Sự Tái Sinh Của Curtis

Chương 31

Hai tháng sau đó.

“Cậu đứng xem yên nào, đừng ngọ nguậy nữa được không?”

Taylor đứng trước mặt Alec, sau lưng chị là tấm gương lớn cao hơn thân người và chị không hề có ý định tránh ra khỏi tầm nhìn của cậu trước khi thắt xong caravat thật hoàn mỹ.

“Em căng thẳng quá!”

Diện một bộ Âu phục màu đen tuyệt đẹp được đặt may riêng, sơ mi đen, áo vest satin tím theo phong cách hoàng gia, cùng với caravat tím đồng bộ, trông Alec đẹp đến rực rỡ và thuần khiết. Khó khăn lắm cậu mới quen được với việc phải tách ra khỏi Jordan, người đang thay quần áo ở phòng bên cạnh cùng bố mẹ, bởi ngay từ sáng sớm việc đầu tiên mọi người làm chính là kéo đôi uyên ương này ra khỏi tầm mắt nhau.

“Căng thẳng gì chứ? Cậu sắp cưới người đàn ông trong mơ của mình còn gì.”

“Em làm sao căng thẳng khi cưới Jordan, em chỉ hãi khi nghĩ đến 53 người sắp chứng kiến hôn lễ thôi! Mà Bec đâu?”

Bên phía Jordan là người bạn thanh mai trúc mã thân thiết nhất từ Australia và người anh họ cùng lớn lên từ bé. Bên Alec là Bec và Taylor, trong bộ váy tím đơn giản, thanh nhã mà sang trọng.

“Chắc lại đang ngắm vuốt trước gương trong phòng tắm rồi.”

“Chị ấy lẽ ra phải ở cạnh động viên em chứ!”

Taylor nhún vai. “Cậu biết Bec quá còn gì! Nào nào, xong rồi đây.”

“Cảm ơn chị.”

Cậu rời khỏi chiếc gương, đan hai tay vào nhau và định ngồi xuống giường. Vừa khom gối xuống, Taylor đã vỗ vỗ tay, la lên cảnh cáo. “Không được ngồi, cậu sẽ dính đầy lông mèo mất.”

“Nhưng còn một tiếng nữa đến mới giờ làm lễ! Chả nhẽ em phải đứng suốt sao?”

“Phải!”

Cửa phòng ngủ mở ra, Bec thong thả bước vào trong trạng thái xinh đẹp nhất, ấy là theo như cô nghĩ. Mái tóc đỏ được búi cao và buộc lại bằng chiếc nơ đơn giản, cùng một kiểu với Taylor. Cô biến mất lúc Alec chưa kịp thay đồ xong và bây giờ thì đường hoàng quay trở lại phát huy công lực ầm ĩ vốn có của mình.

“Ôi lạy Chúa tôi! Alec, em hấp dẫn quá đi mất, ôi không đùa đâu trông em gợi tình điên lên được! Ôi Jordan mà trông thấy thể nào cũng ăn tươi nuốt sống em ngay trước mắt mọi người ngay!”

Alec nhún vai với Taylor. “Đấy chị xem, bắt chị ấy ăn mặc như quý cô thì được, nhưng không thể bắt chị ấy cư xử nhã nhặn đâu!”

***

Bị mẹ và dì xoay như chong chóng, cuối cùng Jordan cũng mặc xong bộ Âu phục giống hệt với Alec. Hai phù rể của anh diện vest đen, sơ mi tím và caravat đen. Rượu sâm panh đã được rót đầy hai bên lối đi, chỉ còn đợi anh tiến vào sảnh đường.

Veronica lùi lại sau lưng con trai, che miệng khóc. “Con tôi đẹp trai quá!”

Nước mắt ầng ậng trên mi bà, khiến Jordan và Nick nhìn nhau nhướng mày. Sau hai tháng tiếp xúc và hiểu được con người thật của chàng-rể-tương-lai, những nghi ngại trong lòng Nick đã hoàn toàn tan biến.

