Sự Quyến Rũ Của Hồ Ly

Chương 12

Nhìn người nam nhân tùy tụy trên giường, Yêu Tử đặt bát thuốc lớn xuống bên cạnh, vội đến đỡ lấy hắn khi hắn muốn đứng dậy. Dù gì đối với nàng,hắn vẫn là ca ca ruột thịt, hắn yêu thương nàng như vậy, trọng nàng như vậy, còn có thể đem tính mạng đổi lấy cho nàng trong phút chốc. Nàng cũng đã suy nghĩ nên từ bỏ ý định chuyển đi rồi. 

Yêu  Tử đưa Độc Hoàng lại bên bàn, rồi đem thuốc, từng muỗng một trong bát lớn đưa vào miệng hắn. Thuốc nóng  nàng cố ý thổi nguội, thuốc đắng nàng đem ô mai đến đặt trong chen trước. Độc Hoàng tuy là các chủ của Độc giáo nhưng ai biết con người của hắn lại thấy sợ những thứ đắng chát chứ, khi nàng nhận ra cũng đã cười một trận, sau đó liền bị huynh nàng hảo hảo cho ăn đòn.

"Tử nhi, ta không uống nữa"

Độc Hoàng cầm lấy tay nàng, ánh mắt như oa nhi cầu xin  đối với  nướng mình sẽ không uống thuốc. Nhìn thấy hắn vậy, Yêu Tử cũng không nói gì thêm, bỏ chén thuốc xuống, đem chen ô mai đưa trước mặt hắn. Độc Hoàng mỉm cười, ngón tay thon dài kẹp lên miếng ô mai nhỏ, đặt trước môi nàng. Giọng nói trầm ấm phả ra trong gió, quấn lấy quanh nàng đến mị hoặc.

"Nào Yêu Tử ngoan, ăn cùng ta"

"Nhưng...ưm...chua."

"Muội biết chua vẫn cho ta ăn sao?"

Độc Hoàng chống tay lên bàn, nheo mắt nhìn nàng, đem thêm một miếng nhỏ ô mai bỏ vào miệng nàng, bắt nàng nhai nuốt. Yêu Tử bị hắn dùng lực đạo mạnh ép buộc, miệng bất quá phải mở ra cho ô mai chua kia bỏ vào miệng, tan nhanh.

Nàng cau mày khó chịu, lắc đầu tránh xa ma trảo của hắn, lấy tay che miệng mình lại, mắt ai oán nhìn người kia.

"Ca ô mai là cho ngươi ăn sau khi bị thuốc đắng làm chát lưỡi, tại sao lại bắt ta ăn hết như thế?"

"Ừm, vậy sao?"

Độc Hoàng như không nghe thấy, mắt hẹp nhìn nàng cười mê mị, tay lại tùy ý chơi đùa ngọn tóc trên vai mình tơi ta. Yêu Tử nhìn hắn như thế thật muốn hộc máu,

tên này còn hơn cả cáo già, bờ ngoài là kiểu công tử thư sinh, nhưng bên trong là con cáo chín đuôi tu luyện thành tinh a~. Ngay cả lời nói lúc bây giờ của hắn có thể nào đi chăng nữa, thì nàng đang cảm nhận thấy mưu kế gì đó từ hắn phóng thẳng về nàng. 

Không gian lần nữa lại chiềm vào trong im lặng và quang đãng, ngoài trời mưa bắt đầu tí tách rơi, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào trong phòng, mang hơi sương lạnh buốt. Ngày hè trên người nàng cũng chỉ mặt một y phục mỏng để tránh cái nắng,

và đủ để che đi cơ thể, đi lại như người bình thường. Thời tiết thay đổi đột ngột như thế này thật khiến cho người ta trở tay không kịp, cơ thể nàng chạm vào ngọn gió lạnh bất giác run lên một chút  rồi trở lại bình thường. Cơ bản ở đây nàng không biết hành động này chỉ thoáng qua, và rất nhanh mất lại làm cho trong mắt người đối diện lại thêm một tầng yêu mị, ngón tay trên loạn tóc cũng xoắn chặt lại hơn. Độc Hoàng cười với nàng, rồi đưa tay ra chìa về phía nàng, mỉm cười.

"Tử nhi, ta có chuyện quan trọng nói nhỏ với muội, lại đây!"

