Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 14

Câu trả lời của Tạ Chinh Hồng rất bình thường thậm chí có phần cứng nhắc, nhưng cũng không thể nói là hắn trả lời không tốt.

Câu của hắn trích trong《Duyên khởi yết》của ngũ sư thuở ban sơ, từng được trích dẫn nhiều lần trong kinh điển Phật giáo, có thể xem như một chân lý. Tam Tư vốn muốn nhân cơ hội này để thử căn cơ của Tạ Chinh Hồng, không ngờ Tạ Chinh Hồng lại không hề có ý muốn biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Một khi đã thế, Tam Tư cũng không đóng vai ác nữa.

Mỗi người đều có bí mật riêng, Tạ Chinh Hồng không muốn để lộ lai lịch của mình, cũng là điều bình thường.

“Trước lúc khai đàn giảng pháp bần tăng có nói sẽ đưa tặng chuỗi hạt gỗ Phật tâm, nếu đạo hữu không ghét bỏ, bần tăng vẫn còn một chuỗi đây.” Tam Tư vươn tay, trong tay cầm một chuỗi phật châu thuần đen, mặt trên khắc kinh văn dày đặc, vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ.

Hạt gỗ Phật tâm một ngàn ba trăm năm, dùng làm lễ gặp mặt tuyệt đối không tồi.

“Đa tạ đạo hữu.” Tạ Chinh Hồng ung dung nhận lấy phật châu từ tay Tam Tư, “Nếu có cơ hội, lần tới đại sư giảng pháp, bần tăng sẽ lại đến.”

“Nhất định sẽ chuẩn bị cẩn thận để đón tiếp.” Tam Tư mỉm cười trả lời.

Tạ Chinh Hồng cũng cười đáp lại, sau đó rời khỏi Xá Thân tự như chưa hề có gì xảy ra.

Sau khi Tạ Chinh Hồng rời đi, vài sa di[1] ăn mặc giống nhau đi đến bên cạnh Tam Tư, “Sư huynh, rốt cuộc hắn đến đây làm gì?”

Không đến phá đám cũng không trao đổi Phật pháp, chẳng lẽ chỉ đến nghe pháp thật sao? Nhưng những gì Tam Tư nói hôm nay hầu như Phật tu nào cũng biết, nghe cũng đâu có tác dụng gì.

“Việc gì đến sẽ đến, việc gì đi sẽ đi, rốt cuộc hắn tới có mục đích gì, các đệ không cần để tâm nhiều làm gì.” Tam Tư ung dung đáp.

Mấy sư đệ đành bất đắc dĩ nhìn nhau, đại sư huynh quả là càng ngày càng hay lải nhải!

Gần như chỉ vừa rời khỏi Xá Thân tự thì Văn Xuân Tương đã tự động tỉnh lại, không thể không nói y căn thời gian rất chuẩn.

“Ngươi nghe y giảng Phật pháp có thu hoạch được gì không?” Văn Xuân Tương dùng một tay chống cằm hỏi, thực ra khi giảng xong y đã tỉnh luôn rồi. Bên trong Xá Thân tự không có Phật tu nào thực lực mạnh cả, nên y cũng rảnh rỗi nghe được bọn họ nói chuyện ít nhiều. Thế nhưng y không ngờ Tạ Chinh Hồng lại chẳng hề muốn trao đổi, việc này thật khiến người ta khó hiểu.

Một người chưa từng nhận được giáo dục chính thống cho Phật tu, có cơ hội tốt như vậy sao không học thêm vài thứ nữa?

“Có, chuỗi hạt này rất tốt.” Tạ Chinh Hồng trả lời một cách chững chạc đàng hoàng, “Chuỗi phật châu này có phù hợp với điều kiện ngài nói không?”

Lúc trước Văn Xuân Tương có nói với Tạ Chinh Hồng mình cần hạt gỗ Phật tâm để luyện chế pháp khí, không ngờ gỗ Phật tâm đều bị mua hết sạch, đành phải bỏ linh thạch ra mua mấy món khác. Khoan đã!

“Ngươi đến đây là vì muốn lấy phật châu hả?” Văn Xuân Tương đen mặt.

“Vâng.” Tạ Chinh Hồng thành thật trả lời.

“…………Đừng có nói với ai là ngươi quen ta đấy.”

Song Văn Xuân Tương vẫn nói cho Tạ Chinh Hồng cách sử dụng chuỗi hạt gỗ Phật tâm.

Tam Phương ấn mà Tạ Chinh Hồng mua hôm trước bị hư hại nghiêm trọng, nếu muốn tu bổ thì ngoài việc dùng《Vô Lượng Trường Sinh kinh》để ôn dưỡng, cũng có thể dùng thêm vài thứ khác để đẩy nhanh tốc độ. Gỗ Phật tâm vốn có thể dùng cho rất nhiều pháp khí Phật môn, hiện tại hắn cũng không thiếu pháp khí, chi bằng dùng nó để tu bổ. Pháp khí quý ở chất lượng chứ không phải số lượng, trong lúc đấu pháp cũng không đủ thời gian để đổi pháp khí, Văn Xuân Tương xét thấy, với tu vi hiện tại của Tạ Chinh Hồng, ba thức đầu của Đại Nhật thần chưởng cộng với hạt Thất Bảo Bồ Đề và Tam Phương ấn cũng đủ dùng, còn lại chỉ là vấn đề kinh nghiệm thôi.

