Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 80

Khuôn mặt vốn tái nhợt của Tê Tiên Nhi dần dần có khí sắc, đau đớn trên người cũng chầm chậm biến mất.

"Vù vù..."

Thấy thời gian đã tạm ổn, lúc này Lý Trạch Vũ nhanh nhẹn rút mười hai cây ngân châm ra rồi lập tức nằm tay phải Tề Tiên Nhi, dùng ngân châm đâm một cái ở phía trên, máu tươi đen nhánh tức thì chảy ra.

Hắn không dám chậm trễ, lại lập tức dùng một tay nắm lấy cổ tay Tê Tiên Nhi, tay kia vận khí kình lần nữa áp vào sau lưng cô ta.

"Uỳnh!"

Một con cổ trùng giống như ruồi da người chui ra từ đầu ngón tay Tề Tiên Nhi.

Lý Trạch Vũ tay mắt lanh lẹ, dùng một cây ngân châm đâm thẳng vào con cổ trùng, rồi lập tức rút nó ra.

||||| Truyện đề cử: Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ |||||

"Việc lớn đã thành!"


Khách sạn Khải Á, tầng mười hai.

Tiệc tối thương nghiệp Tuyên Thành đang diễn ra hừng hực khí thế.

Các vị khách châu đầu ghé tai, hầu hết mọi người đều đang nghiên cứu thảo luận về con đường kinh doanh của nhau, thuận tiện thử một chút xem có thể hợp tác với công ty của đối phương hay không.

Tuy nhiên cũng có một số người cố ý dẫn con cái mình đến, xem có đối tượng thông gia phù hợp nào hay không.

Trần Thanh Tuyết không muốn quá nổi bật, yên lặng ngồi trong một góc.

Nhưng không như mong muốn của cô ấy...

Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, lại thêm trước đây. không lâu khoa học kỹ thuật Vân Dương đã đánh bại tập đoàn số một Giang Đông trên thị trường chứng khoán, giá trị thị trường tăng gấp đôi, trở thành xí nghiệp lớn nhất Tuyên Thành.

Với hai điểm này, cho dù Trần Thanh Tuyết có trốn vào một góc hẻo lánh nào đó thì cũng đã được định sẵn sẽ trở thành tiêu điểm.


"Tổng giám đốc Trần."

Một chàng trai trẻ tuổi giơ ly sâm panh trong tay đi tới. Trần Thanh Tuyết chỉ lễ phép gật đầu.

Người đàn ông cảm nhận được đối phương không muốn phản ứng lại mình nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

Lúc này, sảnh lớn vang lên tiếng nhạc violin, ánh đèn dịu nhẹ cũng sáng lên.

"Tổng giám đốc Trần, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?"

Người đàn ông ra vẻ thân sĩ dò hỏi.

Trần Thanh Tuyết khế lắc đầu, uyển chuyển từ chối: "Xin lỗi, tôi cảm thấy không khỏe."

Sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi, dường như anh ta muốn nói thêm gì đó.

"Anh Lục, tổng giám đốc Trần đã nói thân thể không được thoải mái rồi, anh không nên quấy rầy người ta thì hơn."

Lạc Trường Thanh đột nhiên xuất hiện.

Mặc dù người đàn ông không cam lòng, nhưng vẫn quay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment