Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 191

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

670jpg

738jpg

840

Lục Nhâm thành lại nghênh đón một tin tức lớn khác.

Thì ra Cửu Châu Ma Hoàng tạo ra những ma khí rồi hiện tượng đoạt linh kia, không phải vì phá đám mà là tới chúc mừng.

Ha ha, tưởng bọn họ là con nít vô tri đấy à? Ma khí ngút trời kia thiếu điều phá hủy cả Lục Nhâm thành, lại còn bảo là đến chúc mừng? Nếu chúc mừng đều làm kiểu đó, e rằng toàn bộ Tu Chân giới cũng chẳng có cái từ “Chúc mừng” này.

Vả lại, chẳng qua là đại bỉ trăm năm một lần, đâu phải ngày đặc biệt gì, chẳng lẽ lại có thể khiến một Ma Hoàng ở Tà Dương đại thế giới cách xa vạn dặm chạy tới Tiểu Ma Giới bọn họ để chúc mừng?

Nhưng chúc mừng là do chính miệng Ma Hoàng bệ hạ nói ra, dù các Ma tu bên dưới không muốn nhận cũng không được.

Trong giới Ma tu, ai có tu vi cao thì lời người ấy nói là chân lý.

Ở thế giới chỉ toàn là Ma tu như Tiểu Ma Giới, loại ước định này được thi hành càng triệt để hơn.

Nguyên văn lời Quý Hiết nói là thế này, “Cửu Châu Ma Hoàng lặn lội đường xa tới đây làm khách, tâm tình có hơi kích động, cho nên mới làm ra chút động tĩnh để chúc mừng, chư vị chớ để ý.”

Chín mươi chín vị thành chủ bên dưới ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, không ai dám cả gan đi hỏi Ma Hoàng bệ hạ của bọn họ xem chuyện này rốt cuộc là sao? Lặng im một hồi rồi cũng chỉ đành bịt mũi chấp nhận. Chỉ cần Ma Hoàng đại nhân vui thì dù có nói mặt trời hình vuông, ban ngày trời tối, bọn họ cũng phải tán đồng.

Huống hồ lần này còn có đến hai vị Ma Hoàng.

Cảnh tượng bầu trời lúc ấy, bọn họ đâu phải không nhìn thấy.

Tu sĩ có tu vi càng cao thâm thì khi đối mặt với huyết quang và ma khí mịt mù kia, mới biết cách biệt giữa bọn họ lớn đến nhường nào.

Như Lục Nhâm đ*o nhân nói, theo lý thì lão và Quý Hiết, Văn Xuân Tương đều là tu sĩ kỳ Độ Kiếp, không nên nhún nhường đến mức này. Nhưng khi thực sự đứng chung một chỗ với hai vị Ma Hoàng này, Lục Nhâm đ*o nhân vẫn cảm nhận được áp lực khó nói thành lời.

Giữa lão và hai vị Ma Hoàng, không chỉ chênh lệch tu vi, mà còn cả thời gian, công pháp và rất nhiều thứ lão không biết.

Cho nên cùng là kỳ Độ Kiếp, song lão chỉ có thể là thành chủ, mà người khác thì là Ma Hoàng.

Trong ba ngàn thế giới, Ma tu kỳ Độ Kiếp cũng chẳng quá ít, tổng cộng khoảng hai ba chục người, nhưng trong những người đó nào có mấy ai dám khiêu chiến uy nghiêm của Ma Hoàng? Hai ngày trước mới truyền đến tin tức, những Ma tu mưu đồ thế chỗ Vạn Thánh Ma Hoàng ở Tà Dương đại thế giới đã toàn bộ thân tử đạo tiêu, đến cặn cũng chẳng lưu lại. Vài môn đồ và bộ hạ của La Sát Nữ đều bị diệt trừ tàn nhẫn, một ít tàn quân bại tướng khác cũng chỉ dám mai danh ẩn tích, lặng lẽ trốn đến thế giới khác. Năm xưa khi La Sát Nữ vẫn còn, đám môn đồ này nổi danh bằng song tu, từng thải bổ không biết bao nhiêu tu sĩ, thải bổ xong còn móc nội đan Nguyên Anh của bọn họ ra ăn sạch sẽ. Bây giờ La Sát Nữ đã chết, bọn chúng cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.

Trở lại chính sự, thế này vẫn chưa phải thảm nhất.

Lục Nhâm thành là thành thứ nhất, Lục Nhâm đ*o nhân thân là thành chủ, vẫn luôn chủ trì cuộc đại bỉ trăm năm một lần này.

Có đôi khi lão phải bế quan, giao cho thủ hạ làm cũng là chuyện thường.

Nhưng lần này, đến kẻ nghiệp vụ thuần thục như lão cũng bị ép đến bó tay hết cách.

Nghi thức tiếp đón mà lão chuẩn bị sẵn cho Quý Hiết còn chưa kịp dùng thì đã bị chuyện của Cửu Châu Ma Hoàng phá hỏng hết sạch. Thế nhưng giờ, lão phải dùng mấy nghi thức đó để tiếp đãi vị Cửu Châu Ma Hoàng này.

Không thì sẽ là bất kính với Ma Hoàng.

Ma Hoàng bệ hạ đã dặn phải tiếp đãi Cửu Châu Ma Hoàng cho tốt, huống hồ người ta còn mang “lễ chúc mừng” như vậy đến đây, nếu Lục Nhâm đ*o nhân không biểu hiện tốt thì thật chẳng biết ăn nói ra sao.

Trong một tòa Lục Nhâm thành nho nhỏ thế này mà bỗng chốc có tới hai vị Ma Hoàng, lại còn làm ra uy thế lớn như vậy, Lục Nhâm thành chủ quả thực không biết phải làm sao mới có thể tiếp đãi chu đáo được.

Lão vẫn luôn đau đáu trong lòng, sợ Cửu Châu Ma Hoàng tâm huyết dâng trào, bất ngờ giết chết lão. Đến lúc đó dù Ma Hoàng bệ hạ muốn đòi một lời giải thích nhưng lão đã bỏ mạng rồi thì cũng còn ích gì nữa?

