Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 172

Editor: Tiểu Ly Ly

Sâu bên trong núi Thương Long, có một bóng dáng, quần áo bẩn thỉu tả tơi, lúc bay xuyên qua trên mặt đất hoặc giữa không trung, lớn tiếng gọi cái gì.

Ở trong núi lớn mênh mông này, bóng dáng của nàng như một cánh chim.

Phía sau nàng, một tiểu thú nhuộm màu đất vội vội vàng vàng đi theo.

Đột nhiên, bầu trời có một thanh kiếm hồng xẹt qua, rồi có tiếng người truyền đến.

"Nghe nói có tin tức của Tiên Tôn Trọng Hoa!"

"Đang ở Thần Đãng Sơn!"

"Chúng ta mau chạy tới, lần này nếu người nào có thể tìm được Tiên Tôn Trọng Hoa trước, tương lai nhất định có thể vang danh Tiên giới!"

"Đi mau đi mau!"

". . . . . ."

Hai ba người vội vàng rời đi, trong núi sâu kia có một bóng dáng lảo đảo giật mình ngay tại chỗ.

Hồi lâu, nàng nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh chua chát, giống như một vật bị cối xay mài bể tan tành: "Tuyết Tuyết, bọn họ. . . . . . Nói gì?"

Thiên Tuyết bỗng chốc thay đổi thành hình người, vui vẻ ra mặt: "Thiên Âm tỷ tỷ, bọn họ nói Thần Đãng Sơn có tin tức của sư phụ Trọng Hoa! Chúng ta mau đi đi!"

Thiên Âm cũng ngước đầu, trong đôi mắt có ánh sáng lóe lên: "Chúng ta ở Thần Đãng Sơn lâu như vậy, cũng không tìm được sư phụ, hôm nay sao lại có tin tức của người?" Lặng yên trong chốc lát, nàng dường như nở nụ cười sâu một chút: "Chẳng lẽ còn có người nhớ ta sao? Còn có người. . . . . ."

Thiên Tuyết nghiêng đầu, chờ nàng nói tiếp.

Nàng khẽ giơ tay lên, cung Nguyệt Thần đã lâu không xuất hiện, chậm rãi ở thành hình trong tay, trong mắt nàng có huyết sắc lóe lên ánh sáng tối tăm: "Còn có người có mưu đồ với Thần Tàng, lợi dụng tên sư phụ tới dẫn dụ ta xuất hiện, như vậy, ta liền vì sư phụ mà báo thù thôi."

Nàng hơi hơi giơ tay, bay về phía Thần Đãng Sơn, âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại đầy lạnh lẽo: "Ta nhẫn nhịn bọn họ đã lâu rồi."

Hồi lâu Thiên Tuyết không có phản ứng, đợi phản ứng kịp, Thiên Âm đã không thấy tung tích, nó hoảng sợ hô hoán lên: "Thiên Âm tỷ tỷ, sư phụ Trọng Hoa thật vất vả cứu tỷ…....tỷ cũng không thể liều mạng sống chết với người ta!"

Âm thanh của nó tựa như vang vọng trên bầu trời ở núi Thương Long, hồi lâu chưa tiêu tan.

***

Thần Đãng Sơn yên tĩnh, trong lúc này náo nhiệt rất nhiều.

Nhưng có náo nhiệt như thế nào, cũng không oanh động bằng chuyện Thiên Âm đáp mây đứng trên đỉnh núi Thần Đãng Sơn.

Nhiều người không nhận biết được Thiên Âm, mọi người chỉ thấy một Hoa nhi tựa như tiểu tiên nữ cũng giống như tên ăn xin từ trong khổ cực bò ra, cả người tiên khí mơ hồ, sợi tóc bụi bậm chưa được trút bỏ.

Trong đám người có một người, âm thanh cách thật xa truyền ra: "Thiên Âm? ! !"

Âm thanh kia có thể thấy được chủ nhân vội vàng kích động, vui mừng ngoài ý muốn, nhưng ở bên trong trăm người, âm thanh này cũng không thể coi là vang dội, ngay cả có thể nói là yếu ớt. Thế nhưng hai chữ “Thiên Âm”, cũng để cho mọi người yên lặng chốc lát, ngay sau đó tất cả ánh mắt chuyển sang Thiên Âm, nàng thành công chiếm được chú ý của trăm con mắt.

