Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 226

Dịch: Kim Ngọc Nghiên + Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"A...A...A..."

Vô số binh sĩ Đại Tây đế quốc bốc cháy, giãy dụa không ngừng, cúi đầu chạy thục mạng.

Họ không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ biết tranh thủ hoàn cảnh lộn xộn hiện giờ mà thoát khỏi nơi địa ngục này. Nhưng toàn thân họ đều là lửa to bập bùng, đau đớn kêu gào thảm thiết, một hồi sau gục xuống đất chết, trông vô cùng thê thảm.

Có một số người thông minh hơn, lăn xuống đất nhằm dập tắt lửa đang cháy trên người.

Nhưng hết thảy đều phí công vô ích, bởi vì trên mặt đất lửa cũng bắt đầu thiêu đốt.

"Ầm ầm ầm ầm..."

Mỗi hố dầu Hỏa Long cháy điên cuồng phun lên, mỗi phút phun ra mấy chục tấn dầu thô.

Trong chốc lát, khu vực chết này bỗng thành một biển lửa.

Tất cả diễn ra quá nhanh.

…………………………

Vô Sương công chúa mở lớn đôi mắt đẹp chứng kiến hết thảy những điều đang xảy ra, nàng lo sợ, khẽ rùng mình một cái.

Nàng giống Tỉnh Trung Nguyệt, nội tâm cũng tràn ngập ý niệm điên cuồng nào đó, chẳng qua nàng không giống Tỉnh Trung Nguyệt ở cách biểu hiện cảm xúc rõ ràng.

Nhưng trước mắt là một màn tráng lệ như vậy, đã đánh trúng sự yếu đuối của nàng.

Nàng không nghĩ tới phương thức này lại dùng được trong chiến tranh.

Thật sự là quá kinh diễm, quá tàn nhẫn.

Nàng hoài nghi kế hoạch của Ngao Ngọc, bởi vì hắn đưa ra những ý tưởng không thể tưởng tượng nổi.

Đối với hố dầu đen, nàng cũng biết một chút, nhưng nàng lại giống Viên Thiên Tà, mãi sau mới nhận thức được, nàng căn bản không biết hố dầu có thể điên cuồng phun trào như vậy.

Sở dĩ nguyện ý bồi Ngao Ngọc đánh cuộc chiến này vì lúc trước hắn đã dự đoán núi lửa phun trào, còn tiên đoán Lãng Châu động đất biển động.

Mà hiện tại, Vân Trung Hạc đã thành công.

Vô Sương công chúa không dám tin những việc đang xảy ra trước mắt, một cuộc tàn sát đẫm máu, thật sự không nghĩ tới trong đầu.

Quá thô bạo, quá kịch liệt đi.

Binh lính trông giữ Nhu Lan Thành nhìn thấy một màn này, sợ đến ngây người.

Một màn này quả thực chính là sự trừng phạt từ địa ngục, quả thực là do Tử Thần tương trợ.

Vốn dĩ đang tuyệt vọng về trận chiến này, không ngờ trong nháy mắt nghịch chuyển như vậy.

Ước chừng một hồi lâu sau, một vạn binh lính coi giữ mới phản ứng kịp, sau đó liều mạng hô to: “Nữ vương vạn tuế, nữ vương vạn tuế.”

“Nhu Lan quốc vương vạn tuế!”

“Nhu Lan quốc vương vạn tuế!”

……………………

Các vị tướng của Đại Tây đế quốc chỉ huy từ trên đài cao, Lý Trụ Thái Tử, còn có rất nhiều tướng soái, thấy như tận thế giáng xuống.

Đợt thứ hai bùng nổ mạnh mẽ, mười đạo Hỏa Long đột nhiên xông lên trời.

Lý Trụ Thái Tử cảm thấy đỉnh đầu của mình phảng phất bị một cái gì đó tác động, cả người đột nhiên bị một lực kéo mạnh.

Sau đó, y trừng lớn đôi mắt, nhìn về phía địch nhân, một màn huỷ diệt rất hoành tráng.

