Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 546

Hắn cố tình thả cho Hách Liên Vô Tình tẩu thoát, nếu muốn bắt hay giết lão ta thì hắn đã ra tay ngay từ khi còn ở Tử Ngục rồi.

“Nếu hôm nay cô đã tới đây thì đừng đi nữa!”

Giọng điệu Lý Trạch Vũ tức khắc trở nên lạnh lùng, trên người đột nhiên toả ra khí thế hừng hực.

Triệu Như Mộng biến sắc, thậm chí không còn cơ hội mở miệng lần nữa.

Nơi Lý Trạch Vũ vốn đứng chỉ còn lại một bóng ảo ảnh, còn hắn bỗng hiện ra trước mặt cô ta như một bóng ma.

“Bụp!"

“Keng!”

Kiếm của Triệu Như Mộng chưa kịp rút ra đã bị đôi tay Lý Trạch Vũ giữ chặt, trường kiếm rơi thẳng xuống đất.

“Dừng tay, trước hết anh phải tôi nói hết câu đã chứ.” Triệu Như Mộng hốt hoảng hô lớn.

“Tôi và cô không có gì để nói!”

“Bịch!”


Ngay khi dứt lời, Lý Trạch Vũ lấy cổ tay đánh ngất Triệu Như Mộng, hai tay đặt chung một chỗ rồi giữ chặt, tiếp đó khiêng lên vai, động tác vô cùng liền mạch.

Khi tỉnh lại, Triệu Như Mộng phát hiện bản thân đang ở trong một chiếc lồng sắt của gánh xiếc thú, tuy tay chân không bị trói nhưng lại không thể vận khí kình trong cơ thể lên được.

Hiển nhiên đã có người phong toả đan điền của cô!

“Tôi tới là để hợp tác với anh!”

Triệu Như Mộng phát hiện, Lý Trạch Vũ đang ngồi bắt chéo chân trên khán phòng, miệng còn ngậm một điếu thuốc.

“Tôi cũng nói rồi, giữa chúng ta không có gì hay ho để hợp tác!” “Bộp bộp!”

Lý Trạch Vũ cười châm chọc, sau đó vỗ tay vào nhau. “Grào...”

Tiếng mãnh thú gầm chợt vang lên.

“Cách... Keng!”

Triệu Như Mộng nghe tiếng nhìn lại, một con hổ trưởng thành ở một chiếc. lồng khác đang bước qua cửa lồng, tiến lại đây.


Con hổ nhìn Triệu Như Mộng chòng chọc như đang quan sát con mồi, cô nàng lập tức tái mặt vì sợ.

Cô dám chắc chắn, con hổ này không phải thú được gánh xiếc thuần phục, chỉ có thú hoang dã mới có uy lực mãnh liệt đến mức này!

“Râm!”

Ngay khi con hổ định vồ lấy Triệu Như Mộng, một chiếc lồng sắt nhỏ bất ngờ giáng xuống, bao vây nó một cách chuẩn xác.

Lúc này, Triệu Như Mộng mới thở phào nhẹ nhõm.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Tiếp sau đây tôi sẽ hỏi cô vài vấn đề, chỉ cần cô khai báo đàng hoàng, có lẽ tôi sẽ tha mạng cho cô đấy!”

Hắn lại buông lời trêu chọc.

Lý Trạch Vũ xoay người sang chỗ khác, phát hiện Lý Trạch Vũ không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình.

“Vô sÏ”

Triệu Như Mộng giận đến nỗi mắng một câu, nói: “Mau thả tôi ra, bằng không anh nhất định sẽ phải hối hận!”

Lý Trạch Vũ cười đầy ẩn ý, hoàn toàn không quan tâm lời cô nói ra.

“Tốt nhất là cô nên trả lời câu hỏi của tôi một cách đàng hoàng, cảm giác múa máy với hổ không dễ chịu đâu...”

Bình Luận (0)
Comment