Edit: Nhang – Beta: Hann
Chu Tự Bắc cúp cuộc gọi của Nam Chi xong, sau đó là cuộc gọi đến của trợ lý Tề Tín.
Sau khi nhận điện thoại, vẻ mặt tươi cười của anh cũng biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ: “Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, không phải anh bảo hôm nay tôi chở anh tới địa điểm buổi biểu diễn hay sao?” Tề Tín có hơi buồn bực mở miệng: “Vậy tại sao tôi bấm chuông cửa nhà anh lâu như vậy mà anh vẫn chưa ra mở cửa, anh đang ở đâu thế?”
Chu Tự Bắc nhàn nhạt trả lời: “Không cần cậu tới đón, tôi có chút việc nên sẽ tự đi qua đó.”
“Tôi cũng lái xe tới rồi…” Tề Tín lẩm bẩm một câu.
Chu Tự Bắc lạnh giọng: “Tề Tín, cậu làm trợ lý của tôi lâu như vậy, tôi phát hiện chút cậu không có chút năng lực nhận biết gì.”
Trong lòng Tề Tín đột nhiên thấy căng thẳng, trong nháy mắt có linh cảm mách bảo nên anh ta liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Chu Tự Bắc: “Không phải là tổng giám đốc đi tìm cô Nam Chi chứ?”
Từ lần trước anh ta đã cảm thấy tổng giám đốc đối với Nam Chi hơi bất thường nhưng bị nhắc nhở như vậy thì đã hoàn toàn nhớ ra.
“Tổng, tổng giám đốc, tôi không biết…” Vừa nghĩ tới việc mình vừa quấy rầy Chu Tự Bắc hẹn hò một lần nữa, cả người Tề Tín không khỏi run lên: “Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa.”
Chu Tự Bắc lạnh lùng “Ừ” một tiếng: “Cậu mà thêm một lần không sáng mắt nữa thì tôi sẽ đá cậu sang bộ phận dọn dẹp vệ sinh.”
“Tối nay có phải ngài muốn ngồi xem biểu diễn với tiểu thư Nam Chi không ạ?” Tề Tín sợ tới mức đem kính ngữ ra xưng luôn rồi: “Tôi sẽ lặng lẽ giúp ngài sắp xếp trước một chút.”
Chu Tự Bắc “ừ” một tiếng: “Chờ chúng tôi tới nơi thì cậu nói với cô ấy bên khu vực diễn viên không có ghế nên sang ngồi chung với tôi.”
Tổng giám đốc cũng rất ngay thẳng nha, Tề Tín lặng lẽ mắng thầm một câu sau đó liền trả lời: “Vâng, tôi nhất định sẽ làm theo ạ.”
“Nếu việc nhỏ thế này còn làm không xong, cậu dọn sẵn đồ đợi ở bộ phận dọn dẹp đi.” Chu Tự Bắc hừ nhẹ.
Tề Tín: “…”
Nam Chi cúp điện thoại xong liền vội vàng chạy đi thay quần áo, ban đầu cô định tùy tiện mặc đại bộ nào đó nhưng bây giờ lại nhanh chóng đổi sang bộ khác.
Cô cầm một chiếc áo cổ lọ cao màu trắng và một chiếc váy hiếm khi mặc để thay vào, đổi chiếc áo khoác đang mặc thành một chiếc áo khoác dài màu caramel, sau khi nhìn trước nhìn sau trong gương thì mới hài lòng gật đầu.
Nghĩ đến việc Chu Tự Bắc đang chờ ở bên ngoài tiểu khu, Nam Chi không dám chậm trễ, cầm lấy túi xong liền đi ra cửa.
Sau khi ra cửa, cô cũng không quên gọi điện cho Trang Khả Khả: “Chị tự đi qua đó là được, em không cần tới đón chị.”
“Chị Nam Chi đi tới đây bằng cách nào?” Bên kia đầu dây Trang Khả Khả nghi hoặc hỏi: “Ngồi xe taxi sao? Không phải sẽ bị người khác nhận ra sao?”
“Ừm… Chị ngồi xe của người khác…” Nam Chi chần chờ một lúc, tiếp tục nói: “Em không cần lo lắng, anh ấy vừa lúc tiện đi tới sân vận động tổ chức buổi biểu diễn.”
Trang Khả Khả lập tức thông suốt, giọng điệu còn mang theo vài phần trêu ghẹo: “Oh ~ Người này chắc là Chu tổng chứ gì?”
