Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 120

Editor: Tiểu Ly Ly.

Thiên Âm ngây người, vì đây là lần đầu Thiên Tuyết nổi giận đối với mình khiến cho nàng cảm thấy phiền muộn đau lòng, vẻ mặt trở nên hoảng hốt tiêu cực. Huyền Tề ở một bên cũng đang cười đến nội thương.

Thật lâu sau, trong giọng nói của hắn vô cùng cảm thông nói: "Có một chủ nhân như muội vậy, huynh cảm thấy bi ai cho Thiên Tuyết."

"Vì sao?"

"Muội...... Chẳng lẽ không nhìn ra, Thiên Tuyết là thú đực sao? Muội tìm đối tượng cho hắn, không phải thú đực chính là nam tử, muội bảo nó...... Làm sao mà chịu nổi?"

Tình thần Thiên Âm chấn động: "Tuyết Tuyết là thú đực?!"

"Hàng thật giá thật." Huyền Tề thần thần bí bí nói: "Hơn nữa huynh nghe gia gia nói, Thiên Tuyết này là Thần Thú, hiện nay Lục giới chỉ này một con, đừng xem hiện giờ nó còn nhỏ mà xem thường, đợi sau khi trưởng thành thiên phú của nó sẽ thức tỉnh, lực chiến đấu có thể so với Thượng cổ Thần Ma."

"Oaa" Thiên Âm kinh hãi, sau khi hết khiếp sợ lập tức vui như mở cờ trong bụng: "Tuyết Tuyết của muội lợi hại như vậy sao? Vậy bao lâu mới tính là nó đã trưởng thành?"

Huyền Tề ho khan một tiếng trong lòng cảm thấy có lỗi, ấp úng một lúc lâu sau mới nói: "Năm trăm năm......"

"......"

Bầu trời bỗng dưng đen xuống. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thiên Âm chạy ra cửa nhìn trời một chút: "Bầu trời sao đột nhiên lại tối?"

Huyền Tề cốc một cái lên đầu nàng, mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Muội không biết đó là binh lính Ma tộc sao? Trời tối...... Uổng cho muội đã đi Ma tộc du ngoạn đây! Đi ra ngoài đừng nói muội là người Thái A, mất mặt......"

"Oa? Là Xích Hỏa tỷ tỷ!" Nhìn một bóng người như gió bay điện chớp xông về mặt đất, Thiên Âm kêu khẽ một tiếng liền muốn chạy ra ngoài, Huyền Tề một tay bắt lấy nàng trở lại: "Muội đi đâu vậy?"

"Xích Hỏa tỷ tỷ nhất định là đi tìm Lục Nhiên, muội phải đi qua nhìn một chút!" Thiên Âm liều mạng giãy dụa...... Hai cánh tay của Huyền Tề giống như vòng sắt. Thiên Âm nóng nảy: "Huyền Tề ca ca huynh mau buông muội ra, sư phụ bọn họ đều ở Tiên điện, chuyến đi này Xích Hỏa tỷ tỷ dữ nhiều lành ít......"

"Vậy cũng không có bất kỳ quan hệ gì với muội." Huyền Tề bắt lấy từng ngón tay của nàng đang bám chặt ở trên cửa đẩy ra, tóm lấy thân thể của nảng, lúc này hắn làm thế nào cũng không tách ra được, chỉ đành phải nhẹ lời khuyên bảo: "Tình huống hiện giờ của muội không nên xuất hiện ở trước mặt người, Tôn thượng dặn đi dặn lại huynh phải trông chừng muội cho thật tốt, chính là sợ muội kích động chạy đi gây chuyện."

Thiên Âm mắt điếc tai ngơ, Huyền Tề khẩn trương nắm chặt không buông: "Muội nhìn muội bây giờ, bị người xem thành vị thần cuối cùng, đối với người khác mà nói, chỉ là một cái đùi gà bốc hơi nóng, muội sẽ không sợ vừa ra khỏi cửa bị người gặm ngay cả xương vụn cũng đều không thừa sao?"

