Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 147

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 146





Nhan Kiều sững sờ đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn hai người này hỗ động lóe mù mắt.

Nhưng Nhan Kiều dù sao cũng không phải kẻ ngốc, thời điểm nhìn thấy Tạ Chinh Hồng xuất hiện, hắn cũng đã cẩn thận suy nghĩ chân tướng trong lòng một lần. Nếu cảm tình của Văn Xuân Tương đối với Tạ Chinh Hồng chỉ hơi hơi khác biệt thôi, y sẽ không cho phép Tạ Chinh Hồng ngủ ở đây, lại còn tự mình chạy đến gặp hắn nữa. Vậy nên có thể suy ra, quan hệ của hai người này không phải tầm thường, song rốt cuộc vì sao lại dây dưa với nhau, vẫn phải suy nghĩ cẩn thận một chút đã.

Á, gượm đã, Văn Xuân Tương tới đây để gặp người trong lòng của y, hiện tại người y gặp là Tạ Chinh Hồng.

Cho nên…… thế này……. liền tương đương với

Người trong lòng của y chính là Tạ Chinh Hồng…….

Hợp lý đó chứ.

Nhan Kiều suy nghĩ cẩn thận điểm này, chỉ cảm thấy nhận thức của mình về Văn Xuân Tương đã thay đổi hoàn toàn mới.

“Khụ khụ.” Nhan Kiều đưa tay lên môi nhẹ nhàng ho khan, thấy ánh mắt của hai người trong phòng không hẹn mà cùng hướng về phía hắn, chẳng hiểu vì sao, trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác áy náy. Như thể hắn đang quấy rầy chuyện gì đó không nên quấy rầy vậy.

“Có chuyện gì?” Văn Xuân Tương nhíu mày nói.

“Không giới thiệu cho ta sao?” Nhan Kiều mặt đầy chính trực hỏi ngược lại.

“Còn cần giới thiệu hả?” Văn Xuân Tương hơi nghiêng đầu, tức cười nhìn Nhan Kiều, “Ngay cả hổ phách nhựa tùng ngươi cũng đưa cho hắn rồi, còn cùng nhau đến Bạch Sa Cảnh, giao tình bậc này hẳn là không cần ta phải giới thiệu chứ nhỉ.”

Nhan Kiều kinh ngạc, chuyện này mà Văn Xuân Tương cũng biết sao?

Tạ Chinh Hồng chỉ luôn mỉm cười đáp lại, tiền bối không có ý bảo hắn nói gì, hắn tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho tiền bối.

“Bổn tọa không chỉ biết ngươi đưa hổ phách nhựa tùng cho tiểu hòa thượng, mà còn biết lúc ấy ngươi lừa gạt Tịnh Cốt linh hỏa chưa hiểu sự đời ra sao.” Văn Xuân Tương chậm rì nói.

Lời của Văn Xuân Tương tựa như một đạo kinh lôi, đem chút thần trí ít ỏi còn lại của Nhan Kiều bổ cho thất linh bát lạc.

“Như Lai Thần Chương lúc trước, là ngươi đưa cho Tạ Chinh Hồng?” Chẳng trách sao lại trùng hợp như vậy, mình lại còn đưa tượng Phật chưa thức thứ hai của Như Lai thần chưởng cho Tạ Chinh Hồng nữa chứ? Nhan Kiều bừng tỉnh đại ngộ.

“Không sai, chuyện này còn phải đa tạ ngươi.” Sau khi Văn Xuân Tương đi ra, chuỗi cốt châu vốn đeo trên tay Tạ Chinh Hồng giờ đã mang trên tay Văn Xuân Tương. Thần niệm của y vừa động, Đại phong ấn thuật cùng tượng Phật chứa thức thứ hai của Như Lai thần chưởng liền xuất hiện trong tay y, “Có điều, xem như đáp lễ cho ngươi xem trò hay, thứ này, bổn tọa liền không khách khí mà nhận lấy vậy.”

Thật đúng là vô sỉ!

“Khoan đã, không phải ngươi ghét nhất là hòa thượng sao!” Nhan Kiều cố gắng khiến mình không nhìn vào tượng Phật kia nữa, hỏi với vẻ mất tự nhiên.

“Mọi việc đều có ngoại lệ.” Văn Xuân Tương nhìn Tạ Chinh Hồng, khẽ cười nói, “Vả lại, tiểu hòa thượng vẫn để tóc cơ mà, đâu phải lừa trọc, ngươi nói chuyện cẩn thận chút đi.”

Vừa rồi hình như mình đâu có nói hai chữ “Lừa trọc” này, Nhan Kiều buồn bực nghĩ.