“Cảm ơn mẹ, nào nào, đừng khóc nữa!”

Veronica bổ nhào lấy Jordan in hệt như mấy phút trước Taylor lao đến giữ chặt Alec không cho cậu ngồi lên giường.

“Ôi không không không! Lông mèo!”

***

Chiếc lều cưới ngoài trời màu trắng lớn bao bọc sảnh đường, che đi mọi con mắt tò mò và sẽ được gỡ ra khi buổi tuyên thệ kết thúc. Hình ảnh bạt trắng dưới ánh mặt trời vốn rất đẹp, nhưng khi những ngọn nến được thắp lên, tất cả càng như chìm vào một miền không gian khác, huyền ảo mà êm dịu. Những chiếc ghế trắng được xếp uyển chuyển, đối mặt và quây quanh bục giảng kinh, đơn giản, thanh lịch, không màu mè phức tạp, không lối đi ở giữa, mang lại cảm giác nam tính, mạnh mẽ mà ấm áp. Jordan và Alec muốn hôn lễ càng đơn giản càng tốt, chỉ cần tập trung vào phần tuyên thệ là đã đủ. Tất cả khách mời đều được yêu cầu giữ kín thời gian và địa điểm, các công ty tổ chức sự kiện cũng phải ký hợp đồng với điều khoản giữ bí mật. Giới truyền thông hoàn toàn không hay biết về buổi lễ. Năm giờ chiều, lúc hoàng hôn buông xuống, mặt trời lui về phía xa, Jordan và Alec sẽ thành hôn.

Khách trẻ thì thầm háo hức, người lớn tuổi hơn lặng im hiếu kỳ. Từ những thân bằng quyến thuộc đã cất công bay từ Australia sang đến những bạn bè đang sống ở UK, đều được gửi tận tay chi phí đi lại. Alec trả toàn bộ hóa đơn. Cô dì, chú bác, bằng hữu, ông bà nội ngoại của Jordan chiếm hầu hết danh sách khách mời.

Những người duy nhất nhận được thiệp mừng bên phía Alec là Taylor, Isaac và Bryan Silverton. Cả quản gia và người làm vườn mới vào làm trong biệt thự của họ.

Veronica nhìn đồng hồ, sửa sang lại quần áo cho con trai lần cuối. Vài phút trước khi buổi lễ bắt đầu, Jordan và Alec sẽ được nhìn thấy nhau sau một ngày dài chia tách, nắm tay nhau bước vào lễ đường. Đi đầu là Damien, phù rể chính và Brendan, phù rể phụ, sóng vai cùng Bec và Taylor thành hai cặp. Khi phù dâu phù rể đã đứng vào vị trí của mình trước bục tuyên thệ, Jordan và Alec sẽ theo sau.

“Con nghĩ Alec chắc đang căng thẳng lắm. Em ấy nhất định đang cảm thấy mình là trung tâm của mọi ánh mắt.”

Veronica khoát tay con trai. “Chỉ cần thằng bé nhìn thấy con, nó sẽ quên hết mọi thứ xung quanh thôi.”

Những tiếng ồn ào bắt đầu lan khắp lễ đường khi hai nhân vật chính xuất hiện ở hai bên lối vào. Jordan xoay người lại, Alec cũng vội vã ngừng chân, họ nhìn nhau như thể hai mắt đã dính chặt trên người đối phương. Jordan bước lên một bước và chìa tay ra. Alec nắm lấy, bàn tay cậu run lên nhè nhẹ.

“Alec Tyler, trông em thật tuyệt trần!”

Nhìn Jordan trong bộ lễ phục thanh lịch và tao nhã, toàn bộ hơi thở của Alec trở nên đứt đoạn. “Anh trông… rất… em không tin nổi mắt mình nữa rồi…”

Jordan cúi xuống, và cằm Alec nâng lên như một phản xạ bản năng, ngay lúc đó, Bec bổ nhào vào đẩy họ sang hai bên, chặn đứng nụ hôn sắp sửa xảy ra.

