#đột nhiên phát hiện một con dê nhỏ hoang dã#
#ta nướng nó hay hầm nó hay trực tiếp trói chặt play đây#
#tới đại thế giới Thiên Nguyên lại không đến tìm ta có hơi ngứa tay#
#cùng giường chung gối nói chuyện yêu đương với kiếm tu tôn giả nhất định không phải Tam Dương của ta#Vẻ mặt Kiều Tranh rất vặn vẹo, gần như là dữ tợn, dọa hai tu sĩ tám chuyện kia suýt tè ra quần, thiếu nước không trực tiếp chạy về nhà gọi sư phụ cứu mạng thôi.
Trời ạ, đây là từ đâu giết ra vậy, nhìn điệu bộ là biết không dễ chọc, sát khí dày đặc này gần bằng ma tu luôn rồi.
Hai tên tu sĩ khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nói ra hết tin tức liên quan đến Đường Tam Dương mà mình biết. Thật ra bọn họ biết không nhiều, đều là nghe được từ miệng người khác. Bây giờ bị người bóp cổ ép hỏi, bọn họ cũng không nói được gì.
Kiều Tranh biết tin tức mình muốn, trong lòng biết người này tám phần là Tam Dương nhà mình. Nhưng hắn đến đại thế giới Thiên Nguyên chẳng những không đi tìm mình mà lại thân với người khác. Được lắm, quả là không cột lên người không được đúng không, mới rời đi có mấy ngày, Tam Dương nhà hắn đã có nhân tình khác, đối phương là kiếm tu kỳ hóa thần, còn là tôn giả một phương, khó trách Tam Dương sẽ vui đến quên cả trời đất.
Kiều Tranh âm thầm cười gằn hai tiếng, hận không thể lập tức bắt Đường Tam Dương về. Nhưng mà bây giờ Đường Tam Dương không phải nhóc béo dễ ăn hiếp như ngày xưa nữa, hắn cũng là tôn giả kỳ hóa thần rồi, lá gan cũng to lên theo tu vi. Mình mà cứ đi thế này, sợ là chẳng có tác dụng gì. Với lại nói không chừng tôn giả Hoàng Sa chính là mục tiêu nhiệm vụ của mình, phải nghĩ một kế sách hoàn hảo mới được.
Ngoài thành Phi Sa, Đường Tam Dương chắp một tay sau lưng, một tay cầm kiếm đứng trên mây, sau lưng mây trôi lượn lờ, tràn đầy bầu trời. Kiếm ý quanh quẩn quanh người không tiêu tan, thậm chí còn hóa thành thực chất, thấp thoáng bóng dáng Phượng Hoàng, hai cánh mở tung, phát động sóng mây vạn dặm bao bọc sát khí như có như không, chậm rãi áp sát về phía trước.
Nhưng chừng này kiếm ý rõ ràng chưa đủ.
Đường Tam Dương rất rõ điểm này, kiếm ý của hắn còn thiếu nhiều thứ, chỉ cần vượt qua lằn ranh này hắn có thể bước về phía kiếm đạo xa hơn, tương lai đại đạo có hi vọng. Mà tôn giả Hoàng Sa sẽ là nhân tố quyết định để hắn vượt qua lằn ranh.
Đường Tam Dương và tôn giả Hoàng Sa ở chung vẫn rất vui vẻ, mặc dù lần gặp đầu tiên khá là giương cung bạt kiếm, may là hai người đều thật lòng yêu thích kiếm đạo, lại thêm tôn giả Hoàng Sa đã lâu chưa chân chính ra tay, Đường Tam Dương cũng không phải đệ tử danh môn đại thế giới Thiên Nguyên, tôn giả Hoàng Sa đối với Đường Tam Dương là khách sáo có thừa. Đợi hai người giao thiển ngôn thâm mới phát hiện hóa ra kiếm đạo của hai người là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, không giống nhau chút nào! Như vậy, Đường Tam Dương để chứng thực kiếm đạo của mình chỉ có thể tỷ thí với tôn giả Hoàng Sa một lần, giúp nhau so sánh khác biệt kiếm đạo, chứng thực với nhau.
