*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi giải xong, Khưu Dị Nhiên liền đi tới trao đổi đáp án với Văn Xuân Trước trước đủ loại ánh mắt phức tạp.
Trong đó cũng bao gồm cả những ánh mắt của tu sĩ dự thi dành cho hai cái người thường xuyên khoe ân ái này.
Đơn giản mà nói thì có lẽ là yêu hận đan xen.
Ai mà chẳng thích thứ xinh đẹp, nhất là hai mỹ nhân phong cách khác biệt đứng chung một chỗ chàng chàng thiếp thiếp, hình ảnh này quả thực vô cùng bổ mắt. Ít nhất nhờ có bọn họ mà cuộc đại bỉ lần này trở nên tươi sáng hơn phần nào, không đến mức nhìn đâu cũng thấy toàn là những gương mặt u ám phủ đầy sát khí. Thế nhưng mặt khác, dù là ánh mắt hai người này trao cho nhau, hay một vài động tác nhỏ ngẫu nhiên, đều khiến những tu sĩ này chịu giày vò.
Cũng không phải không muốn ngăn cản, mà thứ nhất đôi đạo lữ này không có cừu địch gì, vào thời điểm chưa cần liều mạng thì mọi người đều không muốn làm chuyện vô ích, thứ hai, cũng là bởi tu vi của đôi đạo lữ này thật sự không thấp. Khi Tạ Chinh Hồng đề bút viết đáp án, cũng có kẻ ngấm ngầm giở trò, nhưng những chiêu trò đó đều nhanh chóng mất tăm mất tích như gặp phải thiên địch.
Bản thân Khưu Dị Nhiên cũng là một kình địch, lại liên thủ với Điền Ngọc, là cái đinh trong mắt của không ít tu sĩ. Đôi đạo lữ này không thể hiện gì nhưng e rằng thực tế chẳng hề yếu hơn Khưu Dị Nhiên. Nếu bốn kẻ này có thể đánh nháu một trận tơi bời, lưỡng bại câu thương thì đúng là không còn gì tốt hơn.
“Hoa đạo hữu, trao đổi đáp án chứ?” Khưu Dị Nhiên mỉm cười hỏi.
“Ừm.” Văn Xuân Tương khẽ gật đầu, “Để đảm bảo công bằng không giả dối, ngươi có thể thi pháp, chỉ cho mình bọn ta xem đáp án, bọn ta cũng sẽ làm vậy.”
“Đương nhiên rồi.” Khưu Dị Nhiên một tay cầm quyển trục, một tay làm động tác mời với Văn Xuân Tương, “Đạo hữu, mời.”
“Câu thứ nhất.” Văn Xuân Tương nhìn lướt qua các tu sĩ đang rục rịch ở bên cạnh, còn chưa làm gì thì Tạ Chinh Hồng và Điền Ngọc đã phi thân lên phía trước, ngăn chặn tầm mắt của những tu sĩ đó.
“Không ngờ ngươi trông hiền lành mà tu vi lại mạnh như vậy. Vừa giải đề, vừa thoát thân khỏi thuật pháp cố định cơ thể, bản lĩnh quả thực không nhỏ. Chẳng lẽ trước khi rơi vào Ma đạo, ngươi là đệ tử ưu tú của đại phái Phật môn nào?” Điền Ngọc lấy ra một thanh ngọc như ý tỏa sáng chói lóa. Nơi ánh sáng rọi tới tức khắc xuất hiện những con đại bàng mặt quỷ, giương nanh múa vuốt, khí thế bức người, cảnh giác nhìn mấy tu sĩ nọ.
(Ngọc như ý là cái này nè. Nhớ phim 7 anh em hồ lô không:)) bà yêu quái trong phim có cái này đó.)“Đạo hữu khách khí rồi.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh trả lời, “Tu vi của đạo hữu mới là sâu không lường được, khiến người ta phải kính nể.”
