editor: Mì Tương Đen.
Giờ phút này, phiền não lớn nhất của Đường Tam Dương là không biết nên nhấc tay phải trước, hay là tay trái trước mới tốt.
Đáng tiếc, dù trong lòng Đường Tam Dương có xoắn xuýt thế nào đi chăng nữa, nét mặt hắn vẫn tràn đầy cao lãnh, kiêu ngạo, không biết sợ như một Kiếm tu điển hình, lại thêm bộ dạng quá mức yêu dị, có nhìn thế nào cũng không giống một tu sĩ chính phái, trái lại so với Vệ Hàm Ương thân mang Cửu Âm Tuyệt mạch lại càng câu nhân hơn.
Thứ duy nhất không hài hoà ở đây, chính là con chim trắng chỉ nhỏ bằng gà con, còn vô cùng đáng yêu đang gục đầu ngủ say trong ngực hắn.
Còn một điểm càng không hài hoà nữa, đại khái chính là người đang dùng ánh mắt mang theo khổ đại cừu thâm đứng trước mặt nhìn chằm chằm vào hắn — Kiều Tranh.
Muốn hiểu rõ tình huống trước mắt, chúng ta phải lùi về trước đó một chút.
Sau khi tiêu diệt bốn huynh đệ Ma tu kia, Kiều Tranh không khỏi liên tưởng về quá khứ. Nếu đổi thành kẻ khác, có lẽ sẽ vô cùng đau đớn, hối tiếc thân thế một phen.
Đáng tiếc, đời này của Kiều Tranh đã chú định sẵn sẽ hắc hoá đến tận cùng, y sẽ không bao giờ bước lên con đường đong đầy cảm xúc như vậy.
Y chỉ hồi tưởng trong lòng một chút, còn chưa đầy một khắc đã kéo thần trí quay trở về hiện tại.
Chuyện cũ trước kia, đều đã là quá khứ.
Hiện tại và tương lai mới là quan trọng nhất.
Chỉ cần có thể cứu được sư tôn, chỉ cần có thể bảo hộ những điều đặt trong lòng, vài ba thứ như đơn thuần thiện lương, ném đi thì đã sao? Những thứ đó, chỉ kẻ được bảo hộ dưới thực lực tuyệt đối mới có thể đáng để có được.
Nếu không, tuyệt đối không đáng.
Đầu ngón tay Kiều Tranh bắn ra tia lửa, hoả diễm rực rỡ nhanh chóng lao tới bốn thân thể kia, biến hoá kịch liệt.
Vốn chỉ là một đốm lửa nho nhỏ, lại lập tức hoá thành lửa lớn, đốt sạch thân thể của bốn kẻ kia thành tro tàn, đến túi trữ vật cũng không chừa lại.
Kiều Tranh ngẩng đầu nhìn sắc trời, cảm thấy đã thời gian đã lãng phí cũng đủ rồi, sắc trời cứ thế đã tối sầm lại. Chỉ hai canh giờ nữa, bí cảnh sẽ đóng lại, người bên trong toàn bộ sẽ tự động được truyền tống ra bên ngoài. Hiện tại y vẫn nên ôm nhóc con trở về, tìm một chỗ ở lại, chờ tới khi ra khỏi bí cảnh sẽ tụ hợp với nhóm Tạ Hồng thôi.
Không có nhóc con trong lòng để sờ để bóp, cảm giác có hơi không quen.
Kiều Tranh hoan hoan hỉ hỉ bay về phía sơn động, sau đó...
Cùng Đường Tam Dương hai mặt nhìn nhau.
Bên kia, Đường Tam Dương khó có lần thấy được cảm xúc của Kiều Tranh lộ rõ trên mặt.
Thông qua thần thức, hắn có thể nhìn rất rõ.
Sau khi bốn người kia chết, trên mặt Kiều Tranh lộ ra chút cảm xúc hắn chưa từng gặp qua, bộ dạng vô cùng yếu ớt.
Mặc dù so với Kiếm tu, Pháp tu vẫn luôn rất yếu ớt, thế nhưng những cảm xúc khác lạ này lại khiến Đường Tam Dương ngẩn ngơ một hồi lâu.
