Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 232

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

698jpg

Hiện giờ Văn Xuân Tương đã ở chung một chỗ với Tạ Chinh Hồng, cho nên sử dụng thần thức truyền âm liền đơn giản hơn nhiều.

Nhắn tin cho tiểu hòa thượng xong, Văn Xuân Tương lẳng lặng ngâm mình trong hồ phi thăng, để cho nước hồ gột tẩy khí phàm trầm, chờ đợi tiểu hòa thượng đến đón.

Gặp nhau rồi nên nên song tu trước hay là biểu đạt nỗi nhớ một chút nhỉ?

Văn Xuân Tương đang ngọt ngào suy nghĩ thì cơ thể bỗng cảm ứng được một lực xung kích, cả người bay từ hồ phi thăng ra ngoài, là do tái tạo gân cốt đã xong nên không thể ở lại bên trong nữa.

Văn Xuân Tương vui vẻ mở to mắt, kết quả chẳng thấy tiểu hòa thượng của mình đâu, thay vào đó là mười mấy người loạn thất bát tao.

“Người phi thăng lần này là đại mỹ nhân nha!”

“Đúng đúng, không biết là loài gì nhỉ?”

Các Linh tu ríu ra ríu rít, ánh mắt đổ dồn về phía Văn Xuân Tương, nhưng thể y nở hoa trên mặt vậy.

Bích Thanh hộ pháp đánh giá Văn Xuân Tương một hồi, sau đó thắc mắc hỏi, “Ngươi là cái gì tu thành tiên?” Y tự thấy mình đã gặp không ít thiên tài địa bảo, nhãn lực vô cùng sắc bén, nhưng hiển nhiên người trước mắt không nằm trong phạm vi hiểu biết của y. Song khí thảo mộc và linh khí trên người đối phương rất đậm, xác thực là Linh tu bọn họ.

Đám Bích Thanh đang đánh giá Văn Xuân Tương, Văn Xuân Tương tất nhiên cũng đang đánh giá bọn họ.

Nhóm Linh tu dó Bích Thanh dẫn đầu, mỗi người đều có dung mạo khác nhau, song khí chất lại tương tự. Càng khiến Văn Xuân Tương để ý hơn là, những người này cũng giống như Nhan Kiều và mọi người trong tiểu sơn cốc y từng ở, tất cả đều là linh thực biến hóa thành người.

Linh thực biến hóa thành người không nhiều, linh khí thuần khiết lại càng ít. Đa số linh thực sau khi thành Yêu tu đều sẽ rơi vào Ma đạo vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, tỷ như Văn Xuân Tương trước đây, hay như Nhan Kiều tính toán phi thăng đến Ma giới. Nếu không phải mình chuyển thế lần nữa, xóa bỏ nghiệt trái, thì sao có thể phi thăng thành tiên được?

Văn Xuân Tương kiềm chế sự hiếu kỳ trong lòng, y biết hôm nay không thể so được như khi ở Tu Chân giới, vẫn nên thu liễm thì hơn.

“Tại hạ Văn Xuân Tương, bản thể hắc mẫu đơn, xin bái kiến chư vị đạo hữu.” Văn Xuân Tương mỉm cười trả lời.

“Hắc mẫu đơn?” Bích Thanh khẽ nhíu mày, từ bao giờ trong Tu Chân giới lại có thiên tài địa bảo y chưa từng nghe nói vậy?

“Mẫu đơn à, cái tên này thật hay. Nhưng hình như ta chưa từng nghe nói bao giờ.” Một thiếu niên có vẻ non nớt nghiêng đầu nói, “Mọi người thì sao, mọi người có biết không?”

Những người còn lại cũng đều lắc đầu.

“Hắc mẫu đơn, mẫu đơn. Không vội, để ta tính xem.” Bích Thanh phất tay nói.

Nam tử tên Bích Thanh nọ liền tạo vài pháp quyết huyền diệu, Văn Xuân Tương cẩn thận quan sát, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, lập tức tu thần thức về. Pháp thuật này đã vượt qua phạm vi thừa nhận của y, không thể nhìn ra vi diệu. Đợi tu vi của y tăng lên, hẳn sẽ học được thôi.

