Dịch: Chưởng Thiên
Vân Trung Hạc bỗng cao giọng: "Đạm Đài đại nhân! Trước khi chết, ta có một câu không biết có nên nói cho ngài hay không?"
Đạm Đài Diệt Minh cười lạnh: "Vậy cũng chẳng cần nói."
"Được thôi…" Vân Trung Hạc nhếch mép cười.
Đúng lúc này, Đạm Đài Diệt Minh bỗng nhiên đổ máu mũi ồng ộc. Thân hình lão lung lay chực đổ.
Đạm Đài Phù Bình lập tức lao đến bên cạnh lão.
Vân Trung Hạc tiếp lời: "Đạm Đài đại nhân! Không phải vô duyên vô cớ mà ngài chảy máu răng, nhãn cầu sung huyết, lại còn thường xuyên đầu váng mắt hoa, xuất huyết dưới da nữa. Ngài không tiết lộ cho bất cứ kẻ nào, mà cả đám đại phu cũng bất lực, không thể tìm ra bệnh tình là gì."
Đạm Đài Diệt Minh run rẩy: "Ngươi… làm sao biết được?"
Vân Trung Hạc nói: "Ngài trúng độc, lại còn là thứ độc huyền bí nhất, không thể giải thích hợp lý nhất trên đời."
Vân Vạn Huyết liền ngắt lời: "Vân Ngạo Thiên! Nhà ngươi đã sắp chết đến nơi, hồ ngôn loạn ngữ cái gì?"
Vân Trung Hạc tiếp tục nói: "Đạm Đài đại nhân! Nhạc phụ của ta, Tỉnh Ách đại nhân… không có ý tứ. Tỉnh Trung Nguyệt vẫn chưa được gả cho ta. Tại ta ngày nhớ đêm mong nên mới vô thức thốt lên, đúng là thất lễ, thất lễ…"
"Vì sao tại thời khắc mấu chốt, Tỉnh Ách đại nhân đột nhiên trúng gió đột quỵ, bất tỉnh nhân sự? Ta nghi ngờ bởi vì có người gia hại. Hung thủ rất có thể là hai đại đế quốc."
"Mọi người đều biết Nam Chu đế quốc và Đại Doanh đế quốc vốn ấp ủ lòng lang dạ thú với chúng ta từ lâu. Bọn chúng khẳng định muốn mưu hại Tỉnh Ách đại nhân, càng muốn mưu hại tính mệnh của ngài hơn nữa."
"Đạm Đài đại nhân! Ngài có biết ai hạ độc ngài không, có biết bản thân trúng phải thứ độc gì không?"
"Người hạ độc ngài, toan mưu sát ngài vốn xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, chính là Vân Vạn Huyết." Vân Trung Hạc chợt gào to, chỉ tay thẳng mặt người sáng lập Chư Hầu liên minh thương hội.
Vân Vạn Huyết giận run người, quát ầm lên: "Vân Ngạo Thiên! Ngươi ngậm máu phun người, ngậm máu phun người!"
Sau đó, Vân Vạn Huyết lại khom người vái Đạm Đài Diệt Minh: "Chủ quân! Vân Ngạo Thiên quỷ quyệt vô cùng. Hắn tự biết mình đã phạm vào tội chết nên mới vu cáo lung tung. Loại người như hắn nên thụ hết các loại cực hình trong thiên hạ, sau đó thiên đao vạn quả."
Vân Trung Hạc cắt lời gã: "Nếu không thì ngươi nói tại sao Đạm Đài đại nhân bỗng nhiên đổ máu mũi, mẻ răng, rụng tóc?"
Vân Vạn Huyết hằn học: "Là ngươi! Khẳng định là ngươi mưu hại, rồi vu oan cho ta. Mấy ngày nay, ngươi vào vai nữ sinh bên cạnh Ninh Thanh, có thể vẫn luôn có mặt trong phủ thành chủ. Bệnh nan y như hoa liễu ngươi cũng trị được. Y thuật đã đáng gờm như vậy, hiển nhiên thuật dùng độc cũng rất đáng gờm. Khẳng định chính ngươi đã thần không biết quỷ không hay hạ độc Đạm Đài chủ quân."
Tiếp đó, Vân Vạn Huyết lại quỳ sụp xuống trước mặt Đạm Đài Diệt Minh, dập đầu như gà mổ thóc: "Chủ quân, tra tấn đi! Dùng que sắt nung! Ta không tin Vân Ngạo Thiên không cung khai. Hắn lại là kẻ thương hương tiếc ngọc. Hiện giờ chúng ta dùng đại hình với Ninh Thanh, đảm bảo hắn càng khẩn trương."
