Cuồng phong từng cơn, bụi mù phiêu đãng.
Vô số đốm sáng như minh châu lấp lánh chiếu sáng rạng rỡ, lại như ngôi sao khắp trời rơi xuống, lưu quang ngàn dặm. Phối hợp với bụi mù cuồng phong hiển hiện bầu không khí quỷ dị cực không cân đối. Đột nhiên, khi cuồng phong qua đi lại có mây đen dày đặc, từng giọt từng giọt mưa rơi xuống quét sạch bụi mù. Đợi đến trần ai lạc định, mây tan mưa tạnh, cả ngọn núi liền hiện ra màu sắc ôn nhuận như ngọc.
Nhưng sự việc đến giờ còn lâu mới kết thúc, trên bầu trời đột nhiên bị hở ra một cái khe cực nhỏ nhưng rất bắt mắt, toàn bộ một trăm sáu mươi tu sĩ trên y phục có thêu chữ “Thiên Nguyên” đều đặt ánh mắt và tâm thần vào cái khe đó.
Lúc này, Kiều Tranh nhìn khe hở, không, nên nói là thông đạo nối liền Thần Nguyên và Thiên Nguyên một trung một đại thế giới mà giật mình sững sờ.
Một trăm suất tán tu vượt thiên môn đã xác định ứng viên, Thái Ngọ môn và Tam Nguyên kiếm đạo môn lần lượt có ba mươi đệ tử trúng tuyển, Đan Khuê môn kém hơn, chỉ có hai mươi, còn lại tán tu môn phái nhỏ cộng lại cũng khoảng hai mươi người. Nội tình và thực lực tất cả tông môn hiện tại được bày ra triệt để.
Nếu nói trước đó nhóm chân quân kim đan trẻ tuổi còn cảm thấy ba đại tông môn trực tiếp có được mười suất trúng tuyển là quá bất công thì sau khi đại tuyển tán tu kết thúc, suy nghĩ ngây thơ này đã bị bọn họ đánh nát. Nếu mười đệ tử xuất sắc nhất của ba đại tông môn vẫn còn, chỉ sợ tiểu môn tiểu phái bọn họ và đám tán tu phải hao tổn một nửa thực lực.
Đại tông môn sở dĩ là đại tông môn, bọn họ sẽ không vì nhất thời mà để tu vi đệ tử tăng quá nhanh. Hơn nữa cạnh tranh lại kịch liệt, nên nắm nên thả, nắm bắt tiêu chuẩn cực kì tinh chuẩn, tài sản dành dụm mấy ngàn mấy vạn năm, chọn ra đệ tử ưu tú nhất trong vô số đệ tử để bồi dưỡng trọng điểm mới có thể độc chiếm vị trí đầu trong đại hội năm mươi năm một lần này!
Chờ thi đấu kết thúc, chưởng môn trưởng lão và các đệ tử không được chọn không thể ở lại Thập Thiên Môn, chỉ có thể dẹp đường hồi phủ. Bởi vậy lúc này không có bất kỳ sự vật gì khiến Kiều Tranh dao động tâm thần, y có thể toàn tâm toàn ý quan sát khe trời đã lâu không gặp.
Kiếp trước, sư phụ cũng dốc hết toàn lực mới mở ra một vết nứt thế này đưa y đến thế giới Thần Nguyên, hai đời cộng lại xấp xỉ gần trăm năm. Một trăm năm đủ cho người phàm sinh ra đời thứ ba, đủ cho chút ân oán trở nên hư vô theo thời gian trôi đi. Thế nhưng, tâm tư muốn gặp sư phụ một lần lúc này của Kiều Tranh lại theo khe hở mà trở nên vô cùng nóng bỏng.
Trước khi vượt thiên môn, vì ký ức hai kiếp tách riêng cùng thời gian trôi đi, tâm nguyện đi thế giới Thiên Nguyên cứu sư phụ càng giống hoa trong gương trăng dưới nước, thấy được không chiếm được. Nhưng khi thời cơ chân chính đến, Kiều Tranh mới hậu tri hậu giác tiến tới phản ứng lập tức.