“Khụ… khụ…” Nam Chi sợ hết hồn, vừa khéo lúc này đã ra tới tiểu khu nên vội vàng nói: “Chị phải đi rồi, bye bye.”
“Chơi vui vẻ nha!” Trang Khả Khả cười hì hì nói: “Buổi cũng không cần em đưa về ha.”
Nam Chi mím môi: “Cúp!”
Có đôi khi năng lực nhận biết của trợ lý tốt quá cũng không phải chuyện hay ho gì!
…
Xe của Chu Tự Bắc đỗ cách tiểu khu không xa, chiếc xe rất dễ nhận ra, vừa khiêm tốn cũng vừa xa hoa – Maybach.
Nam Chi còn chưa đi tới cạnh xe thì Chu Tự Bắc đã bước xuống trước một bước, đi về phía Nam Chi: “Vẫn còn nhiều thời gian trước khi bắt đầu buổi diễn, em đã ăn tối chưa?”
Buổi biểu diễn bắt đầu lúc 6 giờ 30 tối, kết thúc lúc 11 giờ. Diễn ra suốt 4 tiếng rưỡi, cũng coi như là một bữa tiệc nghe nhìn vô cùng đặc biệt.
Nam Chi còn chưa ăn, bởi vì ban đầu định tìm một chỗ ăn cùng với Trang Khả Khả nhưng Chu Tự Bắc vừa hỏi vậy cô cũng vừa nhớ tới: “Tôi mời Chu tổng đi ăn, chuyện làm rõ tai tiếng lần trước cũng nhờ có Chu tổng trợ giúp mới yên ổn được.”
Chu Tự Băc cười: “Em là nghệ sĩ của Húc Tinh, nên giúp đỡ em là việc đương nhiên.” Anh dừng một chút, lại nói: “Cho nên bữa này vẫn nên để tôi mời đi.”
Nam Chi còn tính nói thêm gì nữa, Chu Tự Bắc đã giúp cô mở cửa ghế phụ, cô bất đắc dĩ leo lên.
Chờ Chu Tự Bắc vào xe, Nam Chi mới nói tiếp: “Chu tổng còn tiện đường tới chở tôi, bữa cơm này tôi mời thì tốt hơn.”
“Vậy em nợ bữa này đi, lần sau trả lại.” Chu Tự Bắc cười khẽ rồi quay lại khởi động xe lái đi.
Nam Chi nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy cũng có lý, dù sao cũng còn có cơ hội trả lại bữa ăn mà.
Cô nhìn thời gian, bây giờ là 5 giờ 10 phút. Từ nhà cô tới sân vận động Định Hải mất một tiếng nhưng bọn họ thuộc hàng khách quý, cũng không cần tới sớm, thời gian còn lại chắc là vẫn kịp.
“Chu tổng muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn gì?”
Hai người mở miệng cùng lúc, Nam Chi cũng ngẩn người theo.
“Tôi ăn gì cũng được hết, không kén ăn.” Chu Tự Băc chuyên tâm nhìn phía trước, sau đó lại cười nói: “Cứ theo khẩu vị của em là được.”
Nam Chi khẽ nhẹ nhấp môi, nghĩ ngợi chút rồi hỏi: “Chu tổng có thể ăn cay không? Gần đây có một nhà hàng ăn cũng được.”
Chu Tự Bắc trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Chỉ đường cho tôi đi.”
…
Dưới sự hướng dẫn của Nam Chi, hai người thuận lợi đến trước quán ăn.
“Tôi thường xuyên tới chỗ này ăn, bà chủ ở đây cũng biết tôi, chúng ta vào phòng riêng là được.” Nam Chi cười đi vào phía trong quán ăn.
Thấy Nam Chi tới, bà chủ cười chào hỏi xong liện vội vàng đưa hai người tới phòng: “May mắn hôm nay không có nhiều khách lắm, cô tới đột ngột quá, nếu như không có phòng tôi cũng không tiện để cô ăn ở bên ngoài.”
Bởi vì quen thuộc nên giọng điệu của Nam Chi cũng thân mật hơn: “Cháu cũng ở đây chốc lát thôi ạ.”
Sau khi vào phòng riêng, bà chủ giúp rót trà, trong lúc rót trà không ngừng nhìn Chu Tự Bắc: “Đây cũng là minh tinh sao, hình như tôi chưa nhìn thấy trên TV bao giờ.”
