Sự Thân Mật Hài Hòa

Chương 12


Sáng sớm hôm sau, cảnh hôn của Kha Ninh quay rất thuận lợi, thậm chí có thể nói là cực kỳ xuất sắc.

Cậu phát huy vượt xa bình thường, mỗi một động tác đều rất phù hợp với sắc thái tình cảm, hôn nữ chính đến tràn trề sóng tình, giống như tối hôm qua Tần Kiêu làm với cậu vậy.

Cậu nhắm hai mắt, nóng lòng hôn Trình Tây Vân hơn mười phút, 20% thời gian trong đầu cậu suy nghĩ kịch bản nên diễn thế nào, còn lại 80% thời gian thì… Tất cả những gì cậu nghĩ đều là gương mặt Tần Kiêu.

Trình Tây Vân đóng phim cùng cậu đắm chìm trong nụ hôn ướt át này, yêu kiều thở dốc liên tục, cứ như cô đã thật sự trở thành gái đứng đường lẳng lơ không biết giới hạn.

Sau khi đạo diễn hô cắt, hai người mới thở hổn hển tách nhau ra.

Bọn họ cố ý ngồi cách xa đối phương nửa mét, để cho bản thân mình có không gian thở được.

“Cậu Kha, cảnh vừa rồi diễn không tệ.

” Đạo diễn đi qua mỉm cười với Kha Ninh, vô cùng vui mừng vỗ vai cậu: “Kỹ thuật hôn của cậu tiến bộ nhanh như gió ấy, cứ như biến thành một người khác so với ngày hôm qua, mẹ nó, quay một lần qua luôn!”
Kha Ninh đã quen bị phê bình, bây giờ bỗng dưng được khen ngợi nhiệt liệt, thoáng chốc cậu đỏ mặt, hai gò má ửng hồng giống như cánh hoa đào đầu xuân, cảnh này được Tần Kiêu thu hết vào tầm mắt.

Nhưng Tần Kiêu cũng không nhìn lâu, nhanh chóng ngoảnh đầu đi.

“Tất cả là nhờ có anh Kiêu hướng dẫn rất tận tâm.

” Kha Ninh mỉm cười nói với đạo diễn.

Không phải cậu khách sáo, đây là lời nói thật lòng.

Thành quả tối hôm qua Tần Kiêu dạy bảo rất tốt, lúc Kha Ninh hôn Trình Tây Vân, cậu đã bắt chước lại như lúc Tần Kiêu hôn cậu, dồn hết xúc cảm ướt át nóng bỏng vào trong nụ hôn này.


Kha Ninh được khen tâm trạng không tệ, ngay cả bắt chuyện cũng chủ động hơn.

Lúc được nghỉ giữa giờ quay phim, cậu còn chủ động tìm chủ đề, câu được câu chăng tán gẫu với Trình Tây Vân.

“Chị Tây Vân, sao chị muốn nhận bộ phim này?” Câu hỏi này cậu đã rất muốn hỏi Trình Tây Vân từ lâu.

“Bộ phim này không phải chị nhận, chị phải ra sức thử vai ba vòng mới giành được vai diễn đấy.

” Hai chân Trình Tây Vân chống lên, miễn cưỡng gác được cánh tay lên đầu gối.

Lớp áo choàng tơ tằm mỏng gần như trong suốt rủ xuống, tản ra trên bờ vai thon gầy của cô, cuối cùng trượt xuống một góc trên cánh tay, dễ dàng phác họa ra được vẻ phong tình lẳng lơ của nhân vật cô diễn.

Kha Ninh nghĩ thầm, chị gái này rất thú vị, thật sự quá phù hợp với vai diễn này———–
Một ả gái điếm lưu luyến chốn bụi đời, sống sa đọa trong thế giới của riêng mình, vì một cậu ấm phong lưu mà lửa tình bốc cháy dữ dội, cuối cùng lại bị bỏ rơi dưới con mương bẩn thỉu hôi hám.

Thế nhưng dáng vẻ vẫn diễm lệ yêu kiều như đóa hoa, xinh đẹp rực rỡ khó lụi tàn.

Đúng vậy, bộ phim này rất hay, cũng rất phù hợp với Trình Tây Vân, nhưng nữ diễn viên nhận diễn những kiểu phim thế này rất dễ bị chỉ trích.

Nhất là trong cái xã hội soi mói như bây giờ, đến ngay cả việc sống thánh thiện đạo đức cũng có thể bị người ta mắng là hoa sen trắng(*), huống hồ là một cô gái bán hoa.

(*) Chỉ những cô gái tỏ ra ngây thơ thanh thuần nhưng thật ra tâm địa sâu sa khó lường.

“Ý em là, cái nghề làm cave này… phần lớn người ta sẽ rất phản cảm.


” Kha Ninh đung đưa chân hỏi Trình Tây Vân: “Chị diễn vai này không sợ mạo hiểm sao?”
“Được ăn cả ngã về không thôi, chị ở cái tuổi này rồi chỉ có thể dựa vào những vai thế này để lấy lại độ hot.


“Nói sao nhỉ?”
Trình Tây Vân thấy cậu vẫn còn trẻ, thẳng thắn nói cho rõ: “Diễn vai gái điếm, biến sự gian khổ trở nên phong trần, biến thứ trụy lạc trở thành nghệ thuật, một bộ phim như vậy chẳng phải rất dễ đoạt giải sao?”
Cô vừa nói như thế, Kha Ninh suy nghĩ rồi hiểu ngay.

