Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguyên lai nơi này chính là An Ninh các, là một hoa viên nho nhỏ đơn độc.
Vừa mới tiến vào sân nhỏ, đã nghe một mùi thuốc mãnh liệt.
Sau khi tiến vào An Ninh các, cỗ hương vị này càng dày đặc, còn có một mùi hôi thối.
"Bái kiến Hầu gia."
"Bái kiến Hầu gia."
Nhìn thấy Ninh An Hầu đến, mười mấy người bên trong khom mình hành lễ, toàn bộ đều là đại phu, trẻ nhất bốn năm mươi tuổi, già nhất bảy tám chục tuổi.
Hiển nhiên vì cứu vãn đứa con độc nhất, Ninh An Hầu cơ hồ mời hết danh y trong phạm vi mấy trăm dặm tới.
"Tình hình thế tử thế nào?" Ninh An Hầu run giọng hỏi.
Một đại phu cao tuổi nhất nói: "Hầu gia, thế tử nhiễm cái này gọi là độc hoa mai, là loại độc nhất trong hoa liễu, không có thuốc nào cứu được, ngài cũng nên sớm tính toán."
"Đúng vậy, không có thuốc nào cứu được."
"Đây là bệnh nan y."
"Hầu gia sớm tính toán."
Những lời này đã nghe vô số lần, nhưng Ninh An Hầu vẫn cảm thấy đau lòng thống khổ.
"Xin hỏi Hầu gia, vị này là ai?" Đại phu cao tuổi phát hiện Vân Trung Hạc, không khỏi hỏi.
Vân Trung Hạc chắp tay nói: "Tại hạ Sở Lưu Hương, có học thần thuật, có thể trị bệnh hoa liễu."
"Hồ nháo." Đại phu cao tuổi cả giận nói: "Ta thống hận nhất chính là giang hồ phiến tử bực này, chẳng những lừa thân nhân bệnh nhân, hơn nữa còn làm bại hoại thanh danh thầy thuốc chúng ta."
"Đúng vậy, đúng vậy đó. Chúng ta đường đường chính chính học y mấy chục năm, ai lại không biết bệnh hoa mai này vô giải? Hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
"Hầu gia, lừa đảo bực này nên bắt lại, đưa đến quan phủ đi, đánh vài chục gậy là khai tuốt." Đại phu cao tuổi nói: "Có chúng ta ở đây, tất nhiên sẽ không để cho giang hồ phiến tử dạng này lừa gạt Hầu gia."
Tiếp theo, vị đại phu cao tuổi này nói: "Khởi bẩm Hầu gia, nguyên bản thế tử trúng bệnh độc hoa mai, mặc dù là bệnh nan y hẳn phải chết, nhưng cũng tối thiểu mấy tháng sau. Chính do những giang hồ phiến tử này trị liệu, lúc này mới độc càng thêm độc, toàn thân thế tử thối rữa, lúc đầu có thể sống mấy tháng, bây giờ nửa tháng chưa hẳn có thể sống."
Vân Trung Hạc tiến lên nhìn thoáng qua.
Vị thế tử phủ hầu tước này quả nhiên là vô cùng thê thảm à.
Đại phu cao tuổi nói đúng, toàn thân vị thế tử này có nhiều mủ nhọt như vậy, tuyệt không vẻn vẹn bệnh giang mai đau nhức, đúng là trải qua rất nhiều lang băm trị liệu lung tung, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, toàn thân thối rữa.
Nếu cứ phát triển tiếp thế này, rất nhanh sẽ ung thư máu, cảm nhiễm ngũ tạng lục phủ, xác thực không sống tới mười ngày.
Mà lúc này sốt cao đến dọa người, đã triệt để mơ hồ.
Tại xã hội hiện đại, lây nhiễm bệnh giang mai có thể trị, chỉ có mấy chục phần trăm tỉ lệ tử vong. Nhưng tại cổ đại, tỉ lệ tử vong cao không gì sánh được, bởi vì căn bản không kháng nổi các loại biến chứng.
"Cha, ta sai rồi, ta sai rồi." Thế tử phủ hầu tước vừa thống khổ rú thảm, vừa khóc ròng nói: "Ta không dám nữa..."
Mẹ nó, đến lúc này, ngươi còn có tâm tư này, thật sự là đại hiếu tử à.