“Ha ha ha ha ha……”

Ước chừng một hồi lâu, y cười thật to.

Bởi vì nội tâm y cũng tràn ngập dục vọng hủy diệt, một màn trước mắt này thật sự vượt quá sự tưởng tượng của y.

Y xuất quân chinh chiến mười mấy năm, diệt vô số đế quốc.

Nhưng lần tàn sát hoành tráng này là lẫn đầu tiên y nhìn thấy.

Thật sự cửa địa ngục mở ra, phun lửa ngùn ngụt, hủy diệt thế nhân. 

“Điện hạ, hiện tại làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Thống soái bên cạnh y hô to.

“Chạy nhanh... hạ lệnh đi, hạ lệnh đi!” Lý Trụ thái tử nói.

“Điện hạ, chúng ta đã bị chặn đường lui.”

Trên đài cao mọi người quay lại nhìn đằng sau.

Cách phía ngoài Nhu Lan Thành năm dặm, có một khe rãnh thật lớn, kéo dài vài trăm dặm, bao toàn bộ Nhu Lan Thành và cả núi non vào trong đó.

"Vậy chém tận giết tuyệt người bên trong thành!”

“Xông vào Nhu Lan Thành, thiêu chết, giết sạch, cướp sạch!”

Binh lính đại Tây đế quốc thật đúng là bưu hãn, đôi mắt nhắm lại, cắn chặt răng, nội tâm kiên định, trực tiếp vọt qua.

“Hướng này, hướng này, hướng này……”

Nhóm người xông qua hoả tuyến, tiếp tục chạy tới Nhu Lan Thành.

Vì thế càng xuất hiện thêm một màn thảm thiết, hoả tuyến phía trước là một khe rãnh, bên trong đã rót đầy dầu thô, nếu chạy tới, cả người sẽ rơi vào trong đó.

Khe rãnh này tuy rằng chỉ sâu bốn năm thước, nhưng cũng đủ chôn người.

“A…… A…… A……”

Vô số binh lính rơi thẳng vào khe rãnh dầu thô, hoàn toàn bị dầu bao phủ, chỉ còn một cái đầu lộ ra ngoài, sau đó hoàn toàn bị đốt cháy.

“Hướng này, tiến lên, tiến lên……”

“Nhảy qua đi, nhảy qua đi……”

Các tướng lãnh bưu hãn lướt qua khe rãnh ba mét dễ như trở bàn tay.

Nhưng binh lính khác không có bản lĩnh như vậy, rơi vào khe rãnh.

Chỉ khoảng nửa khắc, mấy ngàn binh lính, toàn bộ chôn thân trong khe rãnh này.

Sau đó, khe rãnh bị đào ra này lại bị san bằng, bị vạn cỗ thi thể sống sờ sờ san bằng.

“Hướng này, hướng này, hướng này……”

Số binh lính còn sót lại chạy như điên qua khe rãnh.

Càng ngày càng nhiều người chạy về khe rãnh.

“Công thành, công thành, công thành……”

Mấy ngàn người, một vạn người, hai vạn người……

Có nhiều người vượt qua được, càng ngày càng nhiều binh lính chạy ra khỏi biển lửa, nhào tới tường thành.

Thật là thảm thiết.

Vượt qua mấy hố lửa dễ dàng, nhưng đây chính là dầu mỏ, chân hoàn toàn bị dầu bén vào, tiếp tục thiêu đốt.

Cho nên mỗi binh lính Đại Tây lao ra biển lửa đều bị thiêu chết

Cả đám không sợ lăn lộn trên mặt đất, dùng cát, dùng bùn đất, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa được.

“Cởi giày, cởi giày……”

Rất nhiều người thông minh, nhanh trí cởi giày ra, rốt cuộc thoát khỏi lửa dầu đáng sợ

Sau đó, tiếp tục xung phong.

Càng ngày càng nhiều quân địch vọt tới dưới tường thành.

Nhưng mà, vọt tới dưới tường thành, bọn họ lại rất ngạc nhiên

Thang công thành đâu? Không có thang công thành, chẳng lẽ bò lên tường thành à?

