Sự Tái Sinh Của Curtis

Chương 13

Jordan bước xuống cầu thang vào phòng khách, thám thính Bec đang sôi nổi hào hứng nấu cháo điện thoại với bạn. Vừa trông thấy anh, cô lập tức chuyển tông sang nói hai bên một lúc mà không thèm nghỉ lấy hơi.

“Alec có chữ ‘C’ của anh đã tới chưa? Dẹp mày đi Julie, ngực mày lép đâu phải tại tao. Jordan, quay lại đây đã! Rồi sao? Thì cứ độn ngực như các bà các cô đi.”

Trong lúc Jordan loay hoay đặt cái ấm đun nước lên bếp, Bec đã lon ton chạy theo sau lưng anh. Dù Jordan có muốn trả lời, cô cũng chẳng chừa cho anh lấy một giây để mở mồm. Anh mở tủ lấy hai cái cốc trong khi mắt Bec trợn lên.

“Ố ồ, hai người lên giường với nhau rồi à? Thôi, mày mặc quần đen đi Julie, che cặp đùi mày lại. Jordy, pha cho em ly cà phê. Đừng ca cẩm nữa Jules, chừng nào mày biết mấy giờ Amanda đến đón thì gọi tao.”

Cô cúp máy rồi lượn thẳng vào bếp, di di ngón trỏ và ngón giữa dọc theo cánh tay Jordan lên vai anh rồi nhéo mạnh vào má anh, cười toe toét.

“Lên bảo cậu bé tuyệt vời của anh ăn mặc cho bảnh vào rồi xuống trình diện quý cô xinh đẹp này đi.”

“Cậu ấy bảo không ưa bọn tóc đỏ tục tĩu.” Jordan bỏ qua cà phê để với lấy trà.

“Cậu ta là loại thông thái ngạo mạn đấy à? Anh hiểu không? Smart aleck[1]? Với Alec?”

“Rồi rồi. Hài ra phết đấy, Bec.”

“Chứ còn không à? Mà anh nghe chuyện của Tyler chưa? TV nói cậu ấy chơi thuốc quá liều đến nỗi lên cơn đấy. Trông ghê lắm!”

Jordan rùng mình.

“Cậu ấy khỏe lại rồi, tối nay sẽ tham dự buổi khai trương một câu lạc bộ mới. Em cũng đi. Lần này nhìn thấy em đảm bảo cậu ấy lôi em lên giường ngay.”

Jordan khuấy khuấy cái cốc, đảo tròng mắt sang một bên. Cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội đáp lời.

“Em sẽ không gặp được cậu ta đâu.”

“Anh đúng là đồ quỷ tiêu cực! Nên nhớ, không có Tyler thì làm thế nào anh gặp nhà thông thái ngạo mạn của anh được.”

Jordan cầm cốc lên, bước qua chỗ Bec nhưng cô đã lôi giật chúng lại rồi đặt lên bệ.

“Có thật là Alec kia tồn tại trên đời không đấy? Hay là anh tự tưởng tượng ra cậu bé tuyệt vời ấy hở?”

“Đương nhiên là tồn tại.”

“Vậy cho em gặp coi.”

Anh với lấy hai cái cốc. Cô giang tay ra chắn lối anh.

“Giờ Amanda đang đi đón lũ con gái. Câu lạc bộ chỉ mở cửa lúc nửa đêm, và phải 2 giờ Tyler mới có mặt. Bọn em sẽ tụ tập bù khú ở đây rồi gọi taxi đi.”

Sáu fan hâm mộ của Tyler Curtis ngồi nhậu nhẹt dưới cùng một mái nhà với thần tượng của họ, viễn cảnh thật hãi hùng. Alec đã ngủ ngon lành trong tay Jordan sau cuộc trò chuyện cảm động trên ghế sofa và chỉ vừa mới tỉnh giấc. Anh chẳng muốn cậu bị nhốt trong phòng đến nửa đêm, không thể vào nhà vệ sinh được.

Cố suy nghĩ tìm một cái kế khả thi, Jordan cảm thấy tốt nhất nên nói thật cho Bec rồi bảo cô hủy ‘đêm gái Curtis’ trước khi cả đám kia xộc đến. “Bec, họ không được đến đây.”

Đầu cô lắc qua lắc lại, miệng buông lời mỉa trịch thượng. “Xin lỗi nhé? Em trả một nửa tiền nhà đấy, em muốn bọn nó đến thì bọn nó sẽ được đến.”

“Thực ra, Rebecca này, ba tháng nay chỉ một mình anh trả thôi.” Anh cầm lên một cái cốc.

