Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngọc Hoàn môn tọa lạc trên linh hồ đẹp nhất tại Đông Nam, xung quanh là linh sơn bao bọc, tiên khí dồi dào, khi bình minh đến mặt trời chiếu sáng hòn đảo tràn đầy linh khí này bằng những tia nắng vàng rực rỡ, đẹp tựa chốn tiên cảnh.

Ai nấy đều không khỏi cảm thán, cũng chỉ có nơi như thế này mới nuôi dưỡng ra những nữ tử xinh đẹp nhường ấy.

Không ít tu sĩ kỳ Kim Đan dẫn theo vài hậu bối hoặc đệ tử kỳ Trúc Cơ, khiến nơi đây thoáng chốc đã đông vui rộn rã. Đa phần các Kim Đan chân quân vì duy trì hình tượng của bản thân nên thường trầm mặc ít nói, không để lộ vẻ kinh ngạc cảm thán.

Trước cảnh tượng đó, người như Tạ Chinh Hồng dường như trở nên có chút đặc biệt.

Tu sĩ trong Tu Chân giới hầu như chẳng ai có bộ dạng xấu xí. Có rất nhiều loại đan dược làm đẹp dưỡng nhan, muốn đổi mặt cũng chỉ cần nuốt một viên Dịch Dung đan là có thể duy trì khuôn mặt mới được ít lâu. Hơn nữa khi tu luyện tu sĩ đều loại bỏ hầu hết tạp chất trong cơ thể ra ngoài, không ăn ngũ cốc hoa màu, muốn vẻ ngoài mình khó coi cũng không phải dễ. Do đó, khi muốn kết luận một tu sĩ có ưa nhìn hay không, trừ bề ngoài của người đó ra, khí chất, tu vi và cử chỉ của họ ngược lại còn quan trọng hơn.

Bởi Tạ Chinh Hồng là Phật tu nên luôn mang vẻ yên lặng trầm tĩnh.

Giống như ánh chiều tà trên núi xa, áng mây trắng phía chân trời, gần ngay trước mắt lại chẳng thể với tới, hắn vẫn thản nhiên trong cảnh tượng tràn đầy hưng phấn náo nhiệt, càng hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Một nam tử ăn mặc như văn sĩ khi đi ngang qua Tạ Chinh Hồng thì bỗng dừng bước, cười nói, “Vị đạo hữu này, đã gặp nhau tức là có duyên, ngươi có muốn cùng ta qua bên đó không?” Nam tử lấy ra một món pháp khí từ trong người, pháp khí vừa chạm vào mặt nước trong hồ, liền biến thành một chiếc thuyền nhỏ tinh xảo, không gió vẫn tự đi.

Văn sĩ kia tuy chỉ là một tán tu kỳ Kim Đan, nhưng cũng là kẻ kiêu ngạo. Nếu là người bình thường thì y sẽ tuyệt đối không mời lên thuyền cùng đi đến Ngọc Hoàn môn. Chẳng qua Tạ Chinh Hồng trông quá mức bất phàm, vài đệ tử của đại tông môn mà y gặp qua trước đây cũng có khí chất thong dong tự tại như vậy, nên y mới nảy sinh ý định làm quen.

Tạ Chinh Hồng khẽ cười đáp, “Vậy xin đa tạ đạo hữu.”

Văn sĩ thấy Tạ Chinh Hồng không từ chối, vẻ mặt càng thêm cao hứng, “Tại hạ là Kỷ Phi Dương, không biết đạo hữu là cao đồ thuộc môn phái nào?”

“Chỉ là một tán tu vô danh mà thôi.” Tạ Chinh Hồng trả lời.

“Trùng hợp quá, ta cũng là tán tu.” Kỷ Phi Dương nghe vậy, nụ cười càng tươi hơn. Nếu đối phương là tán tu, chẳng phải điều đó càng chứng tỏ hắn là người bất phàm sao? Vả lại đệ tử của đại tông môn dù ít hay nhiều đều có chút kiêu ngạo, lúc tiếp xúc không tránh khỏi phải nhẫn nhịn một hai. Thiên tư của Kỷ Phi Dương không tệ, trước đây y từng bái một tán tu làm sư phụ, nhưng sư phụ y là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đã thân tử đạo tiêu khi thăng cấp, nên từ đó y vẫn phải tự mình mày mò tu luyện. Có điều con đường tu đạo quá mức cô đơn tịch mịch, điều kiện của y cũng không phải quá tốt, không vào được tông môn lớn, tông môn nhỏ thì lại không vừa mắt, thế nên y mới muốn tìm một đạo lữ, cùng nhau bước trên hành trình tu chân lâu dài.

