Đường Tam Dương dĩ nhiên không có khả năng động thủ thật với vị đồng tộc đường xa mà đến này.
Nói dùng kiếm đuổi đi cũng chỉ là nghĩ thôi.
Nên đến cuối cùng sẽ đến, giải quyết sớm cũng tốt, miễn cho sau này đến đại thế giới gặp lại đồng tộc muốn mang hắn đi còn phiền hơn. Đường Tam Dương nghĩ như thế, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp mặt đồng tộc.
Đương nhiên, thái độ nhất định phải cứng rắn.
Đường Tam Dương học được từ Kiều Tranh rằng nếu thái độ của ngươi không đủ cứng thì đừng có trông cậy người khác không xem ngươi là bánh bao mà ức hiếp. Nói đơn giản, nếu Đường Tam Dương không một mực đấu tranh vì quyền lợi của bản thân, chắc hẳn bây giờ hắn nhất định phải biến về nguyên hình bị Kiều Tranh ôm, hoặc thu nhỏ thành bộ dáng trẻ con bốn năm tuổi vẫn bị Kiều Tranh ôm.
“Nhạc đạo hữu, ta có việc phải đi trước.” Đường Tam Dương ra khỏi càn khôn của Minh Hư, vái chào Nhạc Minh, hơi áy náy nói.
“Đạo hữu cứ tự nhiên.” Nhạc Minh khẽ gật đầu, dùng tay làm dấu mời, “Lời đạo hữu vừa nói khiến ta tự nhiên hiểu ra, lúc này vừa vặn lĩnh hội một phen.”
Tạm biệt Nhạc Minh, Đường Tam Dương lần theo ấn ký thần thức Minh Hư lưu lại trong càn khôn thuấn di đến vị trí của hắn, nhìn hắn rồi lại nhìn vị đồng tộc kia thật sâu, chấp lễ nói, “Đường Tam Dương bái kiến đạo hữu, đạo hữu hữu lễ.”
Khổng Thanh Nghi lúc đầu đang nói chuyện tốt đẹp với Minh Hư, trong lòng còn nghĩ lát nữa thú con đến đây phải tặng quà gặp mặt gì mới tốt, đạo hữu Minh Hư coi trọng nó như vậy, chắc là một bé đáng yêu rất được yêu thích. Bởi vậy lòng đầy chờ mong có thể gặp mặt một lần, không ngờ kết quả không phải là hình thái khổng tước dễ thương, cũng không phải shota đáng yêu mà là một nam nhân thành niên!!!
Cả khuôn mặt Khổng Thanh Nghi đều = 口 = rồi.
Thật ra cũng không thể trách Khổng Thanh Nghi nhìn mặt bắt hình dong, à không đúng, là lấy tuổi đoán người. Thật sự là ấn tượng chủ quan trước đó quá nồng hậu. Vì lông vũ là Đường Tam Dương đưa cho Kiều Tranh sau lần thay lông thứ hai nên nó chỉ ghi chép ký ức đến thời khắc đó. Thêm vào từ khi thay lông đến giờ mới có mấy năm, cho dù là thời thượng cổ thiên tài địa bảo tùy tiện ăn, đoán chừng cũng không nhanh thế này.
Giống như ngươi đi ra ngoài một hai ngày, trở về liền phát hiện đứa nhỏ còn nằm nôi đột nhiên thành người lớn không quen biết, thật sự khiến Khổng Thanh Nghi giật nảy.
Hắn muốn tìm chính là thú con chứ không phải một con khổng tước trưởng thành du lịch bên ngoài! Hiện tại khổng tước cái trong tộc chỉ có chút ít, thêm một con đực là thêm một kẻ địch, điểm này Khổng Thanh Nghi phân rất rõ. Thú con không tìm được, ngược lại tìm về một tình địch, thật quá ngược tâm.
Vì thế mà sắc mặt Khổng Thanh Nghi không tốt lắm.
Khổng Thanh Nghi không hổ là kiến thức rộng, rất nhanh đã lấy lại tinh thần từ trong sững sờ, nhìn dáng vẻ quen thuộc của Minh Hư và Đường Tam Dương, trái lại lờ mờ đoán được gì đó, nhưng không có ấn tượng tốt với Đường Tam Dương.
“Đường… Đường đạo hữu hữu lễ.” Khổng Thanh Nghi cũng nhanh chóng phát hiện tu vi của Đường Tam Dương, tu vi giống nhau chỉ có thể dùng xưng hô đạo hữu.
Thần sắc Khổng Thanh Nghi không tính là quá tốt, chẳng qua Minh Hư có thể tạm thời lý giải. Khụ khụ, thái độ tộc yêu thú bọn họ đối với thú con và yêu thú trưởng thành hoàn toàn khác nhau. Cái trước cần bảo vệ, không có lực công kích đáng nói, là kỳ vọng tương lai nhưng cái sau lại là kẻ địch, là đối tượng cần đề phòng.