Sống nơm nớp lo sợ như vậy quả thực tổn thọ mất mấy ngàn năm. Song lão lại không dám từ chối Quý Hiết, hơn nữa trong thời gian ngắn cũng chẳng có ai nguyện ý đến giúp lão tiếp nhận củ khoai nóng phỏng tay này.

Nghĩ tới đây, Lục Nhâm thành chủ cảm thấy tâm ma kiếp của mình lại sắp đến rồi.

Không biết bây giờ bảo với Ma Hoàng bệ hạ mình muốn bế quan thì còn kịp nữa không…..

Lục Nhâm thành chủ phiền não mất mấy ngày, sau khi trở về vẫn chỉ đành thông báo tin tức, trấn an các tu sĩ trong thành, lão vẫn còn sống sờ sờ đây, Lục Nhâm thành chủ tạm thời chưa sập đâu.

Đại bỉ lần này, không chỉ có Ma Hoàng Quý Hiết giá lâm mà còn thêm một vị Cửu Châu Ma Hoàng nữa, tu sĩ sống sót có thể nhận được hai phần thưởng, hơn nữa còn có cơ hội được Cửu Châu Ma Hoàng tự mình chỉ điểm!

Tin tức này vừa tung ra, mọi người lập tức nhớ tới trận thế Văn Xuân Tương làm ra lúc trước.

Trong đại thế giới, nếu muốn nói ai là người lợi hại nhất trong cửu đại Ma Hoàng thì có lẽ còn phải tranh cãi lẫn nhau, tu sĩ sùng bái các Ma Hoàng cũng bởi vậy mà đánh nhau suốt mấy trăm năm vẫn chưa có kết luận chắc chắn. Nhưng nếu nói Ma Hoàng nào là người hiểu biết nhất, có thể cho ngươi lời chỉ điểm tốt nhất thì nhất định là Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương sở học hỗn tạp, tinh thông mọi thứ, điều này ai cũng biết, tạm thời không đề cập tới. Chỉ đơn giản chỉ điểm một câu đã là tốt lắm rồi.

Ví dụ tốt nhất và cũng sẵn nhất, chính là đệ tử Phật tu Tạ Chinh Hồng.

Nghe nói Phật tu Tạ Chinh Hồng này vốn chỉ là một phàm nhân chẳng ai biết danh, vào một ngày nọ tình cờ gặp được Cửu Châu Ma Hoàng bị tiên khí vây khốn. Bởi vậy liền tiến vào con đường tu hành dưới sự dẫn dắt của Ma Hoàng, chỉ mười mấy năm ngắn ngủi đã kết Kim Đan, rồi lại đột phá Nguyên Anh chỉ trong mười năm. Chưa đến trăm năm thì đột phá Hóa Thần, hơn nữa còn kết ấn thành công, sở hữu Như Lai thần chưởng – công pháp tuyệt thế mà người qua đường cũng biết, đè bẹp đám đệ tử Phật tu đến nỗi không ngóc đầu lên được.

Được rồi, tạm thời không quan tâm câu chuyện nghe y như thoại bản truyền kỳ của phàm nhân này vì sao lại lưu hành, việc này đã không thể tra ra được nữa rồi. Nhưng câu chuyện này lại thể hiện một điều rất rõ ràng, đó là Cửu Châu Ma Hoàng quả thực rất biết dạy đồ đệ!

Ngươi xem y chỉ dạy chút ít cho một đệ tử Phật tu đối nghịch với Ma tu mà có thể có hiệu quả tốt như vậy, nếu đổi thành Ma tu đứng cùng trận doanh thì sẽ thế nào đây? Lĩnh vực khác hẳn nhau mà còn lợi hại đến thế, đổi thành Ma tu thì ắt hẳn sẽ càng lợi hại hơn!

Sau khi hay tin này, mọi người đều vô cùng kích động!

Không ít Ma tu không tham gia đại bỉ lần này đều cực kỳ hối hận. Lúc trước bọn họ biết Ma Hoàng Quý Hiết sẽ đến, mặc dù trong lòng cũng có phần rục rịch nhưng suy xét đến độ nguy hiểm của cuộc thi thì lại thôi, hơn nữa bọn họ cũng coi như nhân vật có chút uy danh, đi tranh giành với nhóm trẻ thì có vẻ không hay cho lắm. Nhưng bây giờ, lại có đến hai vị Ma Hoàng sắp sửa tới.

Trong đó còn có Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương!

Từ khi chuyện của Tạ Chinh Hồng truyền ra, ai ai cũng mong mình là Tạ Chinh Hồng.

Trăm năm hóa thần, còn có tuyệt thế công pháp bên người, sở hữu vô số tài nguyên dễ như trở bàn tay, một bước lên trời, đãi ngộ như vậy, quả thực là thứ mà các tu sĩ tha thiết ước ao.

Đáng tiếc một cơ hội tốt nhường ấy mà họ lại bỏ lỡ, bọn họ hiện tại chẳng cách nào gặp được Cửu Châu Ma Hoàng.

Lại càng không có gan tìm đến cửa làm phiền Văn Xuân Tương.

Uy lực của đoạt linh kia vẫn còn đọng lại rõ ràng trong tâm trí các tu sĩ.

Rơi vào đường cùng, bọn họ đành phải mặt dày, dựa vào quan hệ để nhờ vả các thành chủ, hi vọng họ giúp mình đi vào quan sát vòng chung kết của đại bỉ, nào là để chiêm ngưỡng phong tư của hai vị Ma Hoàng đại nhân này, rồi là lĩnh hội khí độ của các Ma Hoàng này, nói thao thao chẳng ngại nhiều, chẳng một ai muốn buông tha hết.

Không chừng có cơ duyên gì thì sao?

Biết đâu bọn họ lọt vào mắt xanh của Cửu Châu Ma Hoàng, được y chỉ điểm đôi điều thì sao?

Bàn về sức chiến đấu, Ma Hoàng bệ hạ của Tiểu Ma Giới bọn họ đương nhiên khỏi cần nói. Nhưng nếu bàn về cách dạy người…..

Vẫn là câu cũ kia, Tạ Chinh Hồng là ví dụ rành rành ra đó!

Muốn không thừa nhận cũng không được.

Đã bỏ qua cơ hội đầu tiên, lần thứ hai không thể để lỡ được nữa.