“Anh mang cho Alec đây. Em đã biết tối nay cậu ấy đến mà lại còn tổ chức tiệc tùng với cái hội Tyler của em, chẳng thèm hỏi ý ai.”

“Em không biết! Anh chỉ nói cậu ấy có thể sẽ đến. Có thể thôi! Có phải khẳng định đâu chứ? Anh thành ông tướng của cái nhà này từ khi nào thế?”

“Từ khi trả ba tháng tiền nhà.”

Jordan mở cửa phòng ngủ, Alec ngước lên khỏi cái laptop nhìn anh và gật đầu. “Có thư này. Bà ta gửi em số điện thoại nhà.”

“Bà ta còn nói gì nữa không?” Anh đặt cái cốc xuống bàn rồi leo vào giường với cậu.

“Không, chỉ cho số thôi.”

Cậu đẩy cái laptop sang một bên rồi đổi chủ đề. “Bec về nhà chưa?”

“Có chút vấn đề.” Jordan thở dài khi ánh mắt họ chạm nhau. “Không biết Bec moi tin vịt ở đâu ra mà nghĩ là tối nay em sẽ xuất hiện tại một câu lạc bộ. Nó rủ thêm năm đứa bạn nữa đến đây nhậu quắc cần câu trước khi đi. Nghĩa là, bọn nó sẽ ở nhà đến tận sau nửa đêm.”

Alec không nói gì, nhưng gương mặt cậu đã thể hiện hết rồi.

“Anh bảo nó hủy hẹn rồi. Chỉ cần nói em đang ngồi trong phòng anh là nó làm ngay.”

“Mình nói luôn với chị ấy bây giờ sao?”

“Không thì em sẽ bị nhốt ở đây cả đêm.”

Jordan liếc nhìn một mảnh giấy khác trên tay Alec, chưa kịp hỏi thì cậu đã trả lời. “Đài truyền hình chỗ Taylor Mason làm việc. Em muốn gọi cảm ơn chị ấy.”

Jordan nắm lấy cằm Alec, cúi xuống, và trong phút chốc mọi thứ khác đều biến mất khỏi tâm trí họ. Mỗi lần môi Jordan chạm vào cậu, anh cảm giác cả người cậu thả lỏng như đang phê morphine. Anh biết, sự xáo trộn cảm xúc khi tiết lộ ra những chi tiết bí mật về người mẹ và việc phải che giấu chứng động kinh suốt một thời gian dài đã làm áp lực của Alec ngày càng tăng thêm. Sau khi nói ra tất cả với Jordan rồi, cậu không còn phải một mình mang gánh nặng trên vai nữa.

Nụ hôn kết thúc bằng những cái nhay cắn lên cổ Alec. Jordan thì thầm vào tai cậu trước khi đứng lên. “Anh nghĩ mình nên báo cho con bé trước khi em ra mặt.”

“Hay ta làm thế này? Anh nói anh quen Tyler Curtis, rằng anh đã gặp em, kiểu kiểu thế. Chị ấy sẽ không tin, nhưng lúc anh nói xong hãy gọi đến di động của em, để em cầm máy. Nếu em tự giới thiệu về mình hoặc về Curtis qua điện thoại, có lẽ màn làm quen cá nhân kiểu này sẽ bớt… Anh biết đấy…”

“Mang tính‘ham hố cặp kè với thần tượng’?”

Miệng xoắn sang một bên, Alec gật đầu. “Ừ. Chỉ cần bọn em nói chuyện đôi chút, mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn.”

Khi Jordan trở lại phòng khách, cặp mắt xanh lá cây trừng về phía anh như mắt bò sát. Anh làm ngơ, đến ngồi vào cái ghế bành.

“Em hủy hẹn chưa?”

“Không! Đồ khốn, anh có thèm hỏi ý em khi mời Alec đến đây đâu? Tiêu chuẩn gấp đôi ấy chứ, nhỉ?”

“Anh nói rồi, anh trả tiền nhà.”

Tâm tính thuộc dạng tóc đỏ điển hình, mỗi khi nghĩ mình bị qua mặt, Bec sẽ phát hỏa như lửa địa ngục. “Anh đúng là đồ khốn! Em cứ gọi bạn em đến đấy, đừng hòng cản.”

“Tyler Curtis không đến câu lạc bộ đó đâu, Bec.”

Cô dậm chân bình bịch lên thảm. “Có đến! Jacqui nói với Susan, rồi Susan kể với Emma, Emma truyền lại cho Amanda!

“Đêm nay Curtis không đi đâu hết.” Mắt Jordan đảo tròng.

“Jordan anh cút đi! Làm như anh biết Tyler sẽ ở đâu ấy!”

