Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 81

Trước năm mười tuổi, y chỉ nhớ rõ sư tôn Nhiếp Đoan Hoa là người đối xử với y tốt nhất, mà đạo lữ của người lại khiến người ta rất chán ghét, mỗi lần trông thấy y quấn lấy sư phụ đều không chút lưu tình đuổi y đi, vô cùng đáng ghét. Đến khi sư phụ bị đạo lữ phản bội, trong đầu Kiều Kinh Vũ chỉ có duy nhất một ý nghĩ, “A, gia hỏa này quả nhiên không phải người tốt, sư phụ không nên thích gã.”

Bây giờ nghĩ lại, cách làm năm xưa của người kia có lẽ giống như y hiện tại, không muốn thấy người khác đụng vào Tam Dương, là lên cơn muốn độc chiếm nhỉ.

Kiều Kinh Vũ bị Nhiếp Đoan Hoa đưa đến thế giới Thần Nguyên không phải không có nguyên nhân.

Kiều Kinh Vũ vốn là do Nhiếp Đoan Hoa nhặt được ở một quốc gia nhỏ trên thế giới Thần Nguyên. Nghe nói sau khi Nhiếp Đoan Hoa thành thiên quân có tính cho bản thân một quẻ, phát hiện mình có duyên sư đồ ở thế giới Thần Nguyên, lại thêm lúc ấy đạo lữ của hắn gặp giác ngộ nên bế quan, không đến khoảng trăm năm sẽ không xuất quan, do đó Nhiếp Đoan Hoa tranh thủ lúc rảnh rỗi cố ý đi xuống tìm đồ đệ. Không biết qua bao nhiêu năm, tìm mất bao lâu, tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm được Kiều Kinh Vũ trong một tổ chim.

Dựa vào lời sư phụ giải thích, Kiều Kinh Vũ là bị một con chim yêu ngậm về tổ chuẩn bị cho đám chim non sắp ra đời bổ sung dinh dưỡng, vì trẻ con thịt mềm. Nhiếp Đoan Hoa lúc ấy đang nhàn nhã ngắm phong cảnh trong rừng thì nghe thấy tiếng khóc của Kiều Kinh Vũ, lúc ôm lấy Kiều Kinh Vũ lông vũ rơi đầy đất nên khi nhặt được đứa trẻ nhân tiện nghĩ xong họ tên luôn ==.

Kinh Vũ không có ý gì khác, thuần túy là khi nhặt được y thì kinh khởi một đống lông vũ, khiến Nhiếp Đoan Hoa cảm thấy cái tên này vô cùng hợp tình hợp lý đồng thời đảm nhiệm tác dụng tưởng niệm gặp gỡ số mệnh sư đồ của họ. Vì vậy cái tên này đã được quyết định như thế.

Còn “Kiều” là họ của mẫu thân Nhiếp Đoan Hoa khi hắn còn bé bèn để đồ đệ mình nhặt được theo họ này, xem như giải quyết xong một niềm tiếc nuối của mình.

Nhiếp Đoan Hoa không hề biết nuôi trẻ, người phàm ăn cái gì hắn cũng không rõ, hơn nữa để trải nghiệm sinh hoạt của người phàm, hắn phong tỏa toàn bộ tu vi của mình, chỉ có khi nào gặp phải tu sĩ mới có thể giải phong ấn. Thế là hắn ôm theo Kiều Kinh Vũ, chỗ nào cũng dựa vào y thuật và khuôn mặt hết ăn lại uống. Cho nên về sau Kiều Kinh Vũ vô số lần nghĩ rằng lúc ấy sư phụ không phong ấn tu vi lẫn sửa mặt thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh.

Dù sao đại phu lớn tuổi vẫn có giá hơn. Nhiếp Đoan Hoa nhìn qua rất trẻ, chỉ bởi trông quá tiên phong đạo cốt như quý công tử, dùng lời nói của người phàm chính là “tiên nhân hạ phàm chắc chắn sẽ không lừa mình” nên mới mang tâm thái này để Nhiếp Đoan Hoa xem bệnh, cuối cùng khiến danh tiếng Nhiếp Đoan Hoa vang dội.

