*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tạ đạo hữu?!”
Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh không hẹn mà cùng nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, không dám tin vào hai mắt mình.
Người trước mắt chẳng hề có chỗ nào giống với Tạ Chinh Hồng, nhưng hắn vừa cất lời, hai người liền biết ngay là thật hay giả. Vả lại, chẳng phải hai người họ cũng dịch dung ra ngoài đó sao? Chỉ là không biết Tạ Chinh Hồng rốt cuộc làm thế nào nhận ra được hai bọn họ.
Đây đây đây….. Đây quả thực là thiên nhai hà xử bất tương phùng ư?
(Xuất phát từ bài “Tống nhân” của nhà thơ Đỗ Mục đời Đường. Ý nói dù có ngày chia tay, nhưng không lo chẳng gặp lại, vũ trụ tuy lớn, nhưng người đến người đi, rồi sẽ có ngày tương phùng.)“Đây không phải nơi nói chuyện, mời hai vị đạo hữu đi theo ta.” Tạ Chinh Hồng tiến lên, đưa mắt nhìn bốn phía, nói.
“Đúng đúng đúng.”
“Bọn ta cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi.”
Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh không chút do dự rời đi cùng Tạ Chinh Hồng, về phần động phủ đặt trận bàn lúc trước…… thì đã bị bọn họ quẳng lên chín tầng mây từ đời nào rồi.
Hoa khai lưỡng chi, các biểu nhất biên.
(Đây là câu nói thường dùng trong kể chuyện bình thư, khi có hai việc xảy ra đồng thời cùng một thời điểm (hoa khai lưỡng chi), xin kể một bên trước (các biểu nhất biên).)Cái tên Văn Xuân Tương, đương nhiên là như sấm bên tai.
Sở học của y rất rộng, hiểu biết thâm sâu, thanh danh vang dội khắp ba ngàn thế giới. Nếu y nói có biện pháp có thể khiến hắn trở lại làm Kiếm tu, vậy thì nhất định có thể.
Hơn nữa, quan hệ của Văn Xuân Tương và Tạ Chih Hồng, khi ở Đãng Kiếm tông hắn cũng có nghe nói một ít, song cụ thể ra sao thì hắn lại không biết. Chỉ biết là Tạ Chinh Hồng ra tay giúp Văn Xuân Tương thoát trói, giấu giếm tất cả mọi người, thậm chí ép Quy Nguyên tông phong phái trăm năm. Tạ Chinh Hồng cũng bởi vậy mà được Văn Xuân Tương chỉ điểm, hôm nay đã là người xuất sắc nhất trong thế hệ Phật tu trẻ tuổi.
Ai cũng nói Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương cấu kết với nhau làm việc xấu, tàn sát sinh linh, chuyện từng làm hay chưa từng làm đều đổ lên đầu bọn họ.
Đối với những lời ấy, Thẩm Phá Thiên tất nhiên không hề tán đồng.
Văn Xuân Tương là một trong cửu đại Ma Hoàng, nếu muốn thì hủy hơn nửa Đạo Xuân trung thế giới cũng có thể. Song thực tế, bên phía Đạo Xuân trung thế giới không hề truyền ra việc Văn Xuân Tương tàn hại tu sĩ, chỉ có chuyện Quy Nguyên tông phong phái trăm năm.
Nhưng đối với một môn phái tu chân mà nói, phong phái trăm năm có tính là gì?
Cho dù Thẩm Phá Thiên không biết nhiều về việc năm đó lắm, nhưng cũng biết trong chuyện ra tay đối phó với Văn Xuân Tương xưa kia, Quy Nguyên tông chính là chủ mưu. Ân oán lớn như vậy, đừng nói là một Ma Hoàng, dù là một tu sĩ bình thường hẳn cũng sẽ trả thù.
Mà Văn Xuân Tương dễ dàng bỏ qua như vậy, trong chuyện ấy, Tạ Chinh Hồng rốt cuộc góp bao nhiêu công sức, cũng không khó mà đoán được.
Song nếu Văn Xuân Tương có thể bị Tạ Chinh Hồng khuyên can, thì có thể thấy địa vị của Tạ Chinh Hồng trong lòng vị Ma Hoàng này không thấp.
“Nếu Ma Hoàng có hứng thú, tại hạ cũng chẳng có gì không thể nói cả.” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lòng Thẩm Phá Thiên cũng an định hơn không ít.
Tiếp đó, Thẩm Phá Thiên liền thuật lại tường tận chân tướng sự tình cho Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương vừa nghe, vừa như có điều suy nghĩ.
