Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 662

Long Thiên Quân dập tắt tàn thuốc, lên xe, vừa khởi động xe vừa nói: “Long Chủ đã chờ cậu rất lâu, cậu càng phải thấy vinh dự hơn!”

Điều này rất đúng.

Trên đời này có rất ít người có thể khiến Tô Cẩn Hoa bận trăm công nghìn việc phải gác lại công việc để tiếp đón.

“Thôi đi!”

Lý Trạch Vũ bu môi nói: “Nếu có thể, tôi thực sự không muốn có vinh dự

này: Long Thiên Quân cười, không nói gì. Chẳng bao lâu, chiếc Haval H9 dừng lại bên ngoài phủ Long Chủ.

Long Thiên Quân không định đi vào, chỉ có Lý Trạch Vũ một mình xuống xe, dưới sự dẫn dắt của nhân viên cảnh vệ tiến vào phủ.

Tô Cẩn Hoa đi đi lại lại trong phòng, quả thực đã chờ đợi rất lâu, khi thấy Lý Trạch Vũ tiến vào, lông mày cau có của ông mới hơi giãn ra.

“Hút thuốc không?” Hiếm lắm mới thấy Tô Cẩn Hoa khách sáo một lần.


Lý Trạch Vũ tiện tay nhận lấy điếu thuốc, châm lửa rồi rít vài hơi: “Vội vàng tìm tôi có chuyện gì?”

“Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Để tôi hỏi cậu một chuyện trước đã”

Tô Cẩn Hoa cười gượng một tiếng, hỏi: “Cậu có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ?”

Uh huh!

Nghe vậy, gò má Lý Trạch Vũ hơi co giật: “Lão Tô, ông là Long Chủ đấy, vội vàng tìm tôi chỉ vì muốn bàn tán chuyện đời tư của tôi sao?”

“Khụ khu...”

Tô Cẩn Hoa khẽ hăng giọng, hơi ngượng ngùng nói: “Không phải tôi lắm chuyện, mà là có lý do!”

“Lý do gì?” “Cái này... cái kia...” Tô Cẩn Hoa nhất thời không nói nên lời, không biết giải thích thế nào.

Lý Trạch Vũ cũng không thúc giục ông, vừa hút thuốc vừa uống trà, trông vô cùng thoải mái.

“Chúng ta quay trở lại chuyện chính đi... Cậu có biết tại sao tôi vội vàng tìm cậu như vậy không?”

“Vậy ông biết hôm qua tôi đi vệ sinh mấy lần không?” Lý Trạch Vũ hỏi ngược lại. Tô Cẩn Hoa ngẩn ra, mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Làm sao tôi biết được?”

Lý Trạch Vũ liếc ông một cái, tức giận nói: “Ông không biết? Tôi còn tưởng ông có thể bói toán chứ.”

Hả...

Tô Cẩn Hoa lúc này mới nhận ra đối phương đang trêu chọc mình, không nhịn được cười khổ nói: “Tên nhóc này, cậu không thể nghiêm túc hơn được sao?”

“Sao tôi lại không nghiêm túc chứ, rõ ràng là ông...”


“Được rồi, được rồi!”

Tổ Cẩn Hoa không muốn đề cập đến vấn đề này nữa, đổi chủ đề nói: “Khoảng ba mươi năm trước, một nhân tài khoa học của nước ta vì muốn học hỏi thêm kiến thức để báo đáp quốc gia, nên đã chọn đi du học...”

Không lâu sau khi nước Tân Hạ được thành lập, Tiền Công không sợ khó khăn đã trở về quê hương, góp phần to lớn vào việc xây dựng và phát triển quân đội quốc gia.

Lúc ấy, không ít người trẻ đã biết được câu chuyện của Tiền Công, nhiều người đã chọn con đường du học, với hy vọng sau này sẽ trở về cống hiến cho đất nước.

Chử Vệ Hoa là một trong số đó.

Hơn mười năm trước, nước Anh và nước Mỹ đã chỉ hàng trăm triệu đô để hợp tác phát triển loại đạn dược nhạy cảm!

Như mọi người đã biết, đạn dược nhạy cảm về mặt nào đó còn đáng sợ hơn cả bom chùm!

So với đạn nhạy cảm thế hệ trước, loại đạn nhạy cảm mới mà hai cường quốc này muốn phát triển xác suất trúng mục tiêu cao hơn, hiệu quả phá hủy tốt hơn và tầm bắn xa hơn.

“Chử Vệ Hoa là tổng phụ trách nghiên cứu và phát triển dự án này. Ông ấy biết rằng một khi loại đạn nhạy cảm mới này được nghiên cứu thành công, nó chắc chắn sẽ là mối đe dọa tiềm ẩn lớn nhất đối với nước Hạ!”

“Một tuần trước, ông ấy đã cố gắng liên lạc với chúng tôi, ông ấy hy vọng có thể trở lại đất nước, và giúp đất nước phát triển loại đạn nhạy cảm mới này!”

Nói đến đây, Tô Cẩn Hoa thở dài, nói: “Chỉ tiếc là nước Anh và nước Mỹ trông chừng ông ấy rất nghiêm ngặt, muốn đưa ông ấy trở về rất khó khăn, cho nên chúng tôi hy vọng cậu có thể...


Tuy chưa nói xong nhưng ý tứ ông muốn biểu đạt rất rõ ràng.

Lý Trạch Vũ dập tắt tàn thuốc, nhún vai nói: “Chẳng phải chỉ là đưa một người về thôi sao, sao không phái Long Thiên Quân đến đó? Hắn ta là Long Vương của nước Hạ mài!”

“Ừm”

Tô Cẩn Hoa lắc đầu, nói: “Nói thật với cậu, Thiên Quân không có chút tự tin nào vào nhiệm vụ lần này!”

Lý Trạch Vũ sửng sốt, vẻ mặt đầy kinh ngạc nói: “Ngay cả Long Vương cũng không có tự tin?”

“Đúng vậy.”

Tô Cẩn Hoa bất lực thở dài, nói: “Hiện tại trong lòng tôi, cậu là ứng cử viên sáng giá nhất để thực hiện nhiệm vụ này.”

“Ha ha ha...” Vẻ mặt Lý Trạch Vũ kiểu “ông đừng đùa với tôi”.

“Long Vương không làm được, thì tôi cũng không làm được, các ông tìm người khác giỏi hơn đi, tạm biệt...!"

Bình Luận (0)
Comment