Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 647

Với việc chiêu mộ được các cao thủ Hợp Khí Đạo, thế lực của hội Sơn Hợp trở nên lớn mạnh chưa từng có.

Okura Maafyei cũng cam đoan với đám cao thủ Hợp Khí Đạo đó rằng mình nhất định sẽ báo thù cho Kawasaki Ichiryu!

Sở dĩ bà ta dám mạnh miệng hứa hẹn như vậy không phải là vì bà ta có lòng †in mình sẽ giết chết Quân Đế, mà là bà ta biết rằng điện Long Thần, U Linh Đại

Đế và Lang Vương cũng muốn đối phó Quân Đế.

Trong mắt bà ta, Quân Đế chắc chắc sẽ phải chết, không còn nghỉ ngờ gì cả, nhưng bà ta cũng chẳng cần ra tay.

Chỉ cần khua môi múa mép một cút là có thể hiệu triệu một lượng cường giả đông đảo thì sao lại không làm chứ?

Nhưng, khi nghe thuộc hạ báo cáo có một đám người đeo mặt nạ ngang nhiên đột nhập trang viên, Okura Maafyei cũng bắt đầu luống cuống.

Bà ta thực sự lo đám người ngoài kia đúng là quân U Minh bất khả chiến bại!

Người ta nói sợ cái gì sẽ gặp cái đó.


Trên màn hình giám sát hiện ra một nhóm người mặc đồ bó sát màu đen, người nào cũng đeo mặt nạ màu đỏ, đó là dấu hiệu của quân U Minh. Sắc mặt Okura Maafyei trở nên khó coi vô cùng.

“Điều tất cả những người có thể điều động tới đây!”

“Liên lạc với cả Kitao Kuzuo nữa, lệnh cho ông ta phái toàn bộ đội đặc nhiệm đến đây!”

“Quân U Minh đúng không... Hôm nay tôi sẽ kết thúc thần thoại của bọn họI”

Okura Maafyei nhanh chóng tỉnh táo lại. bình tĩnh hạ lệnh.

Trong đầu Yoshino không hề có ý định bỉ ổi nào, lòng thắt lại vì bất an, lo lắng không yên, lên tiếng nhắc nhở: “Phu nhân, quân U Minh không đáng sợ, điều

đáng sợ là... Quân Đết”

Quân U Minh mặc dù dũng mãnh thiện chiến hơn nữa thì nhân số cũng chỉ có chừng đó.

Một ngàn người không được thì phái mười ngàn người, hai mươi ngàn người, ba mươi ngàn người...

Dây dưa đến khi nào bọn chúng chết hết thì thôi! Điều thực sự làm bọn họ e sợ chính là Quân Đế thần bí khó lường kia!

“Quân Đế... Ha ha, chỉ cần hắn dám đến đây, tôi cũng sẽ cho hắn có đi mà không có về!”

“Nếu tiêu diệt được cả Long Đế và Quân Đế, trên thế gian này liệu còn có ai dám chọc vào hội Sơn Hợp †a?”

“Quân Đế ơi Quân Đế, hiện giờ tôi chỉ mong cậu xuất hiện trước mặt tôi!” Khuôn mặt Okura Maafyei toát lên vẻ điên cuồng.

“Bổn đế chiều ý bà đây!”


Trong chớp mắt, một giọng điệu mỉa mai vọng vào trong phòng.

Okura Maafyei và Yoshino đồng thời nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên không biết từ lúc nào đã ngồi trên bậu cửa sổ.

Mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, bên ngoài mưa rả rích, vì vậy hắn còn cầm theo một chiếc ô trên tay!

“Quân...Đế!”

Yoshino ngay lập tức nhận ra thân phận của đối phương, hai chân hắn ta không khỏi bắt đầu run rẩy.

Song, Okura Maafyei vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ còn rục rịch toát lên sự thèm muốn.

“Quân Đế, cậu còn đẹp trai hơn cả trong ảnh!”

Bà ta liếm liếm đầu lưỡi, vẻ điên loạn trong mắt càng đậm hơn.

Bị một bà già như vậy tơ tưởng, Lý Trạch Vũ thầm cảm thấy buồn nôn, hắn lạnh lùng nói: “Vừa nấy tôi nghe hêt rồi. Nếu tôi tới đây, các người sẽ khiến tôi chỉ có vào mà không có ra nhỉ?”

Giọng nói của hắn bình tĩnh mà vô cùng oai phong, ra từ trên người hắn


khiến Yoshino cảm thấy khó thở, nơm nớp lo sợ hỏi: “Quân Đế, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ý bất kính với cậu!”

“Yoshino, cậu câm miệng cho tôi!” Okura Maafyei sẵng giọng quát.

Yoshino không dám không nghe theo, nhưng ánh mắt nhìn Lý Trạch Vũ vẫn tràn đầy vẻ cầu khẩn.

“Quân Đế, không ngờ cậu đến thật, ha ha ha...”

Okura Maafyei càng trở nên bình tĩnh hơn: “Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội thần phục tôi, chỉ cần cậu tình nguyện làm người đàn ông của tôi, tôi không những sẽ không giết cậu mà còn biến cậu thành bậc vương giả đứng dưới một người, đứng trên vạn người!”

“Ngu dốt!”

Lý Trạch Vũ thật sự không muốn lảm nhảm với một mụ đàn bà thần kinh rung rinh, bèn bước từng bước tiến về phía hai người kia.

“Viu viu viul”

Bình Luận (0)
Comment