“Thì ra là loài hoa phú quý ở nhân gian. Được hưởng khí vận của Nhân tộc, còn có thêm long khí của đế vương thịnh thế.” Bích Thanh lộ vẻ sảng tỏ, sắc mặt cũng dịu đi,” Ngươi là một cây hoa ở thế gian, tu hành để đến được đây ắt hẳn không dễ dàng. Hơn nữa ngươi hiện tại đã có tu vi Linh Tiên, dù căn cơ kém một chút cũng không sao, sẽ có cách giúp ngươi đề cao thực lực, chỉ cần vào Linh Tu thiên cung của chúng ta.”

“Oa, đến từ nhân gian ư.”

“Phàm trần thế tục cũng có tu sĩ lợi hại như vậy sao?”

Mấy tu sĩ bên cạnh kinh hỉ nhìn Văn Xuân Tương, ánh mắt tràn đầy sự khâm phục và ngạc nhiên.

Văn Xuân Tương tuy vẫn tươi cười, nhưng trong lòng đã có phần sốt ruột.

Sao tiểu hòa thượng vẫn chưa đến?

“Đạo hữu quá khen.” Văn Xuân Tương trả lời, như thể không nghe thấy câu sau của Bích Thanh.

“Ngươi mới phi thăng, tất nhiên không biết chúng ta là ai.” Bích Thanh tạm dừng một chút, vươn tay điểm một cái lên trán Văn Xuân Tương, Văn Xuân Tương thậm chí không thấy rõ đối phương ra tay thế nào, trong đầu bỗng có vô số tin tức trào vào.

“Tu vi hiện tại của ngươi là Linh Tiên, vừa rồi ta dùng pháp quyết cũng không có vấn đề gì, chứng tỏ sau này ngộ tính của ngươi rất cao.” Bích Thanh từ tốn nói, “Linh Tu Thiên chúng ta là nơi thích hợp nhất để Linh tu tu hành, ngươi đi cùng bọn ta, kỳ tân nhân trôi qua là có thể có tu vi Đại La Kim Tiên, sau khi đăng ký vào danh sách là sẽ được Linh Tu Thiên chúng ta che chở.”

Bích Thanh nói xong, gương mặt tràn đầy vẻ tự tin.

Những thông tin y vừa truyền đủ để Văn Xuân Tương hiểu tất cả về Tiên giới. Y dám đảm bảo, trong ba mươi ba tầng trời, không nơi nào có thể cho Linh tu đãi ngộ tốt hơn bọn họ. Một khi gia nhập Linh Tu Thiên thì ngoại trừ tu luyện, những cái khác đều không cần lo.

“Đa tạ hộ pháp ưu ái.” Văn Xuân Tương đã biết thân phận của người trước mắt, điều kiện của Linh Tu Thiên có thể nói là hoàn mỹ, nhưng y vừa xem quy củ của Linh Thu Thiên, muốn mang người ngoài đi vào thì phải được một nửa trong số thập đại trưởng lão thông qua. Tự dưng y lại đi đến cái nơi tù túng như vậy làm gì?

“Chỉ là tại hạ đã có đạo lữ, một lát nữa đạo lữ của tại hạ sẽ đến đây. Tại hạ đành phải từ chối sự ưu ái của hộ pháp thôi.” Văn Xuân Tương đã nhiều năm rồi không nói chuyện bằng thái độ hòa nhã như vậy, song giờ y là người mới, bản thân cũng không phải kẻ quen thói cuồng ngạo, nên đương nhiên có thể khiêm tốn.

“Đạo lữ?!” Bích Thanh kinh ngạc nhìn Văn Xuân Tương, “Đạo lữ của ngươi không phải Linh tu đúng không?” Nếu là Linh tu thì sao có chuyện bọn họ không biết được.

“Không phải, hắn là Nhân tộc.” Văn Xuân Tương đáp.

“Đạo lữ là tu sĩ Nhân tộc?” Mặt Bích Thanh sa sầm, “Hồ đồ!” Linh tu bọn họ cần khí tức tinh thuần, không dính nhân quả, cho dù Văn Xuân Tương ký khế ước với người khác thì bọn họ cũng có rất nhiều cách để giải trừ được. Nhưng đây lại là khế ước đạo lữ, chẳng lẽ lại ép buộc đạo lữ người ta chia tay sao?

Đạo lữ có thể song song phi thăng, nào có dễ chia rẽ như vậy?

Bích Thanh nhắm mắt, khi lần nữa mở ra, trong mắt chứa đựng sự quyết đoán, “Thôi, vậy ta sẽ chờ cùng ngươi. Nếu đạo lẽ của ngươi tốt thì có thể châm chước.” Có điều nếu sau này Văn Xuân Tương muốn tài nguyên ở Linh Tu Thiên thì còn phải xem xét.

