Trong phòng tràn ngập âm thanh và hình ảnh dâm dục.
Kha Ninh đã bị chà đạp đến bất lực yếu ớt———–Chuyện này khiến Tần Kiêu nhận được khoái cảm to lớn, hắn không ngừng gắng sức tăng tốc độ, vật thô to ra sức cọ lên đùi non mềm mại của Kha Ninh, mang lại cảm giác ẩm ướt mềm nhũn, cực kỳ sung sướng.
Đây là làm tình sao? Có lẽ không phải.
Chẳng lẽ là hành động một điều phối viên cảnh nóng tự tay hướng dẫn cho diễn viên nam sao? Chắc chắn cũng không phải.
Đêm dần khuya, lửa dục trong người Tần Kiêu không ngừng bốc lên, bàn tay không hề nể nang chu du, xoa nắn từng ngóc ngách cơ thể Kha Ninh đến đỏ ửng.
Trinh nữ đắm chìm vào tình dục giống như hoa sen bị vấy bẩn, Kha Ninh là đóa sen còn Tần Kiêu, có lẽ hắn giống một đầm nước sâu đầy bùn đất, dung hợp hoa sen vào bản thân mình, hấp thụ hương hoa, dễ dàng bóp vụn những cánh hoa rơi xuống bùn hóa thành của mình.
Nhưng hắn luyến tiếc, luyến tiếc đã giày xéo một đóa hoa xinh đẹp thuần khiết như thế.
Vì vậy Tần Kiêu cố nhịn, lùi về phía sau một chút, tách hai cơ thể đang áp sát không khoảng cách ra, đổi thành tay giúp Kha Ninh giải tỏa những ham muốn khó khăn.
“A, ha… Anh Kiêu… ưm…”
Kha Ninh thở hổn hển, giống như một kẻ đang sống dở chết dở chìm trong bồn tắm, chẳng bao lâu sau cả người cậu co quắp kịch liệt, toàn thân co rút ra đằng sau, liên tục bắn tinh dịch ra ngoài.
Trong phòng ngập tràn mùi hương tanh tưởi của tinh dịch, dâm dục không chịu nổi, giống như mùi thức ăn đã hỏng.
Nhìn thấy bậc thánh nhân cũng dâm đãng lên đỉnh giống như người bình thường, bản thân Tần Kiêu cũng rất kích động trong lòng.
“A.” Kha Ninh cắn môi, túm chặt cổ tay Tần Kiêu, phía trên in ra năm dấu ngón tay đỏ hồng.
Tần Kiêu nhẹ nhàng xoay đầu cậu lại, ôm cậu trong ngực mình.
Hắn nhìn thấy đôi mắt mơ màng của Kha Ninh, tròng mắt đen mê mang tựa như một tâm voan mỏng, ánh mắt rệu rã mất đi tiêu cự đã long lanh ánh nước.
“Có phải khó chịu không?” Hắn giúp Kha Ninh lau đi mồ hôi trên mái tóc rối ẩm ướt.
Kha Ninh kiệt quệ lắc đầu, đáng thương cuộn người trong lồng ngực Tần Kiêu, đôi chân xinh đẹp thon gọn yếu ớt gập lại, đầu ngón chân cũng lần lượt co lại.
Sau sự sung sướng và kích thích đến cực điểm là thời gian trống rỗng thư thả, cậu cực kỳ mệt mỏi, bị sự uể oải nuốt chửng, không muốn nhúc nhích chút nào.
Tần Kiêu bế cậu, sắc hồng đôi má còn chưa mờ đi, đưa cậu vào phòng tắm vệ sinh.
Hắn xả nước nóng vào bồn tắm, thả Kha Ninh vào để cậu ngâm mình bên trong, giúp cậu rửa sạch sẽ những gì dính dớp trên bắp đùi đỏ hồng, đến cả cọng tóc non tơ cũng đều được xử lý thơm ngát phiêu theo gió.
Sau khi ra ngoài, bọn họ cùng đắp một cái chăn, an ủi nhau bằng sự ấm áp trên cơ thể đối phương, đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung giường.
Đến khi Tần Kiêu sắp thiếp đi, hắn nghe thấy Kha Ninh nói với mình một câu: “Anh Kiêu, em có thể cảm nhận được tình cảm của Vãn Tịnh đối với cậu chủ rồi.”
Tần Kiêu tưởng cậu đang muốn bàn bạc kịch bản bèn bật đèn ngủ lên, ngồi dậy cùng cậu, sau lưng lót cái gối, trong mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ.
“Có đôi khi em còn thay thế mình vào vai diễn, nhất là khi… khi anh dạy em diễn cảnh giường chiếu.” Kha Ninh đăm chiêu nói: “Em cảm thấy bản thân mình là gái làng chơi Vãn Tịnh, còn anh là thiếu gia.
Em cảm thấy tình cảm của em đối với anh giống như gái gọi Vãn Tịnh cuồng nhiệt say đắm cậu chủ.
Cho nên em luôn tưởng tượng chúng ta sẽ yêu nhau, biết làm… tình với nhau.”
Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, Tần Kiêu lắng nghe cậu nói, trái tim như có như không rung động.
“Em…” Hắn mở miệng, ngập ngừng không biết nên nói thế nào.
Kha Ninh cúi thấp đầu, biếng nhác mệt mỏi quay đầu nhìn Tần Kiêu: “Có một khoảng thời gian, toàn bộ suy nghĩ của em đều là, có phải em quá nhập vai rồi không.”
Chìm đắm trong cách thức dạy học và trải nghiệm cảm giác chân thực quá mạnh mẽ, thế nhưng cũng giống một người lạc bước vào một giấc mơ kỳ lạ, như thật như ảo, mơ mơ hồ hồ, ảo giác và hiện thực đan dệt vào nhau khiến người ta không phân biệt được rõ đâu là thật đâu là giả.