Kiều Kinh Vũ từ bé đã khỏe mạnh, gần như chưa từng sinh bệnh, có lẽ liên quan lớn đến việc lúc trước y đã uống sữa người, sữa hổ, sữa sói, sữa dê các loại. Còn Nhiếp Đoan Hoa đã sớm quên cách làm một người phàm, chăm sóc trẻ con càng là tay chân vụng về, nếu không phải có tật tốt bụng chỉ sợ Kiều Kinh Vũ sẽ không chết vì bệnh tật mà là đói chết tươi.

Nhưng ngay cả như vậy, Kiều Kinh Vũ vẫn nhớ mang máng cuộc sống trước kia của mình hẳn là trôi qua rất vui vẻ. Sư phụ Nhiếp Đoan Hoa lúc nào cũng lấy ra đủ loại đồ chơi kỳ lạ chọc y, cũng không ở một nơi quá lâu. Lúc Kiều Kinh Vũ chưa ghi nhớ được, thật ra y đã đi qua rất nhiều nơi trên thế giới Thần Nguyên.

Cơ hội Kiều Kinh Vũ đi theo Nhiếp Đoan Hoa cùng về đại thế giới Thiên Nguyên là vào năm y năm tuổi. Đại khái vào năm đó, bản địa phát sinh ôn dịch, thương vong khắp nơi, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Bệnh tật ảnh hưởng đến một quốc gia không hề kém chiến tranh. Chiến tranh còn có cách đình chiến, ôn dịch mà không có cách chữa thì chỉ có thể vứt bỏ những người bị nhiễm bệnh, phái binh canh gác ở những con đường quan trọng, một khi có người nhiễm bệnh chạy ra sẽ giết chết ngay tại chỗ, cuối cùng hỏa thiêu chung, không còn một mống.

Nhiếp Đoan Hoa ôm lấy Kiều Kinh Vũ đi đường vẫn chưa nhanh nhẹn, tránh cho y bị hài cốt trên đất làm vướng chân. Không phải không có người hướng họ cầu cứu, cũng không không phải không có người muốn tập kích họ, chẳng qua những người làm việc này đều bị sư phụ hung hăng dạy dỗ một trận.

Ban đầu Kiều Kinh Vũ còn hơi sợ hãi, nhưng trải qua nhiều ngày như vậy, cảnh tượng nhìn thấy trước mắt mãi mãi giống nhau liền không sợ nữa.

“Sư phụ không thể cứu bọn họ ạ?” Kiều Kinh Vũ ôm cổ Nhiếp Đoan Hoa, dè dặt hỏi, “Y thuật của sư phụ cũng không thể cứu họ ạ?”

Kiều Kinh Vũ chợt nhìn thấy một người quen trong đám người.

Người kia hình như lúc trước từng được sư phụ chữa bệnh, về sau đều mang cho Kiều Kinh Vũ mấy món đồ. Chỉ là người kia lúc này đã bệnh đến không nhìn thấy, toàn thân vô lực, những chỗ nhìn thấy được trên người đều có màu đen sì. Hắn tự nhiên cũng không thấy rõ “thần y” được vô số người ca ngợi đang ôm một đứa trẻ đi qua bên cạnh mình, bước chân không hề ngừng lại.

Nhiếp Đoan Hoa ôm Kiều Kinh Vũ, đương nhiên cũng thấy cái người bệnh nặng không trị được nữa kia, xoay đầu Kiều Kinh Vũ về, không khỏi thở dài, “Không phải ta không muốn cứu mà là không thể cứu.” Ôn dịch ở quốc gia này không phải do người làm, mà là trời phạt.

“Vì sao không thể cứu?” Kiều Kinh Vũ ồm ồm hỏi, trong suy nghĩ của bé con Kiều Kinh Vũ, sư phụ quả là không gì không làm được. Biết bao người đến cầu sư phụ chữa bệnh, nhìn hấp hối cuối cùng không phải đều nhảy nhót tưng bừng sao?