“Chậc chậc, vốn còn tưởng chỉ mình lão tử mới tìm đến cách thoát trói này chứ!” Một tu sĩ cười khà khà, cũng thong dong đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hướng lên trời gào thét, lập tức hóa thành một con bạch hổ, vung trảo quật hộc máu không ít tu sĩ.
“Giao quyển trục của các ngươi ra đây, bổn vương sẽ cho các ngươi được chết thống khoái.” Bạch hổ nói ra tiếng người, đôi mắt to sáng như đèn lồng nhìn chằm chằm vào đám người Tạ Chinh Hồng.
Văn Xuân Tương dường như chẳng thấy gì hết, vẫn tiếp tục đối bài với Khưu Dị Nhiên.
Khưu Dị Nhiên thì lại hỏi, “Đạo hữu không quan tâm đến con yêu thú ngoài kia sao? Đó hẳn là một loại truyền thừa vô cùng hiếm gặp trong Ma tu, có thể dung nhập tinh hồn của yêu thú vào cơ thể, tạm thời hóa thành bộ dáng yêu thú, thường có tới mấy chục kiểu biến hóa, rất khó đối phó.”
“Có đạo hữu của ta ở đây, lo gì chứ?” Văn Xuân Tương không mặn không nhạt đáp một câu, “Súc sinh cố gắng tu luyện để thành người, sau đó tu luyện thành tiên. Tên này lại nghĩ quẩn muốn biến thành yêu thú lần nữa, đầu óc vô dụng như vậy mà cũng muốn uy hiếp đạo lữ của ta sao?”
Khưu Dị Nhiên cười gượng, không biết nên khen Tạ Chinh Hồng hay khen Văn Xuân Tương nữa.
“Đây chính là sự ăn ý giữa đạo lữ với nhau. Đạo hữu cô đơn lẻ bỏng chắc không hiểu được đâu.” Văn Xuân Tương lại bổ thêm một đao.
Nụ cười trên mặt Khưu Dị Nhiên có phần xấu hổ.
……Vừa rồi sao tự dưng hắn lại lắm miệng hỏi câu đó thế không biết?
Mà Tạ Chinh Hồng bên kia cũng chẳng phụ sự chờ mong của Văn Xuân Tương.
Tu sĩ hóa yêu thú này trông thì đáng sợ, nhưng bị nhốt trong một căn phòng nho nhỏ như vậy, phạm vi hoạt động cũng hữu hạn. Vả lại Tạ Chinh Hồng và Điền Ngọc đều tinh thông thuật pháp, chưa tới một khắc đã đánh tu sĩ này trở về nguyên hình, nằm bất động trên mặt đất.
“Thuật pháp của Ma Phật này không tệ. Chiêu thức đánh gãy một chân yêu thú vừa nãy, hẳn là Đại Lực Kim Cương Chỉ.” Một thành chủ quan sát hồi lâu rồi nói.
“Thuật pháp công kích của Phật tu đếm đi đếm lại chỉ có nhiêu đó thôi, trừ phi kết ấn hoặc có Tam Bảo trong người. Chẳng lẽ Phật tu như thế mà còn rơi vào Ma đạo?” Một thành chủ khác phản bác, “Nói thì nói vậy. Nhưng người có thể dùng Đại Lực Kim Cương Chỉ hiệu quả thì lại không nhiều, nó đơn giản, ai ai cũng biết. Nhưng tu sĩ đối chiến thì có mấy ai tới gần được? Ôn Hồng này dù là thời cơ ra tay hay lực đạo, đều nắm rất chuẩn. Dựa vào công phu này của hắn….. Không được, ta phải đặt cho hắn một phiếu.”
Dứt lời, thành chủ nọ liền lấy ra vài món bảo bối, vẽ một vòng tròn lên tên của Ôn Hồng, cho biết mình đánh cược người này có thể trụ đến cuối cùng.