Có vô vàn tu sĩ ôm mộng tưởng như vậy, chín mươi chín vị thành chủ bị phiền không chịu nổi, nghĩ đến Ma Hoàng đại nhân luôn mặc kệ mấy việc vặt vãnh này, liền dứt khoát đề nghị công khai trận đại bỉ này luôn, ai muốn xem thì đến mà xem. Lục Nhâm đ*o nhân nghĩ rồi liền nhờ Thiên Thủ Nữ của Tiểu Ma cung nói bóng gió một chút với Quý Hiết, sau khi được đồng ý mới thông báo tin tức này ra.

Có điều bởi thế mà phải sắp xếp lại sân đấu.

Xem ra lần này sẽ đổ nhiều máu đây.

Lục Nhâm đ*o nhân lục lọi túi trữ vật và không gian tùy thân của mình, thầm nghĩ vậy.

Mà Văn Xuân Tương – trung tâm của đề tài này, đương nhiên không thể dùng diện mạo của Hoa Tương để xuất hiện ở Lục Nhâm thành được nữa. Do đó, Văn Xuân Tương liền đến ở trong Tiểu Ma cung của Quý Hiết.

Ngoại trừ Trảm Thương Sinh, Tiểu Ma cung là pháp bảo lợi hại nhất trong tay Quý Hiết.

So với Thiên Khuyết cung của tán tiên Uất Trì Tu Bình bị hủy bởi Văn Xuân Tương năm đó, nó mạnh hơn không chỉ một hai phần. Hôm nay Quý Hiết đi tới Lục Nhâm thành, Tiểu Ma cung và tu sĩ trong đó đương nhiên cũng tới theo. Tu sĩ trong Tiểu Ma cung đều là những người trung thành với Quý Hiết nhất. Bởi vậy, thời điểm Văn Xuân Tương nghênh ngang tiến vào, liền nhận được rất nhiều ánh mắt không hữu hảo.

Văn Xuân Tương khẽ nâng cằm, phóng khí thế ra, lập tức ép cho mấy tu sĩ này không dám nhìn thẳng, chỉ có thể ngoan ngoãn thu mắt lại.

Giỡn hả, bổn tọa mà lại bị đám nhãi nhép này bắt nạt á?

Văn Xuân Tương tùy tiện chọn một chỗ để ở, Quý Hiết không thể đuổi người đi, đành phải phân phó thủ hạ phối hợp cho tốt, chuyện khác thì cứ mặc ý y.

Nếu Văn Xuân Tương đã có gan ở lại địa bàn của hắn thì hắn có gì phải bất mãn chứ?

Văn Xuân Tương vốn còn tưởng Quý Hiết sẽ trở mặt, không ngờ Quý Hiết chẳng nói câu nào mà để y vào ở luôn.

Quý Hiết quả thực chẳng hề sợ hãi.

Từ lúc bước vào Tiểu Ma cung này, Văn Xuân Tương liền biết, bản thể của Trảm Thương Sinh uy danh hiển hách chỉ e cũng giấu trong Tiểu Ma cung. Trảm Thương Sinh uống no huyết nhục của muôn vàn sinh linh, một khi dùng đến ắt sẽ kéo tới vô số kiếp lôi. Vậy nên khi ra ngoài, Quý Hiết rất ít khi mang theo Trảm Thương Sinh bên mình. Còn chuyện huyết tế thì chỉ cần thông qua một phân kiếm của Trảm Thương Sinh, cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự.

“Tiểu hòa thượng, xuất hiện đi.” Văn Xuân Tương dùng thần thức truyền âm.

Tạ Chinh Hồng tức khắc rời khỏi Ngọc Tuyền động thiên, khôi phục diện mạo ban đầu, đổi một bộ đồ khác, đứng ở trước mặt Văn Xuân Tương, song thần sắc có phần mất tự nhiên.

Tạ Chinh Hồng là Phật tu, cho nên càng mẫn cảm với ma khí này hơn Văn Xuân Tương.

Mặc dù đã che giấu rất tốt, nhưng Tạ Chinh Hồng vẫn cảm nhận được huyết khí nồng đậm bên trong Tiểu Ma cung này, chỉ mới bước vào cung điện mà Tạ Chinh Hồng suýt tưởng rằng mình tiến vào địa ngục.

A Di Đà Phật.

Tạ Chinh Hồng thở dài.

So ra thì, huyết quang mà Quý Hiết tạo ra lúc trước vẫn chưa là gì cả.

“Tiểu hòa thượng, cuộc trò chuyện giữa ta và Quý Hiết, ngươi hẳn đều nghe thấy hết nhỉ.” Văn Xuân Tương thấy Tạ Chinh Hồng mất tự nhiên, liền vươn tay tạo thêm một kết giới xung quanh Tạ Chinh Hồng.

“Vâng, tiểu tăng đều nghe rõ ràng.” Tạ Chinh Hồng vui vẻ nhìn Văn Xuân Tương, gật gật đầu, rồi hình như nghĩ tới gì đó, lại cười bảo, “Tiền bối kiềm chế không động thủ với Quý Hiết, ta cảm thấy rất vui.”

“Chuyện ấy thì có gì mà vui.” Văn Xuân Tương cười mắng, đang dưng sao tiểu hòa thượng lại cười tươi rói như vậy làm gì?

“Ta sợ tiền bối bị thương.” Tạ Chinh Hồng nói chẳng chút do dự, “Nếu là người khác, tiểu tăng sẽ không kinh hoảng. Thế nhưng, Xuân Tương tiền bối, ta hi vọng ngài có thể bảo trọng bản thân thật tốt.”

“…..Tự dưng nói những lời này làm gì?” Văn Xuân Tương suýt chút nữa không giấu được vẻ mặt, cho rằng tiểu hòa thượng phát hiện được gì rồi.

“Không có gì, bỗng dưng có cảm giác mà thôi.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu nói, “Tiền bối, ngài không cần phải đối đầu với Quý Hiết. Hắn vốn thèm muốn ma khí của ngài, mặc dù ma khí này gây ra không ít tai hại cho ngài, song nó cũng là thứ giúp ngài phòng thân.” Tạ Chinh Hồng chẳng rõ ma khí này rốt cuộc góp bao nhiêu phần trong con đường tu hành của Văn Xuân Tương, song ắt hẳn là không ít, không thì đã chẳng khiến Quý Hiết xem trọng như thế.