Thang Đại Tây đế quốc công thành đều là gỗ, hiện tại đã bị thiêu đốt. Đừng nói thang công thành, dù dây thừng công thành cũng đã bị thiêu đốt.

Tường thành này tuy là bùn đất, hơn nữa tàn phá khắp nơi, nhưng vẫn cao mười lăm thước, làm sao bò lên được.

Vì thế, binh lính cửu tử nhất sinh vọt tới dưới tường thành trở nên ngây ngốc.

“Dùng hai tay hai chân, bò lên trên tường thành, tường này bị tàn phá, có thể bò lên được.” Tướng lĩnh Đại Tây đế quốc hô to.

Sau đó, binh lính Đại Tây bưu hãn, thật sự bắt đầu leo lên tường thành.

Bọn họ muốn dùng cung tiễn xạ kích quân trên trên tường thành, bởi vì binh lính Đại Tây đế quốc am hiểu nhất chính là cưỡi ngựa bắn cung.

Nhưng chạy qua biển lửa, toàn bộ dây cung đã bị cháy đứt.

Quân trên tường thành nhìn thấy địch nhân bắt đầu bò lên tường thành, tức khắc nhếch miệng cười, sau đó giương cung cài tên.

Binh lính Đại Tây ngươi am hiểu nhất cưỡi ngựa bắn cung, thật là xảo hợp, chúng ta cũng am hiểu đó.

“Vèo vèo vèo vèo vèo……”

Quân trên tường thành sôi nổi cuồng bắn, một vạn người này thiếu nhiều vật tư, duy không thiếu nhất chính là cung tiễn.

Lại xuất hiện một màn thảm liệt.

Khoảng cách gần như vậy, không phải bia sống để ngắm bắn thì là cái gì?

Binh lính Đại Tây dùng hai tay hai chân bò lên tường thành, không thể dùng thuẫn, hơn nữa cũng không thể tránh né, thật sự chỉ có thể dùng đỉnh đầu để chắn cung tiễn.

“Vèo vèo vèo vèo vèo……”

Một vạn quân coi giữ, mưa tên bắn ra.

Dưới tướng thành nhanh chóng là thi thể chồng chất như núi.

Nhưng một màn trước mắt không giống như tưởng tượng của Vân Trung Hạc.

Hắn vốn dĩ cảm thấy dưới mưa lửa đầy trời, 30 vạn quân Đại Tây khẳng định sẽ lập tức hỏng mất, sau đó giẫm đạp lên nhau, toàn bộ chết thảm trong biển lửa.

Không ngờ trải qua một đoạn ngắn ngủi hoảng loạn, bọn họ lại làm ra lựa chọn quyết tuyệt.

Lao ra biển lửa, tiếp tục công thành.

Bọn họ không lựa chọn triệt thoái lui phía sau.

“Quân Đại Tây xuất thân rất nhiều từ Man tộc, hơn nữa thực lực quốc gia thịnh vượng, diệt quốc vô số, cho nên quân đội bọn họ thực điên cuồng, rất lợi hại.” Vô Sương công chúa nói.

Lúc này ngay tường thành, có điểm giống với đại chiến cương thi ở thế giới mới.

Mấy chục vạn quân địch sôi nổi lao ra biển lửa, điên cuồng nhằm phía Nhu Lan Thành, dùng tay leo lên tường thành, bị loạn tiễn bắn chết.

Người chết dưới tường thành càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Hai vạn, ba vạn, năm vạn!

Lẽ ra loại thương vong này, đã sớm làm hỏng mất.

Nhưng quân Đại Tây đế quốc bưu hãn vô cùng, hơn nữa với ý chí cầu sinh, mặt sau chính là biển lửa ngập trời, chỉ có một đường sinh cơ là nhảy vào Nhu Lan Thành.

Lúc này Vân Trung Hạc chân chính thấy được thi thể chồng chất như núi.

Sau đó cục diện quỷ dị xảy ra.