“Không ngờ Ôn đạo hữu lại thông thái như thế, thật khiến người ta nể phục.” Khưu Dị Nhiên trao đổi đáp án xong, không khỏi cảm thán.
Ôn Hồng và Hoa Tương mới đến Tiểu Ma Giới, không làm những câu có liên quan đến Tiểu Ma Giới cũng là bình thường. Khưu Dị Nhiên trao đổi đáp án với bọn họ, hầu hết là những câu liên quan đến Tiểu Ma Giới. Song từ đáp án trao đổi được, vẫn có thể nhìn ra được Ôn Hồng học rộng hiểu nhiều, câu nào cũng trả lời rất chi tiết. Chi tiết đến mức ngay cả đáp án mà Lục Nhâm thành chủ chuẩn bị cũng chưa chắc toàn diện được như của hắn.
“Hắn khác với ta, khi rảnh rỗi đều thích đọc sách.” Văn Xuân Tương chắp tay cười, sau đó đưa quyển trục cho thị nữ.
Thị nữ nhu thuận nhận lấy quyển trục, miệng lẩm nhẩm, chẳng mấy chốc trên hai quyển trục đều hiện ra thành tích sáu trăm sáu mươi sáu điểm. Ngay sau đó, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương liền thoát ra khỏi huyễn cảnh
“Xem ra thành tích của bọn họ là hạng nhất rồi.” Một tu sĩ cảm thán.
Lục Nhâm thành chủ hờ hững liếc nhìn Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, sau khi loại trừ hiềm nghi hai người bọn họ là Cửu Châu Ma Hoàng, lão chẳng chú ý đến hai người này mấy nữa.
“Tiểu hòa thượng, Đại Lực Kim Cương Chỉ lúc nãy ngươi dùng rất tốt, có điều lúc đó dùng Niêm Hoa Chỉ hẳn sẽ thích hợp hơn chứ.” Hiện tại trên quảng trường chỉ có Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, cho nên có vẻ hơi nhàm chán. Văn Xuân Tương liền tùy ý tìm đề tài nói chuyện.
Tạ Chinh Hồng khẽ ho khan, “Niêm Hoa Chỉ có điểm không thích hợp cho lắm.”
Cẩn thận ngẫm lại, hình như đã rất lâu tiểu hòa thượng không dùng Niêm Hoa Chỉ.
Là bắt đầu từ lúc nào nhỉ?
Văn Xuân Tương sửng sốt giây lát, bất chợt hiểu ra. Sự chán chường vừa rồi cũng theo đó mà biến mất chẳng thấy đâu.
……Thiệt, thiệt tình.
Ngay trước mắt mọi người, tiểu hòa thượng rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ?
Văn Xuân Tương vỗ vỗ mặt mình, cảm giác mặt có hơi nóng lên.
“A!”
Bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm.
Ra là có một tu sĩ nộp bài không đạt đủ ba trăm điểm, bị Bạo Phong U Thiềm Điêu xông ra từ quyển trục tung trảo bóp nát Nguyên Anh.
“Đúng là gọn gàng nhanh chóng!” Văn Xuân Tương thoáng kinh ngạc, lại hứng thú nhìn sang.
Tạ Chinh Hồng thầm niệm vài câu kinh văn, ngồi một bên đả tọa.
Vòng tỷ thí thứ hai trông có vẻ hoang đường nhưng kết quả lại không được tốt cho lắm.
Sau khi có kẻ bị Bạo Phong U Thiềm Điêu giết chết, các tu sĩ còn lại càng ra sức tranh đoạt vì đáp án.
Bởi vì bị nhốt ở cùng một nơi, cuộc đấu pháp trở nên hấp dẫn hơn nhiều. Mỗi tu sĩ đều tung ra tất cả chiêu thức, muốn đoạt được thứ mình muốn trong vùng thiên địa nhỏ bé này.