Ở một số chuyện, Kiều Tranh luôn luôn có vẻ chậm chạp mà lại khôn khéo.
Phong đạo trưởng đứng một bên nhìn một trăm sáu mươi tu sĩ, cuối cùng lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Các an kỳ vị, cuối cùng chuẩn bị vượt thiên môn thôi.”
Khe hở này chính là thông đạo mà mấy thiên quân thượng giới liên hợp mở ra, bên trong là đường đi thật dài đen kịt, thần thức cũng không dùng được nhưng thị lực không bị ảnh hưởng. Nghe nói trong đó phải đi lên mười bậc, bên cạnh cầu thang có thiên tài địa bảo đếm không hết, còn có đủ loại yêu thú yêu thực hung ác. Tương tự, tồn tại không ít ma tu.
Đúng vậy, giống như đạo tu, các đại năng ma tu cũng mở ra một cái “vượt thiên môn”. Tiếc là thế giới Thần Nguyên không cho phép hai đường thông thiên hoàn toàn khác biệt tồn tại, cho nên rõ ràng là hai khe trời một nam một bắc chẳng liên quan lại đụng thời điểm hành tẩu? Đây cũng là pháp tắc thế giới này, không nghĩ ra thì không nghĩ ra, có thể bỏ qua.
Ứng viên vượt thiên môn năm mươi năm một lần đều là một trăm sáu mươi người, sau đó thành công đi ra con đường này tiến vào đại thế giới sẽ không vượt quá trăm người. Trong đó, hơn phân nửa hao tổn đều bởi đối đầu ma tu hoặc tranh chấp bảo vật. Cũng may vượt thiên môn dù sao vẫn là vì tuyển người mới chứ không phải kết thù, vậy nên thời điểm tu sĩ chỉ còn một hơi thở, hai chữ “Thiên Nguyên” trên ngực áo sẽ truyền tống họ ra ngoài, muốn lần nữa tiến vào đại thế giới chỉ có thể chờ lần vượt thiên môn tiếp theo.
Loại người này không phải không có, không ít tu sĩ cũng vì lơ là ngay bước cuối mà không thể không ngóc đầu trở lại sau năm mươi năm. Chỉ là lần thứ hai dù tu vi cao hơn, thiên tư tốt cũng không thể được tông môn cho cơ hội trực tiếp tiến cấp mà phải đi tranh đoạt một trăm suất còn lại như tán tu. Trong một trăm suất của năm nay, ít nhất có hai mươi người thất bại ở lần vượt thiên môn trước.
Đợi Phong đạo trưởng dứt lời, đám người khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời thêm, mỗi người dẫn đầu đoàn thể, ví dụ như Vinh Khách của Thái Ngọ môn dẫn các sư đệ đồng môn hóa thành vệt sáng, phóng lên trời cao, sau một lát liền tiến vào khe hở.
Nhạc Minh của Tam Nguyên kiếm đạo môn thì suất lĩnh đệ tử cưỡi phi kiếm, mỗi kiếm tu đều tự phát ra kiếm ý hộ thân quấn quanh người, kim quang lấp lánh, khí thế bức người, không chút thua kém đệ tử Thái Ngọ môn cùng tiến vào khe hở.
Ngay sau đó, Đan Khuê môn và bão đoàn tán tu cũng thi triển diệu pháp của bản thân, phi hành mà đi.
Bên ngoài Thập Thiên Môn, đài Vọng Thiên.
Điêu lan ngọc thế, gạch đỏ ngói xanh.
Minh Hư và chưởng môn Tam Nguyên kiếm đạo môn Ngô Hi, chưởng môn Đan Khuê môn Đan Nguyên Tử cùng nhìn về phía khe hở trên trời, ngàn vạn độn quang đằng không bay lên chính là ánh sáng nhưng thần thông do nhóm đệ tử thi triển phát ra. Ba người chăm chú nhìn hồi lâu, mãi mới thu hồi ánh mắt.