Hắn vậy mà lại cảm thấy, dáng vẻ này của Kiều Tranh so với lúc chưa dịch dung còn đẹp mắt hơn, hoặc là nói, càng khiến lòng hắn dao động nhiều hơn.
Đường Tam Dương không biết, cảm giác này tên là "thương tiếc".
Trong trí nhớ của hắn, từ khi bị kiểm nghiệm ra Bất Diệt kiếm thể, hắn vẫn luôn làm bạn cùng kiếm. Mà Cực Đạo kiếm tông lại là môn phái tu kiếm cao cấp nhất trong Kiếm Tu đại lục, chỉ tôn sùng những Kiếm tu cứng cỏi, ương ngạnh bất khuất, thẳng tiến không lùi, còn có can đảm và tinh thần hiếu chiến.
Đường Tam Dương từ một người bình thường chẳng có bất cứ một chút thực lực nào bò lên được vị trí thiên tài uy chấn cả Kiếm Tu đại lục, chưa từng có bất luận kẻ nào có thể khiến hắn cảm thấy "thương tiếc" và "đau lòng" như vậy. Cho dù là hảo hữu duy nhất tiếp cận hắn mà không mang ý lợi dụng, cũng chỉ cười khan rồi ném cho hắn một phần ngọc giản để "giao lưu".
Trong ngọc giản có đề cập tới hai chữ "thương tiếc", thế nhưng Đường Tam Dương khi ấy cũng chẳng hiểu đây là cảm xúc gì, mà cũng có rất nhiều lời trong đó hắn chẳng thể hiểu được.
Thế nhưng bây giờ trông thấy dáng vẻ của Kiều Tranh, Đường Tam Dương đột nhiên hiểu ra, ý nghĩa của hai từ đó đại biểu cho điều gì. Lòng hiếu kỳ của hắn vốn đã rất nặng, giờ phút này lại càng đạt đến cực hạn.
Hắn thực sự không hiểu, bốn tu sĩ vây công Kiều Tranh đã chết rồi, vậy tại sao y chẳng những không vui, trái lại còn thương tâm?
Pháp tu đúng là sinh vật khó hiểu.
Đường Tam Dương suy nghĩ quá lâu, mà khoảng cách của hắn và Kiều Tranh lại quá gần.
Đợi đến khi Kiều Tranh hân hoan mong đợi đi vào trong sơn động, chuẩn bị vui vẻ ôm lấy Đường chim non nho nhỏ, đột nhiên lại trông thấy một người đang đứng ngay trước cửa sơn động.
Sau đó, chính là cảnh tượng hai mặt nhìn nhau như bây giờ.
Sự chú ý của Kiều Tranh rất nhanh đã rời khỏi dung mạo của Đường Tam Dương, dù mặt của đối phương thật sự rất hấp dẫn.
Đáng tiếc, đối với y mà nói, thứ có lực hấp dẫn tuyệt đối không phải là Đường Tam Dương, mà là ai đó đang nằm trong ngực hắn kia.
Hắn ôm nhóc con nhà mình trong tay!
Oắt con thế mà lại nằm trong ngực người khác ngáy o o!
Mắt Kiều Tranh hơi híp lại, nháy mắt đã lộ ra sát khí.
Đồ vật bị kẻ khác động chạm, y nên chặt tay người kia trước, hay là cạo sạch lông của nhóc con trước?
Không, không được.
Kiều Tranh ép suy nghĩ này xuống rất nhanh.
Thực lực của kẻ trước mắt này sâu không lường được, tuyệt đối không phải nhân vật y có thể động vào. Tu vi Trúc Cơ đại viên mãn của y đã là hạn mức cao nhất bí cảnh nhỏ này có thể tiếp nhận, thế nhưng uy áp của đối phương lại khiến y vô cùng cảnh giác, nhất định phải có thực lực Kim Đan trở lên.
Giới hạn tiếp nhận cao nhất của bí cảnh gì gì đó, thật ra cũng chỉ là để lừa gạt một vài tu sĩ bên ngoài. Chỉ cần có bí pháp trong tay, tuyệt đối sẽ không lo lắng bị bí cảnh hạn chế. Có điều những người có thể nắm được bí pháp thì đều là đại năng, căn bản sẽ chướng mắt bí cảnh nhỏ thế này.
