Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 149

Editor: Tiểu Ly Ly.

"Thiên Âm!"

Trọng Hoa khẽ ngửa ra sau, một tiếng quát lớn tựa như có tức giận. Nhưng thấy nàng giống như điên mà tiếp cận, hắn bất đắc dĩ né tránh, vội vàng vung xuống chú Hôn Thụy.

Thấy hai mắt nàng nhắm nghiền lại, hắn không khỏi thở ra một hơi, đang muốn phi thân mà lên, Thiên Âm đột nhiên lại mở mắt ra, nói một tiếng: "Sư phụ, người thật là đẹp mắt."

Thường ngày nàng luôn treo câu này khóe miệng, nhưng mỗi lần nói đến thì ánh mắt của nàng là thành kính chân thành không có chút dục vọng nào muốn, trong ánh mắt kia chỉ có thưởng thức và kinh ngạc. Vì vậy nói nhiều rồi, Trọng Hoa cũng đã coi thường.

Nhưng một tiếng mới vừa rồi kia, hẳn giọng nói mang theo đùa giỡn trêu tức bỡn cợt, liên tiếp để cho hắn không đứng vững lảo đảo một cái. 

Có lẽ, trong tiên giới hắn là Sư Phụ duy nhất chịu khổ bị đệ tử mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn đùa giỡn. . . . . .

"Ngươi lại tỉnh!" Hắn tránh né môi nàng đưa tới, lại tránh không khỏi một đôi tay nhỏ bé không ngừng làm loạn lôi kéo y phục của hắn mưu toan chui vào bên trong, hắn ngoài mặt tức giận cũng bất đắc dĩ và xấu hổ: "Ngươi rõ là. . . . . . Làm cho người ta không bớt lo."

Thiên Âm cảm thấy thỏa mãn khi tay đã vào trong nội y hắn, mơn trớn điểm hồng trước ngực hắn, thân thể Trọng Hoa run lên, đuôi lông mày lại run lên, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ nghe nàng nỉ non nói: "Sư phụ, con thật là nhớ lúc dáng vẻ không mặc y phục của người. . . . . . Lộ ra trọn vẹn lộ ra trọn vẹn. . . . . ."

Toàn thân Trọng Hoa cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt lần nữa lạnh lẽo như tảng đá, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên tức giận, đưa tay tìm tòi, Phược thần ti liền đến trong tay hắn, trong khoảnh khắc trói chặt tay chân Thiên Âm, bởi vì nàng thở dốc nói xằng nói bậy, gương mặt lạnh lùng của hắn, trực tiếp nhắc lấy nàng tới gian phòng của mình, đóng cửa lại, bố trí kết giới, liền muốn thay nàng dẫn xuất ra dược lực. 

Sau một phen bận việc, hắn không thể tiếp tục bình tĩnh.

"Không ngờ lại là. . . . . . Bách lý hương!"

Hắn nhìn chằm chằm Thiên Âm không ngừng lăn lộn trên giường chính mình, trong lúc bất chợt có một chưởng vỗ bay sự kích thích của nàng. Rốt cuộc cả ngày lẫn đêm nàng đã làm những gì? Lại có thể ăn vào loại vật này! 

Nhìn mặt nàng càng ngày càng đỏ, trong miệng nàng từ ban đầu rên rỉ biến thành khổ sở kêu rên.

Hắn biết rõ trúng người bách lý hương, nếu không âm dương giao hợp, như vậy nàng liền chỉ có kết quả bị giày vò đến chết! Nhưng điện Cửu Trọng chỉ có mình và Thiên Nam Đông Phương. . . . . . 

Thiên Âm làm như cực kỳ khó chịu, nước mắt như con suối chảy xuống, nhiễm ướt chăn, nàng nhỏ giọng khóc sụt sùi khó nhịn rên rỉ: "Sư phụ. . . . . . Van người, con khó chịu. . . . . ."

Trong mắt Trọng Hoa giãy giụa hồi lâu, cuối cùng không chống cự nổi tiếng khóc như thủy tinh bể tan tành của nàng, giải trừ Phược thần ti.

Lập tức Thiên Âm giống như linh xà bình thường quấn lên thân thể của hắn, phát ra một tiếng thở dài thoả mãn. Thiên Âm đã được đông cung sách chỉ dạy những bước cơ bản, trong vô ý thức, lại có thể làm từng bước tán tỉnh tới nơi tới chốn, nếu như là Trường Khanh hoặc Thiên Nam chờ ở nơi này, nhất định sẽ hô to thần nhân!

Trọng Hoa trói buộc tay nàng ở sau lưng, cúi đầu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thần trí mơ hồ của nàng, trên mặt đều biến đổi, lần đầu tiên cắn răng nghiến lợi nói chuyện: "Thiên Âm, nếu như ngươi còn dám gây họa cho vi sư, liền nhốt ngươi ở Huyễn Hải, cả đời!"

Nói xong, môi Thiên Âm đã chính xác không có sai lầm dính vào.

Trọng Hoa thậm chí hoài nghi nàng là đang mượn dược lực giả ngu. . . . . .

Trên môi vuốt ve, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của nàng, hắn cứng ngắc nâng lên mặt của nàng, nghênh đón.

Ngoài cửa sổ ánh trăng dịu dàng, gió mát hơi lạnh.

Bên trong nhà dạ minh châu tản ra ánh sáng trong veo dịu nhẹ, chiếu sáng một phòng xuân sắc.

Ngay lúc xiêm áo Thiên Âm tự động rơi xuống một nửa thì một luổng khí thể màu xanh đột nhiên từ trong miệng nàng tuôn về phía Trọng Hoa, lập tức, động tác của nàng cũng chậm lại.