“Qua một thời gian nữa, tiểu hòa thượng, ngươi hãy cùng ta cẩn thận tìm hiểu một chút. Ta vẫn chưa nghiên cứu kỹ Đại phong ấn thuật.” Văn Xuân Tương xoa cằm. Hẳn là hiện giờ đám Phật tu lừa trọc kia đều biết chuyện y đã thoát ra rồi, về sau sẽ gặp không ít phiền toái. Để phòng ngừa kẻ khác dùng Đại phong ấn thuật đối phó với mình, phải chuẩn bị trước một chút mới được. Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Những lời này dùng để nói về đám Phật tu lừa trọc kia, quả là thích hợp.

“Vậy xin làm phiền tiền bối.” Tạ Chinh Hồng cười nhẹ, đáp ứng vô cùng sảng khoái.

Văn Xuân Tương thấy tiểu hòa thượng không vì mình thoát ra mà trở nên khác xưa, liền cảm thấy có chút vui vẻ, lại cũng có chút bất đắc dĩ.

Trước kia khi còn là phân thần, tiểu hòa thượng sẽ có đôi khi nhìn y ngẩn người. Sao bây giờ bản thể của y xuất hiện, tiểu hòa thượng vẫn còn giữ dáng vẻ không nhanh không chậm như vậy? Chẳng lẽ sức hấp dẫn của y thật sự hạ thấp đến mức này ư?

Nhưng mà, nếu tiểu hòa thượng thật sự thay đổi, có lẽ y lại càng thấy không quen.

Vẫn giữ nguyên thế này thì hơn.

“À, đúng rồi. Tiểu hòa thượng, lúc trước mấy tên tu sĩ hại ngươi bị trọng thương, ta đều đã bắt lại, phong kín tu vi thay ngươi rồi.” Văn Xuân Tương khi nhắc tới những người đó thì sắc mặt có chút âm trầm, trông thực sự có vài phần tư thế của Ma Hoàng “không chuyện ác nào không làm” trong truyền thuyết.

“Muốn giết hay lăng trì, ngươi nói đi.” Văn Xuân Tương vung tay lên, rất có khí thế vung tiền như rác.

Tạ Chinh Hồng dở khóc dở cười, “Tiền bối, không cần phải máu me như thế, nói cho cùng, chẳng qua là đạo bất đồng bất tương vi mưu mà thôi. Bọn họ cũng chỉ làm việc theo lệnh, không cần thiết phải lấy mạng bọn họ.” Nếu tiền bối bị bọn họ hại không có cách nào thoát thân, chỉ e Tạ Chinh Hồng sẽ muốn trả thù. Nhưng hiện tại tiền bối đã an toàn, hắn cũng không có chuyện gì, vậy thì không cần đại khai sát giới.

“Ngươi nhân từ nương tay quá đấy.” Văn Xuân Tương làm bộ lắc đầu, song trên mặt lại chẳng có bao nhiêu vẻ trách cứ. Tính tình tiểu hòa thượng y đã biết từ lâu, đối với chuyện của chính bản thân, hắn luôn chẳng quan tâm mấy.

Chỉ cần đối phương không thật sự hạ tử thủ hay làm nhiều việc ác, hắn căn bản sẽ không để ý người khác mắng hắn hay đả thương hắn.

Người có thể khiến hắn sinh ra cảm xúc dao động, chỉ có một mình y mà thôi.

“Những kẻ đó đều là bổn tọa bắt vì ngươi, xử trí như thế nào đều là chuyện của ngươi.” Văn Xuân Tương chắp tay sau lưng mà đứng, chậm rãi nói, “Cũng không thể cứ nhốt bọn chúng tốn chỗ mãi được.”

“Hay là như vậy, bần tăng thấy trên người bọn họ có chút lệ khí, e rằng sẽ bất lợi đến việc tu hành sau này, có lẽ cũng sẽ gây thêm phiền toái cho tiền bối. Chi bằng bảo bọn họ niệm nhiều kinh Phật cơ bản, sao chép để mài giũa tâm tính.”

“Thế tu vi thì sao?”

“Tâm thành tắc linh, đương nhiên phải phong kín.” Tạ Chinh Hồng nghiêm mặt nói, “Dùng thân thể phàm nhân, sao chép niệm kinh Phật tam niên ngũ tái, hẳn là không thừa.” “Được, cứ làm vậy đi!” Văn Xuân Tương vui vẻ không thôi, liên tục gật đầu. (Tam niên ngũ tái: nghĩa là ba năm năm năm, nhưng không có nghĩa là 3 – 5 năm cụ thể, mà là dùng để mô tả một khoảng thời gian dài.)

“Tiền bối quá khen.” Tạ Chinh Hồng thoáng ngượng ngùng nói.

Nhan Kiều nhìn Văn Xuân Tương, lại nhìn Tạ Chinh Hồng, cảm thấy mắt mình sắp mù đến nơi. Nói như vậy, những gì trước đây Tạ Chinh Hồng nói hẳn đều là giả, hết thảy đều đã được Văn Xuân Tương bày mưu đặt kế. Văn Xuân Tương trở nên giỏi tâm kế như vậy từ khi nào thế?