“Cho nên, vì để bảo vệ sư môn của mình, người liền tự phế đan điền, chuyển sang tu Ma?” Văn Xuân Tương vuốt cằm, hiện ra vài phần sắc bén.
Thẩm Phá Thiên thấy Văn Xuân Tương như vậy, chợt có chút cảm giác nguy hiểm, “Lúc ấy tại hạ cũng là bất đắc dĩ….”
“Bổn tọa không có ý trách cứ ngươi.” Văn Xuân Tương thu lại khí thế của mình, “Lựa chọn của ngươi khi ấy mặc dù không phải hoàn mỹ, nhưng cũng có thể nói là không tệ. So với những tu sĩ vì cứng đầu mà làm hại sư môn huynh đệ, thì vẫn không tệ.”
“Ma Hoàng, xin thứ cho tại hạ lắm miệng, dù cho có vài tu sĩ vì cứng đầu mà không chịu tu Ma, thì đó cũng phải vấn đề của họ.” Thẩm Phá Thiên nhíu mày nói.
Có vài người đặt nặng quan điểm chính tà hơn sinh mạng của mình, cũng là bình thường.
“Bổn tọa có nói đó là vấn đề của bọn họ sao?” Văn Xuân Tương chậm rãi nói, “Ngươi không cần phải kích động như vậy, nói cho cùng, đây chẳng qua là do cách làm việc của Ma tu và Tiên tu bất đồng mà thôi.”
Thẩm Phá Thiên yên lặng không nói, hiển nhiên không ủng hộ lời của Văn Xuân Tương.
Suy cho cùng, Thẩm Phá Thiên hiện giờ mặc dù là Ma tu, nhưng hắn từ nhỏ đã nhận giáo dục của Tiên tu chính thống, luôn luôn xem trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình, bị bắt tu Ma cũng chỉ do suy xét vì đại cục. Thấy Văn Xuân Tương nói đỡ cho Ma tu, nên có phần không tán đồng.
“Lúc ấy ngươi xuống tay mạnh, đan điền và bảo kiếm bản mạng của ngươi cũng bị hủy hoại, muốn sửa thì đơn giản thôi.” Văn Xuân Tương không định thay đổi suy nghĩ của Thẩm Phá Thiên, Tiên Ma từ xưa đã khác biệt, thay đổi một Thẩm Phá Thiên thì có ích gì?
“Nếu ngươi tin tưởng bổn tọa thì hãy cho ta một giọt tinh huyết của ngươi, đưa cả Long Thúy của ngươi cho ta nữa, ba ngày sau, ta sẽ trả lại ngươi một thanh Long Thúy hoàn chỉnh.”
“Đa tạ Ma Hoàng.” Thẩm Phá Thiên vô cùng mừng rỡ, vội vàng giao tinh huyết và Long Thúy của mình cho Văn Xuân Tương.
Với tu vi của Văn Xuân Tương, muốn giết hắn thì chỉ cần động một ngón tay. Bởi vậy, Thẩm Phá Thiên đáp ứng chẳng chút do dự.
Long Thúy gần như là sinh mạng thứ hai của hắn, nếu Long Thúy có thể sửa lại nguyên vẹn, dù không thể trở lại làm Kiếm tu thì cũng đủ an ủi hắn rồi.
“Đợi Long Thúy của ngươi sửa xong rồi, bổn tọa sẽ truyền công pháp cho ngươi, bây giờ chớ vội, tránh để bị kẻ khác phát hiện ra.” Văn Xuân Tương thích nói chuyện với người thẳng thắn như vậy, nếu như Thẩm Phá Thiên nhăn nhăn nhó nhó, Văn Xuân Tương thấy chướng mắt thì còn lâu mới giúp.
“Cung tiễn Ma Hoàng.” Thẩm Phá Thiên tiễn Văn Xuân Tương đi rồi, cảm thấy an tâm hơn nhiều, tu luyện ma công cũng hiệu quả hơn.
Bên kia, Tạ Chinh Hồng mang theo Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh trở lại động phủ mà Lục Nhâm thành an bài cho hắn, không hề có vẻ gì là trốn tránh.
“Tạ đạo hữu, ngươi….. ngươi muốn tham gia cuộc đại bỉ trăm năm một lần kia sao?” Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh cũng không phải không hiểu biết gì, bọn họ vẫn biết tới chuyện đại bỉ này. Dù sao trên đường cũng có không ít Ma tu thảo luận chuyện này.