“Không được hôn trước khi linh mục cho phép! Sẽ đem lại điềm chẳng lành!”

Theo sau đó những lời chào hỏi và những cái bắt tay. Khi tất cả đã xong xuôi, Veronica và Nick bước xuống chỗ ngồi đầu tiên, ngay hàng ghế đầu, Damien và Bec cùng với Brendan và Taylor cũng lần lượt theo xuống, chỉ còn lại Jordan và Alec trước bục kinh. Cả hai đứng thẳng người, liên tục liếc nhìn nhau cười mủm mỉm, thật ra là đang cố hết sức kiềm chế để không lao vào mà hôn đối phương.

Jordan lên tiếng trước. “Hồi hộp không?”

Năm ngón tay họ đan vào nhau và siết thật chặt.

“Ừm. Một cách hạnh phúc. Còn anh, hồi hộp không?”

“Có. Một cách hạnh phúc.” Jordan hôn lên mu bàn tay cậu. “Chúng ta kết hôn nào!”

***

Đối diện nhau, nắm chặt tay nhau, những tiếng hít thở và lời thì thầm của đám đông dường như không còn nghe được. Trong mắt Jordan và Alec lúc này chỉ còn nhìn thấy đối phương, âm thanh sang sảng của linh mục, Sonia, bắt đầu vang lên, khiến toàn sảnh đường chìm vào im lặng. Sonia đọc một bài thơ do chính Jordan và Alec chọn, sau đó bắt đầu buổi tuyên thệ. Bỗng có vài tiếng cười khẽ cất lên từ hàng ghế khách mời, Jordan và Sonia cũng bật cười theo. Alec không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nhìn quanh quất và chợt phát hiện ra đáp án. Đứng bên cạnh cậu là cô nhóc bốn tuổi, con gái ông anh họ người Anh của Jordan, bé con mặc một bộ váy hồng, đi đôi giày trắng và buộc một chiếc nơ trắng quanh mái tóc đen dài. Bé đã nhìn dính vào Alec từ lúc hôn lễ bắt đầu và cuối cùng nhảy khỏi ghế chạy đến chỗ cậu.

Mẹ bé không phản ứng kịp, đành ngồi yên tại chỗ không dám phá ngang buổi lễ, hy vọng rằng Tamara sẽ không đến gần bục kinh quá. Nhưng hiện tại thì cô bé đã đứng ngay cạnh Alec, hai mắt nâu mở to tròn xoe và đôi tay mũm mĩm vẫy không ngừng khi thấy Alec nhìn xuống. Tiếng cười dường như lớn hơn, mọi người đều đang đợi xem Alec sẽ phản ứng thế nào với vị fan hâm mộ tí hon này. Cậu mở miệng, làm khẩu hình hai chữ “xin chào”. Tamara phấn khích đáp lại lời chào của cậu. Bec nắm lấy một tay bé, dường như đang chuẩn bị bạo phát.

Suy nghĩ thật nhanh, Alec thò tay lấy chiếc nhẫn cưới của Jordan ra khỏi túi và đặt vào tay bé. “Con đứng đây giữ cái này cho chú nhé, quan trọng lắm đấy.”

Bé con nhận chiếc nhẫn, giữ thật kỹ trong một bàn tay mũm mĩm và cười toe toét. Bàn tay mũm mĩm còn lại nắm lấy góc áo vest của cậu và níu chặt. Bé con sẽ không đi đâu cả.

Những tiếng vỗ tay vang lên khi mọi người nhìn thấy phản ứng nhanh nhẹn của Alec, và buổi lễ lại tiếp tục.

Nước trong đôi mắt cậu ầng ậng dâng lên trước khi Jordan kịp đọc lời thề. Nhìn đôi mắt lóng lánh của cậu, Jordan cũng ngấn lệ theo.