Yêu Tử nhìn bàn tay của hắn, lại ngước lên nhìn gương mặt ôn nhu nhu như nước kia, nàng liền lắc đầu.

"Không a~, ca có thể nói thẳng cũng được, xung quanh nay không ai dám nghe lén a~"

"Phải không?!"

Độc Hoàng nheo mắt, cười càng sáng lạng, Yêu Tử khẳng định câu nói của mình là đúng liền gật gật cái đầu nhỏ. Lúc này cánh cửa sổ cũng đã cài then chặt, Yêu Tử ngồi thẳng nhìn Độc Hoàng xoay người đi đến các bình hoa bên cửa số, mà thắc mắc, rõ ràng cửa sổ đã đóng lại, hắn còn tìm cái gì a~? Xong mọi chuyện, Độc Hoàng xoay người, đứng sau lưng nàng, Yêu Tử lại xoay người đối diện với hắn nhìn hắn chớp đôi mắt tròn xoe, đen láy.

"Có chuyện gì quan trọng a~?"

Độc Hoàng không nói, cúi người, đem thêm ô mai cho vào miệng nàng, Yêu Tử nhăn mặt, khó chịu tránh né, nhưng phía sau liền bị giữ một bàn tay của hắn.

Bắt buộc phải mở miệng nếm mùi vị của ô mai kia.

"Biết không Tử nhi, sau khi uống thuốc ta luôn có thoái quen phải ăn thứ nào vừa ngọt lại vừa chua a~"

"Nhưng..ơ....a...á"

"Im nào, muội muốn nói nơi này không có vị nào như thế đúng không? Thật ra là có đấy, chỉ là muội dùng mà không biết thôi"

Độc Hoàng nheo mắt, đem hai ngón tay đâm sâu vào họng nàng, cảm giác muốn ói liền dâng lên cổ họng, nhưng đầu nàng lại bị bàn tay khác của hắn giữ chặt bắt ngẩn lên, Yêu Tử nhìn hắn, rồi lại nhìn trần nhà, tận lực đem tay hắn rút ra. KHó chịu ho khan vào tiếng, từ vết môi đến hai ngón tay đã có theo một đường tơ bạc nói liền, rồi ngày càng mỏng và đứt đoạn. Độc Hoàng nhìn nữ tử trước mặt, hai gò má đã đỏ hồng, ánh mắt long lanh ngập nước, liền ôm nàng bế lên giường, mặc kệ nàng vùn vẫy, đem thân đè trên người, nàng, đem hai tay nàng cột trên thành giường lớn. Chính mình lại ngồi trên bụng nàng, xoa nắn vòng eo và chiếc bụng mềm mại, xinh đẹp, trắng nõn lấp ló sau lớp vải mỏng mùa hè. Hơi thở bắt đầu đã không  kiềm chế được mà nóng ran lên. ÁNh mắt đầy hỏa, đưa đến ánh mắt nước ngọt kia liền tan chảy, Độc Hoàng cúi xuống hôn lấy bờ môi mọng nước, và hồng đỏ kia, cắn, mút và liếm. 

Một vị chua chua từ ô mai, và rất nhiều chất ngọt rơi ra từ khuôn miệng nhỏ bé kia, hắn nhìn lên mà ngẩn người, tay đã không còn cần chỉ thi, mà sờ loạn trên người nàng từ khuôn ngực cho đến bắp chân, từ bắp chân chuyển vào bắp chân trong đi lên, xoa nắng phần chỗ huyệt động, rồi trường lên bụng nàng, xoa vòng tròn, trở lại khuôn ngực đầy đặn kia.

BỊ kích thích, bàn tay lạ chạm vào người, cơ thể nữ nhi trước giờ đã mẫn cảm bây giờ lại mẫn cảm hơn rất nhiều, Yêu Tử giữ chút lý trí kêu gọi Độc Hoàng tỉnh lại,

nhưng đáng tiếc hắn không nghe động tác càng thêm mạnh bạo hơn, cho đến khi nàng mất lý trí, miệng khẽ ngâm nga từng tiếng nhỏ như chuông gió kêu leng keng, cơ thể giật từng đợt một khi bị bàn tay không biết vô tình hay cố ý của hắn lướt qua chỗ mẫn cảm.