“Lại là năm mươi năm.”Ngô Hi xuất thân đại thế giới Thiên Nguyên, bị điều xuống làm chủ một môn, tuy nói rất không tệ nhưng chung quy vẫn nhớ nhung sư môn hảo hữu trước kia. Tính sơ lược, vượt thiên môn năm mươi năm một lần, hắn đã tiến mấy nhóm rồi.
Ngô Hi mặt trắng không râu, trầm ổn nhã nhặn, hạo nhiên chính khí. Bây giờ nét mặt trì hoãn, tuyệt không giống Diêm Vương sống mà nhóm kiếm tu trong môn tránh không kịp, trái lại giống phu tử hiền lành dạy học chốn nhân gian. Nếu để đệ tử trong môn nhìn thấy, sợ là muốn rớt tròng mắt.
“Ngô đạo hữu không cần lo lắng, hai đệ tử Nhạc Minh, Vệ Hàm Ương của ngươi tư chất bất phàm, nhất là Nhạc Minh, tuổi còn nhỏ đã kiếm ý hóa hình, đến Kiếm Tiên tông có thể diện Ngô đạo hữu ngươi trông nom, chắc hẳn không có vấn đề gì.” Giọng nói Đan Nguyên Tử không khỏi mang theo ghen tỵ. Ngô Hi dù đã tiễn mấy nhóm đệ tử nhưng trước đây không có ai được hắn thu làm đồ đệ.
Ngô Hi ở đại thế giới Thiên Nguyên tư chất bất phàm, kiến thức rộng rãi, thiên tài kiếm đạo thế giới Thần Nguyên hắn thấy cũng chỉ tàm tạm. Chỉ mình Nhạc Minh là hắn tự nhận lấy, dốc lòng dạy bảo. Còn Vệ Hàm Ương thì là thuần túy nhìn vào thể chất, Ngô Hi không đành lòng nhìn hắn sau này gặp nạn vì thể chất Cửu Âm Tuyệt Mạch mới lần nữa nhận người để hắn đi đại thế giới cũng có một thân phân tốt. Chuyện dạy bảo thì giao hết cho Nhạc Minh xử lý.
Đan Nguyên Tử thì tương đối phiền muộn. Mặc dù hắn thu tám đồ đệ nhưng không có đứa nào hơn được đồ đệ của Ngô Hi và Minh Hư. Đan Tinh Bát Tử nghe êm tai đấy, thực tế chỉ là hắn không tìm thấy đệ tử giỏi như hai người kia nên lùi lại dùng số lượng thắng thế mà thôi.
Nghĩ vậy, thời điểm Đan Nguyên Tử nhìn Minh Hư không khỏi càng hâm mộ.
Hai kim đan thượng nhất phẩm đều là đệ tử của hắn, đến chủ tông không biết sẽ nở mày nở mặt cỡ nào!
Minh Hư mỉm cười, “Hai vị đạo hữu thật hiếm khi nhi nữ tình trường thế này. Chờ chúng ta đến kỳ hóa thần, tự nhiên sẽ có lúc gặp lại.” Nói xong, Minh Hư phóng ra chút uy thế, khoảng cách đến kỳ hóa thần chỉ kém một đường.
“Hóa ra Minh đạo hữu ít ngày nữa là có thể đột phá kỳ hóa thần, thật đáng mừng.” Đan Nguyên Tử nhắm mắt, chúc mừng Minh Hư.
“Minh đạo hữu… thật đúng dịp.” Ngô Hi kinh ngạc, không khỏi thở dài. Nếu nói thiên phú kiếm đạo của Nhạc Minh làm hắn kinh ngạc không tiếc phá lệ thu làm đệ tử, thì Minh Hư chính là người có thiên phú pháp tu nhất hắn từng gặp. Năm xưa, hắn cảm thấy tiếc nuối với hành vi từ chối vượt thiên môn để ở lại chưởng quản Thái Ngọ môn của Minh Hư lại không thể không mừng rỡ, nếu không phải Minh Hư ở lại, chỉ sợ hắn không cách nào kết bạn với người ta.