Kỷ Phi Dương nói chuyện rất có chừng mực, sau khi biết Tạ Chinh Hồng là tán tu cũng kể lại vài chuyện xảy ra trong những lần đại hội trước đây của Ngọc Hoàn môn, không khí dọc đường đi cũng tương đối hòa hợp. Trái lại có vài tu sĩ khác thấy thấy bộ dáng hai người như thể đã có dự tính từ trước, liền xì xầm bàn tán mấy câu, cũng chẳng có ý tứ gì tốt đẹp.

Một trận gió nhẹ khẽ thổi qua trước mắt mọi người, mặt hồ vốn yên tĩnh chợt xuất hiện những gợn sóng trùng điệp, ở phía xa có thể thấp thoáng thấy được những đình đài lầu các như ẩn như hiện. Tâm trí mọi người liền trở nên căng thẳng, biết chủ nhà đã đến, lại nhìn mấy trăm tu sĩ bên cạnh, một nửa đều đã đạt tới kỳ Kim Đan, không khỏi cảm thán danh tiếng của Ngọc Hoàn môn.

Bỗng nhiên một tiếng nhạc vang lên, hoa tươi rơi xuống đầy đất, mười mấy nữ tu mặc bạch y quấn lụa đỏ đạp bước trên mặt hồ, tay cầm nhiều loại nhạc cụ khác nhau như đàn tranh, đàn tỳ bà, ngọc tiêu….., vừa chơi nhạc vừa nhanh nhẹn đi tới.

“Thật không hổ là nữ tu của Ngọc Hoàn môn!” Một tu sĩ cảm thán nói, hiển nhiên đã bị mê hoặc bởi dáng vẻ của những nữ tu kia.

“Dù là môn phái ở thế giới nào cũng đều thích mấy trò màu mè hào nhoáng!” Giọng nói của Văn Xuân Tương có vẻ không vui, “Mấy nữ tu này rõ ràng là căn cơ không chắc, tu vi cũng mới chỉ đạt đến kỳ Trúc Cơ, đa phần là do dùng đan dược kích thích, e là cũng chỉ có cấp bậc thấp trong môn phái thôi. Song tu cùng bọn họ chẳng những không được lợi, có khi còn phải dùng chính tu vi của mình để đút cho họ, Nguyên công pháp Phật tu của ngươi là thứ vô cùng khó đạt được, ngươi chỉ có thể song tu với kiếm thôi, nhớ phải cẩn thận đấy.”

Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng gật đầu, “Tiền bối cứ yên tâm.”

“Ta chỉ tiện thể nhắc nhở một câu thôi.” Văn Xuân Tương giải thích, “Chỉ cần không song tu, mấy việc sờ soạng thân mật khác thì vẫn được.”

“Tiền bối, sắc tức thị không.” Tạ Chinh Hồng nghe Văn Xuân Tương mở miệng ra vẻ “lão luyện”, nhịn không được mà khuyên nhủ.

“Ngươi không hiểu được đâu!” Văn Xuân Tương cả giận nói, “Nếu thật sự có “Sắc tức thị không, không tức thị sắc” thì đã chẳng có nhiều nữ tử Ma tu thành công câu dẫn Phật tu như thế. Ta nói cho ngươi biết, số lượng Phật tu rơi vào Ma đạo không hề nhỏ, bọn họ một khi đã sa chân vào con đường này thì buộc phải hãm sâu vào bóng tối, trong đó có không ít kẻ vì mỹ sắc mà phản đạo. Ngươi cứ tỏ vẻ thành thục lão luyện, mấy nữ tu kia sẽ tưởng ngươi kinh nghiệm đầy mình, mới bớt kéo nhau tới dụ dỗ ngươi. Ngược lại càng làm bộ giữ mình trong sạch thì càng trở thành mục tiêu để họ xuống tay!” (Xù lông rồi ( ͜ʖ))

“…….Bần tăng xin thụ giáo.” Tạ Chinh Hồng khiêm tốn tiếp nhận chỉ bảo của Văn Xuân Tương.

“Đương nhiên, nếu ngươi không làm được, đợi lát nữa mà có nữ tu đến đùa giỡn ngươi, ta nói câu nào ngươi cứ lặp lại là được.” Văn Xuân Tương ra vẻ kinh nghiệm đầy mình đáp lời.

“Vâng.”

Văn Xuân Tương vừa lòng gật đầu, y không sợ hắn không hiểu thứ mình dạy, chỉ sợ hắn không chịu nghe lời.

Tạ Chinh Hồng thì rõ ràng là người rất biết ngoan ngoãn nghe lời!