Một quyển trục nho nhỏ mà như biến thành món thiên tài địa bảo nào đó, khiến các tu sĩ tự chém giết lẫn nhau, làm mấy đại năng quan sát ở ngoài cũng có phần hưng phấn. Mặc dù cách thức thi đấu có mới mẻ chút, thế nhưng với Ma tu mà nói, máu và thịt mãi mãi là thứ có thể hấp dẫn sự chú ý của bọn họ!
Một ngày trôi qua, trong tám mươi tu sĩ chỉ có tám người thành công sống sót.
Xếp từ cao đến thấp là Ôn Hồng, Hoa Tương, Khưu Dị Nhiên, Điền Ngọc, Vu Trạch, Thiệu Ý Viễn, Tần Hòa Ngự, Lăng Dương Vũ.
Khưu Dị Nhiên và Điền Ngọc không chắc chắn mình có thể đạt tới ba trăm điểm hay không, vậy nên vẫn ngồi lại tìm đáp án hồi lâu, điền được khoảng hơn sáu trăm câu mới nộp bài thi, cuối cùng thông qua với hơn bốn trăm điểm. Vu Trạch trông nhỏ tuổi nhưng thời gian bôn ba bên ngoài không ít hơn bất cứ người nào. Tự hắn làm cũng được hai ba trăm câu.
Dạ Lam và Dạ Tử xin giúp đỡ nhưng đều bị Vu Trạch bỏ qua một bên.
Có thể sống đến bây giờ, Dạ Lam và Dạ Tử đã là may mắn hơn người rồi.
Vu Trạch nhìn Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, yên lặng đứng sang một bên.
Hắn nhất định phải sống sót thì mới có thể lấy được Vạn Phật Triều Tông!
“Tám vị tu sĩ có thể nghỉ ngơi mấy ngày, trận tỷ thí cuối cùng vẫn cần phải đợi. Trận cuối này là do Ma Hoàng đại nhân tự mình định ra.” Lục Nhâm đ*o nhân nhìn một hàng tu sĩ đứng trước mắt, mỉm cười nói.
Ma Hoàng tự mình định ra?
Ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
Nhất là thành chủ Cung Tử Hiên của Di Lộc thành, cười đến nỗi chẳng thấy mắt đâu nữa rồi.
Trong số tám tu sĩ sống sót, có tới ba người là từ Di Lộc thành của hắn, chiến tích như vậy đã là hạng nhất trong số chín mươi chín tòa thành hôm nay. Hơn nữa rất rõ ràng, ba người này chẳng hề hứng thú với vị trí thành chủ của hắn. Trận đại bỉ này, hắn gần như không chịu bất cứ nguy hiểm nào. Cái bánh to như vậy từ trên trời nện xuống đầu hắn, sao có thể không vui cho được?
“Cung thành chủ, ngài có thể thu lại nụ cười trên mặt một chút được không?” Bên cạnh có mấy thành chỉ bị diệt toàn quân, không nhịn được mà lên tiếng.
“Vậy hả, ra là ta đang cười sao? Ha ha ha, ha ha ha.” Cung Tử Hiên cười ngược lại, “Xin lỗi chư vị đạo hữu, tại hạ quả thực không kìm nén nổi, mong chư vị thông cảm cho.”
Thông cảm?
Tám người ngươi chiếm mất ba rồi, còn bảo bọn ta thông cảm á hả?
Vừa nghĩ tới tài nguyên và phong thưởng mà Cung Tử Hiên có thể nhận được sau khi Ma Hoàng đến, không ít thành chủ đều ghen tị đến đỏ cả mặt.
Tên Cung Tử Hiên này sao lại gặp được vận may lớn như thế chứ?
Trên mặt Thẩm Phá Thiên lóe lên vẻ đăm chiêu không dễ nhận ra, may là có sát khí che lại, không bị người khác nhìn thấy.