Trong đầu Thiên Âm lập tức hiện ra dáng vẻ mình cả người bốc lên mùi dầu thơm ngát, chung quanh một nhóm người chà sát tay cầm đao lấy kiếm chờ chia cắt nàng......

Lập tức run một cái lấy lại tinh thần, binh lính Ma tộc cũng ngay tại lúc này, bắt đầu công kích kết giới lấn thứ nhất. Trong Tiên điện cũng truyền ra âm thanh tức giận của Nguyên Ly Nặc.

Thiên Âm buông lỏng tay ra giống như chán nản, Huyền Tề vui mừng, cho là nàng nghe của lời khuyên của mình mà bỏ qua, đang âm thầm hả hê tài ăn nói của mình tiến triển không ít, nàng quay người lại, cũng là vừa lấy một đôi mắt đẫm lệ điềm đạm đáng yêu nhẹ nhàng nhìn chằm chằm vào hắn......

Trong lòng hắn hồi hộp run lên, ôm cánh tay của nàng không tự chủ buông ra, đầu lưỡi bắt đầu thắt: "Thiên, Thiên Thiên Thiên Thiên...... Muội muội đừng nhìn ta như vậy, ta ta cũng là vì vì muốn tốt cho muội......"

"Huyền Tề ca ca......" Thiên Âm nhẹ nhàng một cái chớp mắt, đôi mắt giống hệt mèo con, một giọt lệ lớn chừng bằng hạt đậu muốn rơi lại không rơi, vẻ mặt vô cùng bi thương tội nghiệp.

Huyền Tề nhắm mắt lại, tự nói với mình không nên nhìn không nên nhìn, nhưng một đôi mắt sương mù mênh mông kia giống như mọc rể cắm sau trong lòng hắn, làm thế nào cũng không thể xua đi được, hắn hít một hơi thật sâu, cầm tay của nàng, giống như lao tới đoạn đầu đài hết cách nói: "Chúng ta đứng xa xa nhìn, muội nhất định không được lên tiếng cũng không thể nhúng tay!"

"Được được!"

"Muội bảo đảm!"

"Muội bảo đảm không nhúng tay vào, nếu không Tuyết Tuyết biến thành thú cái!"

"......"

"Không đi!"

"Muội lấy gà nướng bảo đảm, bảo đảm tất cả phục tùng an bài của Huyền Tề ca ca, tuyệt không làm trái với ý nguyện của Huyền Tề ca ca một chút nào."

"Đi thôi."

***

Xích Hỏa một thân váy đuôi dài, áo ngực màu hồng, buộc vòng quanh thân hình hoàn mỹ. Nàng mất hồn nhìn Lục Nhiên, trong thời gian quá lâu, nàng cơ hồ đều đã nhìn thấy bóng dáng nam tử chân chính sống trong ký ức của nàng.

Cho tới giờ khắc này, cảm giác mất mát trong lòng nàng đột nhiên lại xuất hiện cảm giác viên mãn, nàng nghĩ, cuối cùng nàng gặp được hắn rồi.

Nhưng trong ánh mắt của hắn, rõ ràng đều là chán ghét, giống như cái gai xuyên thấu thân thể của nàng, đau đớn lan ra nhanh như vậy, trong thời gian ngắn nàng chỉ cảm thấy như ruột đứt từng khúc.

Ba ngàn năm trước, một câu “liệt đồ” của hắn nàng bị trục xuất sư môn, ba ngàn năm sau gặp nhau lần nữa, hắn xuất ra trường kiếm lạnh lẽo, một đôi mắt lạnh lùng chán ghét, một câu để cho nàng đau lòng như cắt: Ma tộc, nên trảm!

Cõi lòng nàng đầy hy vọng con mắt nhiễm một tầng băng sương, thẳng tắp đứng nghiêm, mắt thấy mũi kiếm đến trước mặt, cũng không nhanh chóng né tránh: "Nếu hận ta như vậy, thì giết thôi."