Giao thiển ngôn thâm: thân thiết với người quen sơTôn giả Hoàng Sa mời Đường Tam Dương trú trong thành Phi Sa, Đường Tam Dương không đáp ứng. Mình là tới cửa khiêu chiến mà ở nhà người ta dù sao vẫn không tốt lắm. Đợi tỷ thí xong, ngược lại có thể ở trong thành Phi Sa một thời gian, tiện thể moi chút phương pháp rời khỏi đây. Mấy ngày trước khi tỷ thí, Đường Tam Dương cứ đứng ngoài thành Phi Sa như thế, lẳng lặng rèn luyện kiếm ý để bản thân vào trạng thái tốt nhất.
Tôn giả Hoàng Sa là đối thủ đáng đối xử nghiêm túc đầu tiên hắn gặp từ khi đến thế giới này, dù thế nào thì kính trọng cũng không quá đáng. Cho nên Đường Tam Dương luôn đứng ở ngoài thành, biểu đạt kính ý của mình với tôn giả Hoàng Sa.
Tôn giả Hoàng Sa ở trong thành vẫn luôn nhắm mắt cảm ứng động tĩnh của Đường Tam Dương, trên mặt hắn tràn đầy hưng phấn, ngón tay không nhịn được duỗi ra gập lại, “Đúng là một đối thủ tốt.”, hoàn toàn quên mất sự vụ thành Phi Sa. Làm một kiếm tu, không thể so kiếm với người khác là một chuyện rất đau khổ. Hắn lại cứ nước giếng không phạm nước sông với Vạn Kiếm Quy Nguyên kiếm tiên tông, tới cửa khiêu chiến thì nhiều, pháp tu lại ít.
Pháp bảo truyền kỳ trong tay tôn giả Hoàng Sa tên Thiên Vực, là một thanh kiếm có kiếm linh. Lúc này thấy tôn giả Hoàng Sa hưng phấn không nén được, kiếm linh kiếm Thiên Vực cũng chầm chậm xuất hiện, đứng sau lưng tôn giả Hoàng Sa, tướng mạo nghiêm túc tuấn mỹ, trong mắt có hứng thú nhàn nhạt, hiển nhiên rất hài lòng với đối thủ lần này.
Tôn giả Hoàng Sa quay người, đảo mắt nhìn kiếm linh Thiên Vực, “Xem ra ngươi cũng rất mong chờ lần tỷ thí này, bình thường đấu pháp mà có thể không xuất hiện thì ngươi có thèm xuất hiện đâu.” Kiếm Thiên Vực có linh, đương nhiên sẽ không bằng lòng tùy tiện nhận người làm chủ. Nhưng kiếm Thiên Vực là pháp bảo thượng cổ, bị chôn vùi trong Thập Phương Hoàng Sa quá lâu, cũng bị giam giữ không được giải thoát quá lâu nên lúc tôn giả Hoàng Sa trời xui đất khiến tìm được hắn, kiếm Thiên Vực lập tức cảm giác được cơ duyên giải thoát của mình đã tới. Vốn dĩ nếu tôn giả Hoàng Sa hơi ngốc cũng chẳng sau, dù gì kiếm Thiên Vực bị giam lâu, chỗ nào có pháp bảo gì hắn đều biết; cố tình tôn giả Hoàng Sa lại không ngốc, lập tức luyện hóa kiếm Thiên Vực, lấy thân phận hậu kỳ kim đan bảo pháp bảo truyền kỳ vào túi, đối với kiếm linh Thiên Vực, bị một tu sĩ kim đan luyện hóa quả thực vô cùng nhục nhã!