Nhiếp Đoan Hoa vòng tay ôm Kiều Kinh Vũ, nghiêng người nhặt lên một cành cây khô héo.

“Con xem.”

Chỉ thấy cành cây khô trong tay Nhiếp Đoan Hoa dần dần mọc lên mầm non màu xanh nhạt đầy sức sống, sau đó lá xanh càng lớn càng nhiều, nở ra một đóa hoa tươi. Hoa nở hoa tàn, cánh hoa tàn rơi xuống đất hóa thành một con bướm, bươm bướm bay chưa được một khắc lại biến thành chú chim nhỏ, tiếp theo biến thành kiến, sau đó bị một con giun bò ngang qua đè chết. Trước sau cộng lại chỉ mất thời gian mấy hơi thở, nếu không phải Kiều Kinh Vũ luôn không nỡ chớp mắt, hiện tại đã bỏ qua toàn bộ quá trình biến hóa.

“Kinh Vũ, con xem, có một số việc không cách nào thay đổi.” Nhiếp Đoan Hoa ném cành khô xuống đất, hơi thở dài, nói, “Tu sĩ chúng ta cũng là như thế, không ngừng tu luyện tiến lên đều là vì tranh cái thời gian chớp mắt này. Gánh nhân quả chưa chắc bản thân đã gánh được huống chi là nhiều phàm nhân như vậy? Cho dù ta cứu được họ, tiếp theo vẫn sẽ có thiên tai chờ đợi họ. Những người tìm ta chữa bệnh, được chữa trị là mạng họ chưa đến đường cùng, không thể kịp thời tìm đến ta hoặc chết vì nguyên nhân khác chứng minh không đủ sức xoay chuyển cả đất trời. Sư phụ là đường sống ông trời ban cho họ, nhưng đồng dạng, ta cứu họ nhận được công đứ cũng là đường sống của ta. Loài người đã là chúa tể thế gian này, nếu lại có thể trường sinh, sau này thiên đạo luân hồi nên làm thế nào?”

Khi Nhiếp Đoan Hoa nói những lời này không tránh được đa cảm vật thương kỳ loại. Đều nói y tu tỉ lệ phi thăng cao, được thiên đạo thiên vị nhưng sao có thể thật sự được thiên vị, chỉ vì mỗi lần họ cứu người sẽ sinh ra nhân quả với người kia, nhân quả nhiều, đồ vật thiên kiếp đánh cũng nhiều, phản phệ tự thân dĩ nhiên ít đi.

Vật thương kỳ loại tương đương câu “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”

Nói ra thì đơn giản.

Nhưng nếu theo y tu chỉ là vì không ngừng cứu người cứu mình, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không có điểm dừng là một sợi dây trong tay thiên đạo, vậy thì đã mất đi bản ý cầu đạo cầu tiêu dao tự tại.

Thế nhưng, ngay cả như vậy, y tu vẫn là một trong những loại đạo được không ít tu sĩ lựa chọn.

Mà đứa bé trong ngực y, vừa vặn là người kế tục y tu hiếm có.

Ít nhất khi Kiều Kinh Vũ gặp phải những người phàm này, tuy đồng tình nhưng sẽ không thương cảm. Có lẽ vì thấy nhiều, có lẽ vì không quen biết. Nhưng thế này rất tốt, thường nói y tu ôn nhu nhân nghĩa, nhưng chỉ có y tu lạnh tình lạnh tính mới có thể đi càng xa.

“Sư phụ, con không rõ ý người nói là gì?” Kiều Kinh Vũ nghi ngờ nói.

“Không rõ mới tốt.” Nhiếp Đoan Hoa úp Kiều Kinh Vũ vào trong ngực mà ôm, yêu thương sờ đầu y, “Con bây giờ vẫn chỉ là bé con người phàm, an tâm hưởng thụ tuổi thơ của con đi. Sau này đợi con biết rồi, có lẽ sẽ không còn thời gian tốt đẹp nữa đâu.”