Nam Chi cười giới thiệu: “Đây là ông chủ của chúng cháu ạ, tuy là không phải minh tinh nhưng anh ấy rất đẹp trai đúng không ạ?”
Nghe vậy, Chu Tự Bắc nhìn thoáng qua Nam Chi, khóe môi cũng hiện lên ý cười.
“Nhìn còn đẹp hơn ở trên TV nữa.” Bà chủ gật đầu: “Các cháu gọi món đi, tôi sẽ bảo nhà bếp mau chóng làm.”
“Cảm ơn bà chủ.” Nam Chi dịu dàng cảm ơn, sau đó cầm lấy thực đơn xem qua.
Sau khi bà chủ đi rồi, Nam Chi ngay lập tức hỏi Chu Tự Bắc: “Anh có muốn ăn gì không, tôi muốn ăn gà cay, anh có thể ăn cay sao, tôi muốn ăn loại đặc biệt cay ấy, anh ăn nổi không?”
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Nam Chi, lời từ chối lên tới miệng rồi lại bị Chu Tự Bắc ép nuốt xuống: “Tôi có thể.”
“Được, tôi sẽ chọn một phần ớt cay!” Nam Chi viết tên đồ ăn: “Tôi chọn thêm một phần thịt lợn luộc, anh xem xem muốn ăn gì.”
Chu Tự Bắc chọn một món soup và một món rau, sau đó ngừng tay.
Khi đồ ăn được mang lên, màu đỏ bên ngoài thật sự rất hấp dẫn khiến Nam Chi nhịn không được: “Chu tổng ăn đi, đồ ăn của quán này thật sự siêu cấp ngon.”
Chu Tự Bắc dưới ánh mắt của Nam Chi gắp một miếng gà cay bỏ vào miệng, nhai một chút, miệng anh như cứng đờ lại.
“Thế nào? Ngon nhỉ?” Nam Chi mong chờ hỏi.
“Ngon.” Chu Tự Bắc kìm chế đáp, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ đỏ lên của vành tai.
Lúc này, Nam Chi cũng nhận thấy sự khác thường của Chu Tự Bắc, độ cay này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ, hương vị này chỉ khiến cô thấy ngon miệng hơn thôi.
Chiếc đũa của Chu Tự Bắc khó khăn chạm tới đĩa thịt luộc, ăn một miếng thì lập tức ho dữ dội.
Nam Chi giật mình, nhanh chóng đứng dậy đi tới bên cạnh, tiện thể giúp anh rót đầy nước vào ly: “Làm sao vậy? Sặc rồi?”
“Không sao… khụ khụ khụ…”
“Anh thật sự có thể ăn cay sao?” Nam Chi nhìn mặt với lỗ tai đều đỏ lên của Chu Tự Bắc, lo lắng hỏi: “Nếu không ăn được thì chúng ta chọn lại món khác.”
Chu Tự Bắc ngừng ho khan, thu lại biểu tình: “Em xem thường tôi?”
Nam Chi: “…”
Nam Chi cũng chẳng hiểu được tính hiếu thắng này của Chu Tự Bắc, không ăn cay được thì cứ nói thẳng, cô sẽ nhường anh mà.
Nhưng lúc này cổ của Chu Tự Bắc đã cay đến đỏ bừng, ngay cả trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Nam Chi không nhịn được nữa, lấy khăn giấy giúp Chu Tự Bắc lau mồ hôi, vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Chu tổng chắc chưa từng ăn cay như vậy thì khó chịu cũng rất bình thường, có nhiều người cũng như vậy thôi.”
“Cũng được.” Chu Tự Bắc chăm chú nhìn bàn tay đang lau mồ hôi giúp mình của Nam Chi, ngay sau đó liền dời mắt đi.
Mặc dù cổ và lỗ tai của Chu Tự Bắc đang đỏ bừng vì cay nhưng không ảnh hưởng gì đến hình tượng của anh cả, một chút dáng vẻ chật vật cũng không có.
Ngay cả mồ hôi trên trán cũng như điểm xuyến thêm, kết hợp với cổ áo đang mở không khỏi khiến người khác có những suy nghĩ bậy bạ.
Nhịp của Nam Chi bỗng nhiên lỡ một nhịp, cô nhanh chóng nhìn sang chỗ khác: “Chu tổng không cần phải ép mình, người không ăn cay được cũng không thể làm được như Chu tổng đâu, ăn cay mà mặt không đổi sắc.”