“Alec, anh nguyện thề, cả cuộc đời này sẽ luôn ở bên em, bằng tình yêu, tình bạn, cổ vũ em, mang lại cho em nơi chốn an toàn và niềm hạnh phúc mà em đáng được hưởng; Em, nhất định, là người xinh đẹp nhất cõi trần này. Là sinh linh hiếm hoi được Chúa ban tặng cả vẻ ngoài thiên thần và tâm hồn thánh khiết. Anh tự hào thay khi Chúa tạo ra một con người tuyệt vời như em và trao cho anh cơ hội được trân trọng yêu thương con người đó.” Alec giơ một tay lên gạt nước mắt với những ngón tay run rẩy không thể nào kiềm chế.

“Vì niềm vinh hạnh đó, anh sẽ luôn cảm kích, anh sẽ luôn tạ ơn Chúa với mỗi đêm được ngủ cạnh em, mỗi sáng thức dậy cùng em, và mỗi ngày được ở bên em.”

Jordan lấy nhẫn cưới ra khỏi túi, bàn tay trái của Alec run rẩy đưa sang, chiếc nhẫn nhẹ nhàng đẩy vào ngón tay cậu.

“Anh sẽ mãi yêu em, Alec. Cả đời này.”

Sonia mỉm cười nhìn sang Alec. Cậu khẽ hắng giọng và cất tiếng.

“Jordan, em nguyện thề, cả cuộc đời này sẽ luôn ở bên anh, bằng tình yêu, tình bạn, cổ vũ anh, mang lại cho anh nơi chốn an toàn và niềm hạnh phúc mà anh đáng được hưởng; Anh đã bước vào cuộc đời em, khiến em khuỵu gối, trong cả trăm ngàn giấc mơ mỗi đêm, em vẫn không thể tưởng tượng ra sẽ có một người đàn ông tuyệt vời đến vậy. Anh là nhịp đập nơi trái tim này, giúp em duy trì sự sống, là sức mạnh nơi đôi chân này, giúp em bước về phía trước, dù cuộc đời đưa chúng ta đến đâu, chỉ cần bước bên anh, đó sẽ là con đường đúng đắn.”

Lúc Jordan chậm rãi gạt đi nước mắt, Alec xòe một bàn tay trước mặt Tamara và cô nhóc trịnh trọng đưa chiếc nhẫn sang cho cậu, cậu cầm lấy nó, đeo vào tay anh.

“Em sẽ mãi yêu anh, Jordan. Cả đời này.”

Sonia ra hiệu ký giấy chứng nhận kết hôn, một người đàn ông bước lên bục kinh và trải tờ giấy ra trước mặt họ. Jordan ký trước, đến Alec, cuối cùng là Damien và Taylor ký dưới tư cách người làm chứng. Khi tất cả chữ ký đã đầy đủ, Jordan và Alec trở lại vị trí trước bục tuyên thệ.

Sonia mỉm cười hiền hậu. “Sau tuyên xưng, thệ ước, trao nhẫn, ký chứng nhận, ta tuyên bố, các con đã là vợ chồng. Hai bên có thể hôn nhau!”

Họ không cần phải tuyên bố đến lần thứ hai, cả sảnh đường bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay và dần dần biến thành tiếng cổ vũ huýt sáo khi Jordan gần như dìm Alec vào vòng tay anh.