Ánh mắt Ninh An Hầu nhìn về phía Vân Trung Hạc, nói: "Sở Lưu Hương, bây giờ thấy bộ dạng con ta, ngươi còn dám khoe khoang khoác lác, nói trong vòng mười ngày chữa trị hắn không? Còn dám nói trong mười hai canh giờ, tất thấy kỳ hiệu không?"
Bộ dạng này xác thực đủ thảm, so với lúc Tỉnh Vô Biên thảm liệt hơn nhiều.
Mặc dù hai người đều phát sốt, nhưng tốt xấu gì thì toàn thân Tỉnh Vô Biên cũng không bị thối rữa chảy mủ.
Bị thối rữa chảy mủ là gì, không phải là nhiễm trùng sao?
Người của thế giới này không có chất kháng sinh tẩy lễ, nếu Penicilin qua, bù trừ viêm sinh mủ, càng có hiệu quả.
Cho nên bộ dạng thế tử càng khốc liệt hơn, liền lộ ra y thuật Vân Trung Hạc càng thần kỳ.
Vân Trung Hạc khom người nói: "Ở đây tất cả đại phu đều có thể chứng kiến, trong vòng mười hai canh giờ, thế tử nếu không hạ sốt, nếu bệnh tình không chuyển biến tốt đẹp, ngài cứ hái đầu của ta."
Đương nhiên, Vân Trung Hạc cũng chỉ có thể cầu nguyện vị thế tử này sẽ không bị dị ứng với Penicilin.
Chắc hẳn không xui xẻo quá như vậy chứ, xác suất nhỏ như vậy lại trúng hắn?
Nhưng Vân Trung Hạc cho tới bây giờ cũng không thiếu dũng khí mạo hiểm. Tục ngữ nói, bác đánh cược, xe đạp biến môtơ.
"Hoang đường, hoang đường."
"Ăn nói lung tung, buồn cười đến cực điểm."
Đông đảo đại phu nhao nhao bác bỏ, nghiêm nghị quát: "Hầu gia, bắt hắn lại, đưa vào phủ nha, giang hồ phiến tử bực này, sẽ chỉ làm bại hoại thanh danh chúng ta mà thôi."
Ninh An Hầu nói: "Vậy ngươi động thủ đi, cho ngươi mười hai canh giờ."
Vân Trung Hạc nói: "Xin mời dùng bình phong che giường bệnh lại, y thuật ta thần diệu thế này, không thể để cho bất luận kẻ nào nhìn trộm."
Lời này vừa ra, Ninh An Hầu biến sắc.
Đại phu bên cạnh nổi giận nói: "Buồn cười, không để cho chúng ta xem, nếu như ngươi làm chuyện xấu gì với thế tử thì làm sao?"
Vân Trung Hạc bất đắc dĩ nói: "Thế tử đã thành bộ dạng này, ta còn có thể làm chuyện xấu gì với hắn?"
Nói cũng có đạo lý à.
Thế là, rất nhanh mấy cái bình phong đưa tới, che toàn bộ giường bệnh lại.
Toàn bộ quá trình trị liệu cũng quá đơn giản.
Vân Trung Hạc xuất ra ống tiêm đã chế ở phủ thành chủ, dù thô ráp một chút, nhưng tốt xấu có thể sử dụng.
Xuất ra một bình Penicilin, dùng nước muối pha loãng, sau đó rót vào trong mạch máu thế tử.
Lúc này toàn thân vị thế tử này thối rữa, cơ hồ không biết cảm giác gì, chỉ cảm thấy có chút trướng lên, lại chưa tỉnh lại để biết đau nhức cỡ nào.
...
"Như vậy đã kết thúc?"
Ninh An Hầu và đại phu ở đây kinh ngạc không gì sánh được.
Giang hồ phiến tử như tên ăn mày này trị liệu nhanh như vậy, thời gian một chén trà công phu cũng không tới.
Kỳ thật cộng lại không cao hơn hai phút đồng hồ.
Vân Trung Hạc khom người nói: "Đúng, đã kết thúc."
Lập tức tất cả mọi người cảm thấy càng thêm hoang đường. Cái tên giang hồ phiến tử này, ngươi dù muốn gạt người cũng phải cho giống một chút, tối thiểu giả thần giả quỷ nửa canh giờ chứ?
Ngươi một cái rắm công phu đã kết thúc, hơn nữa còn dùng bình phong che không cho ai dòm.
Ngươi nếu có thể trị liệu bệnh nan y hoa liễu này, chúng ta liền từ trên lầu các này nhảy xuống.