Thiên Âm men theo âm thanh nhìn lại, lại ngẩn ngơ, một năm này nhiều tới mức chỉ chứa hình ảnh của Trọng Hoa trong đầu, cứng rắn tìm ra một người tên là “Trường Khanh”.

Nhìn tóc tai sáng bóng kia, nhìn tiểu thân thể thẳng tắp, nhìn vào dáng vẻ láu lỉnh. . . . . . Không phải là Trường Khanh lúc trước mặt dày mày dạn ở lại điện Cửu Trọng sao.

Nhưng mà lúc này, một đôi mắt trong suốt lại càng thêm sáng, như có nước mắt hiện lên. Tay chân hắn luống cuống vội vàng đẩy những người ngăn ở trước mặt ra, đạp lên đầu mọi người bay đến trước mặt Thiên Âm, ôm nàng vào trong lòng!

"Cái tên tiểu bại hoại này! Khiến chúng ta đều lo lắng đến chết! Một năm này ngươi đi đâu?" Hắn ôm nàng, mà lại có một chút nghẹn ngào.

Không được đáp lại, lúc này hắn mới lui ra một bước, cẩn thận quan sát nàng, thấy vẻ mặt nàng giật mình tự si ngu, vươn tay phất ở trước mặt nàng: "Không phải là. . . . . . Biến thành kẻ ngốc chứ?"

Trong mắt nháy, chuyện cũ năm xưa như lướt qua trong đầu Thiên Âm, Thiên Âm rũ mắt xuống, một lúc sao lại ngước lên nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi không có đuổi theo nữ thần của ngươi sao?"

". . . . . ." Vẻ mặt của Trường Khanh cứng đờ, liền tự nhiên hất đầu: "Nữ thần làm sao quan trọng hơn tiểu muội muội Thiên Thiên đáng yêu này chứ." Vừa nói vừa bi thương lại thở dài chua xót gạt lệ: "Ngươi nói sao ngươi lại không cho chúng ta biết tin tức của ngươi chứ? Ta đã tìm ngươi một năm, chỉ sợ ngươi biến mất, sau này Huyền Tề ra khỏi Huyễn Hải, tìm ta đòi ngươi, ta làm sao có thể giao phó cho hăn?! Đông Phương Thiên Nam đều chạy khắp nơi tìm sư đồ hai người, vừa có tin tức, ngươi liền lập tức biến mất, khiến cho chúng ta nhiều lần chạy tới đều không thấy bóng dáng của ngươi!"

Hắn nghiêng đầu, đưa tay lau mắt một cái, lại nhìn nàng khi đó, trong đôi mắt giống như bôi một lớp son, đỏ bừng. Đột nhiên hắn khoác tay lên đôi vai nhỏ gầy của nàng, âm thanh nhẹ nhàng mềm mỏng: "Thiên Thiên, có chuyện gì, sao lại một mình gánh chịu? Ngươi đừng quên, còn có chúng ta." 

Thiên Âm ngẩn ngơ: "Ta quả thật đã quên bọn ngươi."

Trường Khanh ngượng ngập, theo sát nàng một câu: "Quên không còn một mống, giống như ngươi ăn sạch sẽ Tiên hạc không nhả xương."

Trường Khanh oán niệm, muốn quay đầu bước đi, tựa như khi chưa nhìn thấy nàng.

Trong khi hắn oán niệm thì những người khác cũng đã hoàn hồn.

Có người thì thầm: "Đó là Thiên Âm, đệ tử tôn thượng Trọng Hoa!"

"Đúng vậy, vị thần cuối thời!"

"À? Cung trong tay của nàng chẳng lẽ chính là cung Nguyệt Thần sao?"

"Này này này rõ ràng chính là đệ tử tôn thượng Trọng Hoa!"

Cuối cùng, không biết người nào thì thầm nói: "Đã có đủ vị thần cuối thời và cung Nguyệt Thần rồi!"

Sau đó, là một không gian trầm mặc ngắn ngủi.