Kha Ninh cũng từng sợ, cậu sợ bản thân mình động lòng với Tần Kiêu không biết là thật hay giả.
“Sau đó thì sao?” Tần Kiêu cũng quay đầu sang nhìn thẳng vào cậu.
Cái nhìn này của hắn suýt chút nữa bị đốt cháy trong ánh mắt yêu thương của Kha Ninh, rõ ràng như vậy, nóng bỏng như vậy, thậm chí còn khiến hắn bất đắc dĩ chật vật di chuyển ánh mắt.
Một điếu thuốc đốt lên được hắn ngậm vào trong miệng.
“Sau đó em nhanh chóng hiểu ra rõ ràng.” Kha Ninh dịu dàng mỉm cười, cực kỳ ung dung nói: “Em không ngốc, em phân biệt được rõ, em biết ai khiến mình quan tâm, ai khiến em nảy sinh dục vọng.”
Tần Kiêu ngẩn ra: “Kha Ninh…”
“Từ trước đến nay vẫn luôn là anh.
Tần Kiêu, là anh khiến em có dục vọng, là anh khiến em để ý, không phải với vai trò một điều phối viên cảnh nóng, càng không phải một nhân vật tồn tại trong phim.
Người em thích là anh, người em yêu là anh.”
Đôi mắt Kha Ninh rơm rớm nước mắt.
Từ đầu tới cuối, cậu luôn hiểu rõ tâm ý của bản thân, tình cảm đối với Tần Kiêu giống như hơi nước chậm rãi bốc lên, bao trọn lấy trái tim cậu kín kẽ đến mức gió thổi không lọt, không phải một sớm một chiều.
Nhưng Tần Kiêu khi được tỏ tình lại im lặng.
Hắn có vài lời muốn nói với Kha Ninh, nhưng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã phát hiện ra, muốn nhắc đến không phải chuyện dễ dàng.
Khi Kha Ninh phơi bày hết tất cả mọi thứ trước mặt hắn, hắn chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình nóng rát như vậy, là khát vọng cũng nóng lòng muốn đáp trả tình cảm của đối phương.
Thế nhưng trước đó, điều đầu tiên cần phải làm đó là thẳng thắn và thành thật với nhau.
Kha Ninh đối diện với tròng mắt đen thẳm cuồn cuộn cảm xúc, hỏi một câu: “Vậy còn anh, anh có thích em không? Có muốn yêu đương cùng em không?”
Tần Kiêu im lặng một lúc lâu, sau đó che giấu biểu cảm: “Cho tôi chút thời gian, một ngày thôi.”
“Không cho, bây giờ anh phải trả lời em ngay.”
Kha Ninh luôn luôn dịu dàng giờ phút này lại rất cương quyết, bởi vì cậu không chờ nổi nữa, một ngày cũng không được.
Cậu không thể nào chịu được mối quan hệ mập mờ thế này.
Sự ám muội khiến người ta hồi hộp, tim đập loạn nhịp, nhưng nếu ám muội quá lâu lại khiến lòng người nguội lạnh, vì vậy cậu chưa bao giờ lưu luyến sự mập mờ mà khát khao một câu trả lời xác thực.
Hình như điều hòa quá khô, cổ họng Tần Kiêu chát đến mức khó mở lời, nhất là khi nhìn vào mắt Kha Ninh, khả năng ngôn ngữ của hắn đã mất tác dụng, không biết nên mở miệng thế nào cho trôi chảy để giãi bày hết tất cả với Kha Ninh.
Sau một hồi cả hai cùng im lặng, Tần Kiêu dập điếu thuốc trong tay, hỏi cậu: “Muốn ra ngoài hít thở không khí không?”
“Được.”
Hai người đi lên sân thượng cao nhất của khách sạn, nơi này buổi tối không có ai lên, đúng lúc thật yên tĩnh tạo điều kiện để bọn họ nói rõ ràng với nhau.
Hai người đàn ông ngồi trên băng ghế dài bằng gỗ trên sân thượng, trên lan can trồng không ít hoa thu hải đường cam và phấn hồng, gió đêm man mát lướt nhẹ qua gương mặt, thổi tung hương hoa thơm ngát thoang thoảng.
Kha Ninh nghiêng người sang, vành mắt nhuộm sắc đỏ hồng, cậu nhìn kỹ gương mặt Tần Kiêu: “Anh đối với em cũng có suy nghĩ như vậy, không phải ảo giác của em chứ?”
Tần Kiêu cụp mắt xuống, che giấu sự u ám phức tạp trong đôi mắt.
“Nếu anh nói cho em biết đây chỉ là ảo giác của em, chỉ là sự mong muốn đơn phương của em, còn anh hoàn toàn không thích em, không có chút tâm tư cảm giác nào với em…” Kha Ninh hơi nghẹn ngào rồi tiếp tục nói nốt cho trọn vẹn, “Vậy em cũng chấp nhận, sau này… tuyệt đối sẽ không nhu nhược bám riết lấy anh nữa.”
Nghe thấy câu cuối cùng, trái tim Tần Kiêu nặng nề run lên.
Hắn muốn hút điếu thuốc nhưng lại không mang.
Kha Ninh tha thiết nói thật lòng một thôi một hồi nhưng vẫn nhận lại được sự im lặng đáp trả, sự ấm ức trước nay chưa từng có dâng lên, cậu siết chặt nắm tay: “Có lẽ bây giờ hai ta nên vạch rõ giới hạn, sau này coi như mối quan hệ đồng nghiệp trong sạch, anh không cần———”
“Tôi đã từng là trai bao.” Tần Kiêu nói..