Bộ phim của bọn họ là phim nghệ thuật điển hình, cậu chủ phong lưu và gái gọi dây dưa, kèm theo khá nhiều những cảnh quay nóng bỏng, kết hợp với sự đối kháng linh hoạt của tư tưởng xã hội, không thể không nói, thể loại phim này thường được các nhà phê bình điện ảnh và ban giám khảo ưu ái hơn.

Kha Ninh thật lòng nói: “Chị thật sự rất sáng suốt.


Cậu nhìn người phụ nữ sắc mặt hồng hào trước mặt mình, chỉ cảm thấy cô thực sự xinh đẹp như đóa hoa hải đường, tư tưởng rõ ràng như gương sáng, nói câu nào là chuẩn xác câu ấy.

“Vì thế em trai à, em phải diễn thật tốt cho chị.

” Trình Tây Vân đặt tay lên vai cậu, tựa như làm nũng lay mấy cái: “Bộ phim này rất quan trọng đối với chị, chị cũng không hi vọng cộng sự của mình bị tụt lại đằng sau.


“Vâng, em hiểu rồi.

” Kha Ninh rất dễ dàng đồng ý.

Cậu không thể đồng ý một cách qua quýt được, với tình trạng hiện tại của cậu, thật sự không dám ung dung đưa ra một lời hứa hẹn chắc chắn.


Chỉ vài câu nói, bỗng nhiên Kha Ninh thấy áp lực nhiều hơn, đó là sự kỳ vọng rất cao của Trình Tây Vân vào bộ phim này.

———–Cậu thật sự không muốn cản trở cô.

Kha Ninh cầm điện thoại đi loanh quanh trong phòng, cậu cắn ngón tay, tựa như đã hạ quyết tâm, gõ ra một đoạn văn bản trên điện thoại.

…Sau đó lại xóa.

Đối tượng nhận tin là Tần Kiêu.

Trước đó đã quấy rầy mấy lần rồi, Kha Ninh không chắc chắn mình hẹn riêng Tần Kiêu để học hỏi thêm thì đối phương có đồng ý không, dù sao như vậy cũng tính là tăng ca.

Nhưng cậu thật sự, thật sự có hơi sốt ruột, muốn học được nhiều thứ hơn, hôn môi, điều chỉnh cảm xúc, làm tình… Những thứ này chỉ có thể học hỏi từ một điều phối viên cảnh nóng, Tần Kiêu luôn có thể nhanh chóng dạy cậu những chuyện này.

Đi loanh quanh từ đầu phòng đến cuối phòng chán chê, Kha Ninh lấy hết dũng khí, ấn phím gửi đi.

Mấy giây sau, tin nhắn ngắn được gửi đến điện thoại di động của Tần Kiêu——
[Anh Kiêu, tối nay anh có rảnh không? Em lúc nào cũng được, à em còn có thể thanh toán thêm chút phí tăng ca ngoài giờ cho anh.

]
Chắc là không có gì tiền không mua được đâu đúng không?
Kha Ninh nghĩ, đại khái bản thân cậu có thể gửi chút phí dịch vụ bên ngoài cho Tần Kiêu, mua sự phục vụ một buổi tối… Không, là dạy học.

Lúc nhận được tin nhắn, Tần Kiêu đỡ trán, vừa bực mình vừa buồn cười.

Lần trước là “thu hoạch khá dồi dào”, còn lần này thì là “phí tăng ca ngoài giờ”, rốt cuộc trong đầu thằng nhóc này chứa những gì thế?
Trong quá trình chờ đợi, Kha Ninh có phần lo lắng, bởi vì đối phương mãi không thấy trả lời.

Mãi đến nửa tiếng sau, điện thoại di động mới nhận được một tin——-

[Bây giờ sang phòng tôi.

]
“Yeah!!” Cậu chàng hoan hô một tiếng.

Kha Ninh vứt điện thoại di động xuống, lập tức chạy vội vào phòng tắm đánh răng, chà cho hai hàm răng sáng bóng lấp lánh, sau đó cầm hai viên kẹo cao su nhét vào trong miệng nhai.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cậu đi thẳng ra ngoài, trong vòng năm phút đã đến cửa phòng Tần Kiêu.

“Anh Kiêu, tối nay chúng ta tiếp tục lên lớp đúng không?” Kha Ninh mong đợi hỏi.

“Ờ.

” Tần Kiêu mặc áo ba lỗ đen, cơ bắp hai cánh tay rất rắn chắc: “Tôi hút xong điếu thuốc này rồi chúng ta bắt đầu.


Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, Tần Kiêu gác khuỷu tay lên bệ cửa sổ, nửa thân trên hơi rướn ra ngoài, khói trắng của điếu thuốc được hắn phả ra, thoáng một cái liền bị gió mát ngoài cửa sổ tản đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Xoắn xuýt mãi, Kha Ninh mở giao diện WeChat trên điện thoại ra, sải bước đi tới gần hắn, nói: “Anh Kiêu, anh mở mã thanh toán của anh đi, em quét cho anh.


Tần Kiêu quay đầu nhìn cậu, đôi mắt nheo lại: “Vì sao?”
“Thì là… đêm hôm em đến quấy rầy anh, nên muốn, muốn gửi anh chút phí tăng ca ngoài giờ.

” Kha Ninh rất tâm niệm chuyện này, giọng điệu vừa khách sáo vừa có vẻ lấy lòng.

Thầy Tần tức giận suýt chút nữa ngay cả điếu thuốc cũng cầm không chắc.

“Nhóc con, tôi thế này là được… cậu bao nuôi sao?”.

Bình Luận (0)
Comment