Ma Hoàng đích thân đến đây, không biết đám Tạ đạo hữu có chống đỡ được hay không? Hắn hiện tại chỉ là một tu sĩ vừa mới hóa thần, đừng nói là hỗ trợ, e rằng ngay cả tư cách quan chiến cũng chẳng có.
“May mà thành chúng ta còn lại Thiệu Ý Viễn, không thì đúng là mất hết mặt mũi.” Mặt Ninh Thụy Hàm cũng đã hơi đen. Rõ ràng lúc trước trong tám mươi tu sĩ, Tiêu Thái thành bọn họ còn chiếm sáu bảy vị trí, kết quả sau một vòng giờ chỉ còn mỗi một người, thứ hạng còn xếp sau. Nhưng nghĩ đến tình hình của các thành khác, sắc mặt Ninh Thụy Hàm lại tốt lên đôi chút.
“Sư phụ, thực lực của Ma Hoàng cao đến nhường nào?” Thẩm Phá Thiên hỏi.
Ninh Thụy Hàm nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ uể oải, “Đó là cảnh giới mà vi sư vĩnh viễn không đạt tới được. Đừng nói là vi sư, cùng là Ma Hoàng nhưng cũng phân cao thấp. Hiện tại trong cửu đại Ma Hoàng, ngoại trừ ba Ma Hoàng ở Tà Dương đại thế giới không thích nhúng tay vào sự vụ của thế giới khác ra, thì những Ma Hoàng còn lại đều từng tàn bại trong tay Ma Hoàng bệ hạ của chúng ta, chẳng qua là người ta cây lớn rễ sâu, dù tàn bại thì vẫn có thể bình yên vô sự trốn thoát, không đến mức trở thành vong hồn dưới kiếm Trảm Thương Sinh. Nếu đổi thành đám thành chủ bọn ta, e rằng…..”
Ninh Thụy Hàm không nói tiếp nữa, thế nhưng Thẩm Phá Thiên đã hiểu ý của y.
Uy lực của Ma Hoàng, hắn đã được lĩnh giáo một lần.
Cửu Châu Ma Hoàng chỉ dùng một phân thân đi đến mà uy áp tỏa ra đã có thể đè ép sát khí trên người hắn đến nỗi chẳng dám cựa quậy.
Nếu Tạ đạo hữu có Cửu Châu Ma Hoàng ở bên cạnh, vậy chạy thoát hẳn sẽ không thành vấn đề.
Lục Nhâm thành chủ công bố xong tin tức này liền giải tán mọi người.
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương cũng về động phủ của mình nghỉ ngơi dưỡng sức để nghênh đón cuộc đại chiến tiếp theo.
Bên trong động phủ, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương ngồi đối diện nhau.
“Tiểu hòa thượng, ngươi căng thẳng sao?” Văn Xuân Tương cười nhẹ, hỏi.
“Không, tiểu tăng cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Cuối cùng rồi sẽ tới ngày này thôi.”
“Với thực lực hiện tại của chúng ta, đối đầu trực diện với Quý Hiết cũng không là gì. Nhưng nếu ngươi muốn đánh bại hoặc trấn áp hắn thì e là còn phải mất một thời gian nữa.” Văn Xuân Tương suy nghĩ cẩn thận rồi nói.
“Tiền bối, đây vốn là chuyện lâu dài mà.” Tạ Chinh Hồng khẳng định, “Bây giờ chẳng qua chỉ là chào hỏi thôi.”
Dù sao cũng phải cho Quý Hiết biết, trong một đại thế giới khác, còn có hai tu sĩ đang đối nghịch với hắn, để hắn đừng ngang ngược dùng chúng sinh làm tế phẩm cho bảo kiếm của mình như vậy nữa.
“Ừ.” Văn Xuân Tương nhẹ giọng đáp.
Y cũng không muốn tiểu hòa thượng đánh bại Quý Hiết nhanh như vậy, ít nhất cũng phải ở bên y thêm mấy năm nữa đã.