"Tử nhi, nàng rất đẹp. Xinh đẹp nhất trên thế giới này, nàng câu hồn ta khi vừa gặp, nàng ngọt ngào như viên mật, lại mắn mà như muối biển. Nàng quyến rũ lắm có biết không?"

"Ưm....ca....ca..."

"Ừm....biết rồi, ta sẽ nghe lời muội uống hết thuộc nhé, và còn ăn ô mai nữa~"

Độc Hoàng đứng dậy rời khỏi giường đến bên bàn bưng bát thuốc còn lại uống hết vào bụng, mình lại đem chén ô mai đến bên giường. Trong cơn mơ man, Yêu Tử chăm chú nhìn ca mình bày la bát trận trên cơ thể mình, mà không hay biết bị lột sạch từ khi nào. Nàng chợt tỉnh vội đứng dậy, lại bị nụ hôn trụ của hắn đè xuống,

tay hắn không còn an phận nữa, mà đem hai đầu ngực của nàng mà xoa nắng,

tạo đủ mọi hình dạng. 

"Ưm....ha...ưm..."

Độc Hoàng nghe cách thở ngắt nhịp của nàng nghĩ nàng hết hơi liền nhả bờ môi ra để nàng thở, không ngờ khi nhả ra lại càng muốn sâu hơn, hắn ăn ô mai chưa đủ a~, ăn sạch từ trong miệng nàng cũng được, ô mai chua trộn với mật ngọt là hảo hạn rất tốt. Yêu Tử lại bị hắn đè ra hôn đến điên đảo trời đấy. Đến khi thỏa mãn, Độc Hoàng mới thả nàng ra cúi xuống hôn lên ngực nàng, nhe răng cọ cứa vào hai đầu ngự, tay kia tiếp tục trêu đùa đỉnh ngực của nàng. 

"Ừm...ca...ngưng a....á...á...đau ca"

"Muội muốn ta ngưng sao?"

Đầu tay kia đã giữ chặt lấy đầu ngực bóp vào, đầu dừng động tác ngẩn lên nhìn nàng. Yêu  Tử liền gật đầu như gà mỗ thóc, hắn nhìn nàng, thở ra một tiếng để lại cái câu được rồi, sau đứng dậy. Tưởng mình đã thoát, nhưng không ngờ.

"Á...ưm...chỗ....đó...không được..a...chạm..."

"Tử nhi xem, nàng muốn... ta"

"Không có!"

"Nói...lại đi a~"

"Cái gì?!"

"Á....ca muội biết lỗi!"

Đầu lưỡi chạy vào hang động đẩy lên xuống, xoay vòng tròng, tay kia lại xoa đầu ty của nàng cho đến khi cương cứng. Yêu Tử ở trên nẩy người tránh né, không ngờ nàng càng nẩy, chiếc lưỡi kia càng vào sâu bên trong khoáy động. Độc Hoàng cơ bản chỉ dừng hành động trêu vui trên ngực nàng, thức chất hắn thay đổi hình thức khi muốn nàng chấp nhận hắn. Nàng là muội hắn sao? Từ khi nào? Hắn sinh ra với gia đình lấy danh tiếng làm đầu, từ nhỏ đã không có gia đình nuôi dưỡng, bệnh tật thế nào cũng mặt kệ. Đến khi phấn đầu, tay đẫm máu mới có thể đứng trên ngôi vị này, cô đơn lạnh lẽo nhưng hắn có quyền lực. Cái quyền lực đó theo hắn xuống cả mấy năm, liền bay tan hết  khi hắn gặp nàng, một con hồ tự rơi xuống dướii cốc độc, lại bị thương, sau khi chữa trị lành lặn, nàng lại trở thành nữ nhân xinh đẹp, kiều mị. Hắn đã luôn phân vân đó là phút hay họa, nhưng rồi ngày lại trôi qua, nàng vẫn cười vẫn nói, vẫn yêu thế giới này, tuy nàng không còn nhớ ký ức, nàng quấn lấy bên cạnh hắn những khi rảnh rỗi. Vắng nàng hắn cảm giác ngày đó thật buồn tẻ, trong công việc cũng nghĩ những lý do thật tốt để giải quyến sớm lo lắng nàng đợi lâu Rồi khi nhắm mắt lại, ôm lấy nàng trong lòng ở cốc độc đó, hắn biết, đời này của hắn đã không còn muốn xa nàng, đánh đổi mọi thứ vì nàng là giả dối sao? Vậy hắn chấp nhận giả dối xuống đời.

