-ô thì ra là họ hả?có gì ko?- nhỏ hỏi
-còn có gì ko à? Còn mày nữa. Dám bắt anh Nam xin lỗi. Mạng mày mày ko cần nữa hả?- tuyết chỉ thẳng vào mặt cô.
Cô ko nói gì, vẫn lạnh lùng.
-mày câm hả? Câm thì biết điều đi.
-này...đừng tưởng chúng tôi nhịn là lấn tới chứ- Hải B mặt đen dần
- câm miệng- Hồng giáng xuống nhỏ 1 cái bạt tai mạnh đến rứa máu.
Đúng lúc đó bọn hắn tới. Thấy nhỏ bị như vậy, Thiên chạy tới đỡ nhỏ.
-cô làm gì...-Thiên chưa nói hết câu, một cỗ khí lạnh sau lưng tràn đến khiến ai ai cũng cũng đông cứng.
Mặt cô tối xầm lại. Tay nắm chặt. Những ngón tay đâm vào da thịt đến rứa máu.
Cô nhanh chóng tiến về chỗ Hồng.
-mày....mày...mày định làm gì?- ả Hồng sợ hãi nói lắp bắp ko nên lời.
Ả Tuyết đứng một góc, ko dám xông lên giúp em mình.
Thiên và hắn người cứng đờ. Cả 2 đều biết cô thương em nhưng có cần làm quá lên vậy ko.
Bảo đứng như chôn chân tại chỗ.
Cả căng tin dường như đứng tim, ko dám thở.
-bình tĩnh đi!- người bình tĩnh nhất lúc này là Quân.
-bình tĩnh......hahahaha.....bình tĩnh đc sao?-cô nở nụ cười ác quỷ, tay đưa lên, siết chặt lấy cổ ả Hồng.
Quân ko nói gì nữa. Thôi thì giết một kẻ ác, thiên hạ này cũng bớt một mối hoạ, đỡ chật đất.
-a....a.....a..- ả Hồng rên lên. Chỉ duy trì như thế này vài phút nữa thì chắc chắn ả sẽ chết.
-đừng.....đừng gây án mạng.- Bảo nhắc nhở, khuôn mặt vẫn tái xanh.
-Hừ...- cô bỏ ả Hồng xuống. Trên cổ ả vẫn in 5 ngón tay. Khuôn mặt ả trắn bệch vì sợ hãi.
-tôi nói cho cô biết. Cô đụng tới em tôi một, tôi sẽ trả cô mười.- cô nói, ngữ khí lạnh lẽo vang lên.
-CÚT- cô gằn giọng.
2 ả chạy biến.