“Từ khi gặp Alec, anh biết tất cả về Tyler.”

Bec vụt đổi thái độ, cô lảo đảo bước tới trước, mở to cặp mắt nham hiểm. “Ôi trời đất ơi! Alec biết Tyler á? Cậu ta biết, đúng không? Vậy nên bọn anh mới gặp được nhau ở khách sạn. Trời ơi, sao lúc trước anh không chịu nói?”

“Thì bây giờ nói.” Cục Lông nhảy lên đùi Jordan, anh để mặc nó làm mấy trò nhào lộn quen thuộc.

“Rồi sao? Cậu ta làm việc trong chương trình phải không? Cậu ta có biết Tyler không? Giới thiệu em với Tyler được không?”

“Có, có, có hết.”

Cô nhảy khỏi sofa, hét tướng lên làm Cục Lông lăn xuống dưới ghế. “Suỵt!! Ngồi xuống! Ngậm mồm vào!”

Cô thả phịch người xuống.

“Nếu anh nói anh có thể giới thiệu em với Tyler Curtis… nhanh thôi, em có chịu hủy hẹn tối nay, và thề là sẽ không hé răng nửa lời?”

Bec lao tới cái điện thoại, nhấn phím gọi tắt: “Tối nay hủy. Gọi bọn mày sau!”, cô nhanh chóng cúp máy rồi ném nó sang bên, chụm ngón cái với ngón trỏ làm động tác kéo khóa miệng. “Em sẽ ôm bí mật xuống mồ! Alec ở trên lầu chứ gì? Bảo cậu ấy xuống gọi cho Tyler đi. Em phải sẵn sàng ngay, đêm nay cậu ấy sẽ lên giường với em.”

Jordan chầm chậm hít vào thở ra rồi mới trả lời. “Em không ngủ với Curtis được đâu.”

“Sao không?”

“Cậu ấy không khỏe.”

“Ô, ừ, chơi thuốc quá liều.” Cô bĩu môi.

“Không phải chơi thuốc, Rebecca, cậu ấy bị động kinh.”

Cái bĩu môi biến mất và cằm cô rớt ra. “Không thể nào! Anh thấy chuyện đó chưa? Không chỉ ngã lộn nhào và ngất xỉu, trước đó cậu ấy trở nên rất khác thường và lơ mơ như phê thuốc.”

“Trạng thái lơ mơ chỉ là hiện tượng thoáng qua thôi. Lâu nay cậu ấy đã không khỏe rồi, giờ thì càng tệ hơn.”

“Khổ thân tình yêu! Alec kể với anh hả? Thôi được rồi, chuyện lên giường dời sang ngày mai.”

Một trong hai lông mày của Jordan nhếch lên, anh nhìn cô hiếu kỳ. “Biết được mấy cái ưu tiên của em nằm đâu cũng hay thật.”

Còn Bec, đôi mắt xanh lá trợn tròn của cô bây giờ càng tròn hơn. Cô siết cái gối ôm vào ngực, gần như muốn làm đám bông độn trong đó tung tóe ra ngoài. Chính xác là Jordan thực sự chưa nghĩ ra làm thế nào để báo cho Bec biết. Thôi thì cứ làm liều, đến đâu hay đến đó.

“Ôi trời ơi, không biết cậu ấy ra sao nhỉ? Giận dữ cáu gắt như bình thường hay thân thiện như dạo gần đây? Anh có xem phỏng vấn không? Em thì ‘Ai đây?’, Julie thì ‘Cậu ấy dễ thương kinh khủng!’ còn Amanda thì ‘Cậu ấy có nụ cười chết người!’”

Bây giờ hoặc không bao giờ. Jordan biết sẽ chẳng hay ho gì. “Anh có thể nói cậu ấy là người thân thiện nhất mình từng gặp.”

“Anh gặp Tyler rồi sao?” Bec tái mặt.

“Rồi.”

“Em không tin. Toàn bộ là anh lừa em để khỏi mang bạn tới chứ gì?” Mặt cô không còn chút khí sắc nào ngoại trừ đống phấn hồng trên hai gò má.

“Không hề.”

“Vớ vẩn! Bảo Alec xuống đây gọi cho cậu ấy.”

“Anh sẽ làm cho em một việc ngon lành hơn, để anh tự gọi.”

“Ừ, chắc rồi, phải mà. Anh có số của Tyler cơ đấy. Anh là đồ chó má, Jordan!” Cô ném cái gối sang một bên, mím môi, khinh khỉnh gật đầu.

Jordan cười tự mãn, bấm số của Alec. Cậu nhấc máy sau ba hồi chuông. Anh nghe, cười, rồi trả lời. “Em sẵn sàng chưa? Anh bảo đang gọi em mà nó không tin.”

