Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 690

Một lão già hỏi nhân viên ga tàu. Nhân viên kiên nhẫn giải thích: “Vì tình huống khẩn cấp nên phải chờ thêm mười tiếng đồng hồ thì tàu lửa mới có thể vận hành trở lại, mong quý khách hãy

kiên nhân chờ đợi.”

Lý Trạch Vũ ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, khóe miệng âm thầm nở một nụ cười lạnh lùng.

Điều này cũng có nghĩa là, hắn phải chờ thêm mười tiếng mới có thể rời khỏi đây.

“Tất cả mọi người ngồi yên tại chỗ và lấy chứng minh thư ra!” Ngay vào lúc này, một nhóm binh lính vác súng chạy vào ga tàu.

Lý Trạch Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì xuyên qua dòng người, lén lút đi vào phòng vệ sinh, sau đó mở cửa sổ thông gió trèo ra ngoài.

Mười mấy phút sau.

Khi Lý Trạch Vũ xuất hiện lần nữa, hắn đã đi đến một con phố nhộn nhịp, thuận tiện tìm một quán hamburger giải quyết một bữa.

“Đất trời mênh mông là tình yêu của ta...”


Tiếng nhạc chuông vui tai vang lên.

Lý Trạch Vũ lấy điện thoại ra nhìn, là Diệp Khuynh Thành gọi đến. “Anh... Anh không sao chứ?”

Cuộc gọi đã kết nối, giọng nói quan tâm kèm theo vẻ lo lắng của Diệp Khuynh Thành truyền tới.

Lý Trạch Vũ tỏ vẻ thoải mái cười nói: “Tôi rất ổn mà, không cần lo cho tôi.” “Có phải anh vẫn còn ở nước Anh không?” “Đúng vậy.”

“Tôi có vài căn nhà bên đó, nếu anh không có chỗ nào đi thì có thể dừng chân ở chỗ của tôi trước.”

Từng câu từng chữ của Diệp Khuynh Thành đều lộ rõ sự quan tâm.

Cô không biết vì sao Lý Trạch Vũ lại ra nước ngoài, còn trở thành tội phạm truy nã của nước Anh, cô chỉ biết người đàn ông mà mình thích đang gặp nguy hiểm, cô không thể trơ mắt làm ngơ được.

“Tôi không có vấn đề gì, cô thật sự không cần lo lắng.”

Lý Trạch Vũ lại bảo đảm: “Nếu tôi thật sự không còn đường nào để đi thì đến lúc đó sẽ liên lạc với cô, được không?”

Hắn nói đến đây không khỏi nở nụ cười tự giễu.

Đường đường là một Quân Đế mà không có chỗ nào để đi ư? Lời nói đùa này. đúng là không buồn cười.

Sau khi cúp máy, Lý Trạch Vũ đột nhiên đổi ý, hắn không định rời khỏi đây nữa.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!

Nhà vua nước Anh chắc chắn nghĩ rằng hắn sẽ nghĩ mọi cách để rời khỏi nơi này, tuyệt đối không ngờ được hăn sẽ cố tình ở lại đây.

Chử Vệ Hoa, hắn chắc chắn phải cứu được người này. Vài tiếng đồng hồ sau, màn đêm lặng lế buông xuống.

Một chiếc Lincoln Limousine đang đỗ bên ngoài một tòa trang viên xa hoa ở trung tâm thành phố New York của nước Mỹ.


“Các người là ai?” Vệ sĩ đứng đầu mang theo mười mấy người bao vây chiếc xe. Cửa xe ghế sau tự động mở ra, U Linh mặc áo khoác dài màu đen bước

xuống xe, bình tĩnh ung dung nói: “Phiền cậu đi thông báo cho chủ tịch Hạ viên Elif, bảo là U Linh đã đến rồi."

“U Linh ư? Vệ sĩ đứng đầu ra lệnh: “Chờ ở đây!” Anh ta nói rồi tự mình vào trang viên thông báo.

Một lúc sau, người vệ sĩ kia trở lại, làm động tác mời với U Linh: “Chủ tịch Hạ viện mời ngài vào.”

U Linh không nói lời nào, đi vào trang viên dưới sự chỉ dẫn của vệ sĩ.

Elif đang ngồi trên ghế gỗ uống cà phê trong sân vườn, khi nhìn thấy U Linh bước vào thì vẫy tay với gã.

U Linh lập tức thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, mỉm cười đi tới.

“Ngồi đi.”

“Cảm ơn”

Đại đế U Linh kiêu ngạo của thế giới Hắc Ám lại ngồi ngay ngắn như học sinh nhìn thấy giáo viên khi ở trước mặt Elif.

Elif buông tách cà phê xuống, hỏi với giọng điệu sâu xa: “Tôi nghe tướng quân Bruce nói rằng cậu hy vọng chúng tôi đội đặc nhiệm SEAL giúp cậu cùng nhau đối phó Quân Đế à?”


U Linh nghe vậy thì khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Elif híp mắt: “Tôi còn nghe nói tướng quân Bruce đã từ chối cậu sao?”

Cho dù không thích thái độ nghênh ngang kiêu ngạo của đối phương, U Linh vẫn gật đầu.

“Tôi có thể cho đội đặc nhiệm SEAL giúp cậu đối phó Quân Đế, nhưng cậu phải đồng ý hai chuyện cho tôi.”

U Linh nghe thấy câu này của Elif, đôi mắt chợt sáng lên: “Mời chủ tịch Hạ viện nói.”

Elif giơ thẳng một ngón tay: “Thứ nhất, nhất định phải xử lý Quân Đế!”

“Không thành vấn đề.”

U Linh vô cùng tự tin trả lời.

Trong mắt gã, sự trợ giúp của đội đặc nhiệm SEAL chính là hổ thêm cánh, gã †in chắc chắn có thể giết chết Quân Đế...

Bình Luận (0)
Comment