Chẳng qua cân nhắc đến hiện trạng “ngây thơ vô tri” của Đường Tam Dương, Minh Hư vẫn tốt bụng thông qua càn khôn, nói cho Đường Tam Dương biết suy nghĩ của mình. Dù không bằng lòng về tộc với vị đồng tộc này, ít ra trên mặt mũi vẫn phải vui vẻ.
Đường Tam Dương dĩ nhiên có thấy thần sắc Khổng Thanh Nghi thay đổi, hơn nữa có Minh Hư ở bên nhắc nhở nên còn có thể duy trì bộ dáng cực kì khách sáo, “Khổng đạo hữu, không biết các hạ tìm ta có việc gì?”
Khổng Thanh Nghi rất nhanh mỉm cười, bước hai bước về phía trước, đánh giá Đường Tam Dương một lượt, nói ra nghi hoặc trong lòng, “Thật xin lỗi, không biết các hạ có thể dùng dung mạo thật gặp nhau không? Nghe nói đạo hữu là huyết mạch tộc ta lưu lạc bên ngoài, phá xác chưa được năm mươi năm?”
Không trách Khổng Thanh Nghi không tin, xưa nay chưa từng có tiền lệ mà.
Phá xác không đến năm mươi năm đã có tu vi kỳ hóa thần, hình thái nam tử trưởng thành, chính là chuyển thế làm lại cũng không nhanh đến vậy! Nếu có cách khiến tu vi yêu thú tăng lợi hại như thế, chỉ sợ thiên đạo đã sớm không dung được tộc yêu thú bọn họ, sao còn đến lượt hắn ở chỗ này kinh ngạc?
“Có thể.” Đường Tam Dương đưa tay lau mắt, tóc đen mắt đen lập tức biến thành tóc bạc mắt đỏ, pháp bào trên người cũng đổi về cái bộ do lông vũ hóa thành, từ đầu tới đuôi đều đang tỏa ra khí tức “Ta không phải con người ta là khổng tước trắng”.
Sắc mặt Khổng Thanh Nghi chớp mắt tốt hơn hẳn.
Bàn về thích chưng diện, có lẽ trong hiểu biết của nhân tu về yêu thú, loài đầu tiên được nhớ đến chắc là hồ ly. Nhưng mà căn bản tộc Khổng Tước cũng thích chưng diện không kém. Nhất là thời điểm tìm kiếm phối ngẫu, lông đuôi có diễm lệ không liên quan trực tiếp đến tư chất ngươi tốt hay xấu và tiềm chất đời kế tiếp, những thứ này đều là tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm quan trọng của nữ tu trong tộc. Mặt khác, thần thông thiên phú Ngũ Sắc Thần Quang thức tỉnh cũng có quan hệ rất lớn với lông đuôi, thậm chí sau khi tộc Khổng Tước biến hóa còn nhổ cọng lông đuôi diễm lệ nhất luyện chế thành pháp bảo bản mạng.
Dưới đủ loại nhân tố, nhóm Khổng Tước càng không thể không để tâm đến màu sắc đuôi.
Khi Đường Tam Dương hóa ra diện mạo vốn có, Khổng Thanh Nghi cũng để lộ khuôn mặt thật.
Tóc lam mắt đen, pháp bào trên người đổi thành kiểu xanh trắng đan xen, chỗ góc áo còn có một vòng hoa văn vàng nhạt. Mặc dù có đủ màu sắc nhưng nhìn qua không hề tục khí, trái lại, lần đầu tiên nhìn thấy luôn dễ dàng bị trang phục hoa mỹ và khuôn mặt bọn họ hấp dẫn.
Có điều đây chỉ là đối với người bình thường thôi.
Ít nhất hấp dẫn sự chú ý của Đường Tam Dương tuyệt đối không phải khuôn mặt và trang phục của Khổng Thanh Nghi mà là chiếc ô ngũ sắc nhỏ treo bên hông hắn.
Đúng vậy, ô nhỏ.
Cái ô nhỏ này nhìn qua chỉ dài mấy thốn, thay vì nói là pháp bảo, không bằng nói là một món phối sức nhỏ đi kèm y phục, rất dễ bị xem nhẹ.
Thốn: đơn vị đo chiều dài, 1 thốn = 3,33cmCó lẽ vì bản thân Đường Tam Dương cũng là tộc Khổng Tước, lúc nhìn thấy cái ô nhỏ này chẳng những không xem nhẹ mà còn bị hấp dẫn toàn bộ tâm thần.
Đây chính là pháp bảo bản mạng mà khổng tước sau khi khai bình dùng lông đuôi mình tế luyện ra. Thi triển thần thông thiên phú Ngũ Sắc Thần Quang cũng là dựa vào pháp bảo bản mạng tế luyện từ lông đuôi này. Đường Tam Dương đã nghĩ xong rồi, chờ minh khai bình sẽ tế luyện ra một thanh kiếm. Bất Diệt Kiếm Thể huyễn hóa ra tuy tốt nhưng dù sao vẫn là nguồn gốc của mình, dùng nhiều sẽ tổn thương. Mà cái thứ nguồn gốc này một khi bị thương, muốn tu bổ thì khó khăn vô cùng. Đã có thứ thuận tiện hơn là cái đuôi, Đường Tam Dương dĩ nhiên muốn nhìn “thành phẩm” nhiều hơn chút.