Cặp mắt xanh đảo lên trần nhà.

“Ok, anh chuyển máy đây. Cố nhé!”

Anh chìa tay phải ra, nhưng Bec vẫn ngồi bất động trên sofa, khăng khăng không để bị cuốn vào trò chơi của ông anh khiến cô thấy mình chẳng khác nào đang bị gài.

“Thế em có muốn nói chuyện với Tyler hay là không? Cậu ấy không rảnh cả đêm đâu nhé.” Anh tung tẩy cái điện thoại trên tay.

Cô giật lấy nó, hất mái tóc qua vai rồi nói với giọng giễu cợt. “Nói cho mà biết, dù cậu là ai, tôi biết giọng của Tyler ra sao nhé. Tôi đã nghe cậu ấy nói rồi đấy.”

“Ưm, tôi cũng thế. Cậu ta có cái tật nói ngọng rất khó chịu. Làm tôi phát điên.”

Âm lượng bật to đến nỗi Jordan nghe thấy giọng Alec ở đầu dây bên kia. Bec đông cứng trên sofa, bàn tay cầm điện thoại của cô run rẩy.

“Beccy, chị có nghe không?”

“Có!”

“Tối nay chị có rủ bạn đến nữa không?”

“Không!” Nước da tái nhợt của Bec bây giờ nếu dùng từ trắng chắc cũng không diễn tả nổi nữa.

“Phải rồi, à thì, tối thứ bảy tôi gặp Jordan. Đừng giận anh ấy vì đã giấu chị, tại tôi dặn thế. Chắc chị cũng thấy chuyện của tôi trên TV rồi chứ?”

Cuối cùng Bec cũng tìm thấy nhiều hơn một chữ trong vốn từ của mình. “Ừ thấy. Cậu khỏe hơn chưa?”

“Đỡ rồi, nhưng còn mệt lắm. Cảm ơn chị đã quan tâm. Ừm, Jordan mời tôi đến nhà anh chị một thời gian để nghỉ ngơi. Tôi đồng ý.”

Mắt Bec mà tròn hơn chút nữa chắc dùng làm cái lỗ gôn được luôn. “Cậu đến ở với chúng tôi sao? Với Alec bạn cậu à?”

“Ừ, đại loại thế. Chị có phiền không? Chỉ đến thứ bảy tuần này thôi, nhưng tôi cũng phải cẩn thận không để cho ai biết, nếu báo chí mò ra thì…”

Đầu Bec lắc nhanh đến nỗi gương mặt cô nhòe đi. “Tôi không nói đâu! Tôi hứa! Cậu cứ tin tôi, Tyler!”

“Tôi rất cảm kích. Đừng lo, tôi có được đào tạo sinh hoạt trong nhà rồi, sẽ không phá hoại gì đâu.”

“Không tin nổi là cậu sẽ ở đây! Limo sắp đưa cậu đến à?” Cô cười khúc khích đầy nữ tính.

“Limo thì hơi bị lộ liễu.”

Nụ cười kia lại càng nữ tính hơn. “A, đúng thật, tôi ngốc quá! Đêm nay cậu sẽ đến sao?”

“Tôi đã đến rồi, Beccy. Chị nhìn lên đầu cầu thang đi.”

Ngước lên chậm rãi như sên bò, bàn tay đang cầm điện thoại của Bec rơi oặt lên đùi. Ngay khi nhìn thấy Alec, cô nhảy dựng khỏi sofa, hét lên chói tai đến mức rung cả cửa kính. Chiếc điện thoại bay cái vèo từ tay cô sang bên kia căn phòng, Alec nghiến răng co rúm người lại, Jordan bịt chặt tai, và Bec ngã xuống sàn ngất xỉu.

***

Phóng lẹ xuống cầu thang, Alec nhào đến cạnh Jordan đang lom khom bên Bec. “Ôi thôi! Jordan! Suôn sẻ quá!”

Jordan gần như chẳng lo lắng gì, anh chỉ cười ngặt nghẽo nhìn Alec loay hoay đặt một cái gối dưới đầu Bec. “Anh yêu! Anh nâng chân chị ấy lên được không?”

Mọi lời nói hay hành động của cậu lúc này đều không ngăn nổi Jordan, anh vẫn ôm bụng cười ngất, để mặc cậu một mình chạy qua chạy lại. Cậu nhấc chân Bec đặt lên cái ghế nệm dài gần bộ sofa. Vẫn ở sau cái ghế với Bec đang nằm trước mặt, cậu liếc nhanh sang chỗ Jordan rồi lắc đầu.