Bây giờ tôn giả Hoàng Sa đã có tu vi kỳ hóa thần, lại đối xử với hắn không tệ nên thỉnh thoảng kiếm linh Thiên Vực sẽ xuất hiện trước mặt hắn. Lúc này gặp lại tôn giả Hoàng Sa, hắn đã không còn tức giận của năm đó, ngược lại vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, “Hắn xứng đáng làm chủ nhân của bất kỳ bảo kiếm nào.” Kiếm linh xem kiếm tu giống như nhân tu xem công pháp, hết sức chính xác. Có vài kiếm tu thiên phú cao hơn nhưng không thích hợp làm chủ nhân, có vài kiếm tu lại là người mỗi kiếm linh đều muốn nhận chủ. Đường Tam Dương mang trên người Bất Diệt kiếm thể, có huyết mạch yêu thú khổng tước chính tông, dù kiếm linh không nhìn ra bản thể của hắn cũng có thể cảm nhận vận may dày dặn trên thân người này. Người được vận may yêu quý như thế, tiền đồ sau này nhất định không thể đong đếm!
So ra tôn giả Hoàng Sa tuy vận may hơn xa người thường nhưng người ngày không có chí tiến thủ. Bây giờ người thân bạn bè bị người ta giết, thù lớn đã báo liền cảm thấy trên đời này không còn chuyện gì lọt vào mắt nữa. Cho nên cứ ở trong thành Phi Sa sống được ngày nào hay ngày ấy, khiến kiếm linh Thiên Vực rất không ưa. Điểm này Đường Tam Dương cũng phát hiện khi luận đạo cùng tôn giả Hoàng Sa, trong đầu còn nghĩ nếu Minh Hư ở đây, chắc chắn sẽ có tiếng nói chung với tôn giả Hoàng Sa.
Người thường nghe được lời này của kiếm linh Thiên Vực khẳng định trong lòng sẽ nghĩ kiếm linh muốn phản chủ, lòng kiêng kỵ Đường Tam Dương sẽ lên tới đỉnh điểm. Nhưng tôn giả Hoàng Sa thì khác, hắn phản ứng chốc lát, cảm thấy kiếm linh Thiên Vực và Đường Tam Dương không xứng đôi lắm, Đường Tam Dương kia đến kỳ hóa thần chắc chắn có bảo kiếm bản mạng của mình. Chẳng lẽ kiếm linh Thiên Vục có thể tự hạ thấp địa vị đi làm món pháp bảo gọi là đến đuổi là đi sao?
“Thành chủ, hai ngày nay lại có không ít tu sĩ kim đan đến nương nhờ, ngài xem…?” Quản sự đánh bạo tiến lên, thừa dịp bây giờ thành chủ chưa đi ra ngoài, nói.
“Ừ, ngươi xử lý là được.” Tôn giả Hoàng Sa đứng dậy, đi hai bước, nhìn về phía kiếm ý ngoài thành, hờ hững đáp. Chỉ tu sĩ kỳ kim đan đến nương nhờ, không có gì đáng chú ý, không làm ra được sóng gió gì.
“Vâng.” Quản sự như được đại xá, lập tức lui ra ngoài. Thật ra chỉ riêng tôn giả thì không đáng sợ chút nào, đáng sợ là kiếm linh Thiên Vực đứng sau tôn giả. Năm xưa tôn giả vừa thành nguyên anh, dựa vào kiếm linh Thiên Vực một hơi giết sạch cả nhà kẻ thù hơn trăm người, nhiều năm qua kiếm linh Thiên Vực vẫn luôn giúp tôn giả giết người, không biết đã lây dính bao nhiêu huyết sát khí. Người ta còn là pháp bảo thượng cổ, hủy thiên diệt địa đều từng trải qua, đám tu sĩ nhỏ nhoi như họ căn bản không dám nhìn thẳng. Nếu nói tu sĩ trong thành Phi Sa sợ ai nhất, kiếm linh Thiên Vực xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất. Có thể thấy kiếm linh Thiên Vực hung mãnh cỡ nào!
Tôn giả Hoàng Sa nhìn phương xa, kiếm Thiên Vực trong tay chậm rãi có lưu quang di động, kiếm linh Thiên Vực cũng bám vào thân kiếm, lập tức có khí thế bễ nghễ chúng sinh! Một người một kiếm ý tùy tâm động, lập tức xuất hiện bên ngoài thành Phi Sa, trước mặt Đường Tam Dương, hai kiếm ý vừa va chạm liền phát ra tiếng vang, ảnh hưởng đến vạn dặm, dư âm không dứt. Những người đang định tới quan sát lần so kiếm này sau khi nghe thấy tiếng vang thì tăng tốc, tránh bỏ qua trận tỷ thí.