Không, nghe vừa rồi Tạ Chinh Hồng nói chuyện, e là kẻ giỏi tâm kế phải là hắn mới đúng.

Văn Xuân Tương thì chỉ là ỷ thế hiếp người thôi.

“Các ngươi quen nhau bao lâu rồi?” Nhan Kiều bỗng lên tiếng hỏi.

“Hẳn là rất lâu rồi.” Văn Xuân Tương nhớ trước đây Tạ Chinh Hồng có nói mình từng cứu hắn, bèn trả lời.

Tạ Chinh Hồng gật đầu, có vẻ đồng ý với Văn Xuân Tương, “Khi bần tăng còn nhỏ, đã từng gặp tiền bối. Sau này may mắn được tiền bối chỉ bảo rất nhiều, nếu không bần tăng còn chẳng biết hiện giờ mình sẽ ra sao nữa?”

Trên mặt Văn Xuân Tương lóe qua một tia đắc ý, “Đâu có gì, là chính bản thân tiểu hòa thượng có tư chất tốt, bổn tọa chẳng qua chỉ mài đánh khối ngọc thô này thôi.”

Nhan Kiều bày vẻ mặt cổ quái nhìn Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương bị hắn nhìn đến căng thẳng, “Ngươi làm cái gì đó?”

“Ngươi không cảm thấy màn đối thoại của các ngươi có điểm kỳ quái sao?” Nhan Kiều thở dài một hơi, nói.

“Chỗ nào kỳ quái?”

“Ta nói nè Văn Xuân Tương, ngươi thật sự không phải đang chơi trò dưỡng thành đấy chứ?” Nhan Kiều yên lặng giơ ngón cái, “Không ngờ ngươi mới là lợi hại nhất, bội phục, bội phục.” So ra thì, hắn chỉ là lừa Tịnh Hỏa mang về thôi, thật sự quá là thuần lương.

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Văn Xuân Tương lạnh lùng mắng một câu.

“Ta có lý lẽ có bằng chứng à nha.” Nhan Kiều nghiêm túc phản bác, “Tạ Chinh Hồng bây giờ chưa đến trăm tuổi mà đã có tu vi kỳ Hóa Thần, lại còn là Phật tu kết ấn. Chút tuổi ấy trong mắt chúng ta chỉ là giây lát, trong trăm năm này ngươi vẫn luôn ở bên cạnh cẩn thận chỉ bảo hắn, bồi dưỡng hắn thành tài. Hắn cũng có qua có lại, cứu ngươi thoát ra. Đã đến tình trạng hiện tại, ngươi đừng bảo với ta là, ngươi định giao Tạ chinh Hồng ra, để hắn tiếp tục làm một tán tu vô quyền vô thế nhé.”

“Đương nhiên không có khả năng!” Văn Xuân Tương đáp ngay không hề nghĩ ngợi. Giỡn hả, y vất vả nuôi tiểu hòa thượng lâu như vậy, sao có thể giao hắn cho đám lừa trọc kia được?

“Ngươi xem đi.” Nhan Kiều nhún vai, “Ta nói đâu có sai.”

Văn Xuân Tương ngẩn người, không biết trả lời thế nào.

Tạ Chinh Hồng vẫn luôn không nói chuyện, chợt yên lặng mở miệng, “Bần tăng cảm thấy, có thể được tiền bối chỉ bảo là tam sinh hữu hạnh.”

Văn Xuân Tương nghe vậy thì vui vẻ, ném lý lẽ vừa rồi của Nhan Kiều ra sau đầu.

Nhan Kiều lẳng lặng thở dài trong lòng, Văn Xuân Tương rõ ràng mới là Ma Hoàng tu vi cao có bản lĩnh có tài nguyên cơ mà, sao ở trước mặt Tạ Chinh Hồng lại ngốc nghếch, cười tươi như hoa thế kia?

Được rồi, y vốn chính là một đóa hoa mà.

Bởi tin tức Thiên Khuyết cung của Uất Trì Tu Bình bị hủy truyền ra, dư âm của việc Văn Xuân Tương thoát ra vốn chưa yên ắng lại có tiến tiển mới, trở thành đề tài trà dư tửu hậu của vô số tu sĩ. Mà mấy chi tiết nhỏ trong chuyện này, càng truyền ra muôn vàn phiên bản. Trong đó Tạ Chinh Hồng là nhân vật trọng yếu, thân gia lai lịch những chuyện từng làm lại càng bị bóc trần phơi bày, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã trở thành minh chứng tốt nhất cho câu nói “Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài”.

