Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 622

Nói đến đây, trên mặt Ngân Hồ hiện rõ vẻ lo âu, cô lại nói thêm: “Ngoài ra, quân U Minh bên thế giới ngầm phương Tây vẫn chưa thể chiếm được lợi lộc gì từ tay điện Long Thần.”

Lý Trạch Vũ híp mắt, lạnh lùng hỏi: “Là U Linh nhúng tay, hai là lão già lai tạp Lang Vương kia?”

Hắn biết rất rõ thực lực của quân U Minh mạnh cỡ nào, hoàn toàn đủ năng lực quét sạch toàn bộ tổ chức ở thế giới ngầm chưa không đùa đâu.

Vì vậy điện Long Thần tuyệt đối không phải đối thủ của họ!

Trừ phi có thế lực khác nhúng tay, mà người vừa có năng lực lại có gan nhúng tay vào còn ai ngoài U Linh và Lang Vương trong Tứ Đế chứ!

“U Linh và Lang Vương bắt tay với nhau, phái không ít cường giả đi bảo vệ điện Long Thần.”

Nói đoạn, Ngân Hồ đưa ra phỏng đoán: “Em cảm thấy khả năng cao là họ đang dè chừng anh.”

Long Đế chết dưới tay Quân Đế, nếu điện Long Thần cũng bị thế lực của Quân Đế tiêu diệt, há chẳng phải chứng tỏ rằng Quân Đế cũng có năng lực diệt trừ bọn họ?


Thế nên U Linh và Lang Vương mới sợi

“Ha ha ha...” Trong mắt Lý Trạch Vũ thoáng hiện sát ý, hắn cất giọng trầm khàn bảo: “Em liên lạc với nhóm Sói đen, nói họ trước Tết theo anh tới Nhật Bản một chuyến, về phần hai tên bạo ngược tàn ác U Linh và Lang Vương, nếu họ đã tự đâm đầu vào chỗ chết, anh sẽ thành toàn cho họ.”

Nghe vậy, Ngân Hồ càng thêm sầu lo.

Đằng sau điện Long Thần có triều đình Hoa Kỳ làm chỗ dựa, điện U Linh thì quan hệ mật thiết với nước Mỹ, về phần Lang Vương, nghe đồn ông ta là con riêng của một nhà chính khách lớn của nước Pháp.

Hành động này của Lý Trạch Vũ chẳng khác nào đồng thời trở mặt với các siêu cường quốc khác!

Thấy Ngân Hồ vẫn còn lo lắng, Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười nói: “Hay là em không tin tưởng anh?”

“Làm gì có!” Ngân Hồ gần như đáp lại ngay lập tức. hồ bật thốt lên đáp lại.

Quân Đế bất bại là điều cô luôn tin tưởng, chẳng chút nghi ngờ.

“Chụt.”

Lý Trạch Vũ dịu dàng hôn lên trán Ngân Hồ, ung dung nói: “Không cần lo quá như vậy đâu, nước Hạ còn có Khưu tiểu thư mà, quốc gia nào dám cả gan không biết sống chết, anh sẽ thuyết phục Long Chủ gả Khưu tiểu thư qua đó.”

Nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, Ngân Hồ có cảm giác như nhìn thấy vị Quân Đế không chiến đã thắng của ngày xưa, khóe miệng không khỏi nhếch lên, tạo thành nụ cười mỉm.

Đợi Ngân Hồ rời đi, Lý Trạch Vũ khép cửa phòng lại.


Lúc hắn quay lại giường thì lại phát hiện Diệp Khuynh Thành đã chìm vào. giấc ngủ sau. Chắc là cô mệt lắm rồi.

Lý Trạch Vũ cúi đầu, hôn nhẹ lên tai cô. “Tha... Tha cho em.” Diệp Khuynh Thành tức khắc bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.

“Em ngủ thêm một lát đi, anh có chút chuyện cần xử lý!” Trên mặt Lý Trạch Vũ hiện rõ vẻ đắc ý, vừa nói vừa bận rộn chỉnh trang lại bản thân.

“Anh có việc bận thì đi nhanh đi!” Diệp Khuynh Thành thở phào nhẹ nhõm.

Lát sau, Lý Trạch Vũ bước xuống sảnh lầu một, thấy đạo sĩ Vô Trần đang. ngồi trên ghế sô pha, miệng ngậm một cây xì gà, nuốt mây nhả khói.

Nhìn thoáng qua chiếc Rolex Submariner Hulk trên tay, đạo sĩ Vô Trần cười nói: “Sức chiến đấu của thằng nhãi nhà con cũng được đó nhỉ, rất có phong thái của vi sư năm đó đấy.”

Ấy...

Lý Trạch Vũ lúng túng ngồi xuống một bên, nói lảng sang chuyện khác: “Vết thương trên người lão ma đầu sẽ không lành nhanh tới thế, trong thời gian tới hẳn là không lộ diện, nên đành làm phiền sư phụ một thời gian nữa vậy.”

Đạo sĩ Vô Trần rít một hơi, bĩu môi nói: “Thằng ranh nhà con mà cũng biết khách khí nữa hả, chẳng lẽ hôm nay mặt trời lại mọc đằng tây?”


“Ha ha ha...” Lý Trạch Vũ cười khan vài tiếng.

“Con có chuyện cần làm thì cứ đi đi, có vi sư ở đây, không ai có thể đụng tới dù chỉ là một sợi lông của vợ con đâu.” Giọng đạo sĩ Vô Trần không lớn, lại tràn ngập tự tin.

Lý Trạch Vũ gật đầu, muốn nói lại thôi.

“Bốp!”

Đạo sĩ Vô Trần đánh hắn một cú thật mạnh, tức giận nói: “Ấp a ấp úng không giống tính cách của thằng nhãi nhà con chút nào, có gì nói nhanh.”

Lý Trạch Vũ đau đến nhe răng trợn mắt.

“Thật ra, có chuyện này con đã sớm muốn hỏi các vị sư phụ... Tại sao các vị không tự luyện thần công Ngự Long được thế?”

Bình Luận (0)
Comment