Sảnh đường bắt đầu bùng nổ. Những dải băng lụa treo đầy bốn bức màn và trần lều. Nến tím lung linh khắp lối. Khăn ăn tím, ghế dựa trắng, đĩa trắng, ly thủy tinh, dao nĩa bạc, sang trọng, thanh nhã mà đẹp mắt. Một vị nhiếp ảnh gia chạy lăng xăng khắp nơi, toàn bộ khung cảnh đều được ông thu vào ống kính. Không cần những nghi thức hay những bài phát biểu rườm rà, mọi người vui vẻ ăn mừng cho đến món cuối. Khi bàn ăn được dọn đi, âm nhạc bắt đầu nổi lên và buổi tiệc mở màn! Tay trong tay, Jordan và Alec nhảy điệu đầu tiên, mọi người hào hứng theo sau. Bec và Taylor cũng tham gia và trước khi Alec kịp nhận ra, một hàng dài các cô gái trẻ với ánh mắt lấp lánh và tâm trạng hào hứng đang kiên nhẫn đợi đến lượt mình được nhảy với thần tượng Tyler Curtis.

DJ đột nhiên cất tiếng. “Xin lỗi các bạn! Tôi lấy làm tiếc phải mời các bạn quay về chỗ ngồi, tiết mục tiếp theo sắp bắt đầu!” Mọi người bắt đầu lịch kịch tán đi, “Ngoại trừ cậu, Alec, cậu đứng yên ở đây nào.”

Alec ngơ ngác quay lại và bắt gặp nụ cười trên môi DJ. Mọi con mắt đổ dồn vào cậu. Belinda chen đến bế con gái về chỗ ngồi, nhóc con Tamara lắc đầu nguầy nguậy, cô đành phải hứa một lát sau sẽ cho bé lên với Alec. Jordan thần thần bí bí vác một chiếc ghế ra đặt ngay giữa sàn nhảy, đẩy Alec ngồi xuống và cầm lấy micro từ tay DJ. Khi anh giới thiệu cậu với quan khách, Alec tưởng mặt mình sắp cháy đến nơi.

“Không hiểu sao mà phu quân của tôi nhìn giông giống nghệ sĩ ấy nhỉ.” Tiếng cười khúc khích nổi lên bốn phía.

“Chả hiểu ai đã khiến em ấy tưởng lầm như vậy nữa.”

Tiếng cười càng lớn hơn, khiến mặt Alec càng đỏ hơn. Jordan lại vẫn tỉnh bơ.

“Vấn đề là, em ấy không hề biết, mà giờ thì sắp biết rồi, rằng tôi tài năng hơn em ấy rất rất nhiều trong mấy khoản sáng tác hát hò cơ. Tôi giấu nghề kỹ lắm. Bởi em ấy mà biết mình kém tài hơn tôi thì chả chịu cưới tôi đâu.” Alec chôn mặt vào giữa hai tay.

Jordan choàng tay lên vai cậu và kéo cậu lại gần. “Đừng khóc, em yêu à, yên tâm đi vẫn còn vài mống chịu mua CD của em mà.”

Khách quan đã bắt đầu cười ngặt nghẽo.

“Tôi thấy, còn dịp nào thể hiện tài năng tốt hơn là trong lễ cưới của chúng tôi chứ? Thông điệp tình yêu sẽ được gửi đến vị phu quân mới qua một bài hát tuyệt vời.” Anh hôn lên một bàn tay cậu. “Sẵn sàng chưa?”

Alec lắc đầu, mặt đỏ rực, che miệng cười rúc rích.

“Ai cho em che mắt? Anh sáng tác bài này cực khổ lắm đấy!”

Cậu đành bấu tay xuống đùi, người run lên bần bật. Jordan gật đầu với DJ và âm nhạc, mà chả biết có phải âm nhạc hay không, bắt đầu. Nói thật ra thì đó là một tràng âm sắc kỳ cục và vô cùng khủng khiếp phát ra từ computer khiến người nghe bật ngửa trước khi Jordan kịp cất giọng. Đợi khi anh cất giọng, cả sảnh đường đã cười đến co giật. Ngũ âm của anh hoàn toàn vặn vẹo và thật sự có thể chấn điếc bất kỳ lỗ tai nào.

“Anh từng nghĩ mắt em là hàng lởm, anh còn nghĩ em là tay bợm đời.”