Nhìn xem Tạ Chinh Hồng đã làm gì? Về tu vi thì trước hết không nói đến, tuy rằng tốc độ tu luyện của hắn quả thực có thể gọi là yêu nghiệt, nhưng đột nhiên ôm được đùi Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, Văn Xuân Tương lại đoạt được nhiều điển tịch Phật môn như vậy, nếu thật sự muốn bồi dưỡng ra một người như thế có vẻ cũng không phải không có khả năng. Trọng điểm vẫn là những việc Tạ Chinh Hồng làm sau lưng.

Nói chung, lưng đeo một bí mật lớn như thế, người bình thường đều sẽ chọn làm việc kín tiếng, tránh để bị kẻ khác nhìn ra manh mối. Thế nhưng Tạ Chinh Hồng lại không như vậy, hắn bị người ta chú ý rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng đều có thể thuận lợi thoát hiểm. Thời điểm kỳ Kim Đan, liền lực áp quần hùng, chiếm được sự đồng tình của đại chúng. Khi hắn lên kỳ Nguyên Anh, liền giấu diếm được Khốn Ách thiền sư, người nổi danh cùng với Bàn Nhược thiền sư. Ở kỳ Xuất Khiếu, che giấu được toàn bộ tu sĩ của Đạo Xuân trung thế giới. Mạo thiên hạ chi đại bất vĩ (chống lại cả thiên hạ, đi ngược với thế giới) cứu Văn Xuân Tương ra. Bản lĩnh như thế, tâm kế như thế, còn ly kỳ hơn cả thoại bản truyền kỳ.

Nhưng đây lại là sự thật rõ rành rành.

Lúc ấy trong trận chiến cuối cùng ở Đạo Xuân trung thế giới, Thường Hòa của Hoa Nghiêm tông dẫn theo các đệ tử rời đi, sau khi trở về liền bẩm báo từ đầu đến cuối sự việc cho Pháp Tướng tổng hội của chủ tông. Lúc trước tận mắt chứng kiến một mình Tạ Chinh Hồng chống lại nhiều người, còn có không ít tiểu sa di cũng nhìn thấy, cản bản không thể là giả được. Tin tức này đương nhiên cũng bị tu sĩ thần thông quảng đại nào đó vạch ra.

Nếu nói trước đây Tạ Chinh Hồng chỉ nổi tiếng ở một vài nơi nào đó, thì bây giờ Tạ Chinh Hồng gần như đã đạt đến trình độ ngay cả người qua đường cũng biết. Hầu như tất cả mọi người đều đang bàn tán, nói Tạ Chinh Hồng là do Văn Xuân Tương cố ý bồi dưỡng ra để đánh mặt mấy môn phái Phật môn kia. Suy nghĩ này cũng không phải không có lý, dù sao Văn Xuân Tương cũng có tiếng là không thích Phật tu.

Suy nghĩ này chiếm được sự đồng tình của vô số người, đương nhiên cũng lọt vào tai không ít Phật tu của Pháp Tướng tông.

Trong ba ngàn thế giới, có vô số chi nhánh Phật môn, mỗi chi nhánh đều có một vài điểm bất đồng. Song trong những điểm bất đồng này, lại có thể chia làm năm loại lớn. Năm loại lớn này cũng hình thành nên ngũ đại Phật môn nổi danh cường thịnh nhất trong ba ngàn thế giới hiện nay.

Chỉ Luật tông, Minh Thiền tông, Tịnh Thổ tông, Pháp Tướng tông, Tam Luận tông.

Pháp Tướng tông ở Dương Dữ đại thế giới, chính là môn phái lớn nhất trong giới. Hương khói cường thịnh, truyền thừa dài lâu.《Nguyên Nhất Pháp Tướng tông》lại càng danh khí bất phàm, khiến không ít Ma tu nghe mà biến sắc. Đệ tử nội môn hoặc đệ tử đích truyền của Pháp Tướng tông, đều sẽ tu luyện công pháp này. Sau khi kết thành Nguyên Anh, hình dáng Nguyên Anh không phải dáng vẻ của bản thân bọn họ, mà là hình dáng Bồ Tát La Hán đối ứng với Phật đạo mà bọn họ tu luyện.

Như vậy tu hành Nguyên Anh tuy rằng khó khăn hơn so với kết Anh bình thường, số lượng cũng ít ỏi hơn, nhưng uy lực lại vô cùng kinh người. Đến hậu kỳ, thậm chí có thể đạt tới hiệu quả thân hóa Bồ Tát La Hán Kim Thân, giúp ích lớn lao cho việc chứng được Kim Thân của Phật gia. Bởi vậy, trong Pháp Tướng tông mặc dù không nhiều Phật tu tu thành, nhưng nếu chỉ bàn đến sức chiến đấu thì cũng được xưng là số một số hai trong ngũ đại tông môn.