Ma khí trên người tiền bối nhất định phải loại bỏ, bằng không thì một ngày nào đó nó sẽ liên lụy đến tiền bối. Nhưng ma khí này cũng không thể mặc cho kẻ khác cướp đi, nếu không an nguy của tiền bối sẽ không thể đảm bảo. Ma khi này tựa như một thanh đao hai lưỡi, không thể dễ dàng vứt bỏ, lại chẳng dễ dàng loại trừ. Hắn phải tìm cách khiến nó cân bằng thì tiền bối mới không phải chịu thống khổ bởi ma khí này.

“Yên tâm, không có chuyện gì đâu.” Văn Xuân Tương chớp mắt mấy cái, hờ hững nói, “Quý Hiết khó đối phó như thế, song chúng ta cũng chẳng cần gấp rút. Rõ ràng Quý Hiết muốn diệt trừ kẻ hợp tác với mình trước đã. Người như hắn, hẳn sẽ xem chuyện hợp tác với kẻ khác như một vết nhơ trong cuộc đời mình. Hơn nữa, tiểu hòa thượng, ngươi cũng đừng cho rằng đây đều là chuyện do ngươi gây ra, không có Khí Vận hương thì ta và Quý Hiết đằng nào cũng sẽ phải đại chiến một trận thôi.”

“Tiền…..”

“Được rồi tiểu hòa thượng, ngươi cần phải đi rồi.” Văn Xuân Tương nghiêm túc nói, “Thành chủ của Lục Nhâm thành chẳng mấy chốc nữa sẽ triệu kiến các ngươi để tiến hành trận tỷ thí cuối cùng. Nếu ta là kẻ đứng sau tính kế thì nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Tiểu hòa thượng, địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, loại bỏ đối thủ sớm một chút thì ngươi cũng được an tâm phần nào.”

“Thôi được, tiền bối phải bảo trọng nhé.” Tạ Chinh Hồng nói rồi liền xoay người rời đi, đi được ba bước lại ngừng lại.

“Sao thế?’ Văn Xuân Tương hỏi.

Tạ Chinh Hồng chạy tới, đặt một nụ hôn lên môi Văn Xuân Tương, “Tiền bối, ngài còn nhớ một đoạn trong Diệu Pháp Liên Hoa Kinh không?”

“Hả?”

“Như ao nước mát lành, có thể cho hết thảy kẻ khát giải hết cơn khát, như kẻ lạnh gặp lửa, như kẻ trần trụi gặp áo quần, như kẻ buôn gặp chủ, như con gặp mẹ, như bến gặp thuyền, như bệnh gặp thuốc….”[1]

“Mấy câu trong kinh Phật này không phải thường…..” Còn chưa dứt lời, Văn Xuân Tương nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Tạ Chinh Hồng, bỗng không nói tiếp được nữa.

“Xuân Tương tiền bối.” Tạ Chinh Hồng cười nhìn Văn Xuân Tương, nhẹ nhàng nói, “Ngài đối với tiểu tăng, cũng giống như Pháp Hoa Kinh đối với chúng sinh vậy, như ao nước mát lành, như bệnh gặp thuốc, xin ngài hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm.”

Văn Xuân Tương nhất thời sững sờ.

Y không biết chuyện mình muốn làm, Tạ Chinh Hồng rốt cuộc đã biết bao nhiêu.

Cũng không biết vì sao Tạ Chinh Hồng lại đột nhiên nói ra lời ấy.

Thân ảnh Tạ Chinh Hồng nhanh chóng đi xa, các tu sĩ trong Tiểu Ma cung được lệnh của Quý Hiết, không hề chặn đường Tạ Chinh Hồng, cứ mặc cho hắn rời đi.

Trong cung điện trung tâm của Tiểu Ma cung, Quý Hiết triệt bỏ pháp thuật.

“Thì ra Tạ Chinh Hồng là thế này….. Chẳng trách…..”

Lục Nhâm thành chủ lại bắt đầu đi tới đi lui trong động phủ.

Các tu sĩ bên dưới mắt nhìn mắt tim nhìn tim, không bị ảnh hưởng chút nào, thành chủ luôn như thế này mà.

“Bọn họ vẫn chưa tới sao?” Lục Nhâm thành chủ nhíu mày hỏi.

“Khởi bẩm thành chủ, vì đoạt linh mà chân nguyên của các tu sĩ dự thi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vậy nên mới hơi chậm ạ.” Một tu sĩ thưa, “Chúng ta không tiện quấy rầy các tu sĩ bổ sung chân nguyên nên đành chờ ở ngoài cửa.”

“Các ngươi làm tốt lắm.” Lục Nhâm thành chủ gật đầu, “Ta đợi thêm một lát vậy.” Nếu mấy tu sĩ dự thi này chết, muốn bổ sung người cũng không phải khó, có điều với sức hấp dẫn của hai vị Ma Hoàng, e rằng người muốn thế chỗ có thể lật cả cái Lục Nhâm thành này lên mất.

Đoạt linh vốn xuất hiện ở nơi cư ngụ của các tu sĩ dự thi.

Cửu Châu Ma Hoàng đi ra khỏi động phủ, đánh nát tan hơn nửa sơn mạch chung quanh, cộng thêm cả đoạt linh, các tu sĩ dự thi ở cách gần như vậy, phải tĩnh dưỡng điều trị cũng là bình thường. Song Cửu Châu Ma Hoàng hiện đang ở trong Tiểu Ma cung, thân phận ban đầu không thể dùng được nữa. Nói cách khác, lần nào tu sĩ nào vắng mặt thì người đó chính là Cửu Châu Ma Hoàng.

“Lúc các ngươi đến thông báo, quả thật không sót mất người nào chứ?” Lục Nhâm thành chủ vẫn chưa từ bỏ ý định, bèn hỏi lại lần nữa.

“Thưa thành chủ, bọn thuộc hạ không nhìn thấy người thật cho nên không dám xác định ạ.” Tu sĩ bên dưới trả lời.