Alec cười đến ngặt nghẽo trên ghế, hai tay ôm chặt lấy bụng.

“Nhưng một ngày tim anh bỗng rung rinh, nhất là khi hai chúng ta làm tttt…”

Jordan kéo chữ “T” ra thật dài khiến cằm Alec rớt xuống và đôi mắt vàng trợn to. “…tất cả mọi việc cùng nhau và thấy nhau tri kỷ.”

Cả sảnh đường cười vật vã.

“Giờ mới hay em tuyệt đến thế nào, cuộc đời anh nay có em bước vào, anh sẵn sàng vượt muôn ngàn biển rộng, chỉ cần tay em đặt lên m…”

Anh dừng lại lần nữa, nháy mắt với Alec và cười sung sướng khi thấy hai má cậu cháy phừng phừng, “… mảnh tim anh mênh mông.”

“Em nóng bỏng trong quần da áo khoác, khiến anh muốn được cùng em hoan lạc, và thật may vì anh đã hành động, xé bỏ đi…”

Alec gần như ngã ra khỏi ghế và mặt cậu tưởng chừng cháy khét đến nơi. Mọi người xung quanh đã cười muốn đứt gân.

Vậy mà, từ đầu đên cuối, gương mặt Jordan vẫn nghiêm nghị đến chết.

“…mọi chiếc đuôi vẫn hằng đeo bám em.”

“Anh yêu sao bờ môi em gợi cảm, anh yêu sao giọng nói em ngọng nghịu… Velother Raptorths!”

Ca khúc tỏ tình vô cùng vặn xoắn và mất mặt, nhưng với Alec, có lẽ đây là bản tình ca đẹp nhất.

“Velother Raptorths của em êm tai nhất…”

Jordan quỳ một gối và nắm lấy tay Alec. “Và bây giờ cần kết thúc đi thôi…” Anh ra hiệu cho DJ ngừng nhạc, thì thầm với cậu lời kết bài.

“Anh yêu em, Alec Tyler.”

Alec ôm choàng lấy Jordan và hôn anh cuồng nhiệt, trong tiếng huýt sáo của đám đông.

Bữa tiệc kéo dài đến nửa đêm, ai nấy đều còn rất sung sức, ngoại trừ Tamara. Alec, Jordan, Isaac, Bryan, Bec, Taylor và Belinda quây quần quanh bàn, Tamara ngủ ngon lành trên tay Alec, hai tay vẫn còn vòng quanh cổ cậu. Jordan thì thầm vào tai phu quân, cậu gật đầu, hai người đứng dậy nắm tay nhau đến chỗ DJ, lúc Jordan cầm lấy micro và đằng hắng, mọi con mắt bắt đầu trợn lên.

“Ậy, đừng lo, tôi không hát nữa đâu!” Anh ngừng một lát để tiếng cười lắng xuống. “Tôi muốn gởi lời cảm ơn đến tất cả mọi người đã chia sẻ với chúng tôi niềm vui hôm nay. Tiệc mừng vẫn kéo dài đến sáng, hoan nghênh tất cả các bạn tiếp tục vui hết mình. Riêng hai chúng tôi đành cáo lỗi từ lúc này.”

Tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía khiến Alec chỉ có thể gục mặt xuống cười trừ.

“Một lần nữa, cảm ơn mọi người vì đã có mặt, khiến đêm nay trở thành kỷ niệm đẹp nhất của chúng tôi. Đêm an lành!”

***

Cửa phòng ngủ đóng lại, những tiếng cười nói từ sảnh đường vẫn còn vang vọng, Jordan khum mặt Alec vào hai tay. “Xin chào phu quân của anh!”

Alec cười toe toét. “Xin chào anh xã của em!”

Jordan tìm đến tay cậu, dẫn người đến trước giường và đặt cậu ngồi vào trong lòng mình. “Có phải chỉ mình anh thấy vậy không? Hay đây thật sự là cảm giác tuyệt vời nhất thế giới?”