Trận ôn dịch thế tới hùng hổ, Nhiếp Đoan Hoa suy nghĩ, vẫn nên sớm đưa Kiều Kinh Vũ đến đại thế giới Thiên Nguyên. Trên đường đi đi ngang qua địa điểm cũ của Thái Ngọ môn, còn cố ý dẫn Kiều Kinh Vũ đến xem.

“Đây chính là môn phái của tu sĩ.” Nhiếp Đoan Hoa ôm Kiều Kinh Vũ trên không trung nói, “Con nhìn những người đang bò từng bước trên thang trời kia kìa, chính là đệ tử muốn bài vào Thái Ngọ môn đấy.”

“Sư phụ cũng là tu sĩ từ đây ra ạ?”

“Không, ta là một tán tu.” Nhiếp Đoan Hoa lắc đầu cười, “Nếu ta bái vào tông môn lớn, có lẽ sẽ không cách nào trở thành y tu. Đạo thống y tu luôn luôn lộn xộn, không có địa chỉ cụ thể. Chỉ là mỗi mấy chục năm sẽ có một y tu không tệ xuất hiện.”

“À.” Kiều Kinh Vũ cái hiểu cái không gật đầu nhưng vẫn đem ba chữ Thái Ngọ môn ghi nhớ. Có lẽ duyên phận của y và Thái Ngọ môn đã bắt đầu tính từ thời điểm ấy.

Thật ra đến bây giờ Kiều Kinh Vũ vẫn không rõ tại sao sư phụ lại chọn một kiếm tu như thế làm đạo lữ?

Sư phụ dung mạo bất phàm, lại thêm trên người y tu luôn có hơi thở khiến người ta bình tĩnh. Người theo đuổi sư phụ không hề ít, nhưng đạo lữ của sư phụ cố tình lại là kiếm tu lúc nào cũng tỏa sát khí đầy người. Chẳng những là kiếm tu mà còn là ma tu.

Người kia lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Kinh Vũ đã để lại cho y ấn tượng cực kỳ xấu, hình như còn vì thế mà cãi nhau. Người kia không có đồ đệ, đương nhiên cũng không muốn Nhiếp Đoan Hoa thu đồ đệ. Hơn nữa thu đồ đệ cũng không nên là một đứa trẻ vẫn cần người chăm sóc không có tí tác dụng nào.

Kiều Kinh Vũ lúc đó chỉ nắm tay Nhiếp Đoan Hoa thật chặt, sợ sư phụ sẽ nghe lời người kia vứt bỏ mình. Nhưng cuối cùng, hình như người kia vẫn đồng ý cho Kiều Kinh Vũ ở lại.

Nhoáng một cái đã qua nhiều năm, Kiều Kinh Vũ ở đại thế giới không ngừng hút linh khí, gắng gượng bước vào đạo tu chân. Cuộc sống ba người xem như yên bình, đến khi xuất hiện phá vỡ cân bằng.

Người kia tuy đối xử với Kiều Kinh Vũ chẳng ra gì nhưng vẫn luôn rất tốt với Nhiếp Đoan Hoa, ham muốn độc chiếm hơi mạnh hình như cũng không hề gì, dù sao Nhiếp Đoan Hoa đã có đạo lữ vẫn bị không ít tu sĩ mơ tưởng đến. Cho nên trước đây rất lâu Kiều Kinh Vũ từng nghĩ sở dĩ sư phụ tìm người như thế làm đạo lữ có phải vì nhìn qua hắn rất không dễ chọc, có thể giúp sư phụ cản hoa đào không.

Đến lúc người kia đem kiếm trong tay hướng về sư phụ, kinh ngạc nhất lại là Kiều Kinh Vũ.

Chẳng qua là một bản công pháp, sư phụ rõ ràng đã nói hết lợi và hại nhưng người kia vẫn chấp mê bất ngộ. Sư phụ nói hắn có chấp niệm, sinh ra tâm ma. Nhưng đó cũng phải là lý do để hắn phản bội Nhiếp Đoan Hoa, không có ngòi nổ, tâm ma không thể nào thao túng mọi hành vi của tu sĩ.