Địch nhân thật sự dùng thi thể chồng chất thành núi, sau đó nương theo núi thi thể, bò lên trên tường thành.

Quá ngưu bức, quá thảm thiết!

Đã đến cục diện này, bọn họ vẫn hy vọng công phá được Nhu Lan Thành!

Vào lúc này, trên núi cao phía sau Nhu Lan Thành nổi lên tiếng kèn lệnh. Hơn một ngàn võ sĩ, mấy trăm tên thần xạ thủ, vốn ở trên đỉnh núi phòng vệ, ngăn cản Tỉnh Trung Nguyệt và Vô Sương công chúa chạy trốn.

Lúc này nghe được kèn lệnh, cũng bắt đầu sôi nổi lao xuống núi, từ sau lưng tập kích Nhu Lan Thành.

Mắt thấy quân Nhu Lan Thành gặp phải tiền hậu giáp kích.

Quân Đại Tây đế quốc ngưu bức như vậy sao? Đến loại tuyệt cảnh này, vẫn không bỏ cuộc.

Vô Sương công chúa nói: “Tỉnh Trung Nguyệt, phía trước giao cho ngươi. Viên đại sư, chúng ta cùng đi, thế nào?”

“Đang chờ mà không dám thỉnh.”

Sau đó, Vô Sương công chúa và Viên Thiên Tà, mang theo mấy trăm tên võ sĩ vọt ra phía sau Nhu Lan Thành.

Chiến cuộc tường thành phía trước, toàn bộ giao cho Tỉnh Trung Nguyệt, bởi vì nữ nhân này ở trên chiến trường là vô địch.

“Xông lên …"

Địch nhân như thiêu thân lao đầu vào lửa, vọt tới dưới tường thành.

Núi thi thể càng ngày càng cao, càng ngày càng cao, thực cao lên 5 mét, trở thành một sườn dốc như tường thành.

Sau đó, càng ngày càng nhiều địch nhân, bò dọc theo thi thể xếp lớp vọt lên.

“Vèo vèo vèo vèo……” Một vạn quân coi giữ, mưa tên cuồng bắn.

Nhưng địch nhân xông lên tường thành càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Vân Trung Hạc thật sự tê cả da đầu.

Quân Đại Tây đế quốc này quá hung tàn đi, cứ như vậy còn có thể xông lên tường thành?

Hơn nữa mỗi người đều vết thương chồng chất, toàn thân đều bị bỏng, thậm chí như que củi đốt.

“Bảo vệ tốt Ngao Ngọc công tử.” Tỉnh Trung Nguyệt hạ lệnh.

Sau đó, nàng đột nhiên kéo xuống áo choàng của mình, lấy qua ngân thương dài hai mét kia.

“Vèo!” Dưới chân thành!

Cả người nàng như tia chớp xông tới, sau đó…… Nàng bắt đầu điên cuồng biểu diễn kinh diễm.

“Xoát, xoát, xoát, xoát……”

Giống như một trận cuồng phong, từ đầu tường thành này giết đến đầu kia.

Lại từ một đầu kia giết trở lại.

Trường thương dài hai mét, ở trong tay nàng như một cơn lốc. Nàng đi qua nơi nào, địch nhân giống như rơm rạ bay ra ngoài.

Đảo qua, mười mấy người, mấy chục người, bay thẳng ra ngoài.

Địch nhân vốn trăm cay ngàn đắng, cửu tử nhất sinh xông lên được tường thành, gặp nữ sát thần, trực tiếp bị giết chết không có chỗ chôn.

Quân coi thành nhìn sợ ngây người.

Bọn họ biết Tỉnh Trung Nguyệt nữ vương lợi hại, nhưng lúc chân chính nhìn thấy vẫn rùng mình sởn tóc gáy.

Quá…… Kinh diễm, thật đáng sợ.

Vân Trung Hạc phát hiện, võ công Tỉnh Trung Nguyệt càng cao, so với hai năm trước càng cao hơn.

Bởi vì sau khi vào tây bộ hoang mạc, cơ hồ mỗi ngày đều đánh nhau, sẽ không cường đại hơn sao?