"Thánh điện Tiên sơn, làm sao người Ma tộc như ngươi có thể đặt chân vào đấy! Cút ra ngoài!" Lục Nhiên gầm lên một tiếng, trường kiếm đã mang theo khí lạnh đến trước ngực Xích Hỏa. Cẩn thận nghe qua, âm thanh của hắn còn mang theo vẻ nóng lòng vội vàng. che giấu 

"Sư phụ!" Cảm thấy được hắn chần chờ, Xích Hỏa vui mừng không dứt, khó khăn lắm né tránh một kiếm này, nhưng vẫn đang bị kiếm khí cắt đứt làn váy. Nàng không ngừng né tránh, thủy chung không chịu giao thủ với hắn.

Lần này Lục Nhiên làm như không thấy, ra tay như điện, lập tức Xích Hỏa không đề phòng, bị một chưởng của hắn vỗ bay ra ngoài!

Tất cả mọi người theo Lục Nhiên đi tới ngoài điện, quả nhiên là trông thấy nhóm binh lính Ma tộc đứng giữa không trung đang tề tụ cùng nhau che trời tránh nắng, ra sức phá hư kết giới bên ngoài của tiên sơn.

Rất nhiều người của Ma tộc có tu vi tốt đã đi vào tiên sơn chiến đấu với đệ tử tiên môn, giờ phút này, chỉ nghe âm thanh giao chiến của binh khí, các loại chiêu thức và pháp thuật đều xuất hiện hỗn loạn, cộng thêm ngoài kết giới Ma tộc hô to lớn tiếng, ngay cả trong kết giới Tiên sơn chiến ý lại dâng trào, cả Trường Lưu Tiên sơn bị bao phủ ở tiếng vang bên trong, khí thế chiến đấu dâng lên hừng hực.

Nhìn thấy tình trạng ngay lúc đó, mọi người không khỏi oán giận.

Ma tộc quả nhiên là không để mọi người ở trong mắt, cho dù biết hôm nay Lục Đại tiên sơn hội tụ về Trường Lưu, lại dám xông thẳng không tránh, hiển nhiên là chưa để người của Tiên giới vào trong mắt.

Nhóm người Tiên Tôn Chưởng môn có vẻ bình tĩnh, một nhóm đệ tử Trưởng lão đã dễ nổi nóng rồi. Nhìn ma khí của nhóm người Ma tộc, một hai người có vẻ không thể chờ đợi, hiển nhiên là tư thế muốn vén tay áo bay lên đại chiến một trận.

Lục Nhiên đứng ở trên bậc thang, mắt nhìn xuống Xích Hỏa phía dưới đang che ngực hộc máu, ánh mắt lóe lóe, chậm rãi nhắm trường kiếm ngay nàng: "Tình nghĩa sư đồ giữa ta và ngươi đã đoạn tuyệt từ ba ngàn năm trước, ngươi đừng tiếp tục muốn khăng khăng một mực......"

"Ha ha......" Xích Hỏa ngửa mặt lên trời cười to ngắt lời hắn, nàng cười nước mắt giàn giụa, một thân váy hồng bị máu tươi nhiễm ra giống như một đóa hồng mai, tuyệt đẹp mà thê lương.

Nàng ngồi dậy, các đệ tử của Trường Lưu babo vây tấn công nàng lại bị một roi mà đánh bay đi ra ngoài, nàng cố chấp nhìn chằm chằm Lục Nhiên, toàn bộ nhu tình đều chứa trong đôi mắt trong suốt: "Sư phụ, ta chính là khăng khăng một mực như thế, ba ngàn năm trước ngươi nên biết. Hôm nay ta liều chết tiến đến, chỉ muốn gặp ngươi một lần......" Nàng tiến lên hai bước, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu: "Bởi vì ta vẫn luôn tin tưởng, sư phụ ngươi cũng là yêu ta đấy!"
Bình Luận (0)
Comment