Suy nghĩ của Kiều Tranh xoay chuyển cấp tốc, lướt qua đủ các tình huống khả năng, cuối cùng vẫn đặt lý do đối phương tới bí cảnh này lên thân nhóc con.
Nhóc con là yêu thú đỉnh cấp, dạng yêu thú như thế này, dù có tồn tại ở trung thế giới cũng có thể khẳng định rằng không phải là bị vứt bỏ, tuỳ thời sẽ có khả năng được đồng tộc tìm về. Lần trước khi gặp phải đôi ma đầu Kim Đan kia, rõ ràng người cứu y và nhóc con cũng là một Yêu tu.
Nhóc con mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi, thế nhưng vẫn có thể phân biệt được ai có thể thân cận, ai không có khả năng thân cận. Người trước mắt này tuy khác biệt so với nam tử lần trước, thế nhưng khí tức lại tương tự như nhau, nói không chừng là người đồng tộc. Có vậy mới có thể giải thích được, nguyên nhân tại sao nhóc con lại an ổn nằm ngủ trong ngực đối phương.
Có điều lần trước nam tử kia không đưa nhóc con đi, không lẽ hôm nay người này đến chính là để mang nó đi? Cho dù là sư tôn Nhiếp Đoan Hoa của Kiều Tranh, có mang danh thiên quân đi chăng nữa cũng chẳng có khả năng nhúng tay vào sự tình giữa những yêu thú được.
Suy nghĩ trong đầu Kiều Tranh đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn không nhịn được đắn đo dây dưa giữa "chặt tay" và "cạo lông". So với những thứ ngổn ngang kia, chuyện nhóc con ngủ trong ngực người khác vẫn tương đối nghiêm trọng!
Vẻ mặt Đường Tam Dương có nguy cơ bị "chặt tay" và "cạo lông" hơi biến ảo, nhưng vẫn nhỏ bé khiến cho người ta không nhận ra được.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy có chút nguy hiểm.
Chẳng qua với bản lĩnh hiện tại của Kiều Tranh, hẳn là cũng không có năng lực dày vò hắn được nhỉ?
Pháp tu da mịn thịt mềm, một kiếm của mình chém xuống là có thể lấy mạng người ta.
"Xin hỏi tiền bối là cao nhân phương nào? Trong ngực ngài là yêu sủng của tại hạ." Kiều Tranh cười thập phần hiền lành, hai tay duỗi ra như đang muốn tiếp nhận con chim nhỏ trong ngực Đường Tam Dương.
Đường Tam Dương không để ý tới. Hắn tuyệt đối không thể tuỳ tiện giao bản thể của mình ra được, ít nhất lúc này vẫn chưa phải thời cơ thích hợp. Nếu Kiều Tranh ôm bản thể của hắn rời đi, thân thể huyễn hoá này cũng sẽ vì cách bản thể quá xa mà biến mất. Tới lúc đó, không phải tương đương với trực tiếp nói cho Kiều Tranh biết thân phận của mình hay sao?
Nụ cười của Kiều Tranh hơi cứng lại.
Chẳng lẽ đối phương thật sự muốn dẫn nhóc con đi?
"Ta và nó có cùng nguồn gốc." Đường Tam Dương nghẹn một hồi lâu, cuối cùng không tìm được lời nào trong《Sơ lược nghệ thuật giao lưu ngôn ngữ》để ứng đối với tình huống trước mắt, đành phải dựa theo ý nghĩ của mình, khô cằn trả lời.
Hắn nhạy cảm phát hiện được, khí tức nguy hiểm trên thân Kiều Tranh càng thêm dày đặc, nếu tiếp tục như thế, sẽ dễ dàng dẫn tới tâm ma.
Kiều Tranh cái gì cũng tốt, chỉ là tâm tư quá nặng.
Đến Đường Tam Dương sớm chiều ở chung cùng y, có đôi khi cũng chẳng đoán được đến cùng y đang suy nghĩ điều gì. Bình thường nếu đối phó với loại người này, Đường Tam Dương sẽ đánh đối phương tới khi nào không dám nghĩ nữa thì thôi, thế nhưng bây giờ hắn không thể sử dụng phương pháp đơn giản đến thô bạo này được.