Bởi vì Cửu Châu Ma Hoàng mà động phủ của các tu sĩ dự thi bị phá hủy gần hết, không dám cả gan tới gần nơi này nữa, đành phải đi tìm người quen nhờ tá túc một hôm. Tỷ như Khưu Dị Nhiên đến tìm sư phụ mình là Hắc Sát lão tổ, còn đám người Vu Trạch thì đương nhiên đi tìm thành chủ nhà mình, ít nhất có mấy tu sĩ này bên cạnh thì có thể an tâm một chút.

“Chẳng lẽ mấy thành chủ kia không để ý?” Lục Nhâm thành chủ nhíu mày nói.

“Khụ khụ, bẩm thành chủ, các thành chủ khác đều bận chú ý tới hai vị Ma Hoàng bệ hạ ạ.” Thuộc hạ nghiêm túc trả lời.

Lục Nhâm thành chủ chẳng biết nói gì đáp lại.

Có hai Ma Hoàng ở phía trước, tu sĩ có ý đồ thăng tiến đều sẽ không chú ý chuyện nhà mình nữa.

“Mà thôi, đợi bọn họ đến rồi ta ắt sẽ biết.” Lục Nhâm thành chủ cười khổ, mà dù có biết thì sao, giờ Cửu Châu Ma Hoàng đã xuất hiện rồi, lão để tâm mấy chuyện này cũng chẳng có ích gì.

Mặc dù lý trí nói vậy, nhưng trong lòng Lục Nhâm thành chủ vẫn muốn biết đáp án.

Vì tìm ra chân thân của Cửu Châu Ma Hoàng mà lão tốn công như thế, bây giờ chỉ cách đáp án có một bước, chừng nào chưa biết đáp án thì lão vẫn bức rứt không yên.

Thẩm Phá Thiên vừa bước vào động phủ liền thấy Ninh Thụy Hàm đang chờ mình ở bên trong.

“Đồ nhi, thấy con không có chuyện gì là vi sư an tâm rồi.” Ninh Thụy Hàm đứng lên, cười nói, “Nếu con bị cuốn vào cuộc tranh đấu của Ma Hoàng mà chết thì vi sư biết đi đâu để tìm một đồ đệ ngoan ngoãn như con đây?”

“Sư phụ yên tâm, đồ nhi trốn rất kỹ.” Thẩm Phá Thiên chắp tay nói.

“Đồ nhi có gặp được hai người con muốn không? Vi sư nghe nói Cửu Châu Ma Hoàng chính là một trong tám người kia, nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng biết là ai.”

“Không ạ, đồ nhi dừng trên đường một lúc, sau đó hai vị Ma Hoàng đại nhân xuất hiện, đành phải tìm chỗ lánh nạn.” Thẩm Phá Thiên lắc đầu nói.

“Thế thì tiếc thật.” Ninh Thụy Hàm cười nhìn Thẩm Phá Thiên, “Đồ nhi đi nghỉ ngơi cho khỏe đi, đoạt linh tổn hại đến chân nguyên, phải bổ sung lại ngay mới được, không đến lúc con theo vi sư đi gặp Ma Hoàng thì không chỉ mình con mất mặt đâu đấy.”

“Sư phụ yên tâm.”

Ninh Thụy Hàm gật đầu, đi ra khỏi động phủ của Thẩm Phá Thiên.

Thẩm Phá Thiên không khỏi nhớ tới lời Cảnh Dĩ Phong nói.

“Theo cách nghĩ của vị chủ nhân không biết tên của ta, nếu hắn muốn có khí vận của Tạ đạo hữu, ắt hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua trận đại bỉ cuối cùng. Nếu Tạ đạo hữu được hai vị Ma Hoàng ban thưởng, muốn bắt Tạ đạo hữu đi ngay trước mắt hai vị Ma Hoàng thì quá bất khả thi. Ta không biết trong những người dự thi có ai là nội ứng của chủ nhân không, nhưng cẩn thận vẫn hơn.”

“Trong đại bỉ ư?” Thẩm Phá Thiên thì thào, hắn cần báo tin này cho Tạ đạo hữu, nhưng tuyệt đối không phải lúc này.

Chỉ tại ngày diễn ra đại bỉ, trước sự chứng kiến của vô số tu sĩ, hắn mới có thể chắc chắn tin tức mình nói ra truyền được đến tai Tạ Chinh Hồng mà không bị bất cứ kẻ nào phát hiện.

Tạ Chinh Hồng trở lại Lục Nhâm thành mới nhớ động phủ đã bị hủy, giờ xem ra hắn chỉ có thể đi loanh quanh vậy.

“Xin hỏi các hạ có phải Ôn Hồng đạo hữu không?”

Sau lưng bỗng có tiếng hỏi.

Tạ Chinh Hồng quay đầu lại, người hỏi lại ngẩn ra, “Xin lỗi, tại hạ nhận sai người.”

Nhìn bóng lưng và khí chất thì rất giống, kết quả khi quay đầu lại, nàng mới nhận ra không phải cùng một người.

Ngoại hình vị tu sĩ này đẹp hơn Ôn Hồng nhiều.

“Chẳng hay đạo hữu là…..?” Tạ Chinh Hồng thấy nữ tu trước mắt đường nét xinh đẹp, song khuôn mặt lại phủ đầy sẹo, càng cổ quái hơn là những vết sẹo đó còn nhuốm ma khí đỏ tím, vừa nhìn là biết tu luyện ma công nào đó nên mới như thế.

“Ca ca của ta là Thiệu Ý Viễn, ta là Thiệu Ý Tình – muội muội của huynh ấy.” Thiệu Ý Tình trả lời, “Vừa rồi tưởng nhầm ngươi là Ôn Hồng đạo hữu, thật sự xin lỗi.”

“Đạo hữu không nhận lầm đâu.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Chẳng qua là do tại hạ đổi về dáng vẻ ban đầu thôi.”

Thiệu Ý Tình ngây ngẩn bởi nụ cười của Tạ Chinh Hồng, trước giờ nàng toàn nhìn thấy Ma tu u ám, những Tiên tu nhìn thấy huynh muội bọn họ cũng đều tỏ vẻ ghét bỏ, nào có ai cười với nàng đẹp như thế?

Người có đạo lữ đúng là khác biệt mà.