“Trời ạ, Jordan, hi vọng anh sẽ không làm thế nếu lần sau em xỉu!”

Câu nói của Alec chỉ làm Jordan cười to hơn. Cái vòng thắt quanh cổ Bec bây giờ đang làm chính xác nhiệm vụ như cái tên của nó “vòng thắt cổ”. Biết chẳng trông cậy gì được vào người yêu, Alec đành chen vào giữa cái sofa và cái bàn cà phê nơi Bec đang nằm, leo lên người cô cố gắng gỡ cái vòng ra. Ý định của cậu là cúi gần xuống để tháo chốt cài, nhưng khi tay cậu vừa động thì Bec bất ngờ mở mắt, chứng kiến ngay cảnh thần tượng trong mơ đang ngồi ngay trên người mình với hai bàn tay đặt gần vùng ngực. Alec khựng tay lại, buông lơ lửng trên Bec, cặp mắt vàng trợn to kinh hãi. Một tiếng thét chói tai nữa đập vỡ hàng rào âm thanh và Bec lại ngất lịm.

Alec giơ hai tay lên trời, nhìn Jordan đang vật vã trên sàn nhà cười như điên dại. “Hay quá! Giờ chị ấy nghĩ em là một thằng *** đãng… giở trò… lúc con gái nhà người ta bất tỉnh!”

Cậu cố gắng với cái vòng cổ lần nữa, cuối cùng cũng thở phào khi tháo được nó trên tay. Cậu ném nó sang bên và bò lại phía Jordan, kẻ vẫn đang lăn lộn trên sàn nhà.

“Này! Anh nghe đây! Chuyện này làm em sợ cái tay nghề y tá của anh rồi đấy! Em làm em gái anh xỉu những hai lần!”

Nước mắt ràn rụa trên mặt Jordan, anh cười đến nỗi mất cả tiếng mà vẫn không có cách nào ngừng được. Alec vòng chân qua người anh, túm áo anh. “Dậy ngay! Có gì mà cười! Anh không thấy mọi chuyện tệ lắm rồi sao?”

“Tệ gì? Kinh điển mà!” Jordan thôi không ôm bụng nữa, đặt tay lên hông Alec, líu lưỡi trả lời.

Trong tầm nhìn của Alec có thứ gì đó vừa chuyển động, báo cho cậu biết rằng Bec đã tỉnh lại lần nữa. Cậu đảo mắt lên trần nhà, méo miệng, “Chết tôi!”, rồi chầm chậm quay lại để nhìn Bec hét lên và xỉu lần thứ ba.

“Tuyệt quá nhỉ? Em vừa giới thiệu bản thân xong, đã cưỡi lên Bec, giờ là cưỡi anh trai chị ấy.”

Jordan cười đến mức không ra tiếng. Alec đành chịu thua, ngồi lên hông anh lắc đầu tuyệt vọng. “Có chúa mới biết em sẽ làm gì khi gặp ba mẹ anh.”

Anh ngồi dậy vòng tay quanh Alec, cố gắng bảo cậu đừng chống cự với trò khôi hài này nữa. Cả hai ôm nhau cười như nắc nẻ trước phản ứng của Bec. Cơn cười dịu xuống, Alec nhìn vào đôi mắt xanh trong như thủy tinh.

“Em yêu anh. Thật lòng. Hôm nay em đã sợ chết khiếp khi nghĩ đến việc anh chứng kiến bệnh của em rồi không muốn bên em nữa.”

“Anh lúc nào cũng muốn được bên em. Lúc nào cũng thế. Với anh em là hoàn hảo, vô cùng hoàn hảo. Và anh cũng yêu em thật lòng.” Bàn tay Jordan mơn trớn phía sau đầu Alec.

“Ôi trời ơi!”

Hai người vội dừng nụ hôn chưa kịp bắt đầu, quay lại nhìn Bec đang ngồi đập tay lên trán. Cảm thấy tư thế của mình kỳ cục, Alec bẽn lẽn leo xuống khỏi người Jordan, đứng dậy.

Lúc Jordan lụi cụi đứng theo là lúc Bec rít lên một tiếng chói tai nữa, kết thúc màn rối loạn tâm lý nãy giờ.

“Jordan, anh đúng là cái đồ chó chết!”

Cô chĩa một ngón tay sơn hồng về phía Alec. “Thánh thần ơi, Tyler ơi, có cái gì trên đời mà cậu không đè ra hở? Anh ta có bạn trai rồi đấy! Là Alec bạn cậu đấy! Alec có biết cậu chơi luôn gã đàn ông của hắn không hả?”

“Tôi là Alec.”

