lực của bà ấy, không giữ lại chút gì.

Trước khí thế mãnh liệt của một chưởng kia, Tư Mã Tam Nương thong thả dừng bước, xoay người, bình thản tung chưởng tiếp chiêu.

“Ầm ầm!”

“Bùm!"

Sự va chạm của hai chưởng đã làm dấy lên một cơn lốc xoáy thổi quét khắp bốn phía, Ninh Mãn Thành đứng gần đó cũng bị đẩy nghiêng đẩy ngã, té lăn ra đất.

Trên mặt Ngọc Phượng Hoàng để lộ vẻ nặng nề, xem ra là không ngờ một chưởng toàn lực của mình lại dễ dàng bị đối phương hóa giải tới vậy.

“Có vẻ mấy năm nay, Ngọc cung chủ chẳng tiến bộ gì hết ha!” Tư Mã Tam Nương mỉm cười chế giếu, đồng thời ngấm ngầm dồn thêm sức xuống tay.

“Âm!” Trong một phút bất cẩn, Ngọc Phượng Hoàng đã bị đẩy lùi về đăng sau bảy bước.

Cảnh tượng đó khiến đạo sĩ Thanh Phong và hòa thượng Đức Viễn phải biến sắc.


Trải qua mười mấy năm, rõ ràng thực lực của Tư Mã Tam Nương đã mạnh lên trông thấy.

“Tôi nói rồi, hôm nay tôi không muốn dây dưa nhiều với mấy người, ai còn dám hành động thiếu suy nghĩ như vậy, tôi không ngại tiến kẻ đó đi trước đâu.” Tư Mã Tam Nương buông lời đe dọa, thái độ vô cùng ngông cuồng.

“Tên nào dám tới nhà họ Lý gây sự vậy?” Đúng lúc này, từ xa bỗng truyền một giọng nói còn kiêu ngạo hơn cả bà ta.

Mọi người hướng mắt về nơi phát ra thanh âm thì thấy Lý Định Quốc đang hiên ngang bước tới.

Tư Mã Tam Nương cau mày: “Thưa cụ, ban nấy thằng ranh kia dám ăn nói vô lễ với thiếu gia nhà mình nên tôi định dạy dỗ gã một chút, ai ngờ bà già kia...” Vật Tương Vong nhanh miệng kể lại toàn bộ những chuyện vừa xảy ra ban nãy cho Lý Định Quốc nghe.

Mặt mày ông ấy lập tức sa sầm, quắc mắt nhìn thẳng về phía Ninh Mãn Thành.

“Dì ơi!” Ninh Mãn Thành sợ tới mức co đầu rụt cổ, sợ sệt trốn ra phía sau Tư Mã Tam Nương.


Lý Định Quốc tức khắc hướng mắt về phía Tư Mã Tam Nương: “Tưởng nhà họ Lý tôi là nơi mà loại người gì cũng có thể tới diễu võ giương oai hả?”

Giọng ông ấy không lớn, nhưng thái độ kênh kiệu, không thèm để ai vào mắt đó lại đủ khiến kẻ khác phải khiếp sợ, kể cả Tư Mã Tam Nương!

“Lý Soái, cháu trai của tôi còn trẻ, không hiểu chuyện, mong Lý Soái đừng chấp nhặt với nó.” Tư Mã Tam Nương bình tĩnh đáp lại, không kiêu ngạo, cũng chẳng nịnh nọt.

“Cậu, tới đây.” Nhưng Lý Định Quốc chẳng thèm để tâm, vươn tay chỉ thẳng mặt Ninh Mãn Thành: “Quỳ xuống dập đầu xin lỗi cháu của lão phu ba lần, lão phu sẽ thả mấy người đi.”

“Tôi...” Ninh Mãn Thành do dự không biết làm thế nào. Nếu đồng ý quỳ xuống dập đầu trước Lý Trạch Vũ, thể diện nhà họ Ninh chắc chắn sẽ bị gã đánh mất sạch; nhưng nếu không làm theo, e là gã chẳng còn cơ hội bước ra khỏi nhà họ Lý nữa.

Bình Luận (0)
Comment