Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 7

Edit: Nhang – Beta: Hann

Cả đêm Nam Chi cứ mãi trằn trọc không ngủ được. Cô nghĩ có lẽ do mình quá quan tâm tới cái khăn lông nên mới có chút kích động thôi. 

Sau khi rửa mặt xong, Nam Chi sờ cổ còn đang dán cao dán của mình. Cô trực tiếp ném chiếc áo len cổ ngắn ban đầu mình chọn rồi lấy một chiếc áo cổ lọ khác từ trong tủ ra. 

Đã là cuối thu rồi nên nhiệt độ cũng giảm khá nhiều. Nam Chi không có ý định khoe dáng nên quyết định mặc áo khoác giữ ấm. Nhưng mà tốt xấu gì thì mình cũng là minh tinh nên Nam Chi khiêm tốn đội thêm chiếc mũ Baker Boy lên rồi mới đi ra cửa.

Cô mở điện thoại lên, vài phút trước Chư Tự Bắc đã gửi tin nhắn qua bảo anh đang trên đường đi. 

Nam Chi nghĩ anh đang lái xe nên không trả lời lại, trực tiếp đi ra cửa tiểu khu đứng đợi. Sau khi ra khỏi thang máy, Trang Khả Khả cũng đã gửi cho cô một tin nhắn. Khi click vào thì mặt cô đầy dấu chấm hỏi.

Trang Khả Khả: [Mấy hôm trước chị em trong group mới vừa chụp ảnh của Chu tổng. Em cho chị Nam Chi xem một chút, chị phải xem thật kỹ vào nha.]

Tự nhiên bảo cô xem thiệt kỹ vào nha là sao???

Cô là loại người như vậy chắc?

Vốn dĩ Nam Chi định trực tiếp cất điện thoại vô nhưng nhìn vào bức ảnh sơ mi trắng kia thì không thể không xuống tay được. 

Trong ảnh chụp, Chu Tự Bắc đã cởi áo vest ngoài. Chiếc sơ mi trắng vừa vặn tôn lên dáng người, đặc biệt là phần eo bị ôm vào, cái eo đó thon đến độ phụ nữ nhìn cũng ghen tị nữa mà, khỏi nói tới cái chỗ cong vểnh lên kia. Mông… 

Đây có lẽ là điểm nhấn của bức ảnh này, cô bắt đầu nghi ngờ mấy người này làm thế nào để chụp được bức ảnh này thế. Quả thực có thể so sánh với đội paparazzi luôn rồi ấy chứ.

Trang Khả Khả: [Thế nào? Thế nào? Có phải đặc biệt đẹp trai hay không?] 

Nam Chi: [Trong group các em lắm người vừa giỏi vừa kỳ lạ thế, ảnh vầy mà cũng chụp được, đã vậy còn không bị phát hiện.]

Trang Khả Khả: [… Cái này không phải trọng điểm.]

Nam Chi: [Chị sợ sớm hay muộn gì em cũng vì chuyện này mà thất nghiệp. /mỉm cười/]

“Nhìn gì mà chăm chú vậy?” Không biết Chu Tự Bắc đã đứng bên cạnh Nam Chi từ lúc nào. Nam Chi nhất thời hoảng sợ, gấp rút cất điện thoại, giả vờ cười cười để che giấu: “Anh tới lúc nào thế?”

“Lúc mà em đang chăm chú nhìn điện thoại.” Chu Tự Bắc khẽ cười.

“Tôi dặn dò trợ lý một ít chuyện ấy mà, không có gì đâu.” Nam Chi cười ha ha: “Chúng ta đi thôi.” 



Xe chạy thẳng một mạch nhưng hai người lại vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có chút xấu hổ. Để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, Nam Chi hắng giọng hỏi: “Chu tổng, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?” 

“Có một quán cà phê tư nhân, không gian riêng tư, khá thích hợp để tán gẫu, chúng ta đi tới đó.” 

Cảm giác tồn tại của người bên cạnh quá lớn, đôi mắt Nam Chi cũng không dám nhìn sang hướng Chu Tự Bắc bên kia, cô ngồi nghiêm chỉnh lên tiếng: “Ồ.” 