“Không sai.” Tạ Chinh Hồng gật đầu nói, “Bần tăng quả thực tham gia đại bỉ lần này.”
“Tạ đạo hữu, sao ngươi lại làm thế? Những Ma tu tham gia đại bỉ này đều chẳng phải hiền lành gì, ngộ nhỡ xảy ra chuyện…..” Chu Ninh khuyên nhủ.
“Chu Ninh, ngươi không cần lo lắng.” Tạ Chinh Hồng cười đáp lại, “Nếu không nắm chắc, bần tăng sẽ không tới tham gia. Hơn nữa….. Lúc trước là Thẩm Phá Thiên đạo hữu, hôm nay lại là các ngươi, bần tăng không cảm thấy đây chỉ là ngẫu nhiên.”
“Thẩm Phá Thiên? Không phải hắn đã bỏ mạng rồi sao?” Kỳ Vĩnh Duyên kinh ngạc nói.
“Bỏ mạng?” Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại, thoáng trầm tư một chốc, dường như đã hiểu ra, “Đây có lẽ là mưu kế mà Thẩm đạo hữu sử dụng để không ai nhìn ra thân phận hiện tại của hắn. Thẩm đạo hữu hắn….. tán ma chi thể của hắn đã bại lộ, giờ đã biến thành Ma tu.”
“Tán ma chi thể?”
Tạ Chinh Hồng đành phải kể lại toàn bộ chuyện về tán ma chi thể.
Vẻ mặt Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh đều như có đăm chiêu.
“Không biết hai vị đạo hữu làm cách nào tới được đây?” Tạ Chinh Hồng hỏi.
Với tu vi hiện tại của Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh, khả năng đi nhầm vào là không lớn.
“Là Cảnh Dĩ Phong.” Kỳ Vĩnh Duyên trầm giọng nói, “Là Cảnh Dĩ Phong đi đến đại thế giới nơi bọn ta ở, rồi mang bọn ta tới đây.”
“Cảnh Dĩ Phong?” Sắc mặt Tạ Chinh Hồng không được tốt cho lắm, năm ấy vò Bách Hoa tửu mà Lịch Hòa Quang cho hắn, chẳng phải chính là do Cảnh Dĩ Phong đưa hay sao?
Từ thời điểm đó, hắn mơ hồ nhận thấy, có lẽ Cảnh Dĩ Phong đã là người dưới trướng Quý Hiết rồi.
Nhưng bây giờ, Tạ Chinh Hồng lại không dám chắc.
Nếu Cảnh Dĩ Phong đúng là người của Quý Hiết, y mang Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh tới đây, đại biểu cho việc hướng đi của hắn và tiền bối đều đã bị Quý Hiết biết được. Cảnh Dĩ Phong và hai người bọn họ không oán không thù, không thể nào làm vậy được, càng không thể nào vô duyên vô cớ bắt bọn họ đến đây. Nhưng nếu là Quý Hiết phân phó, vậy thì lại có hơi kỳ quái.
Theo như lời tiền bối và các Ma Hoàng như Nhan Kiều hay Mục Đình, Quý Hiết là một kẻ không sợ trời không sợ đất, không có khả năng bởi vì quan hệ giữa hắn và tiền bối mà đem những người này tới đây.
Chẳng lẽ Quý Hiết lại sợ bọn họ?
Nếu là như vậy, chỉ e hắn không phải Quý Hiết.
“Sao thế, ngươi nghĩ đến cái gì sao?” Kỳ Vĩnh Duyên thấy Tạ Chinh Hồng như vậy, bèn hỏi.
“Chỉ là một ít hoài nghi và phỏng đoán mà thôi.” Tạ Chinh Hồng xua tay nói, “Xin hai vị đạo hữu hãy ở trong này nghỉ ngơi một thời gian, việc này phỏng chừng là do ta mà ra, bỗng dưng lại khiến hai vị đạo hữu bị liên lụy, bần tăng vô cùng áy náy.”
“Việc ấy thì có là gì.” Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh cùng nói, “Chỉ là….. Chỉ là có vài chuyện vẫn luôn muốn hỏi Tạ đạo hữu.”
“Mời nói.”
“Quan hệ giữa ngươi và Cửu Châu Ma Hoàng rốt cuộc là sao?” Chu Ninh hỏi trước, “Ngươi có biết bây giờ thanh danh của ngươi ở thế giới khác ra sao không? Khi hay tin, ta và Kỳ Vĩnh Duyên đều không dám tin là ngươi.”
Tạ Chinh Hồng mỉm cười nói, “Bọn họ chẳng qua chỉ nói bần tăng là cặn bã của Phật môn, là hạng mặt dày vô sỉ thôi chứ gì.”
