Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 540

Nghe đến đây, thân thể già nua của sư thái Diệt Tình khế run lên.

Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Tề Tiên Nhi, sư thái Diệt Tình bước ra cửa lớn của phái Nga Mi.

Lúc này, hòa thượng Nhất Trinh đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, còn Lý Trạch Vũ thì ở bên cạnh hút thuốc.

Nhìn thấy sư thái Diệt Tình bước ra, Lý Trạch Vũ nhanh chóng dập điếu thuốc. trong miệng, gấp gáp nhắc nhở: “Đến rồi đến rồi, sư phụ người đừng có để lộ tẩy đấy!”

“Yên tâm đi, kỹ năng diễn xuất của vi sư đủ để kiếm sống trong giới giải trí.”

Hòa thượng Nhất Trinh bày tỏ một cách hùng hồn.

Lý Trạch Vũ khế gật đầu, sau đó rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nức nở: “Sư phụ, sư thái bà ấy sẽ không gặp người đâu. Chúng ta đi thôi, những ngày cuối đời của người, đệ tử nhất định sẽ báo hiếu với người!”

“Không!”

Hòa thượng Nhất Trinh ngay lập tức bước vào trạng thái, vẻ mặt làm ra bộ dạng kiên quyết: “Nếu như Quyên Nhi từ chối gặp ta, vi sư sẽ ngồi trước cây cổ thụ này, sau khi chết cũng có thể đêm ngày nhìn thấy Quyên Nhi!”

Nghe một tràng mấy lời sến sẩm này khiến Lý Trạch Vũ nổi hết da gà da vịt.


Cách đó không xa Tề Tiên Nhi cũng cảm thấy tương tự.

Duy chỉ có sư thái Diệt Tình đột nhiên khựng lại, mơ màng nhìn hòa thượng Nhất Trinh.

“Đã từng có một tình yêu chân thành bày ra trước mặt vi sư, vi sư không mảy may trân trọng! Đợi đến khi mất đi rồi mới hối hận cũng không kịp!”

“Haizz!”

Hòa thượng Nhất Trinh thở dài một hơi: “Chuyện đau đớn nhất trên đời chính là thế đấy:

Thời này khắc này, một hòa thượng nói một câu nói tình yêu kinh điển với một nỉ cô.

Lý Trạch Vũ nhịn cười, đành phải phối hợp làm bộ với vẻ tiếc nuối: “Sư phụ, bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì chứ? Sư thái bà ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho người đâu!”

“W¡ sư biết Quyên Nhi sẽ không tha thứ cho ta, cũng không dám mong đợi bà ấy sẽ tha thứ cho ta!”

“Vi sư chỉ tiếc rằng không thể làm lại cuộc đời. Nếu như ông trời có thể cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ nói với Quyên Nhi ba chữ: “Tôi yêu bài”


“Nếu như phải cho mối tình này thêm một thời hạn, ta hy vọng là... một vạn năm!”

Hòa thượng Nhất Trinh khẽ gật đầu, nhìn đỉnh núi phía xa xa, vẻ mặt trở nên vô cùng cô đơn.

Ghê thật đấy!

Trong lòng Lý Trạch Vũ thầm tung hô.

Vốn những lời nói sến sẩm mắc ói này đã thông qua sự diễn dịch không cách nào có thể xỉa xói của hòa thượng Nhất Trinh, làm cho những lời đó thật hơn, đến nỗi ngay cả hắn cũng thấy có hơi cảm động.

Đến cả hắn còn như vậy, huống chỉ là bản thân sư thái Diệt Tình?

“Triển Chiêu...”

Nghe thấy giọng nói ấy, hòa thượng Nhất Trinh giả vờ quay đầu lại, ánh mắt đầy trìu mến.

Những tia nắng sớm vừa hay chiếu lên cái đầu bóng lưỡng của ông, khiến nó trông càng ấm áp hơn.

“Quyên Nhi!”

“Triển Chiêu!”

Lúc này, hòa thượng và ni cô đã quên đi mọi thứ trước đây, phá vỡ lời thề trước Đức Phật, quyết định lựa chọn quay lại cuộc sống thế tục...

Bình Luận (0)
Comment