"Chờ khi nào nó sắp tỉnh, ta sẽ rời đi." Đường Tam Dương nói tiếp. Nếu hắn không quay trở về, chắc chắn bản thể cũng không tỉnh lại được.
"... Vậy làm phiền tiền bối rồi." Nghe Đường Tam Dương nói sẽ rời đi, tâm tình Kiều Tranh bình ổn lại không ít. Chỉ cần đối phương chịu đi, mình cố gắng tu hành, đợi đến lần sau bọn họ gặp lại, y sẽ trực tiếp đánh hắn!
Ai cần biết hắn có phải đồng tộc của nhóc con hay không, có phải Liệt Địa Hồng Dương hay không!
Tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
"Ngươi phải đối với nó thật tốt, không nên sờ loạn đầu và cằm của nó." Đường Tam Dương thừa cơ đưa ra yêu cầu của mình. Bị người ta sờ sờ vuốt vuốt còn cảm thấy dễ chịu, thật sự quá làm mất mặt Kiếm tu, nhất định phải ngăn chặn tận gốc những hành vi như thế này.
Thoát cái, sắc mặt Kiều Tranh đã xanh lét.
Vì sao đối phương lại hiểu rõ những chuyện này đến như vậy? Chẳng lẽ nhóc con nói cho hắn biết?
Cũng đúng, không chừng đối phương là tộc nhân của nhóc con, có thể tự do giao lưu cùng nhóc con, nói không chừng còn có thể trò chuyện vui vẻ với hắn...
Nghĩ đến đây, Kiều Tranh vô cùng muốn bùng nổ.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Vẫn là nên hỏi thêm nhiều thứ liên quan đến nhóc con mới tốt.
"Đây là lần đầu tiên tại hạ nuôi dưỡng yêu thú, đối xử với nhóc con hệt như đệ đệ trong nhà, chỉ là bình thường vẫn còn rất nhiều điều không thể chu toàn được. Không biết tiền bối có thể cho ta biết, bao giờ nhóc con mới lớn lên? Bình thường nên ăn những gì, tu luyện thế nào, có kiêng kỵ điều gì không?"
"Cũng đừng gọi nó là nhóc con nữa." Đường Tam Dương nghiêm mặt. "Nó có danh tự, là Đường Tam Dương." Còn những vấn đề khác, một câu hắn cũng không trả lời. Khụ khụ, những điều này đến chính hắn còn không biết rõ, làm sao mà trả lời được.
Kiều Tranh chỉ cảm thấy, mình bị người ta dội cả bồn nước lạnh vào đầu.
Đường Tam Dương?
Nhóc con vậy mà có tên, hơn nữa còn không thích danh xưng mà mình đặt cho nó.
Đây rốt cuộc là ý gì?
"Về sau nó sẽ hoá hình, cũng đã mở linh trí, đây chính là danh tự của nó." Đường Tam Dương vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc. "Nếu sau này nó muốn đi ra ngoài cũng được, muốn đi tu luyện cũng được, ngươi cũng đừng can thiệp nhiều, chắc chắn nó sẽ báo đáp ngươi thật tốt."
"Tiền bối cảm thấy, ta sẽ cần – nó – báo – đáp?" Kiều Tranh gần như là cắn răng nghiến lợi mà nhìn Đường Tam Dương. "Nó là do ta nhặt được, cũng là do ta nuôi lớn. Mặc kệ tiền bối có là tộc nhân của nó, hay là cha mẹ của nó, kể từ giây phút các ngươi ném nó đi, đã không có tư cách nói thêm gì rồi!"
Lời vừa ra khỏi miệng, Kiều Tranh đã thầm nghĩ không ổn.
Người trước mắt rõ ràng lợi hại hơn y rất nhiều, quan hệ với nhóc con cũng thân cận hơn rất nhiều, y không nên nói thẳng vào mặt người ta những lời như vậy. Từ khi sống lại đến nay, y vẫn một mực cẩn thận, hoàn toàn không còn chút bóng dáng nào trước kia nữa. Thế nhưng chẳng biết tại sao, trực giác lại nói với Kiều Tranh rằng, người này sẽ không tổn thương y.
Có lẽ, là bởi vì khí tức của người trước mặt rất giống với nhóc con.