Thời điểm Tam Tư phá Đan thành Anh trong Đạo Xuân trung thế giới, Nguyên Anh liền hiển hóa một điểm bộ dáng của Bồ Tát, vậy nên lập tức được Pháp Tướng tông phái người đón đi, được một vị trưởng lão có bối phận cao thu làm đệ tử, truyền thụ《Nguyên Nhất Pháp Tướng tông》.

Từ sau lúc nhìn thấy tốc độ tu hành của Tạ Chinh Hồng và gặp gỡ nhau ở Đạo Xuân trung thế giới, Tam Tư liền bắt đầu ngẫm lại bản thân và cảnh tỉnh. Y quanh năm ở trong Đạo Xuân trung thế giới, có sư môn tương trợ, chẳng ai dám lên mặt với y. Hơn nữa tính cách Tam Tư vốn ôn hòa, cá tính ngẫu nhiên thần thao (làm việc bí ẩn, khiến người ta không đoán trước được) lại càng khiến cho y có vẻ cam thâm bí hiểm, rất ít khi kết thù kết oán với người khác. Phật tâm của y tuy thuần túy vô hà, song chẳng hề có chút áp lực nào, nên vẫn chưa thể tìm được thời cơ phá Đan thành anh.

Mãi đến sau khi Tạ Chinh Hồng trốn khỏi Đạo Xuân trung thế giới, Tam Tư mới ý thức được mình đang thiếu thứ gì.

Là tu sĩ đứng trong thiên địa, quan trọng nhất vẫn là tu vi của bản thân ngươi. Ngoại trừ nó ra, vào thời điểm ngươi gặp nguy nan, sư môn của ngươi, sư huynh đệ của ngươi, bạn bè của ngươi, không một ai có thể cứu được ngươi.

Ngươi muốn hoằng dương Phật đạo, muốn trừ gian diệt ác, đều phải dựa vào cố gắng của chính mình.

Sau khi đại hội Phật Đản kết thúc Tam Tư liền diện bích ba tháng, lẳng lặng phá Đan kết Anh thành công.

Nguyên Anh có tư thái của Bồ Tát, trông từ bi mà lại thương hại thế nhân.

Trụ trì và các trưởng lão của Hoa Nghiêm tông mừng rỡ như điên, lập tức báo tin lên trên. Muốn tu thành Bồ Tát Pháp Tướng, cũng không phải chỉ tu hành《Nguyên Nhất Pháp Tướng tông》là có thể làm được.

Có đôi khi, thời điểm Phật tu bình thường kết Anh cũng sẽ xuất hiện biến hóa như vậy, mà《Nguyên Nhất Pháp Tướng tông》chính là công phu khiến biến hóa này rõ ràng và hoàn thiện hơn. Bàn về thiên tư, Tam Tư được xem là thiên tài trong Đạo Xuân trung thế giới, nhưng tại Pháp Tướng tông chi nhánh vô số, được xưng là đại quái vật này, cũng chỉ là trình độ trung đẳng mà thôi.

Nhưng Nguyên Anh mà Tam Tư kết thành lại có một chút tư thái của Bồ Tát, vậy lại là một chuyện khác.

Người như vậy không thể nghi ngờ chính là người truyền thừa tốt nhất của《Nguyên Nhất Pháp Tướng tông》, dù ở trong Pháp Tướng tông, cũng không có bao nhiêu nhân tài như vậy. Nói chung, hạt giống Phật tu như thế ngay từ đầu sẽ được điều đi, dốc lòng bồi tài. Sau vượt trước như Tam Tư thì ngược lại rất hiếm thấy.

Sau khi đến Pháp Tướng tông, Tam Tư mới hiểu được Đạo Xuân trung thế giới và Hoa Nghiêm tông nhỏ bé cỡ nào. Nơi này có những điển tịch Phật gia mà y chưa từng nghe qua, công pháp Phật gia mà y chưa từng gặp qua. Phật đạo để tu hành cũng không chỉ vỏn vẹn trong Bồ Tát đạo và La Hán đạo. Mà phân chia cụ thể thành ba trăm Bồ Tát đạo, năm trăm La Hán đạo và một trăm Phật đạo, mỗi loại đều có vô số người tu hành, nhưng đến cuối cùng, số lượng người chân chính chứng được mấy quả vị này chỉ có ít ỏi một hai người, hoặc chỉ một thôi cũng chẳng có.

Mà mấy Quả Vị mà Pháp Tướng tông đã xác định có người chứng được từ xưa đến nay, là do tiền nhân khai sáng hoặc Bồ Tát Phật Đà tự mình lưu lại đạo thống mà có được. Trên thực tế, Phật giáo nhiều nhất có thể có ba ngàn Phật, Bồ Tát và La Hán dưới đáy càng có vô số vị trí trống. Song muốn lấp đầy những vị trí trống này, e là vẫn phải chờ mong những hậu nhân sau này. Chỉ vì muốn chứng được mấy Quả Vị đã đã khai sáng con đường phía trước này, cũng đã khiến nhân tâm lao lực quá độ.