Trọng Hoa nhìn chằm chằm nàng, cho đến cuối cùng một luồng khí thể không có vào trong miệng hắn, trong nháy mắt hắn đẩy Thiên Âm ra, mình thì ngồi ở một bên bắt đầu điều khí, trên nét mặt tựa như ở ẩn nhẫn cái gì.

Thiên Âm ngã xuống giường, đã ngủ mê man, trên mặt đã dần hết đỏ.

Một hồi lâu, Trọng Hoa trầm giọng kêu: "Thiên Nam."

Không tới lát, âm thanh Thiên Nam ở bên ngoài phòng vang lên, vẫn là một mực cung kính, không mảy may vượt qua: "Sư phụ, không biết kêu đồ nhi có chuyện gì?" 

"Đi vào."

Thiên Nam nghe lệnh tiến vào.

Thấy trên giường Thiên Âm y phục xốc xếch, lại nhìn mắt Trọng Hoa không giống với những ngày qua, sắc môi đỏ tươi, lần nữa liếc nhìn chăn không gọn gàng ở trên giường. . . . . .

Hắn động não nhớ đến tình cảm lưu luyến đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần, hôm nay rốt cuộc chờ được mây mờ trăng sáng, trải qua nhiều lần đau khổ sẽ có cuộc sống an nhàn. . . . . .

Hắn lập tức ngổn ngang ở trong gió. . . . . . Không dấu vết mà tan nát cõi lòng.

Trọng Hoa lời ít mà ý nhiều giải thích: "Thiên Âm trúng mị dược, vi sư thay nàng giải trừ, ngươi mang nàng về phòng đi."

Thiên Nam như phụ mẫu chết nhìn hai người, không biết sao, liền toát ra một câu: "Sư phụ, ăn rồi không thể hất tay đi đấy!"

Trọng Hoa quăng tới một ánh mắt nghi vấn, Thiên Nam một hồi bắp chân như nhũn ra, căn cứ nhân nghĩa lương tri*, uyển chuyển khuyên giải: "Sư phụ, ngài ở trong lòng con, vẫn là một vị quân tử dám làm dám chịu, chuyện không chịu trách nhiệm u mê không thấu tình đạt lý là tuyệt đối sẽ không làm sao? Con tin tưởng giữa ngài và tiểu sư muội tình vững hơn vàng yêu sâu hơn biển, hôm nay rốt cuộc hoàn thành một bước đầu tiên, sư phụ ngài nhất định là rất mừng không biết đến làm sao. Nhưng sư phụ xin tin tưởng con, lúc này tiểu sư muội cần là không phải trở về phòng nghỉ ngơi, mà là làm bạn với sư phụ mình yêu thương." Vẻ mặt hắn hiên ngang lẫm liệt, quyết tâm đến cùng, tâm tình sục sôi vung cánh tay hô to: "Xin sư phụ yên tâm! Mặc dù Tiên giới không cho sư đồ mến nhau, nhưng con và Đông Phương, có từ bỏ cả Tiên giới cũng đều đứng về phía ngài! Mặc dù người trong thiên hạ đều không tha thứ sư phụ, con vẫn không cách chủ vứt bỏ bảo vệ sư phụ và tiểu sư muội!"

Trọng Hoa phản ứng gì đây?

Trọng Hoa phản ứng rất thẳng nhận, ném Thiên Âm cho hắn, tiện tay một cái, liền vỗ bay hai người ra khỏi phòng, cửa phòng oan uổng bị lửa giận của sư phụ, bùm một tiếng khép lại.

Lập tức cả điện Vãn Nguyệt cũng run lên mấy hồi.

Thiên Nam nhìn Thiên Âm trong ngực, rất là thần thương  thở dài nói: "Tiểu sư muội, xem ra sư phụ còn không chịu tiếp nhận sự thật. Mặc dù là bởi vì tác dụng của dươc lực mà nửa tự nguyện nửa bất đắc dĩ hiến thân, nhưng hi vọng ngươi sau khi tỉnh lại không cần giống như ta, hối hận nghĩ đạo đức sư phụ quá cao. . . . . . Ha!"

Lời còn chưa dứt, Kiếm Thái A trực tiếp gõ lên đầu của hắn, phát ra một tiếng vang khổng lồ. Ngay sau đó giọng nói ẩn nhẫn lửa giận của Trọng Hoa như ma âm vang ở bên lỗ tai hắn: "Ta cũng chỉ là thi triển pháp thuật lấy dược lực trong cơ thể nàng nhập trong cơ thể mình, ngươi thu hồi những ý định kỳ quái cho ta! !"

"À? Dạ dạ dạ phải . . . . ." Thiên Nam cả kinh sợ hãi, liền mừng rỡ: "Vậy thì tốt vậy thì tốt, như vậy ta liền không cần khuyên Đông Phương đối địch cà Tiên giới với ta."

Thính lực Trọng Hoa sao mà nhạy như thế! Đè ép xao động trong cơ thể không ngừng dâng lên, nghe ngoài cửa lầm bầm một tiếng, khóe miệng co quắp một trận, ấn Tiên Tôn trên trán làm hóa làm một đốm lửa, làm hắn trầm trầm rống một tiếng: "Cút!"

Đầu tiên Thiên Nam cả kinh, ngay sau đó bàn chân giống như được bôi dầu bỏ trốn mất dạng.

Sư phụ ngàn năm khó khăn mới phát một lần hỏa, sinh mệnh trân quý của hắn, còn là sớm cách đất thị phi! Để tránh tai họa vô tội, chịu khổ diệt khẩu.
Bình Luận (0)
Comment