Khai bình: xòe đuôi, dùng để chỉ thời khắc khổng tước chính thức trưởng thành. Các chương trước mình dịch là xòe đuôi hoặc trưởng thành nhưng xem lại không đúng và đủ nghĩa nên từ giờ sẽ để nguyên.“Khổng Tước Ất Thanh Khổng Thanh Nghi, bái kiến Đường đạo hữu.” Khổng Thanh Nghi lần nữa chấp lễ. Thời điểm nhìn thấy Đường Tam Dương vẽ ra bản tướng yêu tộc, hắn liền biết lúc này Đường Tam Dương vẫn là thú con, trên người không có khí tức đã khai bình.
Đường Tam Dương chú ý đến xưng hô “Khổng Tước Ất Thanh”, trong trí nhớ truyền thừa có đề cập đến khổng tước có rất nhiều nhánh, chủng loại cũng rất phong phú. Đây hẳn là một trong số đó.
“… Khổng Tước Cửu Thiên Đường Tam Dương, bái kiến Khổng đạo hữu.”
Đường Tam Dương gẩy gẩy trí nhớ, cuối cùng biết mình cụ thể là chủng tộc nào, cũng học theo Khổng Thanh Nghi, đặt thêm danh xưng trước tên mình. Có lẽ đây là cách chào hỏi của bọn họ, Đường Tam Dương thầm nghĩ.
“Tộc Khổng Tước Cửu Thiên?!”
Lên tiếng chính là hai người Khổng Thanh Nghi và Minh Hư.
Hai người cùng dứt lời, liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều có thể trông thấy chấn kinh trong mắt đối phương.
Minh Hư thân là yêu thú chuyển thế làm lại, tất nhiên hiểu sự lợi hại của tộc Khổng Tước Cửu Thiên, âm thầm mắng mình trước kia không cẩn thận hỏi thăm chủng tộc của Đường Tam Dương. Nhưng không sao, hắn không hiểu nhiều về tộc Khổng Tước, với lại năm cuối cùng hắn chuyển thế hình như chỉ nghe thấy tin tức huyết mạch chi này bị đứt truyền thừa, nào còn hỏi nhiều.
Trong lòng Minh Hư vừa thấy vui mừng vừa thấy tiếc hận cho Đường Tam Dương.
Nếu Tam Dương không phải bạch tử, thành tựu sau này nhất định bất phàm.
Nhưng hắn bây giờ chỉ một thú con ngay cả họ “Khổng” cũng không nhận được thừa nhận.
Khổng Thanh Nghi càng là cười khổ liên tục, được được được, đúng là nửa vui nửa lo. Đường Tam Dương lưu lạc bên ngoài này thật sự cho hắn không ít kinh hỉ. Chẳng những đột nhiên biến thành nam tử trưởng thành xuất hiện trước mặt hắn, còn là tộc Khổng Tước Cửu Thiên! Bí pháp rút ký ức từ lông vũ dù lợi hại cũng không có khả năng tiết lộ tất cả tin tức, nói trắng ra là bản thân nó cũng chỉ là lông vũ Đường Tam Dương không cần đến, lượng tin tức có thể gánh không nhiều, có thể báo ra số năm Đường Tam Dương phá xác, tên họ và lần cuối xuất hiện với ai đã vô cùng khó. Chủng tộc đối phương là gì chẳng có gì khác biệt khi chưa chính thức trưởng thành.
Cho nên Khổng Thanh Nghi có ngầm hi vọng Đường Tam Dương cũng tộc Khổng Tước Ất Thanh, nhưng tuyệt không ngờ đối phương lại là tộc Khổng Tước Cửu Thiên.
Đây quả là trò đùa cực lớn.
Tộc Phượng Hoàng cũng chia thành Hỏa Phượng Hoàng, Kim Phượng Hoàng, Thủy Phượng Hoàng gì đó. Tộc Khổng Tước đủ chủng loại cũng bởi bản thân phượng hoàng phong phú diễn sinh ra càng nhiều tộc đàn. Hơn nữa trong Phượng Hoàng, Khổng Tước Cửu Thiên đã hàm chứa hai chữ “Cửu” và “Thiên”, tự nhiên không giống. Nói đơn giản, trong gần trăm tộc đàn trong bộ tộc Khổng Tước, tộc Khổng Tước Cửu Thiên thuộc về loại tuyệt đối phải ngưỡng vọng.
Có trời mới biết, ba ngàn năm trước, trong tộc Khổng Tước đã không còn Khổng Tước Cửu Thiên. Thậm chí tộc trưởng cũng bói toán, xác nhận Khổng Tước Cửu Thiên đã đứt mạch truyền thừa, còn cố tình khắc tế văn lên cây ngô đồng lớn nhất.
Bây giờ vừa hay, lại xuất hiện một con Khổng Tước Cửu Thiên.
Đáng tiếc, cứ một mực là khổng tước trắng không thức tỉnh thần thông thiên phú, bị coi là bạch tử không may.