Vân Vạn Huyết gào lên không ngớt: "Chủ quân! Vân Vạn Huyết ta thì biết được thủ đoạn gì chứ. Ta chỉ biết đổ thuật thôi. Người nhìn lại Vân Ngạo Thiên đi. Hắn biết bắt chước chữ viết của người khác, lại còn giống nhau như đúc. Hắn còn có thể khiến hai phần khế ước bị khoá kín trong hộp tan thành mây khói. Thủ đoạn bực này quả là thần hồ kỳ kỹ. Nếu hắn muốn mưu hại ngài, hạ độc ngài, chẳng phải dễ như trở bàn tay, khó lòng phòng bị sao?"
Vừa nghe xong, Đạm Đài Diệt Minh liền biến sắc.
Miệng lưỡi của Vân Vạn Huyết cũng ngoan độc quá đi. Từng câu từng chữ đều như mũi tên xoáy sâu vào nội tâm Đạm Đài Diệt Minh.
Vân Trung Hạc đúng là quỷ kế đa đoan hết sức. Cốt yếu là đối với loại thủ đoạn hạ độc này, người ta sẽ theo bản năng mà nghĩ ngay đến hắn.
Vân Vạn Huyết không chậm trễ, tiếp tục lớn giọng chất vấn: "Vân Ngạo Thiên! Ngươi luôn miệng ngươi nói ta hạ độc Đạm Đài chủ quân. Chứng cứ đâu? Chứng cứ đâu?"
Vân Trung Hạc vẫn bình tĩnh, hỏi ngược lại: "Có phải ngươi dâng lên Đạm Đài đại nhân một viên dạ minh châu xưa nay chưa từng có?"
Vân Vạn Huyết đáp: "Có, thì sao? Chuyện này không ít người đã biết. Đây là chí bảo trong thiên hạ a, chỉ dành cho bậc đức độ. Nhìn khắp Vô Chủ chi địa này, dù là uy nghiêm hay đức hạnh, liệu có ai hơn được Đạm Đài đại nhân? Ta đương nhiên chỉ có thể hiến thiên địa chí bảo bực này cho Đạm Đài chủ quân."
Vân Trung Hạc buông một câu: "Viên dạ minh châu đó chính là kịch độc."
"Ha ha ha…" Vân Vạn Huyết cười sặc sụa: "Hoang đường! Tự cổ chí kim có biết bao quân vương yêu thích dạ minh châu, nào có ai trúng độc mà chết? Vả lại vật này vốn không ăn được, cũng không uống vào được, chỉ có thể cầm trong tay mà thưởng thức thôi. Vậy mà ngươi lại nói đây là kịch độc chết người? Đúng là thứ lý lẽ điên cuồng của kẻ sắp chết!"
Vân Trung Hạc đáp: "Đạm Đài đại nhân! Có thể để ta nhìn qua viên dạ minh châu kia một chút không? Mấy ngày trước đó, tuy chỉ mới nghe Đạm Đài Phù Bình tiểu thư giảng qua điểm bất phàm của vật ấy, nhưng ta đã đoán ngay được là nó có kịch độc."
Đạm Đài Diệt Minh gật đầu, đưa tay ra hiệu: "Đem ra đây!"
"Vâng!" Đạm Đài Phần lập tức chạy đi.
Một lát sau, gã này quay lại với một chiếc hộp, cẩn thận từng li từng tí một đưa đến chỗ Đàm Đài Diệt Minh.
Mở hộp.
Mẹ nó!
Thiếu chút nữa thì sáng mù cả mắt Vân Trung Hạc ta.
Viên dạ minh châu này to bằng nắm tay, không ngừng phát ra lân quang xanh lè, yêu dị vô cùng.
Vật này thế mà có thể không cần hấp thu ánh sáng vẫn có thể phát quang.
Nhưng đây vốn dĩ không phải dạ minh châu gì hết.
Rõ ràng nó có lẫn vật chất phóng xạ (*) a.
(*) điển hình là radium
Cái thứ đồ chơi này tới từ đâu chứ?
Vân Trung Hạc không tin một vật như vậy lại thuộc về Vân Vạn Huyết.
Hắn vừa nhìn thấy liền triệt để thối lui, bộ dáng như gặp phải độc xà, độc hạt.
Nhưng cái thứ đồ này quả thực rất hấp dẫn. Chẳng trách người thời này xem nó như trân hi chi bảo.
"Vân Vạn Huyết! Ngươi ắt còn một thân phận khác." Vân Trung Hạc lạnh giọng chất vấn: "Ngươi là nội ứng của Nam Chu đế quốc hay Đại Doanh đế quốc đây? Viên dạ minh châu này do bọn chúng đưa cho ngươi, để rồi hiến cho Đạm Đài đại nhân. Mục đích là hại chết ngài."