"Tử nhi...Tử nhi...gọi tên ta...ta  muốn muội phải gọi tên ta!"

Độc Hoàng, ngôi dậy, ôm lấy cơ thể nhỏ của nàng mà đè, xuống, thở vào vành tai cô những lời nói gấp gáp, dưới thân đã bắt đầu cương cứng, cọ sát đến điểm nguyệt của nàng. Yêu Tử ngước đôi mắt đẫm nước, môi mấp máy từng chữ một,

tay ôm lấy eo hắn, đầu gật nhẹ.

"Ca...ca....Ưm.. Độc Hoàng ca ca! Á...ừm...á..á....á...a..a"

Câu nói vừa dứt, Độc Hoàng đem cây gậy của mình đâm vào người nàng, bụng dưới cương cứng khó chịu. Yêu Tử lắc người tránh né, mà nàng quên rằng cử động sẽ làm cho người nào kia thêm hứng phấn khi hiểu đó là lỗi gọi mời. ĐỘc Hoàng đem dương v*t của mình từ chuyển động, tốc độ tăng dần, tiếng phành phành da thịt chạm vào nhau vang lên trong căn phòng khắn, dịch trắng xóa, bắn ra theo mổi chuyển động, nuốt cả dương v*t vào bên trong, dịch trắng nhầy nhụa nhỏ từng giọt trên nệm êm tạo thành những màn thấm loan lỗ. Tốc độ nhịp nhàng của hắn tăng tốc gia lên, Yêu Tử đau đớn cắn răng bật ra từng cơn. Độc Hoàng lại ôm chặt eo nàng đẩy mạnh vào, rồi giật người thả ra. Cơ thể nàng tiếp nhận tất cả tinh dịch của nam nhân trên người, rôi từ từ nuốt lấy chúng từng chút một. Độc Hoàng rời khỏi người nàng ôm chặc lấy cơ thể đang rung lên kia, chân cong lên cọ vào nơi ẩm ướt của nàng. Hắn mỉm cười hôn lên môi nàng dịu dàng, liếm mút.

"Tử nhi, nàng tuyệt lắm biết không? Ta muốn khảm nàng sâu vào sương tủy a~"

Yêu Tử muốn khóc ròng, tuy đã hấp thụ tốt sinh lực nam nhân này nhưng nàng vẫn thấy đau ở hạ thân nhất là khi hắn đâm vào quá đột ngột, và dường như dưới chân nàng còn có máu chảy ra. ĐỘc Hoàng nhìn nàng, rồi nhìn theo ánh mắt nàng trở xuống, chân hắn đã ướt đi một mảnh nhỏ, loang lỗ chút chất lỏng tanh.

"Tử nhi, nàng vẫn còn..!"

Yêu Tử không hiểu ý hắn là gì, nhưng nàng không trả lời, đứng dậy. Vừa rồi nàng suy nghĩ cái gì? Hấp thụ sinh lực nam nhân? Tăng sức mạnh bản thân? Không phải chứ? Nàng là người mà.

Bước chân rời khỏi giường liền ngã khụy, Độc Hoàng liền ôm nàng ngăn trở nàng chạm mông xuống đất, rồi đem lên giường nằm xuống, hắn cốc lên trán nàng vờ trách móc.

"Mới bị sẽ rất đau đấy, nằm đây để nồ tài đem nước ấm đến cho nàng. Ngốc!"

"Ca...ca...."

"Huh?!"

Yêu Tử nhìn ánh mắt rực lửa của người kia liền im lặng, lấy chăn lên đắp người.

Đáng tiếc ĐỘc Hoàng không thể kiếm chế được, lại đem tiểu Hoàng đang đối khác căn cứng đòi gặp Tử muội muội của hắn đâm nàng từ phía sau, ôm lấy người nàng thượng lên hắn, tay giữ eo nàng đung đưa thân thể nhỏ, nhấp lên xuống. 

Yêu Tử đau đến phát khóc cầu xin tha thứ, đáng tiếc, nam nhân trong lực dục chưa bao giờ nghe thấy.
Bình Luận (0)
Comment