“Chúng ta bị truy nã rồi!” Hòa thượng Nhất Trạch vỗ cái đầu trọc lóc của mình, mắng nhiếc nói: “Lão nạp cả đời hành thiện tích đức, vậy mà đám người chết tiệt này lại dám truy nã
lão nạp. Hừ, đêm nay chúng ta lại đến đó thiêu rụi cả tòa cung điện kia đi!”
Lý Trạch Vũ không thèm để ý đến ông mà cầm điện thoại đi đến một bên, gọi cho một số điện thoại.
“Quân Đế.”
“Chelsea, chắc hản anh đã biết chuyện tôi bị truy nã rồi nhỉ?”
Chelsea ở đầu dây bên kia cười khổ nói: “Tôi cũng vừa mới biết.”
Anh ta biết trước giờ Lý Trạch Vũ rất ngông cuồng, lá gan rất lớn, nhưng không ngờ tên này lại gan lớn bằng trời, ngay cả cung điện Buckingham cũng dám đốt.
Anh ta lo lắng, nhưng đồng thời càng khâm phục hắn hơn.
Lý Trạch Vũ cũng không phí lời mà nói thẳng: “Tôi có vài người bạn đang ở thành phố Derland, anh nghĩ cách giúp tôi đưa bọn họ về nước Hạ đi.”
“Chuyện này... e rằng hơi khó.”
Chelsea khó xử nói: “Nước Anh đã bị phong tỏa rồi, vẫn chưa rõ cụ thể lúc nào bỏ lệnh phong tỏa.”
Phong tỏa cả nước ư!
Lý Trạch Vũ hít sâu một hơi, như thể không ngờ nước Anh lại tốn nhiều công sức để bắt giữ hắn đến vậy.
“Quân Đế, hay là tôi đón bạn của ngài đến chỗ tôi trước, chờ đến khi nước Anh bỏ lệnh phong tỏa thì đưa bọn họ đi ngay, ngài thấy cách này được không?”
“Được!” Lý Trạch Vũ đồng ý.
Gia tộc Pinault có sức ảnh hưởng không nhỏ ở nước Anh, nhóm người Tề Tiên Nhi sẽ an toàn khi ở đó.
Hắn cúp máy, sau đó dặn dò mọi người: “Mọi người chờ ở đây, lát nữa sẽ có người đón mọi người đi.”
“Anh muốn đi đâu? Anh không đi với bọn em sao?” Tê Tiên Nhi vội hỏi trước.
Lý Trạch Vũ gật đầu: “Anh còn chút chuyện phải làm, qua một khoảng thời gian mới có thể trở về.”
“Vậy em ở lại với anh.”
Tê Tiên Nhi đáp lại với thái độ kiên định.
Nhưng sao Lý Trạch Vũ có thể đồng ý chứ, hắn nói với giọng điệu không cho thương lượng: “Em ở lại đây chỉ khiến anh phân tâm thôi, ngoan ngoấn trở về chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với anh!”
“Cô bé, con đừng lo cho thằng nhóc thối tha này.”
Hòa thượng Nhất Trinh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bất cứ nơi nào trên thế giới này, chỉ cần nó muốn đi thì không người nào có thể giữ nó lại.”
Tê Tiên Nhi nghe thấy vậy thì âm thầm gật đầu.
Lý Trạch Quân đội một chiếc nón lưỡi vịt và rời đi bằng thang máy của nhân viên khách sạn.
Hắn rời khỏi khách sạn, nhanh chóng biến mất trên con đường đông đúc. “Cạch!”
Nalisa không hề gõ cửa mà dứt khoát mở toang cánh cửa làm việc của nhà vua.
Alec thấy con gái mình hấp tấp như vậy thì khó chịu trách móc: “Nalisa, con không còn là con nít nữa, trước khi vào phòng thì phải gõ cửa.”
“Thưa cha, con xin lỗi.”
Nalisa vội vàng đặt một xấp tài liệu lên bàn làm việc và nói: “Con biết tên đêm qua là ai rồi!”
“B2 Alec tò mò mở tài liệu và đọc kỹ nó.
Nalisa ở bên cạnh tức giận nói: “Đúng là không nghĩ tới, tên chết tiệt đó lại là Quân Đế tiếng tăm lừng lẫy!”
Cho dù trước giờ Quân Đế như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, rất ít khi có người nhìn thấy gương mặt thật sự của hắn.
Hiếm thấy, nhưng không phải không có.
Sau khi lệnh truy nã vừa đưa ra thì lập tức có người nhận ra thân phận của Lý Trạch Vũ.
“Thú vị đấy.”
Alec nở nụ cười uy nghiêm: “Một đám hề nhảy nhót mà tự xem mình là hoàng đế, đúng là nghĩ bản thân là bá chủ rồi.”
Nalisa đề nghị: “Thưa cha, con hy vọng cha có thể bắt sống hắn.”
Khi thấy con gái mình có thái độ thù địch rất lớn đối với Quân Đế, Alec nhíu mày hỏi: “Nalisa, có phải tên đó đã... khụ khụ, ức hiếp con không?”
Nalisa nghe hiểu ý của cha mình, gương mặt hơi đỏ ửng, cô ta lấp liếm đáp lại: “Không, không có ạ, chỉ là tên đó đã hù dọa con nên con nhất định phải trút cơn giận này.”
“Vậy à..."
Alec đột nhiên cất cao giọng điệu, đánh giá con gái với ánh mắt sâu xa...