“Thật à?” Chu Tự Bắc hỏi.
Nam Chi biểu tình chân thành: “Đương nhiên là thật rồi, Chu tổng rất lợi hại đó nha.”
Chu Tự Bắc mím mím môi: “Chờ tôi luyện được rồi chúng ta lại ăn.”
“…” Tuy rằng trong lòng Nam Chi bất lực nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhẹ: “Được.”
“Tôi cũng không phải là không thể ăn cay, chỉ là lần đầu tiên ăn cay mà thôi.” Chu Tự Bắc suy nghĩ một chút rồi thêm một câu.
Nam Chi mi mắt cong cong mà trả lời: “Tôi biết.”
…
Màn đêm buông xuống, Nam Chi nhìn cảnh đêm không lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, khóe miệng đang cong lên của cô có làm gì cũng không hạ xuống được.
Chu Tự Bắc trở lại vẻ mặt bình tĩnh sau khi nghỉ ngơi, anh liếc nhìn Nam Chi một cái: “Em cười trộm sao?”
“Không có.” Nam Chi lập tức lắc đầu, nhân tiện thu luôn cái khoé miệng đang giương lên.
Chu Tự Bắc lúc này đã bình tĩnh trở lại, cảm thấy chuyện mình đã làm lúc ăn tối cũng hơi đau đầu, nói muốn hơn thua vậy chứ thật ra là muốn biểu hiện trước mặt Nam Chi một phen. Ai ngờ lại lật xe chứ. Trong lòng anh cũng hạ quyết tâm, nhất định phải chăm chỉ luyện tập.
“Đừng nói cho người khác.” Anh mím chặt môi nói.
Nam Chi nghiêm chỉnh trả lời: “Nhất định sẽ không nói cho người khác biết.”
Chu Tự Bắc yên lặng lái xe, rất nhanh đã tới sân vận động Định Hải. Anh trực tiếp lái xe vào, bảo vệ cũng nhận ra xe của anh nên thuận lợi cho qua.
Còn chưa vào tới bên trong, Nam Chi đã nghe được hàng loạt tiếng thét chói tai. Tuy là đã tới trực tiếp buổi biểu diễn một lần nhưng vẫn cảm thấy rất thần kỳ.
“Không biết năm nay sẽ có ai biểu diễn.”
“Người thiết kế tổng thể là Trì Uyên, anh ta rất đáng tin, buổi biểu diễn tổ chức mấy năm mà em chỉ xem có một lần vẫn có hơi đáng tiếc.”
Nam Chi dừng bước, nhìn qua hướng Chu Tự Bắc: “Sao Chu tổng biết tôi chỉ xem qua một lần?” Nhưng trong chốc lát cô cũng đã nghĩ ra lời giải thích, kinh ngạc mở miệng: “Chu tổng sẽ không nhớ hết danh sách luôn chứ ạ? Lợi hại thật.”
Vẻ mặt có chút cứng ngắc của Chu Tự Bắc trong giây lát đã khôi phục bình tĩnh: “Trí nhớ khá tốt.”
Hai người đi vào hậu trường, Tề Tín chạy từ hành lang bên kia tới.
“Tổng giám đốc, anh đến rồi.” Anh ấy liếc nhìn Nam Chi, bỗng chốc nhớ tới nhiệm vụ của mình: “Không ổn rồi Tổng giám đốc, người bên nhóm diễn viên quá nhiều, không còn chỗ ngồi nữa rồi!”
Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấu cái kỹ thuật diễn sứt sẹo và cứng đờ này, Chu Tự Bắc cũng bất giác nhíu mày.
Nam Chi chỉ nghĩ Tề Tín lo lắng đến mức cứng đờ thôi chứ cũng không phát hiện vấn đề gì, chỉ lập tức hỏi: “Sao lại có nhiều người như vậy, vậy tôi phải ngồi ở đâu, khán đài sao?”
Chu Tự Bắc giãn mày ra, anh nhìn thoáng qua Nam Chi, không ngờ cô lại đơn thuần đến vậy.
“Khán đài càng không có chỗ ngồi, trong tay tôi không có vé bán lại.” Tề Tín vội vàng lắc đầu.
Nam Chi lộ ra vẻ mặt mất mát: “Vậy tôi tới đây vô ích rồi, không lẽ muốn tôi đứng ở lối đi sao?”
Chu Tự Bắc chầm chậm mở miệng: “Ngồi chung với tôi đi, chỗ bên đó có ghế trống.”