Đã có đủ vị thần cuối thời và cung Nguyệt Thần thì đại biểu cái gì? Đại biểu ở nơi ngoài trăm dặm này, bên trong Liệt Cốc này, có Thần Tàng chờ mở ra. Có Thần Ma truyền thừa, không hề có Tử Thần, có vô số dược liệu đếm không hết, có Thiên Địa Linh Bảo* hiếm thấy chờ mọi người đào móc.

Thiên Địa Linh Bảo*: tựa như là bảo vật trên trời dưới đất

Đây là một loại hấp dẫn cực hạn.

Dự là có rất nhiều người mù quáng, thầm sinh ra lòng tham.

Ước nguyện ban đầu là tìm kiếm Trọng Hoa cũng bị tham luyến này ép xuống.

Trường Khanh làm sao không biết suy nghĩ trong lòng của những người này, xoay người lại gầm lên: "Các ngươi cũng đừng quên, hôm nay đến là vì tìm tôn thượng Trọng Hoa! Chớ có ý định lộn xộn! Suy nghĩ tới Mặc Tử Tụ một chút đi! Trước mắt tính mạng quan trọng hay là đồ hư ảo quan trọng này!"

"Đúng vậy, không phải các người vì Trọng Hoa mà đến sao? Làm sao khi thấy vị thần cuối thời này, liền không cất bước nổi rồi hả? Người của Tiên giới quả thật là tham lam không có chừng mực sao? Vẫn là Chủ thượng của chúng ta có kiến giải, sớm nhìn rõ ràng bọn người các ngươi."

Một giọng nói bao hàm giễu cợt xuyên thấu qua đám người nhộn nhịp mà truyền đến, đợi mọi người nhìn lại, giữa không trung, Tru Tiên cầm đầu, chừng trăm người Ma tộc nhàn nhã rơi xuống đất.

Hiển nhiên là chờ đợi đã lâu.

Tru Tiên xa xa liếc nhìn Thiên Âm, mắt phượng mỉm cười nhìn mọi người: "Chư vị đợi lâu, Trọng Hoa không ở chỗ này nơi, các vị cũng tản đi đi, về nhà của mình, muốn ôm kiều thê ôm bà vú thì cứ tùy tiện. Thiên Âm này, bổn tọa liền giúp các vị mang đi thôi."

Tất nhiên tiên ma nhìn nhau sinh chán ghét, hơn nữa giờ phút này, dính chút lợi ích, chán ghét càng thêm chán ghét. Tru Tiên mới nói xong, nhân mã hai bên ầm ĩ vài câu, khai chiến lời kịch, cũng đã đánh tới một chỗ.

Tru Tiên ôm lưỡi búa lớn rơi vào trước người Thiên Âm, trên dưới nhìn kỹ nàng một lần, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Lăn lộn đầy nhếch nhác như vậy cũng không giống như Tiểu Ma Đầu mà ta quen biết."

Hắn vung búa lên, hất cằm về phía Trường Khanh nói: "Đánh nhanh thắng nhanh đi, bổn tọa cũng không muốn mang một người đi còn dài dòng với bọn tiên cặn bã các người nửa ngày."

Trường Khanh không có ý tứ rút kiếm, nghiêng mặt sang bên mặt ngây thơ hỏi Thiên Âm: "Khi nào thì ngươi quen biết tiểu mỹ nhân? Sao không giới thiệu cho ta quen biết một chút?"

Vẻ mặt của Tru Tiên lập tức thay đổi.

Thiên Âm cười: "Nếu như ngươi cảm thấy hắn đẹp, liền lấy về nhà thôi."

Trường Khanh cả gan nói them một câu: "Ta lại đang có ý đó, sẽ không biết ý mỹ nhân như thế nào? Có không xem trọng ta sao?"

"Ngươi đi chết! Lão tử đường đường hộ pháp thứ ba của Ma tộc lại để cho tra tiên* ngươi đùa giỡn! Khốn kiếp!"

Tra tiên*: giống như tra nam, cặn bã vô dụng.

Thật ra thì trêu chọc Tru Tiên cũng là ba chữ bình thương kia, Thiên Âm thầm thở dài với ánh mắt nhìn người của Trường Khanh, sáng suốt lui ra mấy bước, cách xa chiến hỏa của hắn với Trường Khanh.