“Cậu là Tyler Curtis! Đừng có diễn trò, tôi lại còn không biết Tyler trông thế nào à!? Cậu không đợi tôi tỉnh dậy nổi sao?”

“Không!”

“Không á? Ôi lạy Chúa, cậu n*ng đến độ nào vậy hả?”

“Không không! Ý tôi là tôi không phải Tyler Curtis! Ờ thì, đúng là tôi, nhưng tôi cũng là Alec Tyler!” Cậu giơ hai tay lên trời mà lắc đầu nguầy nguậy.

Ngón tay Bec đưa lên che miệng, lớp sơn bóng màu hồng làm cô trông chả khác nào hồn ma. “Cậu bị chứng đa nhân cách hay cái của quỷ nào thế? Tyler là nhân cách straight[2] còn Alec là nhân cách gay[3] à? Định giải thích vậy chắc? Tyler, hầu hết người ta gọi đó là BI[4]! Không cần thiết phải đặt ra hai cái tên để ngủ với hai giới đâu! Thế còn cái người đáng yêu trên TV là sao? Barry Curtis? Eugene Tyler? Tyler-con-mẹ-nó-Eduardo Vĩ Đại[5]?”

Chuyển cơn giận dữ khỏi Alec, cô quay sang ông anh đang cười khì khì mà nã đạn. “Còn anh nữa! Anh… đồ đạo đức giả! Vậy là anh hết nghĩ cậu ta có rận rồi đấy hở?”

Jordan nhún vai nhăn nhó khi thấy lông mày Alec nhướng lên. “Cái đó là trước khi anh gặp em!”

Bec ném một cái gối vào đầu Jordan. “Giờ thì em đồng ý với anh đấy, Jordan! Cậu ta sẽ ngủ với người khổng lồ thối mồm, chột mắt, một chân!”

Mày Alec nhướng cao hơn làm biểu hiện nhăn nhó của Jordan càng khổ sở hơn. “Cái đó anh cũng nói trước khi gặp em!”

Thay vì cảm thấy bị xúc phạm, Alec cười nói với Bec. “Tôi biết chuyện này rất sốc.”

“Phát hiện cậu bi quả đúng ‘sốc’! Nhưng cậu chơi luôn Jordan thì khác mẹ nào đánh bom hạt nhân!” Cô ôm mặt, từ chối không cho giọng của Alec lọt vào tai.

“Tôi không phải bi, Bec. Tôi gay.”

Một cái gối nữa bay khỏi tay cô và lần này nó phóng thẳng vào đầu Alec.

“Xin chào? Cho tôi gặp Tyler Curtis được không, Alec Tyler?”

“Tyler Curtis là nghệ danh. Tên thật của tôi là Alec Tyler.”

“Cậu đưa bằng lái xe tôi xem!”

“Tôi không có!”

Đầu Bec đảo qua đảo lại, cô quát tướng lên cáu tiết.

“Thằng nào mà chả có bằng lái xe, Eduardo!”

Ngay lập tức cô xịu xuống khi cảm nhận giọng nói dịu dàng của cậu chuyển tông. Kiên nhẫn của cậu đã đến giới hạn, đột nhiên Bec cảm thấy những lần mình bật cười khi chứng kiến cảnh người khác bị thiêu rụi dưới lửa giận của Curtis không còn đáng cười chút nào. Bec không biết điều đó, cô đã nói sai lời, và giờ thì những cấp độ căng thẳng làm tâm trạng dồn nén bấy lâu trong cậu bung ra.

Cậu hướng về phía Bec, chĩa ngón tay trỏ thẳng mặt cô, nhệch miệng cáu tiết và gào lên đáp trả.

“Tôi bị động kinh bất kiểm soát, Bec, tôi không thể lái xe! Đừng có mà hét vào mặt tôi vì tôi hét lại còn to hơn cả khối lần chị! Chị nghĩ rằng phát hiện ra tôi không phải straight là hôm nay chị xui xẻo lắm chắc? Hở?! Thử co giật rồi đái dầm trước toàn thế giới đi rồi hẵng quay lại bảo tôi là chị xui cỡ nào!!!”

Cô nhìn anh trai khẩn thiết, rõ ràng là đợi anh can thiệp. Nhưng Jordan chỉ ngồi bất động trên sofa, để mặc Alec tiếp tục trận công kích bằng miệng kịch liệt của mình.

“Tôi gay, tôi gặp Jordan, tôi yêu anh ấy, và anh ấy cũng yêu tôi. Chấp nhận đi!”

Alec thả ngón tay xuống, đứng thẳng người, trừng mắt với Bec rồi lao xồng xộc lên lầu.