Sau khi nhận được《Nguyên Nhất Pháp Tướng tông》, Tam Tư đã xác định tu hành Quả Vị “Ngũ Đại Hư Không Tàng Bồ Tát”, cũng được xem là trọng yếu trong Bồ Tát bộ, bởi vậy tài nguyên trong Pháp Tướng tông cũng coi như không tệ. Nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi, so với các đệ tử hạch tâm thì vẫn kém xa.

Nhưng Tam Tư tự nhận bản thân thiên tư hữu hạn, số tài nguyên này có lẽ còn không thể hoàn toàn sử dụng hết được. Vậy nên tại Pháp Tướng tông, y là một kẻ cuồng tu hành tương đối nổi danh, hầu như chẳng giao tiếp với người ngoài. Trừ vị sư phụ thu y làm đồ đệ và mấy sư huynh đệ ra, y gần như chẳng quen biết ai khác.

Hôm nay, lại là một ngày Tam Tư chuẩn bị đến mật thất khổ tu, lại nhận được một phần thần thức truyền âm của sư phụ, nói rằng có không ít trưởng lão trong Pháp Tướng tông muốn gặp y.

Tam Tư suy nghĩ rồi lập tức quay đầu trở về.

Trên đường đi, Tam Tư có nghĩ xem rốt cuộc vì sao lại đột nhiên nhận được thần thức truyền âm như vậy, lại không nghĩ rằng, có đôi khi con người sẽ gặp những chuyện rất tương tự. Thời điểm còn ở Đạo Xuân trung thế giới, y bỗng dưng bị trưởng lão và nhóm chưởng môn phương trượng gọi đến, là vì y biết một ít chuyện về Tạ Chinh Hồng. Không ngờ, đến Pháp Tướng tông, y bị gọi lên, vẫn là vì chuyện của Tạ Chinh Hồng.

Nghe câu hỏi tựa như nhẹ nhàng bâng quơ của mấy trưởng lão Pháp Tướng tông, Tam Tư có chút dở khóc dở cười.

Tạ Chinh Hồng Tạ đạo hữu thật đúng là lợi hại.

Từ Đạo Xuân trung thế giới đến Tà Dương đại thế giới rồi lại đến Dương Dữ đại thế giới của bọn họ, hắn vẫn nổi bật như vậy. Y và Tạ Chinh Hồng chỉ tiếp xúc rất ít, thế mà cũng có thể bị người ta tìm ra, khiến các vị trưởng lão của Pháp Tướng tông ra mặt tìm đến hỏi.

Các trưởng lão của Pháp Tướng tông còn đáng giá hơn chưởng môn ở Đạo Xuân trung thế giới. Tùy tiện kéo một vị ra, đều là kết ấn thành công hoặc là có một trong Tam Bảo, nhân số thưa thớt, địa vị cao thượng. Bằng không, với thân phận xuất thân từ chi nhánh ở trung thế giới của Tam Tư, cũng không có khả năng trở thành đệ tử của một trưởng lão rồi một bước lên trời, tu được《Nguyên Nhất Pháp Tướng tông》, có thể chuyên tâm tu hành mà không để ý tới tục sự.

Tam Tư đành phải nói rõ một lần quan hệ giữa mình và Tạ Chinh Hồng, thế nhưng nhìn sắc mặt của các trưởng lão và sư phụ, hình như cũng không vừa lòng với câu trả lời của y.

“Xin hỏi chư vị trưởng lão, không biết Tạ Chinh Hồng đạo hữu rốt cuộc đã làm chuyện gì, mà khiến các trưởng lão đại giá?” Tam Tư chần chừ hỏi.

“Ngươi thật sự không biết sao?” Một trưởng lão lẳng lặng nhìn chằm chằm Tam Tư hồi lâu, hỏi.

Tam Tư cười khổ, “Đệ tử dốc lòng tu hành, chưa từng ra ngoài du lịch bao giờ.”

Nói tới đây, sư phụ của Tam Tư vội vàng làm chứng, “Không sai, đứa đệ tử này của ta luôn cần mẫn khắc khổ, ngoài tu hành ra thì gần như chẳng làm chuyện gì. Điểm này, ta có thể cam đoan cho nó.”

Nghe sư phụ của Tam Tư nói vậy, sắc mặt của mấy trưởng lão rõ ràng tốt hơn một ít.

“Về sau, ngươi không cần gọi Tạ Chinh Hồng là đạo hữu nữa, tránh để vô duyên vô cớ vũ nhục thân phận Phật tu của chúng ta!” Một trưởng lão mang khuôn mặt nghiêm túc lớn tiếng nói.

“Chuyện này…….?” Tam Tư có hơi do dự.