Kiều Tranh không cam lòng cúi mặt xuống, bỏ lỡ mất vẻ tươi cười khó có được một lần loé lên trên mặt Đường Tam Dương.
Chính bản thân Đường Tam Dương cũng không hiểu, vì sao khi nghe thấy những lời Kiều Tranh nói hắn lại vui vẻ như vậy. Những lời như thế Kiều Tranh đã từng nói với hắn rất nhiều lần, thế nhưng cảm giác lại chẳng giống như bây giờ, cũng tựa như trước đó, không hiểu sao hắn lại muốn tìm ra nguyên nhân khiến Kiều Tranh không vui.
Quả nhiên, thế giới này thật thâm ảo, có rất nhiều thứ khiến hắn không hiểu rõ.
Pháp tu chắc chắn xếp ở vị trí thứ nhất, là sinh vật cần được nghiên cứu rõ ràng.
Không biết phải tốn mất bao nhiêu năm đây?
"Nó sắp tỉnh rồi, ngươi ôm nó chờ ở chỗ này đi." Rất nhanh, Đường Tam Dương đã dò xét được có kẻ đang tiến lại gần đây, hơn nữa số lượng cũng không ít, trong đó có cả Vệ Hàm Ương khiến hắn cảm thấy hứng thú, còn có một đống Kiếm tu nữa.
Cơ hội tốt!
"Tạm biệt tiền bối!" Kiều Tranh nhanh tay lẹ mắt ôm bản thể của Đường Tam Dương vào trong lòng, ngón tay chọc nhẹ lên trán đối phương, phát hiện nó ngủ ngon lành, không khỏi cảm thán vì sự vô ưu vô lo của nó.
"Kiếm quyết lần trước ta... Hảo hữu của ta giao cho ngươi, ngươi luyện thế nào rồi?" Đường Tam Dương vốn muốn nói là chính hắn, chẳng qua vẫn đổi miệng. Rõ ràng Kiều Tranh không nhận ra hắn, vậy cũng không cần thiết phải lắm lời.
"Tại hạ ngu dốt." Sắc mặt Kiều Tranh vẫn như thường, hướng về phía Đường Tam Dương bái tạ. "Đa tạ tiền bối trọng thưởng."
Giả vờ quá đỉnh!
Đường Tam Dương thật sự chấn kinh vì kỹ thuật diễn nhuần nhuyễn của Kiều Tranh.
"Ta là Kiếm tu, hiện tại cũng muốn tham khảo một chút về thực lực của Kiếm tu ở thế giới này, không bằng ngươi cũng nhìn thật kỹ đi." Nói đến vậy rồi, cũng không cần lo Kiều Tranh cứ thế mang bản thể của mình rời đi nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên lưu lại ấn tượng thật tốt ở lần gặp mặt đầu tiên này, về sau có thường xuyên dùng hình người đi ra hành động vẫn sẽ ổn hơn.
Trong ngọc giản kia có nhắc đến câu gì ấy nhỉ?
À, nhớ rồi.
"Chỉ khi có thực lực, ngươi mới có thể sóng vai cùng ta, ngắm nhìn hết thảy phong cảnh trên thế gian này."
Ấy? HÌnh như lời này nghe hơi là lạ.
Lòng Đường Tam Dương cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng hắn cũng không nói ra miệng, hẳn là không có gì to tát nhỉ? Dù sao trọng điểm ở đây vẫn là "nâng cao thực lực", chỉ khi thực lực của Kiều Tranh tiến bộ vượt bậc, mình mới không cần đứng trên vai y nữa, sẽ có thể du lịch khắp thế gian này.
Vô cùng hợp lý, vô cùng hợp với tình hình.
Ngọc giản hảo hữu đưa cho quả nhiên vô cùng toàn diện, đáng đề cử!
Kiều Tranh bị câu nói này của Đường Tam Dương hù doạ, thiếu chút nữa đã đánh rơi mất bản thể chim non đang nằm trong tay.
Cả người đều rơi vào trạng thái xốc xếch trong gió.
Y bị trêu chọc?
Y, bị trêu chọc, đúng không?
Đối phương đang có ý gì vậy? Chẳng lẽ hắn coi trọng ta?
Thế nhưng nhìn bộ dạng của y bây giờ, hẳn là không đáng để đối phương coi trọng chứ?