Nàng nghiêng đầu nói với Thiên Tuyết: "Tuyết Tuyết, chúng ta đi thôi, những người này xung đột còn lâu mới xong, sư phụ cũng không ở chỗ này." 

Thiên Tuyết nhìn đám người đánh bể đầu chảy máu, thú huyết sôi trào mắt lộ ra hung quang, chỉ muốn di chuyển một cách nhanh chóng. Nghe thấy lời nói của Thiên Âm, nó lập tức giật mình: "Sao tỷ biết được sư phụ Trọng Hoa không có ở chỗ này?"

Thiên Âm nâng tay trái lên, ở đầu ngón tay út, như có một sợi tơ hồng được buộc chặt trên đó, nhưng lại không thấy tung tích. Nàng sâu xa nói: "Bởi vì ta không cảm ứng được sư phụ ở nơi này. Ngàn vạn dặm cũng ko cảm ứng được, nếu sư phụ chưa chết thì chắc chắc suy yếu đến mức ta ko cảm nhận được. Mà ta tin tưởng sư phụ sẽ không chết, nhưng lại không cách nào cảm nhận được người." Nàng nhàn nhạt ngắm nhìn chiến trường tiên ma: "Sư phụ người. . . . . . Vẫn còn ở Tiên giới sao?"

Không biết là đang hỏi người nào, trong không khí, chỉ có máu tanh không có đáp án.

"Hắc hắc. . . . . . Vị thần cuối thời Thiên Âm, có bằng lòng theo lão hủ đi một chuyến hay không?"

Đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói, Thiên Âm và Thiên Tuyết đồng thời ngưng lại ánh mắt, chậm rãi xoay người, liền thấy lão giả một thân tiên khí mịt mờ đứng ở sau lưng, mặt mũi hiền lành vẻ mặt ôn hoà.

Thiên Âm nghiêng đầu, nhớ tới người này ban đầu cũng bao vây Thái A, khi đó còn là một Tán Tiên. Ban đầu nàng nhớ kỹ diện mạo của từng người một chút, cũng không nghĩ tới trùng hợp lại đụng phải một người bị nàng nhớ rõ.

Nàng kéo khóe miệng, nụ cười xấu hổ: "Thật ra thì ta rất là kính già yêu trẻ. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, vẫn nên để thần thú của ta phá hủy xương cốt của ngươi đi."

Thiên Tuyết tức giận lắc đầu: "Mặc kệ là người tiên hay ma tham lam, thịt này vô cùng chua chát, Thiên Âm tỷ tỷ không cần hại ta!"

"Khoác lác vô sỉ!" Lão giả giận dữ, móng vuốt tới bắt Thiên Âm, bị nàng tránh thoát.

Sau một khắc, giọng nói của Thiên Âm xuất hiện tại phía sau tai hắn, dữ tợn lạnh đến đáy lòng: "Tuyết Tuyết luôn nói ta không được nhập ma, ta cảm thấy được, nhập ma cũng tốt, ít nhất tu vi tăng mạnh, vẫn dư sức lực đưa lão gia gia một đoạn đường." 

Lời này vừa nói ra, lão giả không biết tên bị một mũi tên của nàng hóa thành khói, Vô Tư kinh ngạc vừa chạy tới nơi này.

Thấy Thiên Âm như vậy, nàng nổi lên sát tâm!

Một năm này, nàng lớn lên quá nhanh! Nhanh đến khiến trong lòng Vô Tư đều sợ hãi nguy cơ trùng trùng.

Nhưng Thiên Âm như lại đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay út rung động một trận, nàng giơ tay lên, thật thà nhìn về nơi mà một đầu dây đỏ kia dẫn dắt, lắp bắp tiếng gọi “sư phụ”, sau đó một tay nhấc Thiên Tuyết, đạp gió mà đi!

Ánh mắt Tru Tiên liếc thấy nơi nàng chạy đi, kinh hãi hoảng sợ: "Tiểu Ma Đầu mau trở lại! Nơi đó là lò Luyện Ngục! !"

Tiếng kêu sợ hãi của hắn vẫn còn bay ở không trung, Thiên Âm sớm không thấy bóng dáng.


Bình Luận (0)
Comment