“Ngao Ngọc công tử, luận uy phong chiến đấu trong trận, Tỉnh Trung Nguyệt nữ vương có thể ganh đua cao thấp cùng với lệnh tôn.” Lãnh Bích bên cạnh nói: “Có một số người, trời sinh thích hợp với chiến trường. Luân đơn đả độc đấu, Vô Sương công chúa mạnh hơn Tỉnh Trung Nguyệt chủ nhân, nhưng ở trên chiến trường, nàng không bằng Tỉnh Trung Nguyệt chủ nhân.”

Trên chiến trường tường thành, một mình Tỉnh Trung Nguyệt nghiền ép toàn trường, dẫn tới sĩ khí một vạn quân coi giữ này như rồng, điên cuồng chém giết.

Từ đây bọn họ càng cuồng nhiệt và sùng bái Tỉnh Trung Nguyệt.

Mà chiến đấu ở vách núi phía sau Nhu Lan Thành, hoàn toàn không giống nơi này, nơi đó là võ giả quyết đấu.

Chủ lực nơi đó là cao thủ Viên Thiên Tà Hoàng Thiên giáo, còn có võ sĩ Vô Sương công chúa Bạch Vân Thành.

Vô Sương công chúa và Viên Thiên Tà cũng biểu hiện ra sức chiến đấu nghịch thiên.

Võ công Vô Sương công chúa chỉ dùng một chữ để miêu tả: Quỷ.

Tốc độ cực nhanh, giống như quỷ ảnh, khinh công đăng phong tạo cực, như ẩn như hiện.

Nàng giết người, chưa bao giờ cần nhát kiếm thứ hai.

Một giây đồng hồ giết chết mấy người.

Mà Viên Thiên Tà giết người lại không giống vậy, võ công gã vốn dĩ đã đủ kinh người, nhưng càng đáng sợ chính là dụng độc.

Viên Thiên Tà ảo thuật vô địch, mà dùng ảo thuật giết người, càng thêm khủng bố.

Ngươi căn bản không biết trên người một ảo thuật gia có bao nhiêu đạo cụ.

Cho nên, ngươi cũng không biết trên người Viên Thiên Tà có bao nhiêu ám khí, nhiều hay ít kịch độc thiên kỳ bách quái.

Căn bản không thể đến gần gã, không khí xung quanh gã không thể hô hấp.

Nhưng dù thế, bên phía Vô Sương công chúa và Viên Thiên Tà vẫn rơi vào hạ phong.

Người của Đại Tây quá nhiều, võ công cũng quá cao, còn có mấy trăm tên thần xạ thủ.

Thần xạ thủ nhất kích trí mạng, cơ hồ một mũi tên bắn ra giết chết một người, hơn nữa bọn họ đều ẩn giấu ở trên núi, giống như tay súng bắn tỉa xuất quỷ nhập thần.

Viên Thiên Tà và Vô Sương công chúa không sợ chút nào, nhưng thủ hạ của hai người lại bị bắn chết vô số.

Nhưng ngay lúc này!

“Vèo vèo vèo vèo……” Bỗng nhiên từ trên đỉnh núi xuất hiện mấy trăm hắc ảnh, đánh đến sau lưng nhóm cao thủ và thần xạ thủ Đại Tây đế quốc.

Bọn họ không dùng cung tiễn, mà dùng cường nỏ.

Mấy tên thích khách thần bí này đương nhiên là cao thủ Hắc Long Đài.

Bọn họ không phải thần xạ thủ, bọn họ là thích khách, dùng trang bị nghiền ép.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, thần xạ thủ bị đánh bất ngờ, thương vong vô số.

Mất đi thần xạ thủ, các cao thủ võ đạo của Đại Tây liền rơi xuống hạ phong.

Thời khắc mấu chốt, Hắc Long Đại Đại Doanh xuất thủ

………………………………………………

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Như một cơn gió lốc, Tỉnh Trung Nguyệt giết tới giết lui trên tường thành.