Đáng tiếc đây chẳng qua là một lần đối mặt của hai người vô tâm, chỉ là kiếm ý vô hình hai người phát ra đã tạo thành uy thế to lớn đến thế, tu sĩ tu vi hơi thấp mà gặp phải tiếng vang ở khoảng cách gần đã tâm thần bất định, vả lại lát nữa chân chính so đấu, bị thương tới người vô tội thì không thể trách hai người này. Chính thức so kiếm nào còn nhớ được thứ gì khác? Một số tu sĩ tự biết mình đã sớm lui về sau một khoảng dài, chờ lát nữa tình thế không ổn thì tùy thời chạy trốn.
Ánh mắt Đường Tam Dương bất giác chuyển qua kiếm Thiên Vực trong tay tôn giả Hoàng Sa.
Đó đúng là một thanh kiếm tốt, với kiếm tu mà nói, một thanh linh kiếm đẳng cấp pháp bảo truyền kỳ tương đương một sắc lang đứng trước mặt mỹ nữ tuyệt sắc, không thể không nhìn. Kiếm Thiên Vực cũng đích thực xứng với danh tiếng của nó, không nói tới ngoại hình tinh xảo trơn láng, chính khí tức bản thân nó tỏa ra đã đủ khiến mọi người liếc mắt. Tôn giả Hoàng Sa dùng một thanh linh kiếm pháp bảo truyền kỳ đặt chân, không phải chỉ là hư danh.
Tôn giả Hoàng Sa và kiếm linh Thiên Vực dĩ nhiên cũng nhìn thấy Bất Diệt trong tay Đường Tam Dương.
Nhìn như bình thường không có gì lạ lại luôn làm người ta có ảo giác uy chấn thiên hạ không thể phá vỡ. Ở điểm này, trực giác kiếm linh Thiên Vực càng nhạy hơn. Kiếm trong tay Đường Tam Dương, đẳng cấp tuyệt đối không thấp mà hắn lại không thể nhìn ra nguyên do. Quan trọng nhất chính là vật liệu thanh kiếm, tuyệt đối không phải loại vật liệu nào hắn từng biết, đồng thời không hề có linh tính.
Kiếm linh Thiên Vực thầm giật mình, hắn từng đi theo không ít chủ nhân qua hơn vạn năm, bảo kiếm cổ quái hiếm lạ gì mà chưa từng thấy? Nhưng không có thanh nào hơn được “Bất Diệt” trong tay Đường Tam Dương. Loại cảm giác này hắn chỉ từng cảm nhận được trên người vị kiếm tôn đã gặp vào nhiều năm trước khi đi theo tôn giả Hoàng Sa.
Chẳng lẽ Đường Tam Dương lai lịch bí ẩn này có quan hệ gì với vị kiếm tôn kia sao?
Tôn giả Hoàng Sa cười với Đường Tam Dương, thuận tay vung lên, kiếm ý hóa thành cự long lao vút đi, cuốn lên mây khói trong không trung, gào thét hướng về phía Đường Tam Dương.
Đường Tam Dương hơi híp hai mắt, đương nhiên nhìn ra được chiêu này của tôn giả Hoàng Sa trông như đơn giản, thực tế vô cùng tinh diệu, hiển nhiên là am tường sự tuyệt diệu của kiếm đạo. Kiếm ý hóa hình này cũng hết sức lợi hại, bình thường mà nói, loại kiếm ý hóa hình long phượng càng có uy thế trong công kích. Tựa như Nhạc Minh, vì bây giờ mới đến kỳ kim đan, kiếm ý hóa hình cũng chỉ là cá chép trắng, cần tôi luyện nhiều hơn mới có thể vượt long môn hóa rồng.