“Chưa ăn sáng sao? Nếu chưa ăn thì lát nữa có thể ăn ở quán cà phê luôn.” Giọng điệu của Chu Tự Bắc quá tự nhiên khiến tim Nam Chi mất kiểm soát đập loạn cả lên. Cô rối rắm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó giả vờ bình tĩnh trả lời: “Vẫn chưa ăn.” 

“Trùng hợp tôi cũng chưa ăn.” Anh mỉm cười trả lời: “Chúng ta cùng nhau ăn đi.” 

Nam Chi nhìn chằm chằm phong cảnh lướt qua bên cửa sổ, thậm chí lúc này trong lòng cô còn cảm thấy vô cùng bồn chồn. Bởi vì từ trước đến nay trái tim cô chưa từng có cảm giác lo lắng đến mức đập loạn lên như thế này.

“Tôi có thể mở cửa sổ không?” Nam Chi nghiêng đầu hỏi Chu Tự Bắc. 

Chu Tự Bắc lập tực giúp cô mở một nửa cửa sổ xuống giúp cô, sau đó còn dặn dò một câu: “Bên ngoài có chút lạnh, em không nên hóng lâu quá.” 

Gió lạnh thổi vào vừa đủ giúp Nam Chi hô hấp thông thuận hơn nhưng Chu Tự Bắc chỉ mới nói một câu đã biến cô trở lại nguyên hình. 

“Em rất nóng sao?” Chu Tự Bắc có chút lo lắng nhìn gương mặt phiếm hồng của Nam Chi. 

“Không có.” Nam Chi hơi ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ mong mau mau tới nơi một chút.

Chu Tự Bắc cau mày, nhìn lộ trình trên định vị: “Rất nhanh sẽ đến quán cà phê, nến như em cảm thấy không thoải mái thì phải nói ngay cho tôi biết.” Anh vừa nói vừa lặng lẽ lái nhanh hơn. 

Nam Chi cũng lặng lẽ liếc mắt nhìn Chu Tự Bắc một cái, cô cảm thấy người đàn ông này cũng chưa hiểu rõ bản thân mình lắm…



Quán cà phê nằm trong một con hẻm an tĩnh, có lẽ là rượu thơm không sợ hẻm sâu đây mà. Vừa bước vào cửa tiệm, Nam Chi đã ngửi ngay được mùi cà phê, cảm giác thèm ăn cũng nhanh chóng trỗi dậy. 

Thấy cô đứng bất động, Chu Tự Bắc liền bước tới cạnh cô hỏi: “Đói bụng sao?” 

“Đói bụng.” Nam Chi thành thật trả lời. 

“Anh Chu, anh đã đến rồi. Ông chủ biết hôm nay anh tới nên đã để trống quán hôm nay rồi ạ.” Người phục vụ chạy vội tới nói. 

Nam Chi kinh ngạc đi theo anh đến bên cửa sổ: “Cho nên hôm nay sẽ không có ai hết sao?” 

“Tôi không thích bị người khác quấy rầy nên trực tiếp bao trọn.” Chu Tự Bắc cười trả lời: “Quán cà phê này không phải muốn đến là đến, cần phải đặt trước. Tôi quen biết với ông chủ nên mới để trống hôm nay được.” 

Nam Chi co giật khóe miệng, chỉ là một cái khăn lông thôi mà, không cần phải như vậy chứ. 

Sau khi được người phục vụ giới thiệu, Nam Chi gọi vài món, lăn lộn một hồi cô cũng đói bụng rồi. 

Cà phê được bưng ra trước, mùi hương không khác mấy so với những cửa hàng khác, chẳng qua là vị đậm hơn một chút. Nam Chi nhấp một ngụm, là hương vị cô thích. 

“Hương vị thế nào?” Chu Tự Bắc hỏi. 

Nam Chi gật đầu cười: “Rất ngon, ngon nhất trong tất cả các loại cà phê tôi đã từng uống.” 

“Bánh mì ở chỗ này ăn cũng rất ngon, em nếm thử xem.” Chu Tự Bắc đẩy bánh mì đến trước mặt Nam Chi: “Rất nhiều người sau khi uống cà phê xong đều sẽ mang bánh mì về.” 