Trong thế giới Thần Nguyên này, chưởng môn Đan Khuê môn Đan Nguyên Tử không được Ngô Hi để mắt đến lắm cũng không đủ tư cách làm đối thủ của hắn. May mà còn có Minh Hư, khiến hắn không đến nỗi “cao xử bất thắng hàn” ở thế giới này.
Cao xử bất thắng hàn: nơi cao lạnh lẽo vô cùngĐan Nguyên tử nhìn Minh Hư và Ngô Hi tán dương lẫn nhau, sắc mặt phát xanh.
Nữa!
Trước đó chỉ là đệ tử không ra sức thua người ta một bậc, bây giờ là người làm sư phụ là hắn tu vi cũng thua sư phụ người ta một đoạn.
Đan Nguyên Tử tùy ý vái chào, mắt không thấy tâm không phiền quay về bế quan thôi, dù sao các đồ đệ đi rồi, hừ, hắn không hầu hạ hai tên khốn kiếp này.
Đường Tam Dương và Khổng Thanh thì trở về chuẩn bị công việc ba người mượn bí bảo đi về đại thế giới Thiên Nguyên.
“Ân nhân cứu mạng này của ngươi đúng là lợi hại.” Khổng Thanh Nghi đột nhiên ngẩng đầu nói với Đường Tam Dương, “Minh Hư đạo hữu bình luận mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh, ngươi còn dám góp vào, thật không muốn sống nữa rồi.”
Trời mới biết rốt cuộc Minh Hư nói thế nào với Khổng Thanh Nghi.
Thiên Sát Cô Tinh.
Kiếp trước ở đại lục Kiếm Tu mình cũng bị không ít người nói thế. Đường Tam Dương thầm nghĩ, những trưởng bối này ngoài một câu đó thì không tìm được lời mắng khác sao?
Đại đạo độc hành, mỗi một tu sĩ nghịch thiên mà đi đều là Thiên Sát Cô Tinh! Tiên nhân phi thăng từ xưa đến nay, có người nào chuyển nhà theo thành công trở thành tiên nhân?
Lời nói này thật sự không dễ nghe.
Đường Tam Dương hoàn toàn không để lời Khổng Thanh Nghi vào tai.
Khổng Thanh Nghi thấy dáng vẻ này của Đường Tam Dương, trong lòng hận không thôi nhưng lại không thể mang gia hỏa này ra đánh một trận. Thứ nhất, hắn không có thói quen đánh thú con, lỡ bị người trong tộc phát hiện thì chỉ có thể một đấu nhiều. Thứ hai, Ngũ Sắc Thần Quang của hắn chẳng có tí tác dụng nào với kiếm tu, chưa chắc đánh thắng Đường Tam Dương.
Mình là một trưởng bối thế mà bị thú con coi thường đến độ này, thật sự là nghe mà đau lòng người thấy rơi lệ!
Khổng Thanh Nghi hận không thể dạy cho Đường Tam Dương biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ.
Nói về nhóm Kiều Tranh.
Đệ tử Thái Ngọ môn lấy Vinh Khách và Kiều Tranh dẫn đầu, lúc đầu cùng nhau hợp thành phương trận hành tẩu. Nhưng đến lúc bay vào trong khe thì có năm cái thang trời chờ trước mặt bọn họ.
Mỗi thang trời đều nhìn không thấy điểm cuối, trên cầu thang không biết được vẩy tinh sa gì mà sáng lấp lánh, khiến hoàn cảnh đen kịt thêm phần thần bí. Quanh thang trời là khoảng không hư vô, dù không thể dùng thần thức cảm nhận cũng cảm giác được da đầu tê dại.
Thang trời này chính là con đường duy nhất thông đến đại thế giới Thiên Nguyên, nếu rơi xuống chỉ đành bị truyền tống về, chờ năm mươi năm sau lại vượt thiên môn.
Mỗi lần vượt thiên môn không xác định nội dung cụ thể.