Sau đó nàng phát hiện, không còn kẻ địch, toàn bộ đã bị giết chết.

Không, vẫn còn một tên, là một tướng lĩnh cao cấp Đại Tây đế quốc.

Quân Tỉnh Trung Nguyệt rất tự giác lui lại, lưu lại mục tiêu cuối cùng này cho Nữ Vương, bởi vì nàng giết đã nghiện.

Tướng lĩnh cao cấp kia nhìn qua Tỉnh Trung Nguyệt, bắt đầu ngưng tụ lực lượng toàn thân, giơ cao chiến đao, sau đó bạo rống một tiếng.

"Giết!"

Gã như mãnh hổ dã thú, vọt tới Tỉnh Trung Nguyệt, khí thế kinh người.

Tỉnh Trung Nguyệt nhíu mắt lại, dưới chân đạp một cái, cả người bắn tới như chớp giật.

"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn.

Ngân thương trong tay Tỉnh Trung Nguyệt và chiến đao địch nhân đụng vào nhau.

Thương này là lúc trước Vân Trung Hạc rèn đúc cho nàng, thép hợp kim, sắc bén cứng cỏi không gì sánh được.

Trong nháy mắt, chiến đao tướng lĩnh trực tiếp vỡ vụn.

"Ầm..." Tiếp theo trong nháy mắt, thân thể tướng lĩnh bị đầu thương đâm xuyên, sau đó toàn bộ thân thể nổ tung, chia năm xẻ bảy.

Đây cũng không phải là thuốc nổ, mà là bị Tỉnh Trung Nguyệt dùng lực lượng sống sờ sờ chấn khai xé rách.

Vẻn vẹn 0.1 giây, tướng lĩnh cao cấp này trực tiếp bị miểu sát nổ tung.

Chiến đấu kết thúc!

"Ô ô ô..."

"Đương đương đương đương..."

Đại Tây đế quốc bên kia, thổi kèn lệnh rút lui.

Nhưng không ai có thể rút lui, ngoại trừ mấy trăm tên Võ Đạo cao thủ sau núi, còn có bộ phận Thần Xạ Thủ, có thể chạy dọc theo vách núi rút lui.

Còn có một số nhỏ quân đội tinh nhuệ một mực đi theo bên cạnh Lý Trụ thái tử có thể triệt thoái ra sau.

Còn lại đa phần quân Đại Tây đế quốc chết hết.

Đa phần đều chết trong biển lửa, còn có một phần chết dưới tường thành, một số nhỏ chết trên tường thành.

Đây là trận chiến đơn phương thảm thiết nhất Vân Trung Hạc gặp qua.

Tường thành dài mười lăm dặm này, thật bị máu tươi triệt để nhuộm đỏ, đống thi thể tích như núi, vô số kể.

Mà Vân Trung Hạc xác định khu vực tử vong, ước chừng mười cây số vuông, lúc này đã triệt để biến thành tai họa.

Nửa canh giờ trôi qua.

Mười giếng dầu, phun ra mấy ngàn tấn dầu hỏa còn chưa hết, mười cây số vuông trên mặt đất này đều chảy xuôi một tầng dầu thật dày.

Phảng phất cả vùng đều đang thiêu đốt.

"Khụ khụ khụ..." Ngẫu nhiên hướng gió thổi về hướng bên này, vô số người ho khan.

Bởi vì dầu thô thiêu đốt thải ra khí có độc, Carbon dioxide, Cacbon monoxit, Sulphur dioxide các loại.

Đài cao mười mét của quân Đại Tây đế quốc đã bị triệt để đốt thành tro bụi.

Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ, vẻn vẹn mang theo mấy ngàn người rút lui, rút lui ra xa hơn mười dặm.

Y không khỏi quay đầu nhìn ánh lửa ngút trời.

"Hụ khụ khụ khụ khục..." Lý Trụ liều mạng ho khan, bởi vì vừa rồi y cũng hít vào quá nhiều khí thải.

