Diệp Khuynh Thành!
Người phụ nữ này là nữ thần trong mộng của tất cả chàng trai quyền quý ở Hoàng Thành, đương nhiên Tân Hạo Nhiên cũng không ngoại lệ.
Kể từ khi nhìn thấy Diệp Khuynh Thành lần đầu tiên, gã đã yêu người phụ nữ này không cách nào tự kiềm chế.
Đáng tiếc vì đại kế gia tộc nên gã phải tự tay đưa người phụ nữ mình yêu...
"Lý Trạch Vũ! Nơi này không chào đón cậu, xin hãy lập tức rời đi."
Tần Hạo Nhiên lạnh như băng mở miệng.
Cho dù lòng dạ thâm sâu lại ẩn nhẫn thế nào, khi đối mặt với Lý Trạch Vũ, kẻ đã nhúng chàm người phụ nữ của mình, gã phát hiện mình thật sự không có cách nào bình tĩnh được.
"Con mẹ nó mày nói cái gì?"
Cẩu Phú Quý trợn mắt nhìn thẳng Tân Hạo Nhiên, có vẻ như chỉ cần Lý Trạch Vũ ra lệnh một tiếng, hắn sẽ không ngần ngại tiến lên cho người kế nhiệm tương lai của nhà họ Tân này vài cái bạt tai.
Lý Trạch Vũ nhếch miệng lạnh lùng cười: "Tôi cứ đứng ở chỗ này đấy, để xem ai dám đuổi tôi đi?"
"Vị tiên sinh này, tôi là Lưu Gia Thành, hội trưởng hội thương mại Tuyên Thành, ý của thành chủ Tần cũng là ý của tôi, xin hãy lập tức rời khỏi nơi này."
Một người đàn ông trung niên âu phục phẳng phiu bước lên phía trước.
"Khoan đã!"
Đúng lúc này, Tống Minh Cao, phó thành chủ Tuyên Thành cũng đứng dậy, nói: "Hội trưởng Lưu, ngài Lý chính là khách quý của tôi, ông có chắc là nhất định phải để khiến người này rời đi không?”
Cái gì!
Lưu Gia Thành ngẩn người, hiển nhiên ông ta cũng không ngờ chuyện Lý Trạch Vũ sẽ có dính líu quan hệ với Tống Minh Cao nên nhất thời không biết nên quyết định như thế nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Tân Hạo Nhiên.
Ánh mắt Tân Hạo Nhiên âm u nói: "Đêm nay là tiệc tối giao lưu của giới kinh doanh Tuyên Thành, một người ngoài tới đây rõ ràng không thích hợp, chẳng lẽ một thành chủ Tuyên Thành như tôi mà còn không có quyền quyết định chuyện này hay sao?"
Lời này không thể nghỉ ngờ là đang nhắc nhở Lưu Gia Thành, Tân Hạo Nhiên gã mới là thành chủ, còn Tống Minh Cao chỉ là một phó thành chủ, ông ta nên lấy lòng ai cũng không cần gã phải dạy.
Lưu Gia Thành ngầm hiểu trong nháy mắt, ông ta cho Tống Minh Cao ánh mắt xin lỗi, rồi lần nữa xua đuổi: "Ngài Lý, tôi thực sự xin lỗi, xin hãy lập tức rời khỏi nơi này."
Lúc này, Trần Thanh Tuyết im lặng hồi lâu chủ động kéo ống tay áo của Lý Trạch Vũ, thấp giọng nói: "Quên đi, chúng ta
đi thôi, bữa tiệc tối này chẳng có gì thú vị cải"
Lý Trạch Vũ mỉm cười với cô rồi nói: Không cần lo lắng, cứ giao cho tôi xử lý."
Ngay sau đó, hắn lại nhìn về phía Tân Hạo Nhiên: "Nếu như tôi nhớ không lầm, Tần Hạo Nhiên cậu chỉ là thành chủ đại. Truyện Đông Phương
diện của Tuyên Thành thôi, đúng không?"
"Hai chữ “đại diện trên đầu thành chủ Tần sẽ bị gỡ bỏ sớm thôi, chậm nhất không quá ba ngày!"
Thư ký bên cạnh Tân Hạo Nhiên đắc ý mở miệng.
"Ha ha ha~"
Lý Trạch Vũ cười đầy ẩn ý: "Cậu cam đoan với bên trên là sẽ thuyết phục gia tộc Pinault đến Tuyên Thành đầu tư nên mới nắm chắc vị trí thành chủ như vậy, tôi nói có đúng không?"
Nghe hắn nói vậy, Tân Hạo Nhiên nheo mắt lại.
Nghe hắn nói vậy, Tân Hạo Nhiên nheo mắt lại.