“Tạ đạo hữu!” Giọng Kỳ Vĩnh Duyên không lớn, nhưng lại hiện ra mấy phần nghiêm nghị, “Ta biết ngươi lợi hại, ta và Chu Ninh đều không nhìn thấu tu vi ngươi sâu cạn ra sao, có lẽ ngươi giờ đã là đại năng kỳ Hợp Thể rồi. Tốc độ nhanh như vậy, đừng nói tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, ở trong trăm năm trở lại đây cũng là số một rồi. Ta và Chu Ninh đều biết ngươi có lòng hướng Phật, nhưng hôm nay, Phật môn trong ba ngàn thế giới đều không hoan nghênh ngươi, thậm chí thường có người muốn đánh bại ngươi để gây dựng thanh danh của mình. Ở thế gian, lời đồn đãi còn có thể giết người, huống chi là ở Tu Chân giới này? Cửu Châu Ma Hoàng là ai chứ, chuyện của y đâu đến lượt đám tu sĩ nhỏ bé như chúng ta nhúng tay vào? Y thành danh đã gần ngàn năm, tu sĩ chết trong tay nhiều vô số kể, tu sĩ như vậy chúng ta tránh còn chẳng kịp, ngươi lại trực tiếp đứng cùng một phía với y. Địch nhân của Cửu Châu Ma Hoàng nhiều biết bao nhiêu, bất cứ kẻ nào cũng là đại năng không xuất thế. Nếu ngươi vẫn ở bên Cửu Châu Ma Hoàng thì có lẽ sẽ không việc gì, nhưng nhỡ may một ngày nào đó y không che chở ngươi nữa, hoặc địch nhân của y tìm tới giết chết ngươi thì sao?”
Chu Ninh vốn đang định nói gì đó, thế nhưng bị Kỳ Vĩnh Duyên tuôn một tràng pháo như vậy, nhất thời chẳng thốt được lời nào.
Lời hắn muốn nói Kỳ Vĩnh Duyên đều đã nói, lời hắn không muốn nói Kỳ Vĩnh Duyên cũng nói hết rồi.
“Xin lỗi, ta có hơi thất thố.” Kỳ Vĩnh Duyên đỡ trán, nhíu mày nói.
Tạ Chinh Hồng lắc đầu, tiến lên một bước, thành tâm thành ý cảm tạ Kỳ Vĩnh Duyên, “Kỳ đạo hữu cũng là vì nghĩ cho bần tăng, bần tăng vô cùng cảm kích, có điều….. có điều chuyện của Cửu Châu Ma Hoàng, là bần tăng nguyện ý nhúng tay vào. Dù có thêm một lần, hai lần hay một trăm lần nữa, bần tăng vẫn sẽ quyết định như vậy.”
“Y đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho ngươi?” Kỳ Vĩnh Duyên không tán đồng, “Chẳng lẽ ngươi coi trọng công pháp y đưa cho ngươi? Nhưng với tư chất và ngộ tính của ngươi, dù đến Phật môn nào đều chắc chắn trở thành đệ tử nòng cốt, đến lúc ấy, đâu có thiếu công pháp Phật môn gì? Ít nhất con đường tu hành của ngươi sẽ suôn sẻ hơn nhiều! Đám Ma tu đều hỉ nộ vô thường, Cửu Châu Ma Hoàng càng nổi tiếng quái gở, ngộ nhỡ….. ngộ nhỡ ngươi bị y giết chết, đám bằng hữu bọn ta còn chẳng thể đòi lại công bằng cho ngươi.”
“Tiểu tăng vui vẻ cam chịu.” Tạ Chinh Hồng nở một nụ cười dịu dàng, “Ngài ấy cũng không phải người như thế.”
“Ngươi….. Ngươi…..” Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh cũng xem như quen biết Tạ Chinh Hồng rất lâu, dù chia cách nhiều năm như vậy, song Tạ Chinh Hồng thực ra chẳng thay đổi bao nhiều. Tạ Chinh Hồng luôn là người lãnh tĩnh khắc chế, dù ba người còn lại đều uống say như chết, Tạ Chinh Hồng vĩnh viễn luôn là người tỉnh táo nhất.
Khi ở Đạo Xuân trung thế giới, nam nam nữ nữ muốn câu dẫn Tạ Chinh Hồng nhiều cỡ nào, mà chẳng ai chạm tới được một góc áo của Tạ Chinh Hồng.