Không phải Linh Tu Thiên bọn họ không kết minh với Nhân tộc, mà ngược lại, bọn họ rất vui được kết giao với Nhân tộc. Nhưng kết giao thì kết giao, để Nhân tộc vào sống trong thiên cung của Linh Tu Thiên là tuyệt đối không thể, lỡ đâu Nhân tộc kia sinh ra ác niệm thì phải làm sao? Dù tỷ lệ đó rất thấp, nhưng bọn họ không thể mạo hiểm được!

“Mẫu đơn đạo hữu, đạo lữ của ngươi trông như thế nào?” Một nữ tử xinh đẹp hỏi Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương miễn cưỡng cười, “Đạo hữu cứ gọi ta là Văn Xuân Tương thôi.”

“Được, Văn đạo hữu.” Nữ tử che miệng cười nói, “Bản thế của ta là Xích Hà Tiên Điển Thảo, ngươi có thể gọi ta là Xích Hà. Tuổi ta chắc lớn hơn ngươi đấy, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ cũng được.”

Dứt lời, nữ tử liền đến gần Văn Xuân Tương.

Cô rất cao, có vẻ là người cao nhất trong này, khi chen tới chỗ y, một bộ ngực trắng nõn đập thẳng vào tầm mắt Văn Xuân Tương.

“Bái kiến Xích Hà đạo hữu.” Văn Xuân Tương ngại không dám gọi người ta là tỷ tỷ, đành hơi tránh đầu đi, không nhìn Xích Hà Tiên Điển Thảo.

“Văn đạo hữu thẹn thùng quá cơ!” Nhận thấy ánh mắt Văn Xuân Tương, Xích Hà Tiên Điển Thảo lại càng cao hứng, bộ ngạc dán cả lên tay y.

Mà tu vi của Văn Xuân Tương thì không bằng người ta, muốn cựa cũng không cựa được.

Đã bao năm rồi chưa có cảm thụ như vậy nhỉ?

Văn Xuân Tương cảm thấy như mình lại quay về những tháng ngày khổ sở bị đùa giỡn trong tiểu sơn cốc năm xưa.

“Xích Hà tỷ tỷ, tỷ dọa người ta rồi kìa, người ta có đạo lữ rồi đấy. À mà Văn đạo hữu này, đạo lữ của ngươi có đẹp như ngươi không?” Một thiếu niên thanh tú mặc đồ xanh đi tới, ngắm nghía gương mặt Văn Xuân Tương một hồi lâu, tai thậm chí còn ửng đỏ.

Trong Tu Chân giới có một định luật.

Tiên thảo linh thực đẳng cấp càng cao thì lại càng không bắt mắt, trừ lúc chín sẽ tỏa ra linh khí đặc biệt hấp dẫn người khác tới gần, còn ngày thường thì chẳng khác nào linh thảo phổ thông ven đường. Đây là cách những thiên tài địa bảo ngụy trang để bảo vệ mình.

Nói cách khác, nếu không tính linh khí, chỉ xét bản thể, thì Văn Xuân Tương có thể nói là đẹp nhất trong Linh Tu Thiên.

“Hắn rất đẹp, còn đẹp hơn ta nhiều.” Nghĩ đến việc sắp được gặp Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương liền cười tươi.

“Tình cảm của các ngươi có vẻ rất tốt, thật hâm mộ quá.” Thiếu niêu thanh tú thở dài, “Bản thể của ta là Liên Hoa Hoàng Lãng Trúc, từ khi có linh trí ta vẫn luôn lẻ loi một cây, thảm ghê gớm.”

Liên Hoa Hoàng Lãng Trúc hình như là một trong những hậu duệ của tiên thiên linh vật, nếu là ở Tu Chân giới thì ngay cả Văn Xuân Tương cũng sẽ vứt hết mặt mũi mà đi tranh cướp. Xich Hà Tiên Điển Thảo lúc nãy cũng thế.

Văn Xuân Tương thầm thở dài, thảo nào tu sĩ trong Linh Tu Thiên lại ít đến vậy, với xuất thân lai lịch như thế, gom được bằng này cũng không dễ dàng gì.

“Còn đẹp hơn cả Văn đạo hữu sao, ta nhất định phải gặp mới được.” Xích Hà ngạc nhiên.