Nam Chi nghe Chu Tự Bắc nói vậy nên mạnh dạn ăn một miếng, trong nháy mắt vị ngọt lan ra cả khoang miệng, ánh mắt cô theo đó mà sáng lên: “Ngon thế, vậy mà trước giờ tôi không biết tới tiệm này.” 

“Hôm nay đã tới rồi thì ăn nhiều một chút.” 

Không lâu sau đó, trên mặt bàn chỗ hai người ngồi có đầy thức ăn. Mỗi loại Chu Tự Bắc đều để Nam Chi nếm thử. 

Mới đầu, Nam Chi cũng vui vẻ phấn khởi ăn nhưng sau khi có bụng no rồi cô mới cảm thấy mình đầy tội lỗi khi ăn bữa ăn này. “Tôi phí công tập ở phòng tập bao nhiêu lâu.” Nam Chi nhăn mặt nói: “Ăn xong bữa này tôi lại có thêm bao nhiêu thịt nữa chứ.” 

Ánh mắt Chu Tự Bắc nghiêm túc đánh giá cô: “Em cũng không béo.” Theo ý anh thì cô còn gầy chán. 

“Nhưng tôi phải tham gia đoàn phim, đều tại đồ ăn quá hấp dẫn.” Nam Chi não nề nhưng chỉ vài giây sau cô lạc quan trở lại: “Ăn thì ăn thôi, dù sao cũng chỉ một lần, coi như phóng túng lần cuối trước khi tham gia đoàn phim vậy.” 



Tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh, Nam Chi nhấp một ngụm cà phê, ngắm nhìn ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Dường như rất lâu rồi cô không có cảm giác nhàn nhã như vậy. 

“Chu tổng, cảm ơn anh đã dẫn tôi đến chỗ này.” Nam Chi ngước mắt cảm ơn anh: “Trước khi đóng phim được tới chỗ này giải sầu cũng không tồi.” 

Chu Tự Bắc bất đắc dĩ cười: “Em vẫn luôn nghiêm khắc yêu cầu chính mình như vậy sao?” 

Nam Chi sửng sốt, chưa kịp nói tiếp thì Chu Tự Bắc đã nói tiếp: “Nhận một bộ phim khiến trên người em chồng chất vết thương như vậy.” 

Thấy Chu Tự Bắc nhìn chằm chằm cổ chân mình, Nam Chi lập tức che lại cao dán phía sau: “Anh nhìn thấy à?” 

“Cao dán với mùi rượu thuốc quá rõ ràng, không chú ý đến mới lạ.” Chu Tự Bắc híp mắt nói: “Em học cái gì ở chỗ huấn luyện mà để bản thân mình như vậy?” 

Nam Chi lập tức ngửi mùi trên người mình nhưng cũng không cảm thấy gì, hay do cô quen rồi nên không ngửi thấy được? 

Trước khi ra cửa cô còn xịt thêm nước hoa, nghĩ đến đây Nam Chi có chút do dự nhìn về phía Chu Tự Bắc: “Như vậy sẽ không lẫn mùi…” 

Chu Tự Bắc nhẹ nhàng cười: “Không khó ngửi, không cần lo lắng.” 

Nghe được lời này, trong lòng Nam Chi cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. 

“Chẳng qua em ký hợp đồng với tôi nhưng lại khiến bản thân bị như vầy, ông chủ như tôi cũng rất khó xử.” Chu Tự Bắc kín đáo nói. 

Da đầu Nam Chi tê rần, vội vàng giải thích: “Vai diễn này của tôi yêu cầu chút kiến thức về phương diện này, cho nên tôi mới…” 

“Cho nên em dùng thân thể để thử? Nếu để cho người khác biết thì chắc sẽ nghĩ rằng tôi bóc lột em mất.” Chu Tự Bắc nhướng mày, cười như có như không nói: “Không thì như vầy đi, sau này lịch trình của em cũng phải gửi cho tôi xem, để tôi biết em có làm việc liều mạng hay không.” 

“Cần thiết phải như vậy sao?” Nam Chi không nhịn được mở miệng hỏi. 

“Nếu như em bị thương, bị đưa tin cũng không phải chuyện tốt gì đối với công ty.” Chu Tự Bắc dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Để tôi có thời gian chuẩn bị trước.” 