Nhưng dáng vẻ Tạ Chinh Hồng giờ phút này, nếu không phải động tâm thì còn có thể là thế nào?
“Tiểu hòa thượng là người của bổn tọa, bổn tọa sẽ vĩnh viễn không buông bỏ hắn.” Thân hình Văn Xuân Tương dần dần hiện ra trong động.
Văn Xuân Tương vẫn luôn đả tọa trong động phủ này, phân thân của y đi tìm Thẩm Phá Thiên, bây giờ đang trên đường trở về. Mà thời điểm Tạ Chinh Hồng mang theo hai người đi vào, Văn Xuân Tương liền tạo cho mình một pháp quyết ẩn nấp, muốn xem xem những người này sẽ nói gì.
Không ngờ lại nghe được như vậy.
Dám nói mấy lời này với tiểu hòa thường ngay trước mặt bổn tọa sao? Đúng là can đảm lắm!
Lòng Văn Xuân Tương chua lét.
Lúc này mới qua bao lâu, tiểu hòa thượng liền mang theo hai người trở về, hơn nữa xem ra còn định che chở bọn họ một thời gian. Bẳng không với tu vi của Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh, đi ra ngoài cũng khó mà thoát chết. Điều này đồng nghĩa với việc trong thời gian tới đây, thế giới hai người của y và tiểu hòa thượng sẽ chẳng còn nữa.
Chuyện này sao có thể nhịn được?
Nhưng Văn Xuân Tương vẫn dựa vào ý chí hơn người của mình mà nhịn xuống.
Thứ khiến tiểu hòa thượng để tâm không có nhiều, tiểu hòa thượng đã là của mình rồi, bằng hữu của hắn đương nhiên cũng là bằng hữu của mình.
Y là Ma Hoàng lớn hơn tiểu hòa thượng biết bao nhiêu, trâu già gặm cỏ non, thời điểm đối đãi với tiểu hòa thượng, cần phải khoan dung độ lượng một chút mới phải.
Nhưng Kỳ Vĩnh Duyên nói một tràng như vậy, khiến lòng độ lượng của Văn Xuân Tương trực tiếp bị ném đi gặp quỷ.
Đây rốt cuộc là ý gì?
Nói tới nói lui đều là y hại tiểu hòa thượng.
Thứ lũ lừa trọc kia có thể cho tiểu hòa thượng, y đều cho được. Thứ lũ lừa trọc kia không cho được, y cũng có thể cho!
Nếu không phải Kỳ Vĩnh Duyên thật lòng suy xét vì Tạ Chinh Hồng, lời nói của y đã khiến Văn Xuân Tương nổi sát tâm rồi.
“Dù có thêm một trăm lần nữa, bần tăng vẫn sẽ làm như vậy.”
“Bần tăng vui vẻ cam chịu.”
Thoáng chốc, lời Tạ Chinh Hồng nói ra, đã khiến nỗi bất an trong lòng Văn Xuân Tương tan thành mây khói.
Tiểu hòa thượng rất ít khi nói những lời lấy lòng y như thế.
Song mỗi lần nói, đều có thể chạm đến đáy lòng Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương rốt cuộc không nhịn được nữa, hiển lộ thân hình.
Giỡn hả, dưới tình huống kiểu này, y sao có thể để tiểu hòa thượng ở đó giải thích một mình được?
Lúc này cần phải nhiệt tình khoe ân ái một phen, mới đánh bay những nghi ngờ và phỏng đoán đó.
Văn Xuân Tương đứng dậy, đi đến trước mặt Tạ Chinh Hồng, thân thể mềm nhũn, tựa vào vai Tạ Chinh Hồng, ngẩng đầu hôn một cái lên mặt hắn, “Quan hệ như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ buông bỏ hắn sao?”
Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh trợn mắt ngoác mồm.
……Thế giới này biến hóa quá nhanh.
“Ngươi….. Các ngươi…..”
Đầu năm nay Phật ta và Ma tu còn có thể xuất hiện chân ái ư?
Tạ Chinh Hồng kéo tay Văn Xuân Tương lại, mười ngón đan chặt, “Ta và Xuân Tương tiền bối lưỡng tình tương duyệt, đã song tu rồi.”
Nói xong, Tạ Chinh Hồng dường như có chút ngượng ngùng, khuôn mặt thoáng ửng đỏ.
Ôi ôi ôi, tiểu hòa thượng của ta sao có thể đáng yêu như vậy chứ!
Văn Xuân Tương gào thét trong lòng, cố nén ham muốn bổ nhào tới song tu với Tạ Chinh Hồng, yên lặng nhìn hắn không nói gì.
Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh bất chợt cảm giác hai người là dư thừa.
Bọn họ mới là đồ bại hại tội ác tày trười.
“Gượm đã, để ta bình tĩnh lại đã.” Kỳ Vĩnh Duyên quay đầu lại, ngây ngốc nhìn Chu Ninh, thấy sắc mặt Chu Ninh giờ phút này cũng chẳng khấm khá hơn mình là bao, trong lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh một chút.
Nếu Kỳ Vĩnh Duyên có thể biểu đạt ra, có lẽ ý tứ chính là “Không thể nào chỉ có mình ta bị mù được”.
“Ngươi….. Hai người các ngươi là đạo lữ song tu?”
“Sắp rồi.” Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu trả lời.
Trong mắt Văn Xuân Tương lóe lên vẻ mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền che giấu đi, không để cho ai thấy được.
Chỉ càng dùng sức nắm chặt tay tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng đã nói ra khỏi miệng rồi, bọn họ rốt cuộc có thể làm đạo lữ song tu hay không thì có liên quan gì đâu chứ?
Chẳng lẽ những cặp đạo lữ đã tổ chức đại điển song tu, được Thiên Đạo thừa nhận có thể sống bên nhau hạnh phúc hơn y và tiểu hòa thượng hay sao?
Dù một ngày nào đó tiểu hòa thượng thực sự phi thăng thành Phật, nhớ tới những lời này của tiểu hòa thượng, y cũng có thể tiếp tục tiêu dao trong Tu Chân giới mấy ngàn năm nữa.
Sau đó mỗi năm đều chọn ra ngày tốt, hồi tưởng lại những lời này của tiểu hòa thượng.
“Tạ Chinh Hồng, ngươi điên rồi.” Kỳ Vĩnh Duyên lẩm bẩm, “Nếu ngươi và y thật sự ở bên nhau, ngươi sẽ không thể phi thăng đến Phật giới, không thể lập địa thành Phật. Đạo Tâm của ngươi, tu vi của ngươi, cố gắng nhiều năm của ngươi, tất cả đều sẽ trôi theo dòng nước! Tạ Chinh Hồng, ngươi thật sự bỏ được sao?”
Trong Tu Chân giới cũng không phải không có người yêu nhau thật lòng.
Nếu Văn Xuân Tương là Ma tu bình thường, chỉ cần cẩn thận che giấu một chút thôi thì chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng Văn Xuân Tương là Cửu Châu Ma Hoàng.
Trong ba ngàn thế giới, chỉ có chín Ma tu có thể được xưng là Ma Hoàng.
Người như vậy, lại là đạo lữ song tu với một Phật tu?
Buồn cười cỡ nào!
Nếu trước đây Tạ Chinh Hồng chỉ bị xem là thuộc hạ của Văn Xuân Tương, những đại năng đứng đầu đi đối phó với Văn Xuân Tương sẽ không quá chú ý đến hắn, thì giờ đây, e rằng bọn họ sẽ giết Tạ Chinh Hồng trước tiên để khiến Văn Xuân Tương rối trí, một lưới bắt hết!
“Bỏ được, bỏ được, có bỏ thì mới có được. Việc trên đời này, sao có thể đều chiều theo lòng người?” Tạ Chinh Hồng chẳng để tâm, hắn chăm chú nhìn Kỳ Vĩnh Duyên, nói, “Dù ở bên Xuân Tương tiền bối, ta vẫn sẽ tiếp tục tu hành. Tu hành là việc của bản thân ta, có thể thành Phật hay không, có thể phi thăng hay không, đều không quan trọng. Nếu bần tăng bởi vì muốn thành Phật mà phụ lòng tiền bối, vi phạm Đạo Tâm của mình, thì dù có thành Phật, cũng chỉ là một vị Phật không đủ tư cách mà thôi. Một khi đã vậy, tiểu tăng cần gì phải đi làm bẩn Phật môn thanh tịnh? Tu hành nhiều năm, mà ngay cả chính mình cũng không độ được, thì sao có thể chỉ dạy chúng sinh tự độ? Phật ở trong tâm, vậy là được rồi.”
Kỳ Vĩnh Duyên rốt cuộc không nói ra được câu nào nữa.
Tạ Chinh Hồng là người có chủ kiến, nếu hắn đã nói đến nước đó, thì chứng tỏ thật sự không có gì đáng nói cả.
Chu Ninh ở bên cạnh nghe, thở dài một hơi.