Văn Xuân Tương thầm cảm thán vận khí của bản thân. Y cũng từng nghe qua một ít sự tích về Ma tu, họ cũng lâm vào hoàn cảnh giống y nên bám vào những tiểu tu sĩ có căn cốt cực cao hoặc cực kém, kết quả đám tiểu tu sĩ kia đều ương ngạnh cứng đầu, mấy Ma Tôn nọ đành phải thỏa hiệp dùng hóa thân của mình để giải quyết vấn đề của chúng, cuối cùng có không ít kẻ bị lấy oán trả ơn! Tất nhiên, Văn Xuân Tượng đã chuẩn bị chu toàn, không sợ Tạ Chinh Hồng trở mặt thành thù với y, hơn nữa Tạ Chinh Hồng không hiểu giá trị quan của tu sĩ bình thường, hoàn toàn là một tờ giấy trắng để y tùy ý nhào nặn!

Không thể không nói, Văn Xuân Tương xưng bá Tu Chân giới cũng được một thời gian dài rồi, nhưng đã rất lâu y chưa có trải nghiệm mới mẻ thế này.

Sau khi những nữ tử bạch y tươi cười đằm thắm đưa các tu sĩ lên đảo, đã có mấy nữ tu lợi hại câu dẫn được vài tu sĩ đến mất hồn mất vía. Cũng có vài tu sĩ kỳ Kim Đan đang trái ôm phải ấp vài ba nữ tu, hứa hẹn cho các nàng thân phận thị thiếp thì bỗng không khí trở nên mờ ảo.

Có tu sĩ xem cảnh đó thấy không vừa mắt, trong lòng thầm mắng một câu, rồi quay đầu đi không thèm nhìn nữa.

“Chư vị đạo hữu tiền bối xin chờ ở đây một lát, Phù Dung tiên tử sẽ nhanh chóng tới đây dẫn chư vị vào trong đảo.” Những nữ tử bạch y đồng thời dừng bước, dịu dàng nói.

“Cô vừa nói Ngọc Phù Dung tiên tử, vị xếp hạng thứ ba mươi tư trên Thiên Đan bảng ư?” Một nam tử trẻ tuổi vội tiến lên, kinh ngạc hỏi.

Có vài tiểu thế giới phụ thuộc Đạo Xuân trung thế giới, mỗi năm đều tập hợp những tu sĩ tài năng đưa đến trung thế giới. Tính sơ ra trên Thiên Đan bảng có tới mấy vạn người, những ai có thể lọt vào một trăm hạng đầu đa phần đều đến từ khu Trung bộ. Mà hạng ba mươi tư ở nơi này đã được xưng là cao thủ kỳ Kim Đan số một số hai. Ngọc Hoàn môn cũng nhờ có Ngọc Phù Dung, số lượng nữ tu đến đây bái sư chẳng mấy chốc đã tăng lên rất nhiều. Nghe nói vài ngày trước Ngọc Phù Dung đã được Tú Huyền các chọn làm đệ tử nội môn, không lâu nữa sẽ đến tu luyện tại Tú Huyền các!

“Chính là đại sư tỷ!” Những nữ tu bạch y liếc nhau, cảm thấy cũng thơm lây, “Người chủ trì đại hội ngắm hoa lần này là tỷ tỷ ruột của đại sư tỷ chúng ta, vậy nên đại sư tỷ mới chủ động xin đi nghênh đón chư vị!”

“Không ngờ lần này tới có thể nhìn thấy Phù Dung tiên tử, quả là may mắn ba đời!”

“Phù Dung tiên tử sắp đi đến Tú Huyền các rồi, về sau muốn gặp lại có lẽ cũng không phải ở đây. Haiz!”

……………

Tạ Chinh Hồng suy nghĩ một hồi, rốt cuộc lần mò trong trí nhớ ra được cái tên Ngọc Phù Dung này. Trong một trăm hạng đầu trên Thiên Đan bảng, trừ ba mươi người đứng đầu, Tạ Chinh Hồng chỉ lướt sơ qua đám người còn lại, căn bản không có nhớ người này. Tuy vậy có thể lọt vào những hạng đầu trên Thiên Đan bảng phần lớn đều là người có tư chất bất phàm, không thể xem thường.

“Đa tạ chư vị đã nể mặt đến thăm Ngọc Hoàn môn, cùng nhau chiêm ngưỡng “Tử Dạ Yên La”.” Một giọng nữ nhu hòa thanh lệ vang lên, một nữ tử mặc y bào màu vàng nhạt, đội đấu lạp quấn sa mỏng bước lên. Tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng chỉ nghe giọng nói đã biết đây hẳn là một mỹ nhân xuất chúng!

“Tại hạ Ngọc Phù Dung, rất vui được gặp chư vị đạo hữu.”

dljpg

(Bả đội cái mũ như này nè)
Bình Luận (0)
Comment