Đường Tam Dương ung dung đáp trả, thong thả nắm lấy Bất Diệt, chém ngang cự long do kiếm ý hóa thành, kiếm quang chia thành ba mươi hai đường, phút chốc ngưng tụ thành ba mươi hai con phượng hoàng nhỏ, từ trên xuống dưới, gào thét mà đến, bao vây cự long giống như muốn ép nó nát bấy!
“Đến hay lắm!” Tôn giả Hoàng Sa ngửa mặt lên trời cười to, tay phải thu lại, kéo kiếm hoa, bắt đầu ở tại chỗ múa kiếm, kiếm chiêu như nước chảy mây trôi kèm theo khí tức cổ xưa tự nhiên, kiếm chiêu dần dần tăng lên, không gian trước mặt tôn giả Hoàng Sa vì thế mà từ từ bắt đầu vặn vẹo, toàn bộ linh khí trong một vùng trời dường như hóa thành kiếm ý thấu trời tại một khắc này, kết thành tấm lưới trời dày đặc, ép tới ba mươi hai con phượng hoàng nhỏ.
Hỏng bét!
Chúng tu sĩ vây xem nhìn thấy tấm lưới trời dày đăc thì lập tức cảm thấy bất thường, lúc này độn pháp pháp bảo đồng loạt lóe sáng, chạy trốn trăm dặm ngàn dặm, nhất thời, bên ngoài thành Phi Sa chỉ còn lại hai người Đường Tam Dương và tôn giả Hoàng Sa!
Kiếm tu kỳ hóa thần tỷ thí, không có tu sĩ kỳ hóa thần nào muốn quan sát, muốn bảo vệ bản thân quả thực là một việc tốn sức. Hai người này sử dụng chiêu thức cũng không tránh không né, đem chúng tu sĩ vây xem biến thành không khí. Quả nhiên vây xem có nguy hiểm, xem kiếm tu càng phải cẩn thận.
Kiếm tu là lũ điên chiến đấu quên mình!
Chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” thật lớn, phượng hoàng và rồng đều đập tan thành mây khói dưới lưới trời dày đặc. Đồng thời, lưới trời cũng hóa thành từng tia kiếm ý, uyển chuyển như lời thì thầm của người tình quấn về phía Đường Tam Dương.
Đường Tam Dương giơ hai ngón tay điểm một cái, một tia kiếm ý vô cùng tinh khiết thoáng hiện, đầu tiên chỉ dài như ngón út, qua một hơi thở liền biến thành hình dáng một thanh bảo kiếm, biến mất trong tay Đường Tam Dương. Sau đó thanh bảo kiếm này xông lên bầu trời, phóng ra hào quang vạn trượng, gần như che lấp ánh sáng trời trăng, dưới hào quang này, từng tia kiếm ý kia không chỗ che thân, đụng vào ánh kiếm của bảo kiếm liền biến mất vô tung, đất trời quang đãng.
Tôn giả Hoàng Sa hơi nhíu mày, thầm nghĩ Đường Tam Dương này quả nhiên có chút vốn liếng, xem ra kiếm ý hóa hình không giải quyết được hắn, phải dùng chiêu áp đáy hòm mới được.
Tôn giả Hoàng Sa vào hai mươi năm trước đã lĩnh ngộ được một cửa kiếm thuật thần thông, chính là kiếm ý hóa hình tôi luyện hồi lâu dung hợp thành kiếm phách. Kiếm phách khác kiếm ý hóa hình, khi kiếm ý cực hạn gặp đối kháng cực hạn mới có thể sinh ra, kiếm phách vừa xuất, tiêu diệt ngoại khí, trấn áp tứ phương, ở chỗ kiếm phách, kiếm ý của người khác vạn không còn một, chính là chiêu thức mang tính áp chế tuyệt đối, trong phạm vi kiếm khách, dù là thiên quân kỳ đại thừa, tu vi cũng bị ép ba phần. Xem như thần thông của số ít kiếm tu! Toàn bộ đại thế giới Thiên Nguyên, người lĩnh ngộ kiếm phách tuyệt chưa đến hai mươi.
