Nước Hạ, Phủ Long Chủ ở Hoàng Thành.
Tô Cẩn Hoa tỏ vẻ vui mừng khôn xiết, các ông lớn đang ở đây cũng hào. hứng ra mặt.
“Nói thẳng nhé, lúc đầu tôi không xem trọng tên tiểu tử kia đâu!”
“Ánh mắt của lão Ninh sắc bén thật đấy. Nhiệm vụ khó khăn như vậy mà tiểu tử kia vẫn có thể hoàn thành được!”
“Mặc dù Trạch Vũ không phụ sự trông đợi của mọi người và đã giải cứu được đồng chí Chử Vệ Hoa, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là cảnh giác cho. đến khi họ về đến nước Hại”
Mọi người ghé tai thì thầm với nhau.
Đúng lúc này, một viên cảnh vệ rảo bước tiến vào phòng họ, ghé tai nói thầm vào tai Tô Cẩn Hoa.
Càng nghe, chân mày Tô Cẩn Hoa càng nhíu lại. “Lão Tô, có phải đã xảy ra chuyện rồi hay không?” Ninh Trạch Bình hồi hộp hỏi.
Tô Cẩn Hoa khẽ gật đầu, đáp: “Vừa rồi người phụ trách Long Tổ ở nước ngoài truyền tin về, nói là đồng chí Chử Vệ Hoa đã bị người của Thánh Đình giam lại.
Cái gì!
Nghe tin này, tất cả đều biến sắc rõ rệt.
Bầu không khí hân hoan trong phòng họp lập tức biến mất, thay vào đó là sự nặng nề trầm trọng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chẳng phải tiểu tử đó có quan hệ rất tốt với phía Thánh Đình sao? Tại sao người của Thánh Đình lại giam giữ đồng chí Chử Vệ Hoa!”
“Tám chín mươi phần trăm là do nước Mỹ và nước Anh can thiệp vào...”
Các ông lớn lần lượt đưa ra phỏng đoán.
Sắc mặt Tô Cẩn Hoa trở nên đặc biệt nghiêm trọng: “Trạch Vũ tạm thời vẫn chưa liên lạc với chúng ta, điều đó mọi việc vẫn đang nằm trong tâm kiểm soát của hắn, chúng ta hãy cứ kiên nhẫn đợi tin.”
“Không! Chúng ta không thể chờ được!”
Ninh Trạch Bình lập tức phủ định: “Trạch Vũ đã từng gặp nguy hiểm trong trận đại chiến ở Bozeman. Nếu lúc này nước Mỹ lại đích thân ra tay thì cậu ta sẽ lại một lần nữa phải đối đầu với nguy hiểm!”
“Lão Ninh nói có lý, vậy theo ông ta nên làm thế nào?”
Một ông lớn khác dò hỏi.
Ánh mắt của mọi người lại đổ đồn lên người Ninh Trạch Bình.
Ninh Trạch Bình giơ lên một ngón tay: “Để lão Long đích thân dẫn người tới Thánh Đình, giúp đỡ Trạch Vũ trong thời điểm mấu chốt.”
“Tôi đồng ý, chúng ta không thể để tiểu tử kia chiến đấu một mình!” “Tôi cũng tán thành...”
Tất cả mọi người, bao gồm cả Tô Cẩn Hoa lần lượt tỏ thái độ.
Tiếp đó, Ninh Trạch Bình lại giơ lên ngón tay thứ hai: “Khi cần thiết, để lão Long đại diện cho nước Hạ gây áp lực lên Thánh Đình, tuy rằng... Sức ảnh hưởng của chúng ta ở phương Tây không lớn lắm nhưng chúng ta có thể tỏ rõ thái độ cho người ta biết nước Hạ... Không ngại đánh một trận!”
H-zzzz...
Những người có mặt trong phòng hợp đều hít sâu một hơi.
Từ khi thành lập đến nay, nước Hạ vẫn tuân theo triết lý không tranh, không đoạt, không đấu, phát triển thầm lặng, nếu lúc này tỏ thái độ quyết liệt với cường quốc phương Tây, rất có thể đại chiến sẽ nổ ra.
“Chuyện này... Chúng ta phải cân nhắc thận trọng.”
Một ông lớn của phái ôn hoà không dám gật bừa, nói: “Nếu để xảy ra xung đột với cường quốc phương Tây, điều này sẽ đi ngược với triết lý phát triển của nước Hạ.”
Một ông lớn phái cực đoan lại tán thành nhiệt liệt: “Chúng ta ẩn nhẫn biết bao năm nay rồi, còn phải chịu đựng đến khi nào nữa? Tôi thấy đề xuất của lão. Ninh được lắm, tuyệt đối không thể ngại phiền ngại khó, đáng đánh thì phải đánh!”
Các ông lớn chia làm hai phái.
Quyền quyết định cuối cùng vẫn đang nằm trong tay Long chủ Tô Cẩn Hoa.