Tạ Chinh Hồng vốn là người có khả năng phi thắng nhất, nhưng xảy ra chuyện như vậy, chỉ e hắn sẽ trở thành người không có khả năng phi thắng nhất trong Tu Chân giới.
“Ta còn có thể nói gì được đây?’ Kỳ Vĩnh Duyên bình tĩnh nhìn Tạ Chinh Hồng, chắp tay nói, “Tại hạ vẫn chưa chúc mừng ngươi tìm được người mình yêu thật lòng, thần tiên quyến lữ, thật đáng vui mừng.”
Nếu ý Tạ Chinh Hồng đã quyết, kẻ làm bằng hữu là y cũng đã nói xong tất cả những gì nên nói rồi.
Vậy việc còn lại y có thể làm, cũng chỉ là chúc mừng như thế thôi.
Chu Ninh không ngờ Kỳ Vĩnh Duyên lại chuyển biến nhanh như vậy, giờ hắn còn đang suy nghĩ những lời Kỳ Vĩnh Duyên và Tạ Chinh Hồng nói với nhau kìa.
Nói sao nhỉ?
……Dường như lời của hai người đều rất có lý.
Song điều này không cản trở Chu Ninh thức thời chúc mừng hai người giống Kỳ Vĩnh Duyên.
“Đa tạ.” Nụ cười trên gương mặt Tạ Chinh Hồng càng thêm xán lạn.
Ánh mắt Văn Xuân Tương cũng nhu hòa hơn phần nào.
Sao lại thế được?
Sao y có thể ngăn cản tiểu hòa thượng thành Phật chứ?
Mỗi tu sĩ đều định sẵn sẽ gặp các loại kiếp nạn, trong đó loại khó độ nhất chính là tình kiếp.
Nếu tiểu hòa thượng có thể thuận lợi vượt qua, sau này trên trời dưới đất, Tiên giới Phật giới, cuối cùng sẽ chẳng có chuyện gì uy hiếp được tiểu hòa thượng nữa.
“Ta và Chu Ninh hiện tại tu vi thấp, e là không thể giúp gì được cho các vị. Lễ vật cũng chưa chuẩn bị, hi vọng hai vị bỏ quá cho.” Kỳ Vĩnh Duyên nói tiếp.
“Đâu có, liên lụy đến hai vị, phải là ta mong hai vị bỏ quá cho mới đúng.” Tạ Chinh Hồng vội vàng nói.
“Tiểu hòa thượng, hay là mang bọn họ vào trong Ngọc Tuyền không gian.” Văn Xuân Tương dùng thần thức truyền âm, “Lực phòng ngự của Ngọc Tuyền không gian có thể xem là cao nhất, dù Quý Hiết muốn phá vỡ thì cũng chưa chắc có thể thành công. Hai người bọn họ chỉ ở trong Ngọc Tuyền không gian mới là an toàn nhất. Hơn nữa, trong Ngọc Tuyền không gian dồi dào linh khí, cũng có thể trợ giúp hai người bọn họ tu hành.”
“Tiền bối nói phải!” Tạ Chinh Hồng phục hồi tinh thần, nhận thấy đây là một biện pháp tốt.
“Bần tăng may mắn có được một không gian tùy thân, không biết hai vị có thể tiến vào không gian tu hành được không?” Tạ Chinh Hồng chắp tay hỏi.
“Không gian?” Hai mắt Chu Ninh sáng lên, “Được chứ.”
Từ lâu đã nghe nói chỉ những đại năng kỳ Độ Kiếp mới có thể sở hữu không gian, có lẽ không gian của Tạ đạo hữu cũng là do Ma Hoàng tặng cho.
Hắn vẫn luôn tò mò không biết cấu tạo của không gian tùy thân rốt cuộc như thế nào, không biết có liên quan gì đến trận pháp hay không?
“Vậy xin mời hai vị tới đây.” Tạ Chinh Hồng giơ thẳng hai ngón tay, hạ vuông góc, thân hình bốn người chợt lóe, tức thì biến mất khỏi động phủ.
“Đến rồi.” Tạ Chinh Hồng cười nói.
Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển, chớp mắt đã đến một nơi khác.
“Ngươi cuối cùng cũng tới!”
Một thiếu niên áo xanh chậm rãi đi đến.
Ngoại hình y không tầm thường, có điều đôi mắt tựa như một vũng nước đọng, gần như không nhìn ra bất cứ dấu tích gì.
Khiến người ta suýt còn tưởng rằng y là người mù.
“Y là ai?” Văn Xuân Tương không biết khi mình hỏi ra lời này, giọng điệu quả thực chua ơi là chua.