Hầu như tu sĩ nào trong Lục Nhâm thành cũng biết chuyện Ôn Hồng và Hoa Tương là một đôi đạo lữ. Rất nhiều tu sĩ chướng mắt hai người bọn họ, đương nhiên cũng có nhiều người thì lại hâm mộ. Thiệu Ý Tình tuy là Ma tu nhưng tính tình khá đơn thuần, thấy hai người này tình cảm thắm thiết với nhau, trong lòng hâm mộ khôn xiết. (Dễ thương thế ^^) 

“Ra ngoài mà, làm vậy cũng là bình thường.” Thiệu Ý Tình vội vàng cúi đầu đáp. Lạ thật, Ôn Hồng đạo hữu mặc dù rất xuất sắc, nhưng xét tướng mạo cũng đâu phải hạng nhất, sao nàng lại thấy đối phương trông còn đẹp hơn những tuyệt thế mỹ nhân mà nàng từng gặp vậy nhỉ?

“Ca ca của ta được thành chủ triệu tập, có vẻ cần đến tập hợp để thương lượng vài thứ. Ôn đạo hữu thay đổi ngoại hình, chắc tu sĩ đến thông báo không nhận ra được. Ủa, Hoa đạo hữu đâu rồi?” Thiệu Ý Tình thắc mắc. Nàng nhớ hai vị đạo lữ này vẫn luôn quấn quít lấy nhau mà, sao hôm nay chỉ có mình Ôn Hồng ra ngoài?

Có điều tướng mạo của Ôn Hồng là giả, vậy thì hẳn tướng mạo của Hoa Tương cũng là giả.

Cơ mà không biết tướng mạo vốn có của Hoa Tương đạo hữu phải xuất chúng nhường nào nhỉ? Nhìn từ tướng mạo đến tu vi, hai người đúng là trời sinh một cặp, xứng đôi đến nỗi chẳng giống Ma tu.

“Y tạm thời không tới được.” Tạ Chinh Hồng trả lời.

Thiệu Ý Tình gật đầu, có lẽ là vì bị đoạt linh cướp đi nhiều linh khí nên còn đang phải nghỉ ngơi.

“Vừa khéo ta cũng phải đến phủ thành chủ đợi ca ca trở ra, nếu Ôn đạo hữu không chê thì chúng ta kết bạn đồng hành nhé?’ Thiệu Ý Tình dè dặt nhìn Tạ Chinh Hồng, hỏi.

“Đương nhiên rồi, đa tạ Thiệu đạo hữu.” Tạ Chinh Hồng cười đáp.

“Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà.” Thiệu Ý Tình vội nói.

Thiệu Ý Tình hiển nhiên quen thuộc đường xá ở Lục Nhâm thành hơn Tạ Chinh Hồng nhiều.

Hai người đi cùng nhau song chẳng trò chuyện gì, yên lặng quá mức.

Bỗng nhiên, Thiệu Ý Tình bắt chuyện, “Vì sao Ôn đạo hữu lại tham gia đại bỉ vậy? Ta thấy hai người có vẻ cũng không thiếu tài nguyên mà.” Trận đại bỉ này nguy hiểm như thế, chẳng ai dám chắc hai người có thể an toàn sống sót đến cuối cùng hay không?

Tạ Chinh Hồng không trả lời mà hỏi ngược lại, “Vậy Thiệu đạo hữu vì sao lại tham gia?”

Thiệu Ý Tình sờ mặt mình, “Là bởi vì ta. Ta và ca ca từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, sau này ca ca tình cờ có được một bộ công pháp Ma tu, chia sẻ với ta, hi vọng ta cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân. Khi ấy ta và ca ca chỉ là phàm nhân bình thường, đâu biết mỗi bộ công pháp Ma tu chỉ người thích hợp mới tu luyện được? Khi luyện đến giai đoạn sau thì cơ thể của ta liền bị ma khí mình tu luyện ra biến thành thế này, ca ca rất tự trách bản thân. Nhiều năm qua đã tìm đến vô số nơi, ăn không biết bao nhiêu đan dược mà vẫn chẳng tốt lên được. Thời điểm ta phát hiện ra, ca ca đã giấu ta tham gia đại bỉ này rồi.”

“Huynh muội Thiệu đạo hữu tình nghĩa sâu đậm, nhất định sẽ có kết quả tốt.” Tạ Chinh Hồng nhìn ra được lời Thiệu Ý Tình nói là thật, bèn an ủi.

“Ca ca cũng bảo, huynh ấy có thể tự bảo vệ mình trong đại bỉ, dù sao đại bỉ cũng không yêu cầu chỉ giữ lại một người sống sót.” Tâm trạng của Thiệu Ý Tình có vẻ được trấn an lên nhiều, “Mặc dù tu vi ta không cao, nhưng ca ca ta là thiên tài, tốc độ tu hành một ngày ngàn dặm. Huynh ấy mới tu luyện mấy chục năm liền giết chết kẻ nhận chúng ta làm đệ tử nhưng ý đồ là để làm con rối.”

Tạ Chinh Hồng cười, hắn rất hiểu cảm giác muốn khoe khoang này.

Có điều tiền bối chẳng cần hắn phải khoe, chỉ cần nói tên ra đã đủ khiến vô số tu sĩ sợ mất mật rồi.

“Ôn đạo hữu, đến vòng tỷ thí thứ ba, nếu ngươi đối đầu với ca ca ta, dù thua thì cũng đừng liều mạng nhé, chỉ cần ngươi ngừng tay nhận thua là được.” Thiệu Ý Tình vui vẻ nói, “Ca ca ta còn có chuyện quan trọng khác phải làm, ngươi đừng lo lắng.”

“Hả?”

“Kể cho Ôn đạo hữu cũng không sao, thực ra ta cũng chẳng rõ lắm. Hành tung của ca ca ta dạo này cứ là lạ, hình như có vị đại năng nào đó coi trọng tư chất của huynh ấy, muốn dốc lòng bồi dưỡng huynh ấy. Cho nên ca ca nhất định phải biểu hiện thật tốt mới được.”

“Vậy tại hạ xin chúc mừng hai vị trước.”

“Đừng khách khí, nào, Ôn đạo hữu, ngươi mau vào đi thôi.” Thiệu Ý Tình phất phất tay với Tạ Chinh Hồng, “Ta ở đây chờ ca ca.”