Thẩm Phá Thiên theo Ninh Thụy Hàm trở lại động phủ, bước chân bỗng chậm lại.
“Sư phụ, đồ nhi muốn đi gặp Ôn Hồng và Hoa Tương.” Thẩm Phá Thiên nói thẳng. So với lén lút gặp mặt để rồi bị người ta phát hiện, chẳng thà quang minh chính đại mà đi. Với thanh danh hiện tại của Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, dù thiếu thành chủ của Tiêu Thái thành như Thẩm Phá Thiên muốn mượn sức bọn họ thì cũng là bình thường.
“Đi đi, nhớ cẩn thận.” Ninh Thụy Hàm nhíu mày, song vẫn đồng ý, “Bọn họ bây giờ như đang đi trên vách núi, bất cẩn là sẽ ngã xuống. Nặng nhẹ ra sao, tự con nắm chắc. Bằng không, nếu bọn họ kéo theo vài tu sĩ chôn cùng trước khi chết thì cũng chỉ có thể tự trách con xui xẻo mà thôi.”
“Vâng.” Thẩm Phá Thiên được Ninh Thụy Hàm cho phép, liền quay đầu bay về phía động phủ của Tạ Chinh Hồng.
Nhưng bay được nửa đường, Thẩm Phá Thiên bỗng dừng lại.
Vừa rồi khi phi hành, dường như hắn trông thấy một thân ảnh quen thuộc ở bên dưới.
Hình như….. Hình như là Cảnh Dĩ Phong?
Sao y lại ở đây?
Lòng Thẩm Phá Thiên dâng lên nghi ngờ, lập tức bay xuống từ giữa không trung, dừng ở trước mặt Cảnh Dĩ Phong.
Cảnh Dĩ Phong đang dựa vào mỏm đá nghỉ ngơi, thình lình nhận thấy một tu sĩ nồng nặc sát khí bay về phía mình, liền lập tức lấy ra bảo kiếm, giơ ngang trước ngực, “Kẻ tới là ai?”
Thẩm Phá Thiên giờ phút này bị sát khí che khuất mặt, Cảnh Dĩ Phong đương nhiên không nhận ra hắn.
Cảnh Dĩ Phong này từ lúc ở Đạo Xuân trung thế giới đã là Ma tu, giờ đi đến Tiểu Ma Giới cũng là bình thường. Có điều Thẩm Phá Thiên không ngờ được là, tu vi của Cảnh Dĩ Phong đã đến Hóa Thần hậu kỳ?
Làm sao có thể?
Tư chất của Cảnh Dĩ Phong ra sao, năm ấy khi cùng ở trên Thiên Đan bảng, Thẩm Phá Thiên đã biết rõ ràng.
Mặc dù có yêu nghiệt Tạ Chinh Hồng xếp trước, thế nhưng đó là vì đạo lữ của hắn là Cửu Châu Ma Hoàng. Bản thân Thẩm Phá Thiên có tài nguyên do Tiêu Thái thành cung cấp, lại thêm tiên thiên tán ma chi thể mà hôm nay cũng mới là Hóa Thần sơ kỳ. Cảnh Dĩ Phong xưa kia quả thực thiên tư hơn người, nhưng tốc độ như vậy cũng quá nhanh rồi.
Hơn nữa, hiện giờ Cảnh Dĩ Phong thay đổi rất nhiều so với năm đó.
Nếu không phải ngoại hình nhìn rất quen, cộng với nhận thấy ma khí trên người Cảnh Dĩ Phong, thì Thẩm Phá Thiên cũng khó mà nhận ra y.
“Cảnh Dĩ Phong, sao ngươi lại ở chỗ này?’ Thẩm Phá Thiên thấp giọng hỏi.