Tôn giả Hoàng Sa lĩnh ngộ kiếm phách ở tu vi kỳ hóa thần, không thể nói sau này không còn ai cũng tuyệt đối là xưa nay chưa từng có. Quá nửa còn phải mệt cho kiếm linh Thiên Vực chỉ bảo. Kiếm linh trời sinh chính là vì kiếm mà sinh, độ hiểu biết kiếm phách dĩ nhiên hơn xa người thường. Đường Tam Dương lúc này cũng vì thiếu hướng dẫn mới trì trệ gặp khó ở bước cuối của kiếm ý hóa hình, khó phát huy hiệu quả.
Nhưng kiếm phách khó có được, cần tốn không ít tinh khí pháp lực, bằng không kiếm tu đã sớm xưng bá toàn thế giới Thiên Nguyên, tôn giả Hoàng Sa cũng không phải dùng được ngay từ đầu. Bây giờ gặp Đường Tam Dương, biết hắn cũng bị làm khó ở cửa kiếm ý hóa hình này, muốn dùng kiếm ý hóa hình đánh bại đối phương đã khó càng thêm khó, không dùng thứ khác không được.
Lúc này tôn giả Hoàng Sa hét lớn một tiếng, ngưng tụ chân nguyên toàn thân về tay phải, kiếm linh Thiên Vực tâm linh tương thông với hắn, cũng đem kiếm khí chìm xuống, hai người hợp hai thành một, thoáng chốc, khí thế trên người tôn giả Hoàng Sa biến đổi, như núi cao sừng sững, biển cả vô biên, càng giống cự phách chống trời, đứng ngạo nghễ trong bầu trời, quan sát chúng sinh! Đường Tam Dương sầm mặt, hai tay không khỏi hơi phát run, lập tức lui về sau mấy bước, mắt tỏa tinh mang.
Đến rồi, chờ chính là thời khắc này!
Đường Tam Dương biết đang hiện ra trước mắt hắn là cánh cửa mà hắn muốn chạm tới, chỉ thiếu một bước là có thể biết phía trên kiếm ý hóa hình là gì rồi?!
Đường Tam Dương cảm thấy toàn thân như bị thứ gì đó trói chặt, bốn phương tám hướng đều có kiếm ý vô hình, nhưng tập trung nhìn thì không có gì cả. Kiếm phách lợi hại chính là ở thân hóa vạn vật, trong phạm vi nhất định có áp bức và áp chế tuyệt đối. Hơi trước chẳng qua là chút mây trôi tồn tại ở nơi này, hơi sau đã có thể biến thành kiếm ý vô hình, chờ đến lúc ngươi muốn công kích lại hóa thành mây trôi bình thường, biến hóa vạn kiểu, tính toán ngàn loại, nghĩ là sống, nghĩ là chết. Chỉ đợi tôn giả Hoàng Sa động tâm niệm, kiếm ý Đường Tam Dương phát ra đều có thể bị kiếm phách của hắn đồng hóa, công kích ngược lại. Sau khi tôn giả Hoàng Sa luyện thành kiếm phách, ba đại tông môn không dám có ý đồ gì với khúc xương khó gặm này nữa, hoàn toàn không xem là gì, cho nên như Thái Nhất tiên tông cũng chỉ đành đường cong cứu quốc, đem nhiệm vụ liệt vào hàng thiết yếu của đệ tử chân truyền, hi vọng đạt được một cái phù lệnh kiếm phách trong tay tôn giả Hoàng Sa!