Kiều Tranh một mực nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mình be bé đang kéo tay áo sư phụ Nhiếp Đoan Hoa, cầu xin người cùng mình đi trung thế giới Thần Nguyên, cầu xin Nhiếp Đoan Hoa rời đi với y.

Hóa ra… còn xảy ra chuyện như vậy sao?

Kiều Tranh lẳng lặng xem, mắt không chớp nhìn sư phụ Nhiếp Đoan Hoa.

Y bắt đầu xem từ thời khắc gặp mặt đến tận bây giờ.

Những thứ này chỉ là ảo cảnh sinh ra là nơi sâu thẳm trong ký ức, có một số việc ngay cả Kiều Tranh cũng không nhớ rõ nhưng ảo cảnh này đem tất cả mọi chuyện bày ra hết. Bởi tất cả là ký tức chân thực ngươi từng trải qua nên thời điểm tu sĩ tiến vào ảo cảnh rất dễ bị mê hoặc, một lần lại một lần tái diễn quá khứ trong ảo cảnh, cuối cùng chỉ có thể bị dây dưa đến chết.

Kiều Tranh biết cách phá vỡ ảo cảnh nhưng y không nỡ.

“Sư phụ.”

“Sư phụ.”

Kiều Tranh dường như hợp làm một với thân ảnh Kiều Kinh Vũ bé nhỏ, cùng đặt câu hỏi cho Nhiếp Đoan Hoa, “Tại sao không đi cùng con, không phải hắn phản bội người sao?”

Nhiếp Đoan Hoa giơ tay lên muốn sờ đầu Kiều Kinh Vũ nhưng chợt ngừng giữa không trung.

“Đây là lỗi của ta.” Nhiếp Đoan Hoa há há mồm, nói khẽ, “Tâm ma của hắn hơn nửa là từ ta mà ra, ta không thể trốn. Ta chạy trốn hắn sẽ đại khai sát giới, quái vật thế giới Thiên Nguyên thật quá nhiều.”

“Vậy đừng quản. Sư phụ, xin người mà, đi cùng con đi. Con đã thấy người bị hắn chém trúng một lần.” Hai tay Kiều Kinh Vũ bắt lấy tay Nhiếp Đoan Hoa, dùng khí lực toàn thân muốn lôi hắn đi.

Một y tu không có lực công kích đấu pháp với một kiếm tu ma đạo, hậu quả là gì căn bản không cần suy nghĩ.

“Kinh Vũ, chúng ta sẽ gặp lại.” Nhiếp Đoan Hoa bấm một pháp quyết, đem một cái ngọc giản và một chiếc nhẫn trữ vật phong ấn vào cơ thể Kiều Kinh Vũ, “Đi thế giới Thần Nguyên, ở đó con sẽ sống không tồi.”

Nhiếp Đoan Hoa tống Kiều Kinh Vũ ra khỏi thế giới Thiên Nguyên, còn đưa một chiếc nhẫn trữ vật bị phong ấn mà tu vi của y phải tăng lên mới có thể tiếp xúc, nghĩ hẳn là có thể giúp y sống tốt ở hạ giới. Nhưng không nghĩ đến chuyện ngọc giản khắc không được tùy tiện mang ra khỏi một thế giới, chỉ vì năm đó Kiều Kinh Vũ vẫn là một đứa trẻ, trời cao có đức hiếu sinh nên khi xuyên qua tường không gian, nhẫn không gian bị hủy thay cho ngọc giản, cuối cùng giữ lại một người Kiều Kinh Vũ rơi xuống thôn nhỏ nào đó ở thế giới Thần Nguyên.

Kiều Tranh xem từ đầu đến cuối, sau cùng xác nhận không cách nào lại nhìn thấy sư phụ thì ra tay phá trận, thoát khỏi ảo cảnh. Thời điểm cuối cùng y vẫn không thấy trên mặt sư phụ có chút hối hận nào. Lúc đầu Kiều Tranh cho rằng mình sẽ không hiểu, nhưng đột nhiên phát hiện mình có thể hiểu được chút ít.