“Cũng chẳng có gì khó nói cả.” Trưởng lão nọ nhìn bộ dáng Tam Tư, không khỏi có chút tức giận, “Tạ Chinh Hồng cấu kết với Ma tu đã là chuyện chắc chắn. Không, thậm chí có thể nó, ngay từ đầu hắn đã là người của Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương rồi. Hắn tiếp cận các ngươi, chẳng qua là vì muốn thám thính tin tức về Văn Xuân Tương mà thôi, lòng dạ thật đúng là đáng giết!”

“Văn Xuân Tương?” Tam Tư đột nhiên cả kinh, kẻ này đã khiến Đạo Xuân trung thế giới bọn họ náo loạn long trời lở đất, kẻ mà y cho rằng đã là người ngàn năm có một. Không ngờ sau khi đến đại thế giới, mới biết được thì ra những gì Văn Xuân Tương làm ở Đạo Xuân trung thế giới, so với trước đây vốn chẳng đáng kể chút nào. Nếu không phải y bị trọng thương lại gặp phục kích, căn bản không có khả năng dễ dàng bị bắt ở Đạo Xuân trung thế giới.

Dù có thất thủ bị bắt, cũng không ai dám mạo hiểm đi trung thế giới một chuyến để giết y.

“Chính là Văn Xuân Tương.” Sư phụ của Tam Tư chăm chú nhìn y, nói, “Tạ Chinh Hồng lừa gạt toàn bộ người trong Đạo Xuân trung thế giới, cuối cùng bị Mậu Mân đạo nhân của Quy Nguyên tông vạch trần, bản thân hắn cũng đã chính miệng thừa nhận. Chính hắn đã thả Văn Xuân Tương ra, tạo thành cục diện hôm nay. Con có biết, chuyện năm đó Văn Xuân Tương đến Pháp Tướng tông chúng ta cướp đoạt《Nguyên Nhất Pháp Tướng tông》không?”

Tam Tư ngơ ngác lắc đầu, bị tin tức này làm chấn động chưa kịp hoàn hồn.

“《Nguyên Nhất Pháp Tướng tông》chân chính vốn đã sớm thất truyền, hiện tại trong Pháp Tướng tông chúng ta đều là bản khắc gỗ. Những bản khắc gỗ này tổng cộng cũng chỉ có năm bộ, mỗi bộ đều do tổ sư khai sơn lưu lại trước khi phi thăng. Trong đó bao hàm một ít tâm đắc của người khi là Phật tu kỳ Đại Thừa. Thần niệm tâm đắc trên mỗi phần đều sẽ có chút bất đồng, đối với Pháp Tướng tông chúng ta, đó là vật báu vô giá.”

“Nhưng Văn Xuân Tương lại tới đây, đoạt đi một bộ trong số đó.” Trưởng lão tướng mạo nghiêm túc nọ khi nhắc đến việc này thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Nỗi sỉ nhục như thế, Pháp Tướng tông chúng ta phải cắn răng chịu đựng, thứ nhất là không muốn đối đầu trực diện với Văn Xuân Tương, để tránh hại đến tính mạng những đệ tử vô tội của chúng ta. Thứ hai, cũng là chúng ta biết khí vận của Văn Xuân Tương chưa hết, không phải thời điểm để cướp lại bản khắc. Nếu tên Tạ Chinh Hồng này cứu giúp Ma tu khác, với tu vi và tư chất của hắn, cũng đủ khiến chúng ta xem nhẹ những thứ khác, đáng tiếc, kẻ hắn cứu ra lại là Văn Xuân Tương.”

Là Văn Xuân Tương đắc tội với toàn bộ Phật môn trong ba ngàn thế giới.

Tạ Chinh Hồng tuổi còn trẻ mà đã có thể kết ấn, có được công pháp quyết định như Như Lai thần chưởng, còn không phải là bởi vì Văn Xuân Tương truyền thụ ư? Những công pháp đó được Phật tu bọn họ chân thành cung kính coi là chí bảo, nghĩ đến một chút thôi cũng cảm giác có lỗi với Phật Tổ. Ấy vậy mà lại bị một ma đầu đưa cho một Dã Hồ thiền?

Giờ người bên ngoài sẽ nói thế nào đây?

Đám Pháp tu Ma tu kia đều đang cười nhạo tông môn Phật tu bọn họ, vất vả bồi dưỡng nhiều đệ tử như vậy, còn không bằng kẻ mà Văn Xuân Tương tiêu phí một trăm năm để bồi dưỡng.

Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn[1]!

(Là câu nói của Khổng Tử, nghĩa là “Sự ấy nhẫn được thì gì chả nhẫn được”. Khổng Tử nói về Quý Thị rằng: “Ông ta dùng lễ nghi múa vũ đạo của Thiên tử để múa trong sân nhà mình, việc như thế này có thể nhẫn chịu được, thì việc gì không thể nhẫn chịu được đây?”)