Không sai, phù lệnh kiếm khách chính là mục tiêu cuối cùng của Kiều Tranh. Thái Nhất tiên tông không có kiếm tu luyện thành kiếm phách nhưng có mấy kiếm tu kiếm ý hóa hình đỉnh. Vạn Kiếm Quy Nguyên kiếm tiên tông có không ít người luyện thành kiếm phách, vẫn luôn là đối tượng chú ý quan trọng của Thái Nhất tiên tông. Phù lệnh kiếm phách của bọn họ bất luận thế nào cũng không thất lạc ra ngoài, trông coi chặt chẽ gần bằng pháp bảo truyền kỳ. Mà kiếm tu muốn luyện thành kiếm phách, không có kiếm phách cho bản thân diễn luyện thì không được, không có kiếm phách chỉ dẫn, muốn dựa vào bản thân luyện thành, khoảng thời gian hao tốn không thể tưởng tượng nổi! Phù lệnh kiếm khách của Vạn Kiếm Quy Nguyên kiếm tiên tông không cách nào lấy thì nhắm vào tu sĩ khác luyện thành kiếm phách vậy, tôn giả Hoàng Sa là người tu vi thấp nhất trong đám người này dĩ nhiên bị lọt vào mắt Thái Nhất tiên tông, đáng tiếc mời chào nhiều lần không hiệu quả, cũng chỉ có thể thay cách khác.
Sáu vị đệ tử chân truyền trước Kiều Tranh chính là giúp tôn giả Hoàng Sa hoàn thành các loại nhiệm vụ mới nhận được phù lệnh kiếm phách như phần thưởng, cũng có người dốc hết sức lực ngọn núi nhà mình tìm được đồ tốt xấp xỉ phù lệnh kiếm khách đến trao đổi. Bất kể dùng phương pháp nào, tâm sức bỏ ra tuyệt đối có thể xứng đáng với vị trí đệ tử chân truyền.
Đương nhiên, điều này Kiều Tranh hay Đường Tam Dương đều không biết.
Đường Tam Dương yên lặng vận chuyển công pháp, thu một tia kiếm ý mà kiếm phách phát ra vào đan điền, chờ ngày sau tìm hiểu kỹ càng, dung luyện ra kiếm phách thuộc về chính mình. Còn giờ phút này vẫn phải nghĩ cách thoát được chiêu này.
Đường Tam Dương suy nghĩ một thoáng, cuối cùng quyết định mục tiêu, tâm thần khẽ động, nâng Bất Diệt nằm ngang trước ngực, miệng lẩm bẩm, cầm Bất Diệt nhắm vào tôn giả Hoàng Sa, lấy tốc độ ánh sáng vọt về phía tôn giả Hoàng Sa. Theo suy nghĩ của Đường Tam Dương, lúc này tôn giả Hoàng Sa sử dụng kiếm phách, bản thể nhất định vô cùng suy yếu, có câu công kích là cách phòng thủ tốt nhất, muốn không bị động chỉ có thể thắng vì đánh bất ngờ!
…
Những tu sĩ thoát khỏi sân đấu cảm thấy phía trước hết sức nguy hiểm, không ai dám mạo hiểm đi qua, bỗng nhiên nhất thời gió yên sóng lặng, không chút gợn sóng, trong lòng biết e là thắng bại đã phân. Lúc đang cố gắng quan sát lại phát hiện tôn giả Hoàng Sa và Đường Tam Dương vừa nói chuyện vừa mỉm cười chậm rãi bay về thành Phi Sa.
Mọi người sững sờ, vẫn chưa kịp phản ứng.
Hay là đánh đánh thưởng thức lẫn nhau rồi không đánh nữa, xem ra tin đồn là thật. Không có lửa làm sao có khói chưa hẳn không có nguyên nhân, huống hồ dung mạo tôn giả Hoàng Sa không tầm thường, Đường Tam Dương này nhìn là biết là tiểu bạch kiểm, chưa biết chừng lại lọt vào mắt xanh của vương bát.
Ôi, đây chính là dưa lớn đó, phải nói nhiều chút mới được.
Trong thành Phi Sa.
“Nào, hiền đệ, rượu này là lúc trước ta trăm cay nghìn đắng tìm được, đệ tuyệt đối không được từ chối.” Đôi mắt phượng của tôn giả Hoàng Sa lúc cười thì ẩn tình, có vẻ vô cùng mị hoặc, hoàn toàn khác dáng vẻ nghiêm túc trước đó, ngược lại còn hơi lẳng lơ, khác một trời một vực với kiếm tu thật sự.