Nếu Tam Dương phản bội mình, có lẽ y cũng không nỡ giết hắn mà sẽ nhốt lại cả đời, đi đâu mang theo đó. Cho dù là nhìn một cái xác không hồn, mỗi ngày đều bị chửi rủa, y cũng tuyệt không buông tay.

Kiều Tranh đứng tại chỗ ngây người cả buổi, hậu tri hậu giác phát hiện tâm tình của mình hình như không đúng.

Càng khiến người buồn bực là khi đặt ra giả thiết Tam Dương phản bội mình, y đưa vào không phải nguyên hình Tam Dương lông xù, cũng không phải shota đáng yêu mà là Đường Tam Dương đã trưởng thành, không giỏi nói năng, chỉ thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt kỳ lạ.

Không không không, hẳn là mình còn bị ảo cảnh ảnh hưởng.

Kiều Tranh không khỏi cảm thán ảo cảnh này thật lợi hại, so với cái của Thẩm Trì chỉ có hơn không kém. Chỉ là lần trước sau khi ra khỏi động phủ của Thẩm Trì, y đã cố gắng thu thập tư liệu về ảo cảnh. Ảo cảnh này vốn phải khơi ra thứ khiến y đau khổ nhất, không muốn nhớ lại nhất mới đúng. Kiều Tranh cứ nghĩ sẽ là cảnh tượng bị Trần Chi Dung hại chết kiếp trước, không ngờ lại là đoạn có liên quan đến sư phụ Nhiếp Đoan Hoa.

Có lẽ không thể khuyên sư phụ chạy trốn với mình mới là chuyện y hối hận nhất cả hai kiếp.

Ngay cả sống lại cũng là sau khi mình rời khỏi sư phụ.

Kiều Tranh quan sát chung quanh, gần như không phát hiện ra người nào, cũng không nghe thấy âm thanh đánh nhau.

Mà từ phía bậc thang cao nhất, linh khí truyền đến càng lúc càng đậm đặc.

Xấp xỉ phần cuối rồi.

Từ đây đi tới, vượt thiên môn sẽ chính thức kết thúc.

Kiều Tranh vỗ vỗ mặt, sửa sang tâm tình, tiếp tục lên đường.

Càng đi lên, thang trời hình như cùng tụ lại.

Trên đường gặp được không ít tu sĩ, trên mặt đều có vẻ đau khổ, hẳn vẫn còn ở trong ảo cảnh.

Mà Nhạc Minh đã tỉnh táo đang đứng cạnh Vệ Hàm Ương vẫn chưa tỉnh lại, xem chừng mới tỉnh chưa bao lâu.

Kiều Tranh khẽ gật đầu với hắn, tiếp tục hướng lên.

Loại ảo cảnh này đối với kiếm tu đơn giản trực tiếp như Nhạc Minh có lẽ càng dễ, tâm tư càng thuần khiết, đạo tâm càng ổn, bị ảnh hưởng càng ít.

“Cứu… cứu mạng, Kiều sư đệ, có thể giúp ta một tay không?”

Kiều Tranh đi ở một bên, đột nhiên phát hiện đằng trước có người đang nằm thoi thóp, người kia chắc chắn là Trần Chi Dung. Càng khiến người kinh ngạc là đan điền của hắn đã rỗng tuếch, gân mạch toàn thân bị người ta làm đứt, đoán chừng sắp bị truyền tống ra ngoài rồi, sau này không thể nào tu luyện nữa mà biến thành người bình thường tay trói gà không chặt không bằng cả người thường.

“…” Kiều Tranh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Sắc mặt Trần Chi Dung giống như không tốt lắm, có điều cũng bình thường, bất kỳ ai biến thành bộ dáng hắn bây giờ đều sẽ không có sắc mặt tốt.