Đúng là trước giờ cũng đưa tin rất nhiều ngôi sao bị thương. Lần nào giới truyền thông và fan cũng đổ hết trách nhiệm lên người công ty cả. Thật ra Chu Tự Bắc làm vậy thì cô cũng hiểu được. 

Sau khi nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng Nam Chi cũng thoả hiệp: “Chị Diêu biết lịch trình của tôi, đến lúc đó anh nhờ chị ấy chuẩn bị thêm một bản.” 

“Không cần.” Chu Tự Bắc nhàn nhạt lắc đầu: “Tôi muốn em mỗi ngày tự mình báo cáo. Chúng ta cũng không phải không có phương thức liên hệ, không cần phải qua người thứ ba.” 

Nam Chi: “…” 

Sao cô có cảm giác cái này không phải là giám sát mà hình như là theo dõi nha? 



Ra khỏi tiệm cà phê, Chu Tự Bắc dừng lại, quay đầu lại nhìn Nam Chi nói: “Nhớ kỹ chuyện em vừa đáp ứng với tôi.” 

“…” Cô có cảm giác hình như bây giờ mình đang tự chôn mình vào hố, hay đó là chỉ là ảo giác của cô vậy không biết. 

Chu Tự Bắc nhìn đồng hồ, không nhanh không chậm mở miệng: “Thời gian còn sớm, em có muốn tôi dẫn em đi dạo…?” 

Anh chưa kịp nói xong thì điện thoại vang lên, là cuộc gọi của trợ lý Tề Tín, Chu Tự Bắc do dự không biết có nên nghe hay không. 

“Sao Chu tổng không nghe điện thoại vậy ạ?” Nam Chi lặng lẽ nhìn thoáng qua người gọi tới: “Có lẽ trợ lý Tề có chuyện gì quan trọng.” 

Chu Tự Bắc nhướng mày, nghe điện thoại, giọng cũng trầm xuống vài phần: “Chuyện gì?”

“Chu tổng đang ở đâu ạ? Bởi vì chuyện yêu đương của Diệp Lẫm Thanh nên có vài cánh truyền thông đang muốn ngo ngoe rục rịch, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tề Tín dò hỏi.

“Chuyện này còn cần tôi chỉ?” Chu Tự Bắc không vui nói. 

Nam Chi ở một bên không nghe rõ nội dung cụ thể trong điện thoại nhưng nghe đến tên Diệp Lẫm Thanh nên cô nhỏ giọng nói: “Nếu như Chu tổng có chuyện gấp cần nói, vậy tôi đi về trước…” 

“Không cần.” Chu Tự Bắc dịu dàng nói với Nam Chi.

Bởi vì nghe thấy giọng nữ phía đầu dây bên kia nên trong lòng Tề Tín lúc này cũng nhảy dựng, hình như anh ấy gọi không đúng lúc…

“Chu tổng…” Tề Tín miệng khô khốc nói. 

Nam Chi không muốn quấy rầy Chu Tự Bắc bàn công việc nên định đi xem mấy bức tranh vẽ trên đường trong hẻm nhỏ, không chú ý tới viên đá nhỏ dưới chân, suýt chút nữa trượt ngã. 

May mắn cô tay mắt nhanh lẹ mà vịn vào tường, tuy không bị ngã nhưng eo bị kéo một chút, vốn dĩ đã đau nay còn nhức thêm. 

Thấy Nam Chi một tay vịn tường một tay đỡ eo với một vẻ mặt thống khổ, Chu Tự Bắc vội chạy đến kiểm tra tình hình của cô: “Bởi vậy mới nói em không cần vận động nhiều như vậy.” 

“Tôi cũng không nghĩ sẽ đau đến vậy.” Nam Chi bất mãn lầm bầm. 

Điện thoại vẫn còn đang kết nối, âm thanh lộ rõ hoảng sợ của Tề Tín vang lên: “Chu, Chu tổng, tôi không biết ngài đang nghỉ ngơi, tôi không nên gọi điện thoại vào lúc này, tôi không nghe thấy gì hết!” 
Bình Luận (0)
Comment