Ninh An Hầu nói: "Rốt cuộc không cần trị liệu gì thêm?"
Vân Trung Hạc nói: "Trong thời gian ngắn, không cần."
Ninh An Hầu nghiêm nghị nói: "Người đâu, bắt hắn giam lại."
Một giây sau, mấy tên võ sĩ tiến lên, trực tiếp bắt Vân Trung Hạc lại, đem xuống mật thất dưới đất, toàn thân buộc chặt.
...
Tầng hầm này không lớn, thậm chí chưa được gọi là mật thất.
Toàn thân Vân Trung Hạc bị trói ở trên ghế.
"Tách tách!"
Một cái đồng hồ cát đặt ở trên mặt bàn, hạt cát không ngừng chảy xuống.
"Chờ hạt cát chảy cho tới khi nào xong, nếu như không có mệnh lệnh mới, cứ giết hắn." Quản gia Phủ hầu tước nói.
"Vâng!"
Sau đó, tên quản gia này rời đi.
Bốn tên võ sĩ ngồi xuống, nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc.
Toàn bộ tầng hầm an tĩnh không gì sánh được, chỉ có âm thanh cát chảy rất nhỏ.
Đồng hồ cát này chính là mười hai canh giờ.
Sau mười hai canh giờ, không có mệnh lệnh mới chính là mệnh lệnh.
Dù sao giết một giang hồ thuật sĩ, đối với phủ hầu tước, so với nghiền chết một con kiến còn muốn đơn giản hơn.
Mười hai canh giờ, bệnh tình thế tử không chuyển biến tốt đẹp, liền giết Vân Trung Hạc.
...
Ninh An Hầu không đành lòng nhìn thảm trạng nhi tử, thống khổ thở dài một tiếng, liền rời An Ninh các.
Gã đã mấy ngày mấy đêm không ngủ.
Sau khi về phòng, phu nhân lập tức chào đón, run giọng hỏi: "Phu quân, thế nào? Giang hồ thuật sĩ kia có bản lĩnh gì không? Có thể cứu nhi tử chúng ta không?"
Ninh An Hầu nói: "Nào có bản lĩnh gì, dùng bình phong vây quanh không cho ai xem, không đến nửa nén hương công phu đã kết thúc, không thấy dùng thuốc gì, cũng không thi triển y thuật gì. Trên thế giới này nào chữa bệnh nhanh như vậy, huống chi đây là bệnh nan y hoa liễu. Đây chính là một giang hồ phiến tử, hơn nữa còn là một tên điên không thể tưởng tượng nổi."
Hầu tước phu nhân lập tức tuyệt vọng, nước mắt mãnh liệt chảy ra.
Con đáng thương của ta, đứa con số khổ của ta.
"Phu quân, nhi tử không có, An thị gia tộc cũng xong rồi, hoàng đế bệ hạ khẳng định sẽ mượn cơ hội trục xuất tước vị chúng ta."
Nước mắt Ninh An Hầu chảy xuống, run giọng nói: "Liệt tổ liệt tông, ta bất hiếu, trăm năm tước vị đến thế hệ ta, xem như gãy mất."
Hầu tước phu nhân khóc ròng nói: "Bệ hạ dựa vào cái gì đối xử chúng ta như vậy? Tổ tiên chúng ta vì đế quốc lập xuống công lao hãn mã. Nếu bàn về người thừa kế bất tài, thế tử Nộ Lãng Hầu ngu dại ngốc mập, hoàn toàn là đệ nhất phế vật đế quốc, vì sao hoàng thất còn nhiều lần hạ chỉ khích lệ? Vì sao không đoạt tước vị nhà bọn hắn?"
Ninh An Hầu cười lạnh nói: "Phu nhân của ta, ta và Nộ Lãng Hầu có thể so sánh sao? Hắn là quyền thần đế quốc, mấy vị hoàng tử còn nịnh bợ hắn. Con của hắn đừng nói chỉ là ngu dại ngốc mập, dù là phế vật đi ị không biết chùi đít, cũng có người khen hắn như trên trời."
Hầu tước phu nhân nói: "Vậy Ninh An hầu phủ chúng ta nhất định xong rồi sao?"
"Xong..." Ninh An Hầu nói: "Chờ Thiên nhi vừa chết, tước vị chúng ta sẽ xong. Hoặc là khâm sai đại thần vừa đến, tận mắt thấy Thiên nhi lây nhiễm hoa liễu, Ninh An hầu phủ chúng ta cũng xong. Đừng nói tước vị không gánh nổi, chỉ sợ chúng ta sẽ bị giam cả quãng đời còn lại. Hoàng đế bệ hạ bá đạo uy phong, nàng không phải không biết."