Vùi đầu vào bên dưới gối, Alec nghe tiếng cửa phòng bật mở, cảm nhận sức nặng của Jordan trên nệm.

Cậu lầm bầm, không rút đầu khỏi gối.

“Em xin lỗi. Giờ chị ấy ghét em rồi.”

“Em đã giải quyết rất tuyệt vời! Con bé đang khóc trong phòng vì nghĩ em ghét nó. Nó xét cho cùng thì sẵn sàng chọn làm bạn với em mà.” Jordan lấy cái gối ra và cười.

Alec ngồi dậy, tìm kiếm đôi mắt xanh của anh. “Em kiệt sức rồi.”

Jordan cúi xuống hôn lên lông mày cậu. “Em phải suy nghĩ nhiều thứ quá. Cho dù không bị lên cơn, riêng việc mẹ em và Jamie cũng đủ khiến em vất vả xoay sở rồi. Em làm tốt lắm.”

“Em phải gọi cho bà ta. Giờ ở Melbourne là mấy giờ?”

“Khoảng 7 giờ sáng.”

“Càng đợi em càng không chịu nổi. Ở lại với em nhé?”

“Tất nhiên rồi.”

Định với lấy cái di động, Alec bỗng đổi ý rụt tay lại. “Em dùng máy nhà được không? Như thế anh cũng nghe cùng được. Tiền hóa đơn em sẽ trả.”

“Trả hóa đơn làm gì! Em có chắc là để anh nghe không đấy?”

“Chắc.”

Dây điện thoại nối đến hai máy, một trong phòng khách và một trong phòng Bec. Lúc Jordan quay lại, Alec đang đi tới đi lui trong phòng, một lớp mồ hôi bám trên lông mày. Jordan đưa điện thoại ra, hôn cậu trấn an.

Alec ngồi xuống giường, lôi trong túi quần jean ra tờ ghi số điện thoại “Bắt đầu nào.” Cậu hít một hơi dài, nói bằng giọng run run hồi hộp.

“Có phải Leanne Tyler đấy không?”

“Alec? Là con hả con trai?”

“Ừ là tôi.” Cậu hừ mũi, bực mình cười khẩy.

“Gặp con thật tốt quá. Mẹ thấy con lên cơn trên TV, mẹ lo chết mất. Khỏe chưa con yêu?”

Kiểu nói chuyện âu yếm của mụ làm huyết áp Alec tăng cao đến mức Jordan có thế thấy hai má cậu đỏ bừng lên.

“Đừng có gọi tôi con trai con yêu gì hết! Tôi không gọi để nói chuyện lên cơn, tôi muốn bàn về Jamie.”

“Ừ, đúng rồi, mẹ xin lỗi. Mẹ cũng định để con gặp thằng bé nhưng nó vẫn còn ngủ. Tha lỗi cho mẹ vì quá khích nhé, Alec. Hay mẹ nên gọi con là Tyler?”

Jordan bỏ tay Alec ra, anh vòng tay quanh hông cậu.

“Tôi muốn bà gửi ảnh Jamie cho tôi. Ảnh có bà chụp chung với em ấy.”

“Kiểm tra thư đi con yêu. Khoảng 15 phút trước mẹ gửi ảnh cho con rồi. Mẹ tưởng con xem ảnh nên mới gọi mẹ đấy chứ.”

Jordan chụp vội cái laptop. “Tôi xem đây. Giữ máy.” Cậu nhấn phím yên lặng.

Máy bật, Jordan để Alec gõ mật khẩu. Ngón tay cậu run rẩy trên bàn phím. Hai người nín thở chờ, khi bức thư được mở ra với ba tấm ảnh kèm trong đó, Alec giơ tay lên che miệng, đổ người về phía Jordan.

Jordan nhìn vào màn hình: “Quỷ thần ơi!”

Bức ảnh đầu tiên chụp ở trường. Mái tóc nâu tối của Jamie Tyler không được nhuộm đen như Alec, đôi mắt hổ phách đậm màu hơn chút đỉnh. Đó chính là hai điểm đặc trưng của Alec, tuy cậu so với Jamie thì hoàn thiện hơn, mềm mại và ít góc cạnh hơn. Bức ảnh tiếp theo chụp chung với Leanne và bức thứ ba là cảnh Jamie bên một con chó nâu bù xù.

Ngón tay Alec đặt gần miệng run rẩy theo giọng nói của cậu.

“Lạy Chúa! Em có em trai thật này! Phải làm gì bây giờ?”

Cũng sốc đến á khẩu như Alec, Jordan chỉ biết nhún vai kinh ngạc. Anh vẫn đoan chắc rằng Jamie chẳng hề có thật.