Đêm khuya trăng sáng treo cao, gió thổi nhè nhẹ, một tu sĩ trẻ tuổi mặc tăng bào đang ngồi trên đỉnh núi, từng dòng linh khí sinh ra từ Tụ Linh trận bị thanh niên hút vào trong cơ thể. Đôi tay trắng nõn như ngọc lần lượt biến ra thủ ấn, không ngừng đánh ra các thuật pháp khác nhau hướng về phía trước.

Trước mặt hắn là một hộp mực ấn, đang xoay tròn với tốc độ khác nhau theo các loại đạo pháp đánh ra.

Văn Xuân Tương trôi nổi ở bên cạnh Tạ Chinh Hồng, chốc chốc lại chỉ điểm Tạ Chinh Hồng đôi điều, dạy hắn cách tế luyện pháp bảo của mình.

Tạ Chinh Hồng đã ngồi ở đỉnh núi hoang tàn vắng vẻ này được bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Mà Tam Phương ấn cũng đã được hắn tế luyện hơn bốn mươi chín ngày.

Sau khi lấy được gỗ Phật tâm, Tạ Chinh Hồng không ngừng thu thập những vật liệu cần thiết theo chỉ dẫn của Văn Xuân Tương, trên đường gặp không ít tu sĩ muốn đánh cướp nên thuận tay lấy được càng nhiều thứ. Hắn cũng phải lặn lội lên rừng xuống biển để tìm vài vật cực kỳ khan hiếm, tốn mất nửa năm, đến tận bốn mươi chín ngày trước hắn mới tìm được chỗ yên tĩnh này để bắt đầu tế luyện Tam Phương ấn.

Ngộ tính của Tạ Chinh Hồng thì khỏi phải nói nhiều, lại có thêm Văn Xuân Tương có kiến thức rộng rãi xem như một thầy giáo tốt, hai người một dạy một học, mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh. Tam Phương ấn hiện tại nhìn qua thì thấy bình thường chẳng có gì mới lạ, thế nhưng uy lực của nó đã tăng lên gấp mấy lần so với lúc mới mua. Nếu giờ đưa vật này cho chưởng quầy của Kì Trân các định giá, có khi sẽ xếp nó vào hàng pháp khí cực phẩm.

Văn Xuân Tương chợt cười khẽ một tiếng, nháy mắt đã biến trở lại vào trong chuỗi hạt đeo tay, “Có mấy con sâu nhỏ đang đến đây, ngươi tạm thời cứ tránh đi trước, biết đâu sẽ gặp được trò bất ngờ đấy.”

Tạ Chinh Hổng tức khắc hiểu rõ, lập tức thi triển pháp thuật ẩn thân, biến mất khỏi đỉnh núi.

“Sư muội, tình thế hiện tại rất nguy cấp, không thể làm theo kế hoạch ban đầu được, phía sau đã hết đường lui, chúng ta chia nhau ra hành động. Đợi sau khi trở về tông môn, hãy xin sư tỷ đến hỗ trợ.” Nam tử trẻ tuổi vội vàng lau mặt, bàn tay cầm linh kiếm đã tím tái, rõ ràng bị thương không nhẹ.

“Sư….. Sư huynh!” Nữ tử trẻ tuổi chần chừ giây lát, nhưng vẫn nhận lấy nhẫn trữ vật, “Ta vẫn còn một chút đan dược, huynh cầm lấy đi.”

“Không cần đâu.” Thanh âm của nam tử bình tĩnh đến đáng sợ, “Kim Đan của ta chống đỡ không nổi nữa, một khi vỡ rồi thì sớm muộn gì cũng phải chết thôi. Ta tuyệt đối không thể để bảo bối mà chúng ta vất vả tìm kiếm bị mấy kẻ tiểu nhân đó cướp đi. Ta đi trước chống trả lại chúng, muội nhanh xuống núi bằng đường khác đi, khi trở về tông môn hãy kể lại tường tận mọi chuyện cho sư phụ, nhờ bọn họ định đoạt.”

“Sư huynh!” Giọng nói của nữ tử có chút nghẹn ngào.

“Còn không mau đi đi?” Nam tử quát lên.

“Không ai trong hai ngươi có thể đi được đâu.” Vài luồng sáng bay tới, những tu sĩ mặc quần áo kiểu dáng tương tự hạ xuống, cầm đầu là một tu sĩ mặt đầy đắc ý, “Dương Thành, biết thức thời thì giao đồ ra đây, ta còn có thể tha cho các ngươi được chết toàn thây. Bằng không ta sẽ đánh cho các ngươi hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội đầu thai cũng chẳng còn!”