Tạ Chinh Hồng gật đầu, khi tiến vào phủ thành chủ liền buông ra một chút khí thế, “Tại hạ là Ôn Hồng.”

Mấy tu sĩ thủ vệ gật đầu với nhau, để cho Tạ Chinh Hồng đi vào.

Tại phủ thành chủ của Lục Nhâm thành, nếu có kẻ dám giả mạo tu sĩ đại bỉ để trà trộn vào, căn bản chẳng cần đến bọn họ ra tay.

Trong phủ thành chủ bắt đầu có người đến.

Người đầu tiên là Vu Trạch.

“Xin chào thành chủ đại nhân.” Vu Trạch chắp tay nói. Có điều sắc mặt hắn có hơi tái nhợt, đi đường cũng lảo đảo không vững.

Trạng thái của Cung Tử Hiên – thành chủ Di Lộc thành cũng chẳng khá hơn hắn là bao.

Khi có tu sĩ Lục Nhâm thành đến báo bọn họ đến tập hợp, bọn họ cũng chỉ ngây ngốc đáp ứng, chẳng nói chữ nào về Ôn Hồng và Hoa Tương.

Ai có thể ngờ được, Hoa Tương lại biến thành Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương ngay trước mặt hắn và Cung Tử Hiên.

Chỉ vừa đối mặt, hai người bọn họ đã bị Cửu Châu Ma Hoàng đá văng xa mấy trăm dặm.

Lúc trở về, Vu Trạch ngoài mặt trông thì đỡ hơn Cung Tử Hiên, song thực tế là tệ hơn rất nhiều. Thậm chí khi hắn hoàn hồn lại, mới phát hiện tờ giấy xé ra từ vô tự thiên thư đã không cánh mà bay.

Nếu như Hoa Tương chính là Cửu Châu Ma Hoàng, vậy hết thảy đều giải thích được.

Chỉ Cửu Châu Ma Hoàng mới có thể vô thanh vô tức lấy đi đồ của hắn, chỉ Cửu Châu Ma Hoàng mới có biện pháp hóa giải Huyễn Linh Đồ Phổ trên người hắn, cũng chỉ Cửu Châu Ma Hoàng mới phải có bằng được Vạn Phật Triều Tông!

Đáng cười hắn tự cho mình là thông minh, lại không biết đây đều là cùng một người.

Nói cách khác, những mưu đồ buồn cười của hắn, đều đã bị Cửu Châu Ma Hoàng nhìn thấu từ lâu.

Hắn có thể sống đến bây giờ, tuyệt đối không phải do hắn may mắn, mà là Cửu Châu Ma Hoàng tạm thời chưa muốn đối phó với hắn!

Thân phận của Hoa Tương đã sáng tỏ, vậy Ôn Hồng đương nhiên cũng chỉ có thể là Tạ Chinh Hồng.

Ai có thể tưởng tượng được, Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương và Phật tu Tạ Chinh Hồng lại ngụy trang thành một đôi đạo lữ cơ chứ?

Sắc mặt Vu Trạch trắng bệch, giờ phút này hắn chỉ cầu cho Cửu Châu Ma Hoàng đừng quá chú ý đến mình, bí mật của hắn gần như đều bị Cửu Châu Ma Hoàng vạch ra hết rồi.

“Chào đạo hữu, trạng thái của đạo hữu không được tốt, hãy ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi. Chỗ ta còn ít đan dược, đạo hữu lấy ăn vào mà điều tức.” Lục Nhâm thành chủ thấy Vu Trạch là người đến đầu tiên, trong lòng có chút tiếc nuối.

Vu Trạch vốn là một trong những người lão hoài nghi là Cửu Châu Ma Hoàng, tu vi của Vu Trạch không thấp, hơn nữa tuổi tác xem ra cũng không nhỏ, tính cách cũng có phần kiêu ngạo, trông kiểu gì cũng có điểm giống ngụy trang của Ma Hoàng.

Đáng tiếc Vu Trạch vừa đến, liền chứng tỏ phỏng đoán này là sai.

Vả lại với trạng thái của Vu Trạch hiện tại, e rằng tạm thời còn chưa thể điều dưỡng lại được?

Dù trải qua chuyện động phủ bị hủy và đoạt linh thì cũng sẽ không đến mức tiều tụy như vậy chứ!

Đánh giá của Lục Nhâm đ*o nhân đối với Vu Trạch tụt xuống không ít, tâm lý của người này cũng kém quá đi.

Người thứ hai và thứ ba đến là Khưu Dị Nhiên và Điền Ngọc.

Thân phận và lai lịch của hai người này đều tra ra được, song cũng không loại trừ khả năng bị Ma Hoàng đánh tráo.

Khưu Dị Nhiên vô cùng mẫn cảm nhận thấy thời điểm mình bước vào, ánh mắt Lục Nhâm thành chủ nhìn mình có vẻ rất chi tiếc nuối.

Thế nhưng vẻ tiếc nuối ấy chỉ chợt lóe rồi qua, nhanh đến nỗi Khưu Dị Nhiên tưởng là ảo giác.

Khưu Dị Nhiên là người thông minh, liền hiểu ngay được suy nghĩ của Lục Nhâm thành chủ.

Ắt hẳn là muốn tới đây tìm hiểu xem kẻ mà Ma Hoàng sắm vai lúc trước là ai?

Cửu Châu Ma Hoàng rốt cuộc xuất hiện như thế nào, người biết đến không nhiều, song cũng không phải không ai biết. Khưu Dị Nhiên và sư phụ Hắc Sát lão tổ thảo luận hồi lâu, lại thêm hai vòng tỷ thí kỳ lạ mà Lục Nhâm thành chủ sắp xếp, dễ dàng đoán ra được Cửu Châu Ma Hoàng nằm trong tám người này.

Vả lại nơi Cửu Châu Ma Hoàng xuất hiện còn là chỗ động phủ của mấy tu sĩ dự thi bọn họ.

Khưu Dị Nhiên và Điền Ngọc hành lễ với Lục Nhâm thành chủ rồi ngồi xuống cạnh Vu Trạch.

Sự khác thường của Vu Trạch đương nhiên cũng rơi vào mắt hai người.

Người tiếp đó là Thiệu Ý Viễn và Tần Hòa Ngự.