“Tam Tư, ta không ngại trực tiếp nói cho ngươi, cũng hi vọng ngày sau ngươi gặp Tạ Chinh Hồng thì có thể chuyển lời với hắn. Bắt đầu từ khi hắn đứng chung một chỗ với Văn Xuân Tương, bất cứ một tông môn Phật tu nào trong ba ngàn thế giới, đều không có chỗ cho hắn dung thân!”

✿Tác giả có lời muốn nói:

[Hỏi]:

Có đạo lữ mang khí vận tuyệt hảo là trải nghiệm như thế nào?

[Đáp]:

Văn Xuân Tương: Người đặt câu hỏi nè, vấn đề này, ta có thể trả lời cho ngươi. Đạo lữ của ta là Phật Tử, công đức mấy vạn năm lận, lợi hại chưa! Ta kể lại những gì mình trải qua là ngươi sẽ hiểu ngay thôi.

Thời điểm qua tết âm lịch, để cướp lì xì, ta mua cho mình và Tạ Chinh Hồng mỗi người một trăm cái điện thoại di động.

Còn về phần đăng ký linh tinh gì đó đương nhiên là giao cho đám thuộc hạ đi làm,

Ta nghĩ là, ta vất vả lắm mới ở cùng một chỗ với tiểu hòa thượng, sẽ không xui xẻo như vậy đâu, giờ là lúc thử nghiệm vận khí của mình một chút xem sao.

Tham gia thu thập Ngũ Phúc[1] của Alipay, ta rút được 300 tấm Ái Quốc Phúc, 100 di động, 100 tấm Ái Quốc, 100 tấm Hữu Thiện, 100 tấm Hòa Hài.

Ừm, ít ra cũng không hoàn toàn giống nhau.

Ta cũng coi như vừa lòng với vận khí của mình.

“Tiểu hòa thượng, ngươi rút được cái gì vậy?”

“890 tấm Kính Nghiệp, còn 10 tấm nữa, bần tăng đã gom đủ rồi.” Đạo lữ Tạ Chinh Hồng của ta cầm lấy một cái di động, nói, “Hình như bần tăng là người đầu tiên gom đủ…….”

Ta: ………

Thôi, ta không nên đi so vận khí với tiểu hòa thượng.

Bởi vì Kính Nghiệp Phúc vốn rất ít, mà đạo lữ của ta lại chiếm được phần lớn, giá chợ đen của Kính Nghiệp Phúc đã lên đến 888 một tấm.

Ta thu lại mấy trăm tấm khác nhau còn lại rồi đem bán toàn bộ với giá cao.

Sau đó trong Hưu Nhất Hưu[2] Kính Nghiệp Phúc, đạo lữ của ta lại cướp được mấy vạn tấm.

Lần này, ta không tính bán nữa.

Chờ mãi đến năm phút đồng hồ trước khi mở thưởng, mới bán ra ngoài với giá 999 một tấm.

Sau khi bán xong toàn bộ, ta kinh ngạc phát hiện, tiền mua di động của hắn đã kiếm lại hết rồi.

Trên đây chính là trả lời của ta, mong người đặt câu hỏi hãy tiếp thu.

[Lầu hai]: Đệt mợ, thảo nào lúc trước tui không cướp được, mau lôi ra ngoài đánh chết!

[Lầu ba]: +1

[Lầu bốn]: +1

………

[Lầu một ngàn ba trăm sáu mươi tám]: +10086





******

★Chú thích: 

[1]Thu thập Ngũ Phúc: Đây là một hoạt động năm mới của Alipay, rất nổi tiếng vào dịp Tết ở Trung Quốc. Trước tết âm lịch, người dùng tham gia sự kiện thu thập Ngũ Phúc của Alipay, thu thập đủ Ngũ Phúc gồm “Phú Cường Phúc”, “Hòa Hài Phúc”, “Hữu Thiện Phúc”, “Ái Quốc Phúc” và “Kính Nghiệp Phúc” thì có thể nhận được lì xì do Alipay phát hành vào đêm giao thừa.

[2]Hưu Nhất Hưu: nghĩa là “Rầm rầm”, là một ứng dụng của Alipay, dùng ứng dụng này để tham gia cái hoạt động lấy lì xì trên kia. Click vô cái nút đỏ ở giữa nó phát tiếng “Rầm rầm” rồi bốc lì xì.

Editor: Miền Trung đang bão to, chỗ t mưa sml, chả biết lúc mô mới hết bão =_=

Edit đoạn sau chương này nản quá nản í. Văn của Thanh Khâu Thiên Dạ nhiều chỗ rất lan man dài dòng, đọc không thấy điểm cuối….. Chuẩn bị tinh thần từ chương này anh công ăn chửi sml, làm gì cũng bị dân tình chửi cho. Thực ra là chửi hơi oan, thấy cũng tội mà thôi kệ anh ~~~
Bình Luận (0)
Comment