“Kiều sư đệ, xin đệ giúp ta một tay, phía trước chính là đoạn cuối vượt thiên môn, chỉ cần đệ đưa ta đi hết, tiền bối đại thế giới Thiên Nguyên nhất định sẽ chữa khỏi cho ta.” Đây là lối thoát duy nhất trước mắt Trần Chi Dung, hắn bị Chu Thừa Phong công kích giữa đường, kim đan trong đan điền cũng bị Chu Thừa Phong bóp nát. Nếu không phải trên người còn chút hiệu dụng của dị bảo, hắn cũng không cách nào kiên trì đến bây giờ. Chỉ cần chịu đựng đến đại thế giới Thiên Nguyên, mình sẽ có thể Đông Sơn tái khởi! Vào lúc này hắn gặp được Kiều Tranh, đúng là vận khí không tệ.

Nếu là người khác, sợ là không cho hắn một kiếm đã là không tệ rồi.

Trần Chi Dung không khỏi âm thầm cảm thán vận khí mình chưa hết, đồng thời bất mãn cách làm chậm rì rì của Kiều Tranh. Hắn nhỡ rõ trước kia cũng tặng Kiều Tranh không ít quà, chẳng lẽ Kiều Tranh thật sự thấy chết không cứu, không sợ về sau đạo tâm khuyết thiếu sao?

“Kiều sư đệ, ngươi còn chờ gì nữa?” Trần Chi Dung khó tránh thở hồng hộc, hắn sắp không kiên trì nổi nữa rồi.

“Ta đang chờ ngươi lúc nào thì bị truyền tống ra ngoài.” Kiều Tranh nhẹ nhàng đáp.

“Kiều… Kiều sư đệ, ngươi đang đùa à.” Trần Chi Dung sững sờ, hắn không nhớ mình đắc tội Kiều Tranh lúc nào, “Kiều sư đệ, bây giờ… Khụ khụ, nếu trước kia ta có gì không phải, xin đệ sau này hãy tính toán.”

“Ừ, lúc này ta không động thủ đã là nể mặt sư môn.” Kiều Tranh nhìn Trần Chi Dung, lạ là trong lòng không hề dễ chịu, ngược lại, y chỉ cảm thấy đây là một gánh nặng lớn, hôm nay gánh nặng này chẳng mấy chốc sẽ bị bỏ xuống.

“Kiều sư đệ… Ngươi!” Trần Chi Dung không kiên trì được nữa, nhưng dường như hắn vẫn muốn cố gắng.

“Ta có thể nói cho đệ rất nhiều chuyện liên quan đến Chu Thừa Phong, đại sư huynh đâu, ta muốn nói với đại sư huynh!”

“Hắn không ở đây.” Trên mặt Kiều Tranh chợt lộ ra nụ cười, “Ngươi biết tại sao ta muốn nói nhảm với ngươi nhiều vậy không?”

“…Tại sao?” Trong lòng Trần Chi Dung như có dự cảm không tốt.

“Vì như vậy ngươi sẽ chết nhanh hơn.” Kiều Tranh cười híp mắt nói, ngay sau đó thả một tấm phù Phi Hành lên người Trần Chi Dung.

Trần Chi Dung nhìn rõ tác dụng của tấm phù xong, gương mặt không tệ liền vặn vẹo như ác quỷ.

“Kiều Tranh!!!”

“Tạm biệt.” Kiều Tranh chậm rãi quơ quơ tay với Trần Chi Dung.

Trong chớp mắt Trần Chi Dung bị truyền tống ra khỏi vượt thiên môn, phù Phi Hành trên người hắn liền phát huy tác dụng, truyền tống hắn đến một nơi cách Thái Ngọ môn mấy ngàn dặm theo hướng ngược lại. Bằng tình trạng cơ thể hiện giờ của Trần Chi Dung, chắc hẳn sẽ không đợi được đến lúc phù Phi Hành rơi xuống đất mà chết luôn vì không chịu được tốc độ phi hành.

Kiều Tranh lấy khăn tay ra, lau qua lau lại ngón tay vừa nãy chạm vào quần áo Trần Chi Dung, ngay sau đó đốt trụi cái khăn.

Đúng là:

Bước vào thiên môn nát đan điền

Tiếng thần phù phi hành mất hồn.

Một mai ân oán thi đấu đứt

Từ đây mây xanh vào Thiên Nguyên!
Bình Luận (0)
Comment