Ồ, lại một con yêu thú nữa sao?
Tiểu hòa thượng ra ngoài có một lúc như vậy, thế mà liền mang về hai người, còn thêm cả một con yêu thú.
Không không không, phải nói là một Yêu tu mới đúng?
Thiếu niên, cũng chính là Lưu Lộ Dương Mô, lẳng lặng nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, “Ngươi mang ta đến nơi này, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Tạ Chinh Hồng đang định trả lời, bỗng cảm giác tay hơi đau đau.
Tay của hắn và tiền bối vẫn luôn nắm chặt nhau, chưa từng tách ra.
Nhưng bây giờ, tiền bộ hình như dùng lực có hơi mạnh quá.
“Sao thế tiểu hòa thượng, ngươi có chỗ nào khó chịu ư?” Văn Xuân Tương cười đến là vộ tội.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Rải một nắm đường!
Tui bảo đảm chỉ ngược xíu xiu thôi.
Tuyệt đối không ngược nhiều.
Tui là mẹ ruột của mẹ ruột mừ!
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Xin thí chủ cứ từ từ nói.” Phật Tử nhẹ giọng trấn an.
“Ở đằng trước có….. có nữ quỷ ăn thịt người!” Chân công tử nọ mềm nhũn, trông như sắp ngã bệt xuống đất, Tôn Ngộ Không thuận tay đỡ lấy.
“Lông….. Lông xù.” Công tử nọ thì thào một câu, hai mắt trợn ngược rồi ngất đi.
“Hớ, Hầu ca, huynh dọa người ta ngất luôn rồi kìa.” Trư Bát Giới cười hơ hớ.
“Hắn nói đằng trước có quỷ, có đi xem không?” Tôn Ngô Không hỏi.
“Đương nhiên phải đi rồi, nữ quỷ cái gì chứ, lão Trư ta nện cho một đinh ba là khiến ả hồn phi phách tán ngay.” Trư Bát Giới biến ra vũ khí của mình.
Ba người đặt công tử nọ nghỉ dưới tàng cây, thuận tay vẽ cho hắn một vòng tròn bảo vệ, bấy giờ mới tiếp tục đi về phía trước.
Trư Bát Giới xung phong đi trước dẫn đường, nhưng chẳng thấy nữ quỷ đâu, trước mặt rõ ràng là một thiếu nữ quốc sắc thiên hương, dáng vẻ nàng băng cơ ngọc cốt, mày liễu điểm biếc, mắt hạnh sáng ngời.
“Ưm….. Trưởng lão muốn đi đâu vậy?” Thiếu nữ nọ trông thấy Trư Bát Giới, dường như bị kinh hãi, nhỏ giọng hỏi.
“Nữ Bồ Tát chớ sợ, bần tăng chỉ đi ngang qua thôi, nghe nói nơi này có nữ quỷ nên ta tới đây bắt nữ quỷ.” Trư Bát Giời cười hê hê nói.
“Nữ quỷ sao, ta đâu có thấy nữ quỷ nào.” Thiếu nữ cười duyên, “Trưởng lão trông mới kỳ quái đấy.”
Trư Bát Giới thấy thiếu nữ nọ cười yêu kiều, không khỏi muốn thân cận một chút, vừa có ý nghĩ này thì cả người Trư Bát Giới đã nổi lơ lửng, bị Tôn Ngộ Không xách cổ áo ném ra đằng sau.
“Đồ ngốc, vừa thấy cô ngương là quên cả trời đất!” Tôn Ngộ Không chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng.
Không có Trư Bát Giới chắn đường, Phật Tử rốt cuộc cũng thấy rõ dung mạo thiếu nữ nọ, sắc mặt sửng sốt, “Ngươi….. Ngươi là Bạch Cốt phu nhân?”
Thiếu nữ trước mắt chẳng phải chính là Bạch Cốt Tinh đó sao?
Editor: Không liên quan lắm, có một điểm ở truyện này mà mình thích hơn mấy truyện tu chân khác, đó là nhân vật bay chứ không ngự kiếm. Kiểu đi bộ trên không trung như anh công hay làm thì mình càng thích, thấy ngầu ngầu kiểu gì:)))) Mình thấy ngự kiếm như thể cưỡi ván trượt ấy (nhớ ngày nhỏ xem phim siu nhân cưỡi ván bay như này nè:D), nên cảm thấy hơi bị mâu thuẫn với cái hình tượng tiên nhân cổ trang, cứ thấy sao sao.