Ít nhất các tu sĩ từng trải nghiệm một lần vượt thiên môn thấy ngay từ đầu đã thay đổi rất lớn so với lần trước. Lần trước bất kể đạo tu hay ma tu, trước mặt đều chỉ có một thang trời, hai bên gặp nhau nhất định đấu đến ngươi chết ta sống. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt, hai bên bậc thang sẽ bay tới phần thưởng tương ứng. Chỉ có bản thân tu sĩ biết phần thưởng là gì, không có ai ngu mà nói ra.
Mà bây giờ, trước mặt có năm đường, phải chọn thế nào?
Vinh Khách, Hà Tất Khinh, Kiều Tranh là ba người đứng đầu phe chưởng môn dĩ nhiên nguyện ý đi theo Vinh Khách. Chu Thừa Phong, Hứa Nhàn Vân là người hai phe khác thì không quá tình nguyện đi theo nhóm Vinh Khách. Chém yêu trừ ma trong vượt thiên môn sẽ thu hoạch được đủ loại bảo vật, đống bảo vật này chính là tài nguyên mười năm đầu ở đại thế giới Thiên Nguyên của họ. Bởi vậy ở chỗ này được thưởng càng nhiều, đến đại thế giới sẽ sống càng tốt. Phe chưởng môn có hai kim đan thượng nhất phẩm Vinh Khách và Kiều Tranh, lúc nào đến lượt Chu Thừa Phong và Hứa Nhàn Vân lên tiếng?
Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, chính là nói thế.
“Đại sư huynh, chỗ này có năm thang trời, theo ta thấy tách ra đi tốt hơn.” Du Châu che một lớp lụa trắng, dáng người nổi bật, thùy mị chậm rãi nói làm một số nam tu thất thần một phen. Nữ tu vốn ít ỏi, một trăm sáu mươi tu sĩ ở đây, được xưng tụng trẻ tuổi xin đẹp tiền đồ vô hạn cũng chỉ có Du Châu của Thái Ngọ môn, La Tử của Tam Nguyên kiếm đạo môn và Thương Y Nhân của Bách Hoa cung.
La Tử tuy xinh đẹp xuất trần nhưng thân là nữ kiếm tu, nàng ta một lòng với kiếm đạo, nếu luận về tư lịch trong môn chỉ e còn lâu hơn Nhạc Minh. Chỉ là một năm sau lần vượt thiên môn trước nàng ta mới thành kim đan nên bế quan quanh năm, trước lần vượt thiên môn này mới xuất hiện nên rất ít người ngoài biết đến.
Nhưng mà tiếc rằng một trăm sáu mươi tu sĩ chỉ có nàng ta và hai nữ tu xinh đẹp xuất chúng khác, liên đới chút chuyện nhỏ của nàng ta cũng bị khuấy ra.
Hai người La Tử và Thương Y Nhân cũng đứng trước thang trời, hiển nhiên không có ý định làm người đầu tiên bước lên thang trời.
Con đường này tương tự với hoàn cảnh trong bí cảnh, muốn đơn đả độc đấu đi độ khó không chỉ cao gấp mười quần tụ. La Tử và Du Châu còn đỡ, đều có tông môn nương tựa. Thương Y Nhân thì tương đối đau khổ, nàng ta chỉ là kim đan thượng tam phẩm, trong Bách Hoa cung có mình nàng ta đủ tư cách đến đây, ba đại tông môn ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng chẳng chia ra bao nhiêu tâm tư chăm sóc nàng ta. Chỉ có thể kết liên minh với một số tán tu, tạm thời hành động theo chân Thái Ngọ môn.
“Lời này của Du sư tỷ sai rồi.” Một đệ tử Thái Ngọ môn lắc đầu nói, “Vượt thiên môn vốn khó khắn, sư môn yêu cầu chúng ta đồng tâm hiệp lực, sao có thể tách ra? Nếu nửa đường gặp phải yêu thú ma tu thì làm thế nào cho tốt? Ở chỗ này thần thức lại không phát huy tác dụng. Chúng ta chỉ cần đi theo đại sư huynh là được.”