Ánh mắt Lục Nhâm đ*o nhân lại càng tiếc nuối.

Sao đến hai người này cũng không phải vậy?

Thiệu Ý Viễn và Tần Hòa Ngự khó hiểu nhìn Lục Nhâm đ*o nhân, đi đến chỗ ngồi của mình.

Sao cứ thấy thành chủ là lạ vậy nhỉ, chẳng lẽ vòng tỷ thí thứ ba sẽ lại bày trò kỳ quái gì?

Khưu Dị Nhiên và Điền Ngọc lặng lẽ nhíu mày, hai người này đều không phải, chỉ còn lại Lăng Dương Vũ.

Cẩn thận ngẫm lại thì, Lăng Dương Vũ kia hình như cũng chẳng nổi bật gì cho lắm, lần tỷ thí này cũng không gây động tĩnh lớn.

Cửu Châu Ma Hoàng lựa chọn thân phận như thế để ẩn náu, đúng thật là không khiến kẻ khác chú ý.

“Xin chào thành chủ.”

Lục Nhâm đ*o nhân và đám người Khưu Dị Nhiên nghĩ như vậy, còn chưa kịp cảm thán phỏng đoán của mình thì Lăng Dương Vũ đã chủ động đi tới cửa, ngồi vào chỗ của mình.

“Ôn Hồng bái kiến thành chủ.” Bóng dáng Tạ Chinh Hồng chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở ngoài cửa, khí tức thuộc vào Phật tu đập thẳng vào mặt.

Tạ Chinh Hồng đợi một hồi lâu, vẫn không thấy Lục Nhâm đ*o nhân đáp lại, liền nghi hoặc nhìn về phía Lục Nhâm đ*o nhân.

Lục Nhâm đ*o nhân đã tâm như tro tàn.

✿Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ~

Tiểu kịch trường đã trở lại rồi….. 囧

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Đoạn đường tiếp theo, lượng hắc liên hoa mà Phật Tử ăn ngày càng nhiều, đồng thời lượng xá lợi mà Tôn Ngộ Không tìm được cũng ngày càng nhiều.

Vô Thiên vốn định truy bắt Tôn Ngộ Không, không ngờ Kiều Linh Nhi – chuyển thế linh đồng của Như Lai lại gây ra không ít chuyện. Yêu quái thủ hạ của Vô Thiên phần lớn đều chẳng được tích sự gì, bây giờ hai bên đều có chuyện nên lại càng bận rộn.

Cuối cùng, Tôn Ngộ Không và Phật Tử tìm được thần Phật tam giới bị giam giữ, sau đó ăn hết hắc liên hoa áp chế pháp lực trên người họ, đám yêu quá kia cũng bị giết sạch.

Vô Thiên cảm thấy không ổn một chút nào.

Hắn từng là một Phật Đà, sau này bị hắc liên mê hoặc mới trở thành Vô Thiên. Mặc dù hắc liên bản thể của hắn vẫn còn ở đây, nhưng lần này tổn thất nhiều hắc liên phân thân như vậy, vẫn khiến Vô Thiên trở tay không kịp. May mà Kiều Linh Nhi đã bị hắn bắt được, chỉ cần hắc liên biến thành Kiều Linh Nhi, Như Lai chết đi rồi, sẽ chẳng ai uy hiếp được hắn nữa. Đến lúc ấy, quật khởi trở lại cũng chẳng tính là gì.

Bên phía Phật Tử và Tôn Ngộ Không thì lại bởi vì chuyện của Kiều Linh Nhi và Phật Tổ mà bắt đầu cãi nhau.

Kiều Linh Nhi là linh đồng chuyển thế của Phật Tổ, nếu hắn chết thì Như Lai cũng không quay về được nữa, trong thời gian ngắn, tìm đâu ra được một Phật Tổ nữa đây? Mà lai lịch của Phật Tử cũng hết sức khả nghi, chỉ là một tiểu hổ thành tiên, sao có thể nuốt được hắc liên của Vô Thiên như thể nuốt Kim Đan vậy?

Nhóm người Tôn Ngộ Không, Đường Tăng và Quan Âm tất nhiên tin tưởng Phật Tử, thế nhưng các thần Phật khác thì vẫn không tín nhiệm. Càng đáng sợ hơn là, bởi vì ăn hắc liên mà tu vi của Phật Tử hơn xa trước kia, nếu vào thời khắc quan trọng mà Phật Tử phản bội, chỉ sợ bọn họ chẳng còn sức để phản kháng. Hoặc phải nói là, lỡ như hổ tiên này ăn vào hắc liên bản thể, lại biến thành một Vô Thiên khác, vậy thì phải làm sao?

Phật Tử chủ động từ chối, không định tiếp tục tham gia nữa.

Hiện giờ ngoại trừ Kiều Linh Nhi, các thần Phật đều đã bình an vô sự, bè lũ Vô Thiên cũng chỉ có thể làm chó cùng rứt giậu. Nếu bây giờ hắn biến mất một thời gian ngắn thì sẽ tốt hơn.

Vì thế, dù nhòm người Tôn Ngộ Không chẳng nỡ nhưng Phật Tử vẫn tìm một đỉnh nủi, bắt đầu ngủ một giấc dài.

******

★Chú thích:

[1]Như ao nước mát lành, có thể cho hết thảy kẻ khát giải hết cơn khát, như kẻ lạnh gặp lửa, như kẻ trần trụi gặp áo quần, như kẻ buôn gặp chủ, như con gặp mẹ, như bến gặp thuyền, như bệnh gặp thuốc….: Đây là trích đoạn trong Pháp Hoa Kinh, đoạn này nói về công dụng của Pháp Hoa Kinh đối với chúng sinh.

Cả đoạn là “Như ao nước mát lành, có thể cho hết thảy kẻ khát giải hết cơn khát, như kẻ lạnh gặp lửa, như kẻ trần trụi gặp áo quần, như kẻ buôn gặp chủ, như con gặp mẹ, như bến gặp thuyền, như bệnh gặp thuốc, như tối gặp đèn, như nghèo gặp báu, như dân gặp vua, như khách buôn gặp biển, như đuốc sáng trừ hết tối tăm.”
Bình Luận (0)
Comment