Nhưng mà lời này, có nghe thế nào cũng thấy như đang có ý với y.
Đợi chút đã Kiều Tranh, ngươi có thấy vẻ mặt máy móc của hắn khi nói những lời này không, một chút thâm tình cũng chẳng có, căn bản không hợp tí nào! Vả lại, hắn vừa mới nói "thế gian này", rõ ràng đang nhắc đến những thế giới nằm trong tay yêu thú nhỉ?
Có lẽ đối phương cũng không biết những lời này có ý tứ gì, mà chỉ đang đơn thuần cổ vũ y mà thôi?
Kiều Tranh cảm thấy, dường như não của mình có chút không đủ dùng.
Nhưng muốn y tin rằng đối phương thích y, còn mở miệng chọc ghẹo y, quá không có khả năng! Với dung mạo của đối phương, phải đổi thành y tới trêu ghẹo thì mới hợp lý chứ.
Kiều Tranh bên này ngẩn người nghĩ ngợi, Đường Tam Dương bên kia đã quyết định ra tay.
"Có kiếm không, mượn dùng một chút." Hắn quay đầu hỏi.
"Có." Kiều Tranh dâng linh kiếm trong nhẫn trữ vật lên
Chắc là trên người tiền bối này chỉ có pháp khí cao đẳng hoặc pháp bảo gì gì đó, không thể ỷ lớn hiếp nhỏ nên mới phải mượn pháp khí của y. Yêu thú đỉnh cấp, quả nhiên không chỉ là danh hão.
Có điều không nghĩ tới, đối phương vậy mà là Kiếm tu?
Vị lần trước hình như cũng thế.
Gần đây đang thịnh hành yêu thú luyện kiếm hả?
Về sau có phải nhóc con cũng sẽ luyện kiếm không? Thế nhưng việc này y căn bản không có biện pháp nhúng tay, những thứ khác còn có thể chỉ điểm một chút, đối với Kiếm đạo nhất khiếu bất thông, chỉ điểm thì chính là dạy hư người ta!
Thật phiền.
Kiều Tranh không chào đón Kiếm tu nhất.
Đạo lữ phản bội sư tôn cũng là Kiếm tu danh tiếng lẫy lừng.
Đường Tam Dương đang ước lượng linh kiếm trong tay một chút.
Đây là một thanh linh kiếm Kiều Tranh chưa từng dùng qua, vẫn còn rất mới. Thân kiếm đỏ ngầu, hoa văn cổ xưa, cũng có thể xem như một thanh pháp khí thượng phẩm. Chỉ là phương pháp và vật liệu luyện chế chẳng ra làm sao, chỉ xem vẻ bề ngoài thì còn tàm tạm.
Đường Tam Dương híp mắt, trong thoáng chống đã áp chế tu vi tới cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn.
Hắn chỉ muốn tìm người so kiếm, áp chế thực lực xuống, chỉ dùng năm phần thực lực mới tính là công bằng. Thế nhưng nếu đối phương cũng có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn mà thực lực mình áp chế lại quá thấp thì sẽ dễ dàng tạo thành hiểu nhầm. Mặc kệ là cảnh giới như thế nào, chỉ cần khi đó xuất lực tương đương với đối thủ là được rồi.
Ngay lập tức, Kiều Tranh cũng cảm nhận được, khí tức trên thân Đường Tam Dương đã yếu đi rất nhiều.
Thế nhưng càng là như vậy, y càng không dám xem thường đối phương.
Ai biết cảm giác vừa rồi y trải nghiệm có phải cũng là tu vi của đối phương sau khi đã áp chế hay không?
***
Cách đó không ca, Vệ Hàm Ương và một đám đệ tử liên thủ cùng Tạ Hồng và Lưu Ngọc, đánh chạy những kẻ xâm phạm, chỉ chờ tụ họp cùng Kiều Tranh là có thể đợi thời gian kết thúc bí cảnh.
Tạ Hồng và Lưu Ngọc trước đó thấy có mấy tu sĩ đi vây công Kiều Tranh, không thể không lo lắng. Rõ ràng những tu sĩ kia lợi hại hơn Kiều Tranh nhiều, cũng không biết hiện tại y có ổn hay không. Chờ tới khi cục diện nơi này ổn định lại, bọn họ phải chạy qua đó chi viện mới được.