Du Châu bị một đệ tử không có danh tiếng gì phản bác như thế, sắc mặt liền không tốt. Vốn chính là không bằng lòng đi theo Vinh Khách mới nói vậy. Quan hệ giữa Vinh Khách và phe thế gia bọn họ chẳng quá tốt, nếu gặp nguy hiểm hoặc lúc chia chiến lợi phẩm, còn không phải để mặc Vinh Khách bất công. Hơn nữa có Kiều Tranh ở đây, chỗ nào cho phe thế gia lên tiếng?
May mà Du Châu có khăn che mặt che chắn, sắc mặt không tốt mới không bị người khác nhìn thấy.
“Sư đệ nói thế là sai.” Trần Chi Dung luôn có hảo cảm với Du Châu, cảm thấy trong toàn bộ tông môn chỉ có Du Châu xứng với mình. Chỉ là phe trưởng lão và phe thế gia quan hệ không có gì đặc biệt, hai người ít khi gặp nhau. Lúc này có cơ hội mở miệng giúp đỡ, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Năm cái thang trời đại biểu có năm con đường khác nhau. Vượt thiên môn ngoài nhân tố nguy hiểm bên ngoài còn có quà tặng của thượng giới. Đi theo đại sư huynh rất an toàn nhưng muốn để mỗi người chúng ta được lịch luyện đầu đủ sợ rằng hơi khó khăn.” Trần Chi Dung thiện ý nói.
Chu Thừa Phong cười khẩy, không nhìn tới sắc mặt Trần Chi Dung.
Dù sao gã cũng không sống được bao lâu.
Hắn sẽ không cho Trần Chi Dung cơ hội đi lên năm cái thang trời này.
“Vẫn nên để đại sư huynh quyết định đi.” Hứa Nhàn Vân chờ mọi người im lặng hết mới lẳng lặng lên tiếng.
“Kiều sư đệ thấy thế nào?” Vinh Khách không đáp, ngược lại vứt vấn đề cho Kiều Tranh.
Kiều Tranh nhìn mọi người, hơi cúi đầu, “Nghe đại sư huynh.”
Hà Tất Khinh đến giờ vẫn chưa nói gì, thật ra cũng không bằng lòng đi cùng đám người này.
Mất mặt mất đến trước mặt người ngoài.
Kiều Tranh vừa đánh giá tình hình, phát hiện người Đan Khuê môn và Tam Nguyên kiếm đạo môn gần như đều ở chỗ này.
Vệ Hàm Ương thậm chí còn gật đầu nhẹ với Kiều Tranh nhưng không đến chào hỏi.
Có điều cũng đúng, vào thời điểm này, có thể không gặp thì đừng gặp, chuyên tâm làm tốt chính sự của mình vẫn hơn.
“Đã vậy thì tách ra đi đi. Chỉ là các sư đệ phải cẩn thận, đến bây giờ chúng ta vẫn không thiếu một ai.” Vinh Khách nói khẽ.
Vinh Khách nói kiểu này, sắc mặt Chu Thừa Phong và Hứa Nhàn Vân lập tức thay đổi.
Không sai, bọn họ đi vào trong cái khe này ít nhất đã nửa canh giờ, trước đó vẫn luôn mơ mơ màng màng đi tới nhưng đoạn đường vừa rồi bây giờ nhớ lại lại là không nhớ rõ, chắc đã bị ảnh hưởng gì đó.
Chỉ là không có ai bị quét xuống ngay từ đầu đúng là không bình thường.
Như vậy năm cái thang trời tiếp theo sợ rằng không đơn giản.
Nghĩ nhiều vô ích, có Vinh Khách trả lời khẳng định, Chu Thừa Phong và Hứa Nhàn Vân liền mang theo thủ hạ lần lượt chọn thang trời. Đi lên dọc theo bậc thang. Nhạc Minh, Vệ Hàm Ương và mấy người Đan Tinh Bát Tử cũng chọn thang trời đi lên. Nhóm Vinh Khách tự nhiên chọn lấy thang trời sót lại.