“Mẹ kiếp! Kiểu này thì phải sắp xếp nói chuyện với thằng bé.”

“Nó sợ em!”

Nối máy in vào, Jordan ấn nút, in bức thư và mấy tấm ảnh ra giấy. “Chỉ cần nói chuyện với em là nó sẽ hết sợ.”

Alec nhấn tắt nút yên lặng, đưa điện thoại vào tai. “Bà còn không?”

“Ừ, mẹ đây cưng.”

Alec siết chặt cái điện thoại. Mụ vẫn tiếp tục âu yếm ngọt sớt dù đã bị cảnh cáo.

“Tôi muốn nói chuyện với thằng bé. Bà hãy bảo nó là tôi không hề đáng sợ, rồi để tôi nói chuyện với nó.”

“Đương nhiên. Ngay khi nó thức giấc hôm nay, mẹ sẽ bảo nó ngồi xuống, bảo rằng con muốn nói chuyện với nó. Không phải nó ngại gì con đâu. Nó lúc nào cũng muốn gặp con. Trẻ con cũng khoái danh tiếng của Tyler mà. Mẹ biết trên TV không phải là bản chất thật của con nhưng Jamie thì không hiểu được. Chỉ cần biết con muốn gặp nó là nó sướng điên lên rồi.”

“Bà thì biết cứt gì về tôi!” Môi trên của Alec cong lên.

Jordan có thể thấy Alec đang bắt đầu biến thành Curtis. Đội lớp mặt nạ của cái tôi giả tạo, sự giận dữ của Alec sẽ dễ dàng phát tiết hơn.

“Mẹ nhớ lúc còn nhỏ con như thế nào mà, con yêu. Lớn lên con người ta đâu thay đổi đột ngột như vậy được.”

“Có loại phụ huynh như bà thì đứa nào chẳng thay đổi!”

Vòng tay Jordan quanh hông cậu siết chặt hơn.

“Dù giận dữ cỡ nào thì con cũng không phủ nhận được, ngày trước con là một đứa trẻ rất im lặng, ngoan ngoãn và ngọt ngào. Mẹ cũng biết con không đời nào uống rượu hay dùng thuốc vì động kinh mà. Mẹ là mẹ con đấy, cưng ạ.”

“Bà chỉ là kẻ cho trứng!”

Jordan chùn tay.

“Khi nào tôi gặp Jamie được đây?”

“Con cho mẹ số nhé? Để nó gọi con.”

Jordan lắc đầu, nhưng Alec quá quen với trò ấy rồi. “Đừng có hòng! Sao bà mò được địa chỉ mail của tôi?”

“Mẹ thuê thám tử đấy. Mẹ muốn số của con cơ, nhưng ông ta chỉ kiếm được địa chỉ mail là hết mức rồi.”

“Sáng mai tôi sẽ gọi. Nhớ trước đó phải nói chuyện với Jamie.”

“Rồi mà. Mẹ hy vọng nếu con biết nó, cầu nối giữa mẹ con ta có thể hàn gắn. Mẹ biết con chỉ luôn có một mình từ ngày bố mất. Chắc con cô độc lắm.”

Ngón tay Alec bấu vào đùi Jordan. “Cảm ơn bà đã quan tâm bằng cách bỏ mặc tôi khi bố mất! Mà nữa, sao tự dưng bây giờ bà nhảy vào âu yếm tôi trong khi bà đã định quẳng tôi vào cái trung tâm quái quỷ nào đó năm tám tuổi?”

Jordan dám chắc Leanne không lường được điều này, sự im lặng của mụ làm Alec cười khẩy.

“Bố nói với con thế sao?”

“Không! Đó là tôi nghe chính bà nói, cái đêm bà bỏ đi, tôi đã đứng ngoài cửa phòng và nghe thấy! Không có hàn gắn hay cầu nối gì hết! Nếu được tôi chỉ muốn đánh bom cho nổ tung cái cầu quỷ mà bà đang đứng rồi ấy!”

Alec cúp máy không nói thêm lời nào nữa.

——————————————

[1] Ở đây Beccy chơi chữ. “Smart aleck” nghĩa là kẻ thông thái ngạo mạn. “Aleck” đọc gần với tên của Alec.

[2] Straight (từ lóng): Dị tính luyến ái, chỉ yêu người khác giới (hetero).

[3] Gay: Đồng tính luyến ái nam.

[4] Bi***ual: Lưỡng tính luyến ái, có thể yêu được cả hai giới.

[5] Tất cả đều là tên cầu thủ bóng đá: Barry Sanders, Eugene Robinson và Eduardo da Silva.
Bình Luận (0)
Comment