Vân Vạn Huyết cười mỉa: "Trò cười! Hiến bảo vật cũng có tội sao? Ngươi nói dạ minh châu có độc phải không? Để ta chứng minh cho ngươi xem!"
Nói là làm, Vân Vạn Huyết liền vồ lấy viên dạ minh châu kia, hết dùng răng cắn, lại dùng lưỡi liếm.
"Nếu là kịch độc, thì ta còn có thể khoa chân múa tay, bình yên vô sự như này hay sao?" Vân Vạn Huyết cười lớn: "Đạm Đài đại nhân vẻn vẹn chỉ ngắm nghía mà thôi. Nhưng ta hết cắn lại liếm nhưng vẫn vô sự. Ngươi cứ thế nói viên dạ minh châu này có độc mà không cảm thấy hoang đường ư?"
Lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vân Trung Hạc.
Đúng vậy!
Hành động vừa rồi của Vân Vạn Huyết đã chứng tỏ dạ minh châu hoàn toàn không có độc. Đây là Vân Trung Hạc giãy chết, vu cáo lung tung.
Vân Trung Hạc lại nói: "Đạm Đài đại nhân! Ngài có chỗ không biết. Quang mang mà viên dạ minh châu này phát ra chính là kịch độc, mà độc này lại cần tích lũy ngày ngày tháng tháng rồi mới độc phát thân vong."
"Ha ha ha..." Vân Vạn Huyết lại cuồng tiếu một trận.
Điều này càng thêm hoang đường.
Không chỉ một mình Vân Vạn Huyết, ngay cả Ninh Thanh và Đạm Đài Phù Bình cũng cảm thấy rất rất hoang đường.
Trên đời lại có đạo lý như vậy sao? Ăn sống nuốt tươi thì không chết, nhưng lại phát ra ánh sáng chứa kịch độc.
Vân Trung Hạc nhà ngươi vì giữ mạng nên hóa điên thật rồi.
Vân Vạn Huyết mừng rỡ nói: "Đạm Đài chủ quân! Vân Ngạo Thiên hoá điên thật rồi. Điều hoang đường như vậy mà cũng nói ra được. Nên quăng cái thứ điên như này vào lò lửa để thiêu sống đi thôi!"
Đạm Đài Diệt Minh lên tiếng: "Vân Ngạo Thiên! Tốt nhất ngươi nên cho ta một lý do thật thuyết phục. Bằng không, thần tiên cũng không cứu nổi ngươi."
Đạm Đài Phù Bình cũng nói: "Nếu đã nói viên dạ minh châu này có độc, thì ngươi phải lập tức chứng minh ngay. Bằng không hôm nay ngươi tất chết, Ninh Thanh cũng bị liên luỵ, Tỉnh thị cũng sẽ vì ngươi mà bị liên luỵ."
Đúng là như vậy.
Trong dạ minh châu này có lẫn vật chất phóng xạ. Sát thương trí mạng chính là phóng xạ.
Nhưng phải chứng minh thế nào đây?
Đào đâu ra máy đo phóng xạ bây giờ chứ? Thậm chí, người thời này căn bản không thể hiểu được phóng xạ là gì.
Nhưng nếu Vân Trung Hạc không thể chứng minh dạ minh châu có độc, vậy hôm nay ắt phải bỏ mạng tại đây.
Vân Trung Hạc cười rộ: "Chứng minh viên dạ minh châu có độc rất đơn giản. Bắt một con chuột nhắt. Không, ba đến năm con đi. Sau đó, nhốt chúng vào một lồng với dạ minh châu kia. Qua vài canh giờ nữa, nếu lũ chuột này chết cả thì hiển nhiên dạ minh châu có độc. Bằng không thì là ta ăn nói bừa bãi, đáng chết vạn lần."
Lượng phóng xạ của viên dạ minh châu này không thể trong thời gian ngắn giết chết một người.
Nhưng nếu là để giết vài con chuột thì dễ như trở bàn tay.
Vân Vạn Huyết cười lạnh: "Ai biết được ngươi có động tay động chân với đám chuột hay không?"
Vân Trung Hạc đáp: "Tất cả đều do Đạm Đài đại nhân hoặc Đạm Đài Phù Bình tiểu thư thao tác. Ta sẽ không động vào dù chỉ một ngón tay."
Đạm Đài Diệt Minh ra lệnh: "Đạm Đài Phần! Mang đến một cái lồng với mấy con chuột nhắt."
"Vâng!"
Một lát sau, vị đỉnh cấp cao thủ này liền xách đến một chiếc lồng với năm con chuột nhắt bên trong.
Vân Trung Hạc đề nghị: "Để cho công bằng thì lấy túi vải bọc dạ minh châu lại, để lũ chuột không gặm được."