Đại chiến sắp đến, hoàng đế muốn chỉnh đốn tập tục, Ninh An Hầu là đối tượng tốt nhất giết gà dọa khỉ.
"Phu nhân của ta, ngươi còn không nhìn ra được sao? Trong phủ lòng người đã tản, không chỉ có người trộm cắp tài vật, còn có người lặng lẽ đầu phục những nhà khác, ta cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mà thôi."
"Phu nhân, Ninh An hầu phủ chúng ta xong rồi!"
Nói xong, vị Ninh An Hầu này lệ tuôn như suối.
Hai vợ chồng ôm nhau khóc rống, trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng.
Mấy ngày mấy đêm vợ chồng không ngủ, khóc rống lát ngủ say, ngay cả y áo cũng không kịp cởi.
Không biết qua bao lâu.
Ninh An Hầu bỗng nhiên bị đánh thức, mơ mơ màng màng có người đang gọi gã.
"Hầu gia, Hầu gia, ngài đi qua nhìn một chút, thế tử hắn..."
Ninh An Hầu bỗng nhiên mở mắt ngồi dậy.
Phu nhân đứng thẳng lên, run rẩy nói: "Thế tử hắn thế nào? Có phải hắn...?"
Nội tâm Ninh An Hầu run lên, chẳng lẽ sắp nghênh đón tin dữ sao? Không phải nói còn hơn mười ngày sao?
Chẳng lẽ do giang hồ phiến tử Sở Lưu Hương kia trị liệu, nên mới chết?
Giết hắn, giết Sở Lưu Hương giang hồ phiến tử kia, chôn cùng con ta!
Con mắt Ninh An Hầu đỏ bừng, bỗng nhiên rút kiếm xông ra ngoài.
"Hầu gia, thế tử hắn vậy mà hạ sốt, trên người sinh mủ cũng đã ngừng lại, thối rữa vậy mà cũng tốt hơn nhiều, tất cả đại phu đều sợ ngây người."
Lời này vừa ra, Ninh An Hầu cũng sợ ngây người.
Phu nhân cũng sợ ngây người.
Sau đó, hai người liền xông ra ngoài, chụp lấy cánh tay quản gia nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì?"
"Bệnh tình thế tử rõ ràng chuyển biến tốt..."
Lập tức, Ninh An Hầu nhịn không được nữa, phóng về phía An Ninh các.
Phu nhân của gã cũng cầm váy đuổi theo.
...
Đi vào An Ninh các.
Ninh An Hầu không dám tin nhìn qua hết thảy.
Đầu tiên, nhi tử bảo bối bị sốt cao đã giảm.
Trước đó mấy ngày mấy đêm sốt cao, dùng loại thuốc nào cũng vô dụng, bây giờ lại lui, mà nhiệt độ cơ thể đã khôi phục bình thường.
Không chỉ như vậy.
Trước đó mủ nhọt thời thời khắc khắc đều chảy mủ đổ máu.
Bây giờ cũng tiêu xuống rất nhiều.
Nguyên bản không ngừng xuất hiện nhọt độc, chẳng những không tiếp tục xuất hiện, ngược lại giảm bớt một chút.
Đại phu cao tuổi kia run rẩy nói: "Hầu gia, Hầu gia, kỳ tích, kỳ tích à..."
Ninh An Hầu run rẩy nói: "Con ta đang chuyển biến tốt?"
Đại phu cao tuổi nói: "Nào chỉ chuyển biến tốt đẹp, quả thực là hiệu quả nhanh chóng, ta làm nghề y mấy chục năm chưa bao giờ thấy qua chuyện bực này. Vị Sở Lưu Hương tiên sinh kia quả thực là thần hồ kỳ kỹ à, quá thần kỳ."
Ninh An Hầu cuồng hỉ, lớn tiếng cao giọng nói: "Nhanh, nhanh, mau mời Sở Lưu Hương thần y tới đây."
"Không, không, không, ta tự mình đi mời, ta tự mình đi."
...
Chú thích: Chư vị đại nhân cũng xin mời thi triển thần kỹ, trị liệu đau đớn khó chịu trong nội tâm của ta, mấy tấm phiếu đề cử là được à, ân công!