“Ra là thiếu thành chủ của Tiêu Thái thành, thất kính thất kính.” Sau khi đánh giá Thẩm Phá Thiên, Cảnh Dĩ Phong vẫn không buông kiếm trong tay xuống, “Quý nhân bận rộn như thiếu thành chủ mà cũng biết tục danh của tiểu nhân, quả là vô cùng bất ngờ. Chỉ là không biết thiếu thành chủ tới đây tìm tại hạ có chuyện gì?” Dù muốn thôn phệ tinh huyết của tu sĩ thì cũng không nên tìm kẻ có tu vi cao hơn mình chứ.
“Chẳng qua là muốn hỏi ngươi vì sao lại xuất hiện ở dây thôi? Tu sĩ xuất thân từ Vạn Ma cốc, đại bản doanh hẳn sẽ không ở chỗ này chứ.” Thẩm Phá Thiên tiếp tục hỏi.
Sắc mặt Cảnh Dĩ Phong không đổi, “Ra ngoài du lịch mà thôi, chẳng lẽ thiếu thành chủ còn quản tại hạ đến Tiểu Ma Giới như thế nào sao?”
Thẩm Phá Thiên chăm chú nhìn Cảnh Dĩ Phong, sát khí trên người tức khắc hóa thành một cự trảo, vồ tới Cảnh Dĩ Phong.
Cảnh Dĩ Phong đã sớm phòng bị, lập tức tung người nhảy mấy vòng, đột nhiên lao lên, một tay cầm kiếm, bổ về phía Thẩm Phá Thiên.
Ý niệm Thẩm Phá Thiên chuyển nhanh, trong mi tâm lại vọt ra vài luồng sát khí, vươn tay điểm mấy cái, sát khí liền hóa thành một thanh trường kiếm dày đặc ma khí, lao tới ngay mặt Cảnh Dĩ Phong. Thời khắc hai thanh kiếm va chạm nhau, Cảnh Dĩ Phong lại móc ra một cái đỉnh nhỏ từ trong tay áo, nâng tay chỉ một cái, tiểu đỉnh lập tức biến lớn tựa như Thái Sơn, ầm ầm đè xuống.
Xa cách nhiều này, Cảnh Dĩ Phong cũng đã thực sự tế luyện thành công Vạn Hồn đỉnh nửa vời của y.
Phía sau Vạn Hồn đỉnh khổng lồ có tới mấy trăm bóng dáng tu sĩ lơ lửng, xem ra là bị nhốt vào khí linh trong đỉnh này.
A!
Tiểu Ma Giới này không chừng chính là nơi săn mồi của Cảnh Dĩ Phong, e rằng mình bị chuyện của Tạ đạo hữu làm cho nghi thần nghi quỷ nên mới động thủ với Cảnh Dĩ Phong ở trong này? Nghĩ vậy, Thẩm Phá Thiên liền thu lại sát khí của mình, tránh ra khỏi đại đỉnh, đứng thẳng người, khẽ chắp tay với Cảnh Dĩ Phong, “Dừng ở đây đi, Cảnh đạo hữu.”
Cảnh Dĩ Phong hồ nghi dừng đại đỉnh lại, đối phương dù sao cũng là thiếu thành chủ của Tiêu Thái thành, mang tiên thiên tán ma chi thể, Ninh Thụy Hàm lại là tâm phúc của Quý Hiết, nếu y thật sự giết vị thiếu thành chủ này, chỉ sợ sẽ rước cho mình chút rắc rối.
“Không biết thiếu thành chủ làm vậy là có ý gì?” Cảnh Dĩ Phong hỏi.
“Ta thành ra thế này, ngươi thật sự không nhận ra ta nhỉ.” Thẩm Phá Thiên thấp giọng cười, “Được thôi, thêm ngươi biết cũng không sao.”
Dứt lời, Thẩm Phá Thiên liền vươn tay lướt qua mặt, xua đi sát khí trên mặt.
“Nhiều năm không gặp, chẳng hay Cảnh đạo hữu còn nhớ rõ tại hạ không?”