Bàn tay trái Alec móc vào caravat của Jordan, những ngón tay thon dài nới lỏng nút thắt. “Không chỉ mình anh đâu. Em thậm chí còn không diễn tả nổi niềm sung sướng lúc này. Jordan. Tất cả dường như quá bình yên và hạnh phúc. Như lẽ ra phải thế.”

Chiếc caravat đã được cởi ra, bay thẳng xuống sàn. Ngón tay Alec bắt đầu cởi bỏ nút áo vest của Jordan.

“Tất cả thật sự bình yên và hạnh phúc. Từ bây giờ trở đi, sẽ là như thế.”

Đứng dậy, cuốn lấy Alec trong vòng tay, Jordan xoay một vòng và đẩy cậu xuống giường, đầu đặt trên gối, giày và vớ cậu được anh cởi ra, rồi đến của chính anh. “Đêm nay em đẹp lắm, dù anh biết em vẫn luôn đẹp như thế, nhưng đêm nay anh tưởng nghẹt thở vì em, ôi Alec, anh đúng là gã đàn ông may mắn nhất quả đất.”

Caravat của Alec cũng chịu chung số phận với Jordan khi đôi môi họ tìm đến nhau trong nụ hôn miên man mà chậm rãi. Những ngón tay lướt đi đầy khơi gợi trên khuy áo, trên khóa quần của đối phương. Tiếp xúc da thịt ngày một tăng lên khi quần áo ngày càng ít đi. Bàn tay Alec ve vuốt trên bờ vai Jordan, kéo dọc xuống, đến cẳng tay, cánh tay. Sức nặng của cơ thể Jordan khiến cậu vừa an tâm vừa kích động. Xúc cảm như được nhân lên gấp ngàn lần, qua những lời thề nguyện đến bây giờ vẫn rõ ràng trong tâm trí, qua khát khao muốn được hòa làm một với đối phương, từng tấc từng tấc da thịt như kêu gào đòi hỏi. Tri giác bây giờ chỉ còn là ước muốn không hề kiềm chế được khám phá tất cả mọi thứ của nhau, chia sẻ mọi niềm vui và khoái lạc. Họ để bàn tay và những ngón tay mình dạo trên cơ thể đối phương, tìm đến những nơi vẫn luôn đem lại xúc cảm, và đêm nay chúng như được phủ thêm một tầng hài hòa tinh tế đến tận cùng.

Họ không cần phải vội vàng cuồng dã. Thay vào đó, họ cảm nhận đối phương bằng những vuốt ve gợi cảm và dịu dàng, để bờ môi chơi với ngón tay, để những giao tiếp vốn chẳng cần lời, mọi điều muốn nói đều đã được thể hiện bằng những phương cách mà ngôn từ chẳng thể truyền tải được.

Đó là sự kết hợp sâu sắc nhất từ thể xác, đến trái tim, đến linh hồn, len lỏi qua nhau đến từng hơi thở và tràn vào sự sống của nhau. Họ khao khát nhau như vẫn hằng khao khát, giây phút này lại càng thêm mãnh liệt. Họ bắt đầu lại một lần nữa, đi lên chuyến hành trình không có điểm dừng, không có gì chia tách được. Không sức mạnh nào vượt lên xúc cảm họ đang có, không gắn kết nào chặt chẽ hơn thân thể họ đang cuốn lấy nhau, sức mạnh khiến một đôi uyên ương trường cửu, cũng là sức mạnh khiến tự thân mỗi người ngày một hoàn thiện. Hai người, nghĩa là sự kết hợp của hai nguồn sinh lực. Không thể tách rời, không thể đánh bại.

————–

T/N: Tamara đáng yêu quá, Jordan dữ dội quá, “ca khúc” hãi hùng quá, và… chương này ôi chao nhiều hường phấn quá:v
Bình Luận (0)
Comment