"Dừng lại." Vệ Hàm Ương đột nhiên đưa tay, ngăn cản không cho bọn họ tiến lên.
"Vệ đạo hữu, ngươi làm sao vậy?" Tạ Hồng gấp không chờ nổi, chỉ là hắn cũng đã thấy rõ nhân phẩm của Vệ Hàm Ương trong trận chiến trước đó rồi, không thể không nể mặt mũi.
"Xin hỏi vị đạo hữu phía trước vì sao lại tới đây? Chúng ta có việc gấp muốn làm, các hạ có thể thả chúng ta đi trước có được không?" Vẻ mặt Vệ Hàm Ương vô cùng nặng nề, đám người đuổi theo trước đó y có thể giải quyết mà không phí chút sức nào, thế nhưng lần này thì khác.
Những đệ tử khác của Tam Nguyên kiếm môn cũng vô cùng cảnh giác.
Đây đúng là một loại cảm ứng vô cùng huyền diệu giữa Kiếm tu.
Nếu có sự tồn tại vượt xa kiếm ý của bọn họ, linh kiếm trong tay bọn họ cũng sẽ nhận được ảnh hưởng, từ đó chính bản thân họ cũng sẽ cảm nhận được kiếm ý ấy.
Mà hiện tại, bọn họ cảm nhận được tình trạng như vậy.
Kiếm ý cường đại lại nguy hiểm như vậy, bọn họ mới chỉ từng cảm nhận được duy nhất trên thân đại sư huynh.
Nhất định cảnh giới của đối phương cũng đã đạt đến kiếm ý hoá hình!
Đã đạt đến cảnh giới này rồi còn tới chặn đường...
Trong lòng tất cả các đệ tử Kiếm tu ở đây đều đang viết hai chữ "gây chuyện" thật to.
"Các ngươi hẳn là Kiếm tu nhỉ?" Đường Tam Dương phi thân tới, nhìn lướt qua những đệ tử này. Luận tu vi cũng không chênh lệch đệ tử ngoại môn ở Kiếm Tu đại lục là bao, chẳng qua khí thế thì vẫn kém xa lắm.
Có lẽ là bởi vì so với nơi này, Kiếm Tu đại lục cạnh tranh càng kịch liệt hơn, mà thế giới hắn đang đứng, lại lấy Pháp tu làm chủ.
Tới cửa khiêu khích!
Tất cả các tu sĩ ở đây, bao quát cả những đệ tử của Thái Ngọ môn đều nghĩ tới câu này.
Nói với những đệ tử Kiếm tu của Tam Nguyên kiếm môn rằng "các ngươi hẳn là Kiếm tu nhỉ", một chữ "nhỉ" kia, đúng là xem thường trần trụi. Không biết đây là kẻ khó chơi xuất hiện từ nơi nào, dù có là tán tu vô danh không sợ đắc tội người ta thì cũng không thể chỉ vì một câu nói mà đánh bay mặt mũi từ trên xuống dưới của Tam Nguyên kiếm môn chứ? Đằng sau Tam Nguyên kiếm môn vẫn có người chống lưng cho đấy!
Chẳng qua, dáng dấp của đối phương đúng là vô cùng anh tuấn.
Không ít nam nữ lặng lẽ đỏ mặt.
Có vài người còn len lén nhìn Vệ Hàm Ương, thấy y không cười, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối nho nhỏ. Kiếm tu kia không kém Vệ Hàm Ương khi cười lên chút nào, chẳng lẽ gần đây đang thịnh hành mỹ nhân tuyệt sắc đi luyện kiếm hả?
Quá sát phong cảnh rồi!
Không ít tu sĩ háo sắc cảm thấy có chút bi thương.
Mỹ nhân tu kiếm, lại còn có thêm khí chất cấm dục, đúng là lựa chọn hàng đầu của các tu sĩ độc thân, vô cùng ngưỡng mộ. Đáng tiếc phần lớn Kiếm tu thực lực siêu quần, càng xinh đẹp thì càng lợi hại, còn chẳng biết nguyên lý ở đâu ra mà người muốn đẩy ngã Kiếm tu cơ bản đều bị đẩy ngược lại, chỉ có vài kẻ thắng lợi thì cũng đều là đại năng được người người sùng bái.