Hai mắt Cảnh Dĩ Phong đanh lại, kinh ngạc nhìn Thẩm Phá Thiên, “Ngươi không chết?”
Thẩm Phá Thiên cười ha ha, “Thì ra Cảnh đạo hữu cũng biết tin ta chết sao?”
Sắc mặt Cảnh Dĩ Phong có chút khó coi.
“Ngươi đã gặp Tạ Chinh Hồng?”
Thẩm Phá Thiên đang định gật đầu, bỗng nhận thấy bất thường.
Quan hệ giữa hắn và Cảnh Dĩ Phong cùng lắm chỉ xem như từng nghe nói về nhau, đối phương vừa nhìn liền biết hắn chưa chết, hơn nữa còn trực tiếp hỏi hắn có gặp Tạ đạo hữu hay không? Lượng tin tức trong này không phải là ít.
Cảnh Dĩ Phong thấy Thẩm Phá Thiên cảnh giác nhìn mình, trong lòng đã hiểu rõ chút ít.
“Người tính không bằng trời tính, xem ra mạng của Cảnh Dĩ Phong ta vẫn chưa tận.” Cảnh Dĩ Phong cười ha ha, “Thẩm đạo hữu, chi bằng cùng ta đi uống một chén, ngươi thấy sao?”
Thẩm Phá Thiên cảm thấy, dù bản thân đã thành Ma tu, e rằng hắn vẫn chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của Ma tu.
Mới nãy còn đánh nhau, sao chỉ một khắc sau Cảnh Dĩ Phong lại muốn mời hắn uống rượu rồi?
Bọn họ hình như đâu có quan hệ gì.
“Thẩm đạo hữu, nếu đi theo ta, không chừng ta sẽ nói cho ngươi một bí mật đấy.” Cảnh Dĩ Phong vui vẻ nói, “Là về Tạ đạo hữu. Trông bộ dáng ngươi thì hẳn là đã gặp hắn, vậy Tạ Chinh Hồng đến Tiểu Ma Giới này để làm gì, ngươi không muốn biết sao?”
Thẩm Phá Thiên lắc đầu, “Ta đã biết rồi.”
Cảnh Dĩ Phong cười càng vui vẻ hơn, “Thế Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh, ngươi đã gặp chưa?”
Thẩm Phá Thiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Dĩ Phong, vẻ sửng sốt trên mặt không chút giả bộ, “Bọn họ cũng đến ư?”
“Nói cách khác, ngươi vẫn chưa gặp bọn họ.” Cảnh Dĩ Phong cúi đầu cười, “Cũng phải, nếu ngươi đã gặp bọn họ thì vừa rồi sẽ không dừng lại.”
Nghe Cảnh Dĩ Phong tự nói một mình như vậy, trong lòng Thẩm Phá Thiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, “Ngươi nói vậy có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cả.” Cảnh Dĩ Phong thản nhiên nói, “Bọn họ cũng tới Tiểu Ma Giới này, là ta đưa đến.”
“Trong ba ngàn thế giới, những người có liên hệ nhân quả sâu nhất với Tạ Chinh Hồng, đều đã tề tụ tại Tiểu Ma Giới này. Ngươi cho rằng, địch nhân của Tạ Chinh Hồng, thật sự chỉ có một mình Ma Hoàng Quý Hiết thôi sao?”
✿Tác giả có lời muốn nói:
(づ ̄3 ̄)づ╭?~
Tôi sắp vạch trần phục bút rồi, hê hê hê hê.
Mỗi ngày vào khu bình luận xem các chị em não động, quả thực là vô cùng sảng khoái!
Hôm nay không có tiểu phiên ngoại.
Editor: Nội tâm Văn Xuân Tương: Cho các ngươi buồn nôn chết khửa khửa:))) Show ân ái nơi công cộng là một hành vi vô cùng độc ác tàn nhẫn, thương thiên hại lý. Chị em tránh học theo kẻo kéo thù hận:v