Kịch liệt ho khan xong, máu tươi trực tiếp từ miệng mũi y phun ra. Bởi vì mấy ngày trước, y bị thuốc nổ bạo tạc trùng kích chấn thương nội tạng, còn chưa khỏi hẳn.

Ròng rã 300.000 đại quân, chỉ còn lại mấy ngàn người này, chân chính coi là toàn quân bị diệt.

"Lợi hại, lợi hại!"

"Nghịch thiên!" Lý Trụ vừa ho khan, vừa cười to, sau đó lại phun ra một ngụm máu.

"Rút về!" Lý Trụ thái tử vừa phun máu vừa nói: "Lần này về đế đô, ta đại khái phải xui xẻo, nữ nhân ác độc kia đại khái sẽ không bỏ qua cho ta, Đại Tây đế quốc ta tuyệt đối không nên xuất hiện một Nữ Hoàng như vậy, ha ha ha ha!"

...

Chiến đấu triệt để kết thúc, tất cả quân coi giữ đều lui xuống tường thành, bởi vì nơi này khói đặc cuồn cuộn, cách mấy dặm cũng cuốn tới.

Thật sự là chịu không được, mỗi người đều dùng khăn lông ướt bịt lại miệng mũi.

Lúc này, mười giếng dầu vẫn như cũ phi nước đại, Hỏa Long vẫn như cũ trùng thiên.

Mỗi một phút mỗi một giây đều có vô số dầu hỏa dâng trào lên mặt đất.

May mắn địa thế Nhu Lan thành khá cao, nếu không những dầu hỏa này sẽ chảy qua, đến lúc đó toàn bộ Nhu Lan thành cũng bị cho một mồi lửa.

Mà bên ngoài khe rãnh kia dài chừng vài trăm dặm, tất cả dầu hỏa chảy xuôi theo khe rãnh đó.

Cho nên biển lửa lan tràn, cũng không phải là hơn mười dặm, mà là mấy chục dặm, hơn trăm dặm.

Toàn bộ trong tầm mắt, đều là đại hỏa ngập trời.

"Đại hỏa này lúc nào kết thúc?"

Vân Trung Hạc nói: "Lúc nào trời mưa, mà phải là mưa rào tầm tã, đại hỏa này mới có thể dập tắt."

"Dầu hỏa này dâng trào, lúc nào mới kết thúc?"

Vân Trung Hạc nói: "Đại khái sẽ còn mười mấy tiếng, chờ lúc áp lực dưới đất phóng thích toàn bộ, mới ngừng phun trào."

Cứ như vậy, Hỏa Long dầu thô tiếp tục dâng trào.

Bất quá cường độ dâng trào càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.

Ròng rã sau mười mấy tiếng, mới hoàn toàn ngừng dâng trào, nhưng đã phun ra ngoài mười mấy vạn tấn.

Mà trận lửa lớn rừng rực này, cũng thiêu đốt mười mấy tiếng không ngừng.

Dù gió thổi phía tây, nhưng khí độc đầy trời này vẫn không thể nào tiếp nhận. Tỉnh Trung Nguyệt và Vô Sương công chúa, không thể không dẫn người rút lui Nhu Lan thành, hơn nữa còn rút lui từ phía sau núi, thiên tân vạn khổ.

Sau đó, Vân Trung Hạc, Tỉnh Trung Nguyệt, Vô Sương công chúa còn chứng kiến một kỳ cảnh.

Vòi rồng lửa!

Vài trăm dặm liệt diễm, rốt cuộc tạo thành đối lưu mãnh liệt, gió xoáy sinh ra.

Hỏa diễm xoay tròn trên không trung, trở thành một đầu Cự Long chân chính, tàn phá bừa bãi trong thiên địa.

May mắn Cự Long gió xoáy này không tiến vào trong Nhu Lan thành, nếu không đại khái sẽ đốt cháy hết thảy.

Đại hỏa ròng rã thiêu đốt 26 giờ. Vài trăm dặm khe rãnh, hơn trăm dặm mặt đất, đều đang thiêu đốt.