Mỹ nhân đẹp đấy, nhưng là hoa hồng có gai.
"Ơ, phía sau hắn không phải Kiều sư đệ sao?" Lưu Ngọc dẫn đầu chuyển ánh mắt từ trên thân Đường Tam Dương đi, may mà nàng không ham mê nam sắc, nếu không đến bây giờ vẫn còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Kiều Tranh đâu.
"Đúng là Kiều sư đệ! Kiều sư đệ, ngươi không sao chứ?" Tạ Hồng vô cùng cao hứng, vội vàng điều khiển phi kiếm đến trước mặt Kiều Tranh, ân cần hỏi han.
"Đa tạ sư huynh quan tâm." Kiều Tranh ngượng ngùng cười cười, sau đó thanh âm lớn hơn một chút. "Các vị đạo hữu của Tam Nguyên kiếm môn, đây là ân nhân cứu mạng của tại hạ, đến từ thế giới khác, mộ danh mà tới, chỉ là muốn mở mang kiến thức một chút về kiếm thuật của các vị đạo hữu thôi." Y nỗ lực giải thích.
Tộc nhân của nhóc con cũng chẳng phải thường nhân, hơn nữa còn không hiểu rõ sự tình giữa những tu sĩ nhân loại, đoán chừng sẽ chẳng giải thích thêm gì. Có lẽ câu "các ngươi hẳn là Kiếm tu nhỉ" mà người này nói trước đó, cũng chỉ là một câu khẳng định mà thôi.
Mặc dù Kiều Tranh rất muốn chặt móng vuốt đã ôm nhóc con của hắn đi, chẳng qua nể mặt mũi của nhóc con, vẫn ra tay giúp đỡ một chút. Mấy lời này vẫn nên để y nói, nếu không đối phương nói thêm vài câu giống những lời trêu ghẹo mình ban nãy, đoán chừng sẽ đắc tội toàn bộ Tam Nguyên kiếm môn, thậm chí là cả Vạn Kiếm Quy Nhất kiếm tiên tông mất.
Hà tất phải vẽ vời thêm phiền phức cho nhóc con!
Cũng coi như để hắn thiếu mình một món nợ ân tình.
Mặc dù mạch não có chút không giống nhau, chẳng qua giúp được thì y vẫn sẽ miễn cưỡng mà giúp.
Kiều Tranh vừa dứt câu, thái độ của Vệ Hàm Ương và các đệ tử Kiếm tu kia liền tốt hơn nhiều.
Thần Nguyên trung thế giới mặc dù không có danh khí quá lớn, thế nhưng cũng sẽ có vài người từ thế giới khác thường xuyên du lịch tới đây. Khi ấy bọn họ sẽ trao đổi một chút vật liệu đến từ thế giới khác, cũng coi như là hữu hảo.
Thế giới khác nhau, tập tục cũng khác biệt.
Lời nói của đối phương dù nghe không xuôi tai, chẳng qua nếu đã là mộ danh mà tới, thì vẫn phải xuất ra lễ nghi phong phạm của tông môn.
"Nếu đã vậy, mong đạo hữu hạ thủ lưu tình." Vệ Hàm Ương tiến lên một bước, cổ tay khẽ lật, một thanh trường kiếm xuất hiện ngay tức khắc. Y cầm kiếm trong tay, thi lễ với Đường Tam Dương.
Đường Tam Dương gật đầu đáp lễ.
Tình cảnh đã hoà hoãn không ít, rất tốt. Đường Tam Dương cũng không muốn lấy cứng đối cứng, chỉ là vừa rồi hắn không kịp tìm biện pháp ứng đối trên ngọc giản mà thôi.
Những lời của Kiều Tranh, xem như đã giúp hắn một tay.
Mặc dù Pháp tu yếu ớt lại khó hiểu, chẳng qua trên phương diện giao lưu vẫn miễn cưỡng có tác dụng.
Không phải cái gì cũng kém, quả thật vô cùng hiếm thấy.
***
Vài lời lảm nhảm của editor: tui cá bảy đồng cơm choá, ngọc giản của Dê Núi là bí kíp cua đạo lữ. =))))