Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 612

Long Thanh Phong thúc giục: “Thăng nhóc cậu đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói.”

“Thật ra rất đơn giản.”

Khóe miệng Lý Trạch Vũ nhếch lên nụ cười lạnh: “Giết một nhóm, bắt một nhóm, đặc xá một nhóm.”

Hả? Nghe nói lời này, Tô Cẩn Hoa và Long Thanh Phong hai mặt nhìn nhau.

Một phần năm quan lại quyền quý, đây là một con số không nhỏ, nhưng nếu chia con số này thành ba phần.

“Phản tặc tử trung, giết!”

“Quan cao chức trọng, bắt!”

“Chức vụ thấp bé, thả!”

Long Thanh Phong mặt mày hớn hở nói: “Cách này thực sự quá hoàn mỹ.”

Hai mắt Tô Cẩn Hoa lập tức tỏa sáng, khen ngợi không ngừng: “Vẫn là đầu óc người trẻ tuổi dễ dùng.”

Ngay sau đó lại chuyển đề tài: “Lão Long, tiếp theo ông tự mình lựa ra một nhóm người có thể tin, đợi đại hội sáng mai tổ chức xong, tôi sẽ giao cho ông quyền lực tiền trảm hậu tấu, chuyện này tốt nhất phải âm thầm làm cho thỏa đáng.”

“Không cần chọn, tôi có một nhóm người có thể cho ông mượn dùng, tuyệt đối tin được.” Lý Trạch Vũ tự đề cử.

“Ai?"


“Ai?”

Tô Cẩn Hoa và Long Thanh Phong trăm miệng một lời hỏi. “Phượng vệ nhà họ Lý tôi.”

Phượng vệ?

Long Thanh Phong lập tức gật đầu đồng ý.

Mặc dù Phượng vệ là tổ chức tư nhân của nhà họ Lý, nhưng năng lực có lẽ không kém gì Long Tổ.

Tô Cẩn Hoa mang theo ẩn ý nói: “Thằng nhóc cậu rộng rãi như vậy, sẽ không có điều kiện gì chứ?”

“Nhìn ông nói kìa... Ha ha.”

..

 
Lý Trạch Vũ cười khan: “Sự hư vong của quốc gia đều là trách nhiệm của mọi người, hơn nữa tôi chỉ là một thiếu gia quần áo lụa là, có thể có ý đồ xấu gì?”

Thiếu gia quần áo lụa là? Ha ha...

Bây giờ mẹ nó ai còn dám xem Lý Trạch Vũ là quần áo lụa là, người đó chắc chắn có mắt không tròng.

“Chỉ có điều lão Tô cũng đừng quên chuyện hứa với tôi.” Lý Trạch Vũ cười nhắc nhở.

Tô Cẩn Hoa khẽ gật đầu nói: “Đợi sau khi chuyện Vô Tình thần cung xử lý xong, tôi tự sẽ thực hiện lời hứa của tôi, thằng nhóc cậu cứ thả lỏng đi.”


“Vậy thì tốt.” Lý Trạch Vũ đứng dậy duỗi lưng một cái nói: “Cả đêm không ngủ mệt ghê, tôi đi trước.”

“Đi thong thả không tiễn.” Tô Cẩn Hoa phất tay.

Đưa mắt nhìn bóng lưng Lý Trạch Vũ rời đi, Long Thanh Phong không nhịn được thở dài: “Nếu thằng nhóc này bằng lòng một lòng một dạ dốc sức cho

quốc gia thì tốt.”

Tô Cẩn Hoa lắc đầu cười khổ: “Hản là rồng, hơn nữa còn là một con rồng điên cuồng, người như vậy sao bằng lòng bị trói buộc chứ?”

“Cũng đúng, có điều...” Long Thah Phong thề son sắt nói: “Thằng nhóc này có một trái tim yêu nước là chắc chắn.”

Trên mặt Tô Cẩn Hoa lộ ra vẻ vui mừng, từ chối cho ý kiến mà gật đầu.

Sau mười mấy phút.

Lý Trạch Vũ đón xe về nhà, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Lý Viễn Sơn đánh Thái Cực trong sân, trên ghế đá bên cạnh có một ông cụ tuổi già sức yếu đang ngồi.

“Ông cố Lý, sớm như vậy.” Lý Viễn Sơn nghe thấy tiếng gọi thì ngừng đánh mà quay đầu lại.

Nhưng ông ấy còn chưa mở miệng, cụ già bên cạnh đã hỏi trước: “Hách Liên Vô Tình thế nào rồi?”

Hả? Mắt Lý Trạch Vũ híp lại: “Ông Mạc, lẽ nào ông biết Hách Liên Vô Tình?”

Hắn từng gặp ông cụ trước mắt mấy lần, chỉ biết đối phương họ Mạc, cũng không biết rõ thân phận thật sự.

Ông Mạc khẽ gật đầu nhưng lại lập tức lắc đầu: “Lúc còn trẻ đã gặp vài lần, không tính là quen biết.”

Nghe vậy, lông mày Lý Trạch Vũ giật giật.

Hách Liên Vô Tình chính là chạy ra từ trong Quy Khư, mà ông Mạc tự xưng lúc còn trẻ đã gặp đối phương.

Chẳng phải có nghĩa ông cụ này cũng chạy ra từ trong Quy Khư à?

Bình Luận (0)
Comment