Nhìn qua, phảng phất toàn bộ thế giới đều mai táng trong biển lửa, dầu hỏa chảy đến đâu, hỏa diễm thiêu đốt ở đó.

Sau 26 giờ.

Trên trời mây đen càng ngày càng ngưng tụ, càng ngày càng ngưng tụ.

"Ầm ầm..." Từng đợt sấm sét vang dội.

Rốt cuộc, mưa to như trút nước!

Mưa to điên cuồng trút xuống. Nhưng dù thế, vẫn như cũ tưới không diệt được hỏa diễm kinh thiên này.

Mưa to cuồng hạ một ngày, lửa lớn hơn nữa cũng sẽ bị tiêu diệt. Mà tất cả dầu hỏa đều bị đốt rụi.

Mưa như trút nước, chẳng những tưới tắt hỏa diễm, còn thanh tẩy tất cả ô trọc.

Khe rãnh trên mặt đất phía trước Nhu Lan thành triệt để không thấy, chân chính đã bị san phẳng.

Ngoại trừ trên tường thành, còn lại mấy chục vạn thi thể của địch nhân phía dưới cũng đều không thấy, ngay cả mảnh xương vụn đều bị thiêu đến không còn.

Mặt đất đầu tiên là bị thiêu đến hòa tan, sau đó lại lần nữa ngưng kết, phảng phất một tầng lưu ly trải ra trên mặt đất.

Vậy đại khái so với xi măng còn cứng rắn hơn, ròng rã hơn một trăm dặm là loại mặt đất đặc thù này, cứng rắn vuông vức, mang theo sắc thái quỷ dị.

Mười giếng dầu cũng bị phủ kín, cứng rắn không gì sánh được, muốn đục mở có lẽ sẽ không có dễ dàng.

Tỉnh Trung Nguyệt và Vô Sương công chúa vô cùng kích động.

Mặt đất này quá đẹp, quá kinh diễm.

Đại hoả ngập trời này chẳng những không hủy đi Nhu Lan thành, ngược lại để nó niết bàn thăng hoa!

Vân Trung Hạc nói: "Hai vị Nữ Vương, từ đó về sau, các ngươi đã nhiều ra một Thành Kỳ Tích."

Sau đó, hai chân Vân Trung Hạc mềm nhũn, muốn ngồi dưới đất.

Mấy ngày mấy đêm đều không đi ngủ, bây giờ cuối cùng kết thúc, rốt cuộc có thể hảo hảo ngủ một giấc.

"Đi ngủ, đi ngủ, đi ngủ..." Vân Trung Hạc nói ba lần, sau đó đi đến phía gian phòng của mình. Tỉnh Trung Nguyệt đỡ, còn hung hăng nhìn chằm chằm Vô Sương công chúa.

Vụ cá cược này ta thắng, quân lệnh trạng ngươi cũng đã ký, hiện tại ngươi nên thực hiện khế ước đi!

Vô Sương công chúa, ngươi hiến thân đi!

...

Ban đêm, trong phòng Vân Trung Hạc.

Hắn tắm rửa thay quần áo, ròng rã ngủ mấy giờ, đã ngủ đủ, sau đó hắn đợi.

Vô Sương công chúa, nữ nhân này nguyện ý vì lý tưởng bỏ ra hết thảy, hi sinh hết thảy, có phải sẽ bội ước không?

"Vù!"

Một làn gió thơm cuốn tới, cơ hồ không nhìn thấy cửa mở, một bóng người đã xuất hiện trước mặt Vân Trung Hạc.

Vô Sương công chúa cao ngạo vô song, tuyệt thế phương hoa, nghiêng nước nghiêng thành.

Nàng mặc áo ngủ tơ lụa mỏng manh, chân chính đẹp không sao tả xiết, dụ hoặc tuyệt luân.

Tay áo nàng nhẹ nhàng hất lên, cửa phòng đóng lại.

"Có chơi có chịu." Vô Sương công chúa chỉ vào Vân Trung Hạc nói: "Ngươi, nằm xuống, nằm xuống!" cạp cạp
Bình Luận (0)
Comment