Đạm Đài Diệt Minh hỏi: "Chẳng phải nếu dùng túi bọc lại thì sẽ không có tia sáng hay sao?"
Vân Trung Hạc đáp: "Kể cả có che đi ánh sáng cũng không ngăn được kịch độc. Càng khẳng định quan điểm của ta."
Đạm Đài Diệt Minh nghe theo, dùng túi vải bọc dạ minh châu lại, rồi cho vào lồng, đặt nó cùng một chỗ với năm con chuột.
Tiếp đó là chờ đợi.
Chờ đợi vận mệnh phán quyết.
Lũ chuột vẫn cứ chít chít hưng phấn, nhảy nhót tưng bừng.
Vân Vạn Huyết cười gằn: "Nhìn đi! Lũ chuột nhắt này chẳng có chuyện gì hết. Đạm Đài đại nhân! Rõ ràng Vân Ngạo Thiên ăn nói bừa bãi, là tội khi quân."
Đám người không nói không rằng, lẳng lặng quan sát tình hình chiếc lồng.
Kỳ quái! Đám chuột nhắt này chẳng những không uể oải đi chút nào, mà ngược lại còn tỏ ra hưng phấn hơn trước, giống như lợi hại thêm mấy phần.
"Ha ha ha..." Vân Vạn Huyết đắc ý cười lớn: "Chư vị thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Sự thật chiến thắng hùng biện. Vân Ngạo Thiên nói dạ minh châu có độc, tia sáng có thể giết người, hoàn toàn là giả dối, hoang đường. Loại tặc tử yêu ngôn hoặc chúng này nên đầy xuống mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh bất siêu sinh."
"Đạm Đài đại nhân, lửa trong lò sắp tắt."
Đạm Đài Diệt Minh lên tiếng: "Thêm củi! Cho lửa cháy to hơn chút nữa."
Thấy đám chuột nhắt trong lồng vẫn chạy nhảy hoạt bát như cũ, Vân Vạn Huyết rốt cuộc hoàn toàn yên tâm.
Ai sẽ tin dạ minh châu phát ra ánh sáng kịch độc chứ? Có chăng là quỷ.
Mà những chuyện thần quỷ xa xưa cũng chẳng dám nói như vậy.
Vân Ngạo Thiên, Ninh Thanh! Đôi cẩu nam nữ các người chuẩn bị cháy ra tro đi.
Vân Ngạo Thiên! Ngươi đã hai lần qua mặt ta. Hôm nay ngươi đền mạng đi.
Nhưng...
Sau đó xuất hiện một màn quỷ dị.
Đám chuột trong lồng ngày càng nôn nóng, tựa như kiến bò trong chảo vậy.
Đây không phải là biểu hiện của sức sống, mà dường như là một trạng thái điên cuồng, bất an tuyệt đối, muốn liều mạng thoát khỏi cái lồng này.
Chẳng bao lâu sau, lũ chuột liền trở nên rất uể oải. Sức sống ngày càng kém.
Tiếp theo, cả năm con chuột nhắt nằm bẹp tại chỗ, không nhúc nhích.
Tất cả cùng trông thấy hốc mắt lũ chuột bắt đầu tụ huyết.
Khóe miệng chúng cũng rỉ máu.
Thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Dường như có bàn tay ma quỷ vô hình đã cướp đoạt sinh cơ của chúng.
Sau đó, năm con chuột nhắt lần lượt chết đi.
Trạng thái tử vong cũng rất thảm. Lỗ mũi đổ máu, khóe miệng cũng rớm máu.
Toàn trường sợ ngây người.
Không ai dám tin vào mắt mình nữa.
Hóa ra dạ minh châu này có độc, có thể cách không giết người.
Tia sáng cũng có độc.
Thực quá sức tưởng tượng của mọi người.
Lúc này, Vân Vạn Huyết đơ ra như khúc gỗ. Hai chân gã khuỵu xuống trên đất. Cả người run lẩy bẩy.
Vân Trung Hạc cười lạnh: "Vân Vạn Huyết đại nhân! Chỉ e lò lửa này vốn dành sẵn cho ngươi. Ngươi tự mình nhảy vào hay muốn chúng ta ném ngươi vào, thiêu sống đây?"
Đúng lúc này, Đạm Đài Diệt Minh một lần nữa đổ máu mũi xối xả.
Sau đó, thân hình lão lảo đảo một trận rồi gục ngã.
"Phụ thân! Phụ thân!" Đạm Đài Phù Bình la lên thất thanh, cuống cuồng đỡ lấy thân thể Đạm Đài Diệt Minh: "Vân Ngạo Thiên! Chẳng phải y thuật của ngươi tuyệt diệu vô cùng đó sao? Mau cứu phụ thân ta! Mau cứu phụ thân ta!"