Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 478

Nam Cung Thạc vốn định chạy trốn, nhưng nhìn thấy một màn đánh nhau xuất sắc của hai người, nhất thời lại không nỡ rời đi.

Không chỉ như thế, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đã bỏ chạy trước đó có lẽ là đột nhiên bộc phát lương tâm, lại quay trở lại.

"Tiểu Nam, tình hình thế nào rồi?" "VI... hai người còn có mặt mũi mà trở về à?” Nam Cung Thạc tức giận thở hổn hển.

Nếu như kết bạn được với loại người như Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong, thì chắc chắn là kiếp trước bạn đã tạo ra rất nhiều oan nghiệt!

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Chỉ trong khoảng thời gian mọi người nghĩ ngợi, Lý Trạch Vũ đã trúng phải một quyền mạnh mẽ của Hướng Dương Thiên, may mà có Hộ Thân Canh Khí mới không bị thương nặng, nhưng vẫn làm hắn hơi khó chịu.

"Chết!"

Hướng Dương Thiên gầm rú, lại một lần nữa sử dụng Bài Vân Chưởng tuyệt kĩ của mình.

Lý Trạch Vũ vận Ngự Long Thần Công, khí thế trên người tăng vọt, sức mạnh cũng gia tăng nhanh chóng.

"Đùng đoàng!" Hai người, mỗi người đều trúng một chưởng của đối phương. Hướng Dương Thiên rít lên một tiếng, lại nhanh chóng lao tới.


Lý Trạch Vũ nhíu chặt mày, chờ đúng thời cơ bay vọt lên không trung, hai chân biến thành một cái kéo kẹp lấy cổ Hướng Dương Thiên.

"Soạt soạt!"

Trong tay hắn xuất hiện mấy câu châm không biết lấy ra từ đâu, ngay sau đó cắm vào huyệt Khí hải của Hướng Dương Thiên với tốc độ nhanh như chớp.

“A!”

Dường như Hướng Dương Thiên đã chịu phải đau đớn kinh khủng nào đó, theo bản năng đánh một quyền vào bụng Lý Trạch Vũ.

A... Trực tiếp chịu một quyền hung hãn của đối phương, Lý Trạch Vũ đau tới nỗi rỉ mồ hôi lạnh, nhưng hẳn lại không dám ngừng tay, lại châm liên tiếp ba cây châm vào trong cơ thể Hướng Dương Thiên.

Hướng Dương Thiên kêu lên một tiếng đau đớn điên cuồng, hai chân cũng dần dần không còn động đậy nữa.

"Soạt soạt soạt..."

Lần này Lý Trạch Vũ cầm ba cây châm, bình tĩnh đâm vào sau gáy của Hướng Dương Thiên.

"Hơ!"

"Bộp!"


Hướng Dương Thiên không còn sức lực quỳ trên mặt đất, cặp mắt vốn đang đục ngầu cũng dần dần trở nên sáng trong.

Lý Trạch Vũ buông hai chân mình ra, nhảy xuống lăn một vòng trên đất rồi nhanh chóng đứng dậy.

"Thiếu gia, anh không sao chứ?" Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lập tức vây quanh.

Lý Trạch Vũ xoa xoa bụng, nhe răng nhếch mép nói: Để tôi đánh hai cậu một quyền thì hai cậu sẽ hiểu rõ ngay thôi."

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lập tức rụt cổ, làm ra dáng vẻ "Anh đừng đùa

nữa. "Lý - Quân - DạI” Hướng Dương Thiên gắn từng chữ.

Hiển nhiên, ông ta vốn đang tẩu hỏa nhập ma đã tỉnh táo lại, cảm nhận một thân võ công của mình đã bị Lý Trạch Vũ xóa bỏ hoàn toàn.

Hiện giờ ông ta chỉ là một lão già đến tuổi xế chiều, bất kì một người bình thường nào cũng có thể làm thịt ông ta.

"Nể Tư Mã Tam Nương yêu ông chân thành tới nỗi hi sinh tính mạng, thiếu gia này tha cho ông một mạng đấy."

Lý Trạch Vũ nói ra suy nghĩ thật sự của mình. Hiện giờ Hướng Dương Thiên đã bị xóa bỏ hết võ công, sau này cũng chẳng thể tạo nên sóng gió gì nữa, như thế cũng coi như đã cho Long Chủ một câu trả lời thỏa đáng.

"Lão phu ẩn núp mười chín năm, vốn tưởng rằng nghiệp lớn đã nằm trong tầm tay, lại không ngờ sẽ thua trên tay cậu, hahaha..."

Hướng Dương Thiên đã thấy mình thất bại hoàn toàn.

Đưa mắt nhìn thi thể Tư Mã Tam Nương ở chỗ không xa, ông ta chậm rãi bò qua đó.

"Sau khi bổn tọa chết, xin cậu hãy chôn bổn tọa và Tam Nương cùng chung một chỗ, ơn tình này kiếp sau sẽ báo đáp!"

Vừa dứt lời, Hướng Dương Thiên dùng chút khí còn lại ngưng trong lòng bàn tay, không hề do dự đánh vào đỉnh đầu mình...

Bình Luận (0)
Comment