Nhưng Đường Tam Dương không hề thấy không ổn, có lẽ vì hảo hữu kiếp trước cũng là tính tình này, ở chung lại có cảm giác quen thuộc như bạn lâu năm. Tức thì không từ chối, uống cạn không chừa một giọt.
“Hay.” Tôn giả Hoàng Sa cười to, “Đường hiền đệ lấy nhục thân mạnh mẽ tiếp một chiêu của ta, thực sự làm ta rất bội phục. Họ trong nhà ta là Bạch, nếu Đường hiền đệ không ngại, có thể gọi ta là Bạch đại ca.”
“Bạch đại ca.” Đường Tam Dương cười một tiếng với tôn giả Hoàng Sa, đương nhiên biết hắn là chân tâm thực ý. Kiếm tu tính tình thế nào có thể nhìn ra chút ít từ kiếm ý của người đó. Tôn giả Hoàng Sa không người thân không bạn bè, lúc này gặp Đường Tam Dương lại có dáng điệu hận gặp nhau quá muộn, đáng tiếc, nếu muội muội mình còn sống thì sẽ là một muội phu tốt. Nghĩ tới đây, tôn giả Hoàng Sa uống thêm hai chén, có vẻ hơi mỉa mai.
Đường Tam Dương cũng có phần chột dạ, hắn có thể dùng nhục thân mạnh mẽ nhận một chiêu của tôn giả Hoàng Sa chẳng qua là vì huyết mạch Khổng Tước Cửu Thiên, yêu thú vốn thân thể mạnh mẽ cộng với tu vi của chính Đường Tam Dương, dù nhận một chiêu đó cũng chỉ là vết thương nhỏ. Mà Bất Diệt của hắn vào thời khắc sống còn đã đến trước mặt tôn giả Hoàng Sa, giảm bớt chút áp lực. Cuối cùng thế mà bất phân thắng bại, cũng là vận may làm. Tôn giả Hoàng Sa thì thấy kiếm phách của mình có kiếm linh Thiên Vực hỗ trợ, vốn là thắng mà không vẻ vang, bây giờ thấy Đường Tam Dương không có ý kiêu ngạo gì càng thấy hắn làm người không tồi.
Một tới hai đi, một tiếng hiền đệ đại ca, mấy chén rượu ngon vào bụng liền thành tri kỷ.
Qua ba lần rượu, tôn giả Hoàng Sa biết Đường Tam Dương lấy nhục thân tiếp chiêu ít nhiều gì cũng bị thương, lập tức cho hắn vào ở một gian động phủ linh khí sung túc trong thành Phi Sa, tặng không ít linh thạch đan dược, giúp Đường Tam Dương khôi phục tổn thương. Sau lại thấy vẫn không ổn, nghe quản sự đề nghị, phái mấy tu sĩ kim đan đi chăm sóc hắn, lúc này mới hài lòng đi về bế quan. Ha, lần so kiếm này không chỉ một mình Đường Tam Dương đạt được chỗ tốt.
Trong đan điền tử phủ Đường Tam Dương chứa một tia kiếm phách, bây giờ lại có tôn giả Hoàng Sa mở rộng cửa thuận lợi, đang chuẩn bị lĩnh hội thì nghe thấy quản sự báo nhóm tu sĩ kim đan tôn giả Hoàng Sa sai đến chăm sóc hắn đã tới. Tu sĩ kim đang không đáng giá thì chăm sóc người sống vẫn là vung tay hào phóng. Đây cũng là nguyên tắc tự nguyện, chưa từng ép buộc. Đường Tam Dương và tôn giả Hoàng Sa tuy tỷ thí không biết thắng bại nhưng thực lúc vẫn bày ra đó nên có mấy tu sĩ kim đan tự nguyện đến đây.
Đường Tam Dương đang định tùy tiện nói mấy câu chợt cảm giác được khí tức quen thuộc.
Cúi đầu nhìn, đối diện một đôi mắt như cười mà không phải cười.
Đường Tam Dương thầm máy động, không nghĩ tới lại đúng lúc bị bắt ở đây, vẻ mặt lúng túng không thôi.
Pháp tu đáng chết, sao lại tới không đúng lúc như thế?!