“Ta nhổ vào! Giờ ta mới biết đây là phong phạm của danh môn chính phái đấy.” Dương Thành lạnh lùng liếc nhìn mấy tu sĩ, đứng chắn trước mặt sư muội. Lúc đó nếu không phải bọn chúng dụ dỗ lừa bịp, sao hắn lại đồng ý đi thám hiểm di chỉ kia cơ chứ? Kết quả mỗi người đều thu được vài món bảo bối, thế mà còn thèm muốn thứ mà hắn và sư muội liều mạng mới kiếm được, quả là cực kỳ vô sỉ.

“Giãy dụa cũng vô ích thôi, biết điều thì giao pháp khí ra đây, dù sao thứ đó để cho ngươi dùng cũng quá lãng phí.” Tu sĩ cầm đầu không hề mảy may đến lời châm chọc của Dương Thành, “Với tư chất của các ngươi, tu đến kỳ Kim Đan đã là cực hạn rồi, thôi thì giúp chúng ta một tay, năm sau ta thắp cho ngươi nén hương cũng không thiệt thòi đâu.”

“Muốn lấy đồ hả, vậy dùng mạng mà đổi!” Dương Thành thu lại ánh mắt, linh kiếm trong tay rung lên, thoáng chốc ánh sáng đã ngập tràn bốn phía, làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt của Dương Thành, trông rất kinh người.

“Sư……..” Đương nhiên sư muội của Dương Thành nhận ra đây là bí pháp của sư môn, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên. Đều tại nàng vô dụng, nếu không phải vì nàng liên lụy, dù sư huynh không đối phó lại chúng, nhưng vẫn còn dư sức chạy trốn. Mấy tên tu sĩ của Nguyên Dương tông này thật đáng chết, chơi trò hai mặt lừa họ lãng phí bao nhiêu linh thạch linh dược trong di chỉ, khó khăn lắm mới thoát ra thì bọn chúng lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

“Chết đến nơi rồi mà còn giãy dụa.” Tu sĩ cầm đầu thấy thế, lấy tay lôi ra một linh kiếm có khắc kim long quấn quanh, kim long trên đó như có linh hồn, đôi mắt rồng nhìn chằm chằm vào kẻ địch, vô cùng uy phong!

Dương Thành và sư muội hắn đều biến sắc, nhận ra linh kiếm này là một trong những bảo vật trong di chỉ, không ngờ rằng chỉ trong thời gian ngắn mà đối phương đã tế luyện nó thành công, còn dùng nó để đối phó với bọn họ.

“Ồ? Thủ pháp luyện chế của Kim Long kiếm kia nhìn hơi quen mắt.” Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đứng nhìn ở một bên, không hề có ý muốn ra tay giúp đỡ. Chém giết lẫn nhau vốn là chuyện thường ngày trong Tu Chân giới, thực lực không bằng người khác thì chỉ có thể tự trách chính mình thôi. Hơn nữa, việc này rõ ràng là do phân chia thành quả không đều, đôi sư huynh sư muội kia đều ngu ngốc bị kẻ khác lừa, phải trả giá cũng đáng thôi.

“Tiểu hòa thượng, ngươi thấy cô nương kia trông thế nào?” Văn Xuân Tương rất muốn mang Kim Long kiếm trong tay tu sĩ kia về xem xét, song cũng không nói thẳng ra, ngược lại hỏi Tạ Chinh Hồng về bộ dáng nữ tu kia. Từ lần y nghẹn họng sau khi hỏi cảm giác của Tạ Chinh Hồng lúc giết người, Văn Xuân Tương liền nhịn không được muốn bắt thóp Tạ Chinh Hồng.

“Cũng không khác lắm so với sư huynh của cô ta.” Văn Xuân Tương không nói thì Tạ Chinh Hồng cũng không chú ý, hắn đánh giá lại một chút, nhận thấy dung mạo hai người cũng chẳng có gì đặc biệt.

“Thật không?” Rốt cuộc là vì “hồng nhan vi khô cốt”[2] hay bởi vì nữ nhân kia quá xấu? Văn Xuân Tương rất muốn hỏi rõ ràng.

Thế nhưng rất nhanh sau đó y chẳng cười nổi nữa.

“Dung mạo của tiền bối có thể nói là tuyệt thế vô song, ánh sáng đom đóm của người khác khó mà bì được với hào quang nhật nguyệt.”

******

★ Chú thích:

[1]Sa di: là cấp bậc đầu tiên của giới xuất gia, khi người tu hành bắt đầu thụ mười giới thì được gọi là Sa di, với nữ thì gọi là Sa di ni. Mười giới này gồm: Không sát sinh, Không trộm cắp, Không dâm dục, Không vọng ngữ, Không uống rượu, Không đeo hoa thơm hay dùng dầu thơm, Không ca múa hay cố ý xem nghe biểu diễn nghệ thuật, Không ngồi nằm giường lớn cao rộng, Không ăn quá no, Không khắc tượng vàng bạc hay vật báu.

[2]Hồng nhan vi khô cốt: Mỹ nhân có đẹp đến mấy thì cũng có ngày chết đi biến thành xương khô.
Bình Luận (0)
Comment