Một số tu sĩ còn lại thì hơi chần chờ, phần lớn đều đi lên thang trời Vinh Khách và Nhạc Minh đã chọn. Ít nhất hai người này tu vi lợi hại nhất, hệ số an toàn cao hơn nhiều.
Kiều Tranh đạp lên thang trời, cảm thấy trước mắt bay đến một trận sương mù, mông lung không nhìn rõ.
Đợi sương mù tản đi, y cũng biến mất trên thang trời.
Đám người Vinh Khách quay đầu mới phát hiện lấy Kiều Tranh làm ranh giới, các sư đệ đã hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng. Tình huống này cũng xuất hiện ở bốn cái thang trời khác.
“Đại… Đại sư huynh… Kiều sư huynh không thấy đâu nữa.” Đệ tử lắp bắp nói, chẳng qua nghĩ thấy cũng bình thường. Kiều Tranh là kim đan thượng nhất phẩm, ở pháp hội đại điển kim đan đã thể hiện thực lực, cứ mạc danh kỳ diệu không thấy người như thế, liên đới đến một ít đệ tử cùng chỗ, dĩ nhiên khiến người ta vô cùng sợ hãi. Theo lý mà nói, Kiều Tranh nên là nhân vật thuận thuận lợi lợi một đường đến đích mới phải.
“Yên tâm, Kiều sư huynh của các đệ rất lợi hại, sẽ không bị ném ra dễ dàng như thế.” Vinh Khách hờ hững nói, “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Đợi lát nữa không biết còn bao nhiêu đệ tử “biến mất” đâu.
Vượt thiên môn sao có thể thật sự để một đám người luôn ở chung với nhau đi hết hành trình?
Kiều Tranh bị cuốn vào trong một ảo trận.
Cảnh tượng xem như chân thực, thân phận hết sức vô nghĩa, một hoàng tử nước mất nhà tan. Trước mắt Kiều Tranh có hai lựa chọn, một là đi theo những lão thần này cố gắng phục quốc, hai là từ đây an tâm làm dân chúng bình thường lại bị tân hoàng truy sát.
Kiều Tranh khí định thần nhàn nhìn cảnh tượng trước mắt, đối với những lão thần đang gào khóc chẳng mảy may xúc động. Đây cũng bởi hiện tại tâm cảnh y nâng cao, không dễ bị ảo cảnh mê hoặc. Không bao lâu sau, y liền nhìn ra sơ hở, dễ dàng phá vỡ ảo trận.
Ảo cảnh của Thẩm Trì chân thực hơn cái ảo trận này nhiều.
Bản thân Kiều Tranh tinh thông trận pháp, lại có vết xe đổ, muốn loại bỏ ảo cảnh thế này thật sự rất dễ dàng. Sương mù lúc trước hẳn là gợi ý mở trận pháp quan trọng. Ảo cảnh này chỉ đang khảo nghiệm tâm cảnh của tu sĩ, lại là cửa ải khó thứ nhất nên xem như đơn giản.
Kiều Tranh vừa phá trận ra ngoài liền có một tia sáng tràn vào ngực y, tập trung nhìn, phát hiện là một bình đan dược nhỏ.
“Hàng tốt.” Kiều Tranh mở nắp bình xem xét, không khỏi gật đầu, cảm thán vượt thiên môn này thật rộng rãi. Mới bước đầu tiên thôi đã tặng đan dược tốt vậy rồi, khó trách người người đổ xô tới vượt thiên môn.
Kiều Tranh cất kỹ đan dược, trước mắt lại xuất hiện thang trời lấp lánh tinh sa, cười khẽ một tiếng, tiếp tục bước lên.
“Không hổ là kim đan thượng nhất phẩm, đệ tử đạo tu Thái Ngọ môn quả nhiên bất phàm.” Theo sát sau lưng Kiều Tranh, một đạo nhân trung niên mắt sáng như sao gật đầu, “Thân xác tốt như vậy nếu dùng để luyện chế con rối huyết nhục nhất định tuyệt vô cùng.” Đạo nhân trung niên thèm nhỏ dãi nhìn Kiều Tranh đi lên cầu thang, cười khặc khặc đi theo.