“Có người tới đây.” Bích Thanh bỗng lên tiếng.

Tạ Chinh Hồng và Nguyên Ưu một trước một sau, chẳng mấy chốc đã tới phụ cận hồ phi thăng.

“Đợi đã, Thần Tú, phía trước là kết giới Linh tu bố trí.” Nguyên Ưu rất tinh mắt, kịp thời kéo Tạ Chinh Hồng lại.

“Nguyên đạo hữu, ngươi làm gì thế?” Tạ Chinh Hồng quay đầu nhìn Nguyên Ưu.

“Đó là kết giới Linh tu đấy, ngươi không phát hiện ra sao?” Nguyên Ưu bất đắc dĩ, “Ai cũng biết Linh tu không dễ chọc vào. Mấy Linh tu đang ở phía trước, chúng ta tốt nhất nên đi vòng qua.”

“Nhưng đạo lữ của ta đang ở đằng trước.” Tạ Chinh Hồng nhíu mày nói.

“À, đúng nhỉ, ngươi từng nói đạo lữ của ngươi là Yêu tu.” Nguyên Ưu vỗ đầu, “Có lẽ đạo lữ của ngươi sắp được nhận vào Linh Tu Thiên đấy, đây là một việc tốt!”

“Nguyên đạo hữu, làm ơn buông tay ra.” Tạ Chinh Hồng từ tốn nói, “Đạo lữ của ta còn ở phía trước chờ ta, trước khi nhìn thấy ta, y sẽ không đến Linh Tu Thiên đâu.”

“Không được.” Nguyên Ưu giữ chặt Tạ Chinh Hồng không buông, “Nếu Linh Tu Thiên không thu đệ tử được, ngộ giỡ giận lây sang ngươi thì ta không ngăn nổi đâu, chúng ta nên bàn kỹ đã.”

“Sẽ không đâu.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Nếu đạo lữ ta đang chờ ở phía trước mà ta lại nao nóng chùn bước thì mới chọc giận người của Linh Tu Thiên.”

Nguyên Ưu vẫn không buông tay, “Ây da Thần Tú à, ngươi nghe ta khuyên một câu. Linh Tu Thiên không cho phép người ngoài đi vào, dù tiếp đãi Tiên Tôn thì cũng tiếp đãi ở ngoài Linh Tu Thiên, nếu đạo lữ của ngươi được nhận vào đó, thì trong vòng một ngàn năm sẽ đảm bảo an toàn không phải lo nghĩ gì.”

Tạ Chinh Hồng khẽ vuốt góc áo bị Nguyên Ưu kéo, Nguyên Ưu như bị đâm vào tay, lập tức rụt tay lại, “Đừng như thế chứ, ngươi còn dùng Pháp Ấn để đối phó ta?”

“Bần tăng làm vậy cũng vì bất đắc dĩ.” Tạ Chinh Hồng nói với Nguyên Ưu, “Nguyên đạo hữu dừng bước ở đây thôi, tiểu tăng đi một lát rồi sẽ về ngay.”

“Ấy ấy ấy, ngươi đợi đã, đợi đã!” Nguyên Ưu dậm dậm chân, cuối cùng đành phải đi theo.

Bích Thanh yên lặng nhìn Văn Xuân Tương đang tràn đầy háo hứng.

Y đã tạo kết giới ở bên ngoài, chỉ cần sống vài năm ở Tiên Giới thì đều biết nó mang ý nghĩa gì, rất nhiều kẻ không dám tới gần, muốn phá kết giới để vào trong cũng không phải chuyện dễ.

Song y không nói điều này cho Văn Xuân Tương.

Mặc dù căn cốt bẩm sinh của Văn Xuân Tương kém, nhưng ngộ tính rất cao, khí vận cũng tốt, không thì chẳng thể nào có tu vi Linh Tiên được. Nếu bồi dưỡng cẩn thận thì không chừng có thể làm ứng cử viên cho chức vị hộ pháp. Hơn nữa Văn Xuân Tương đến từ nhân gian, có lẽ cũng rất biết cách đối nhân xử thế, Linh Tu Thiên bọn họ bao bọc đệ tử quá tốt, khiến các đệ tử chẳng biết cảnh giác là gì, mà nhẫn tâm đuổi đệ tử ra ngoài tự lập tự cường thì bọn họ lại không đành lòng, cho nên đâu vẫn hoàn đó. Ở phương diện này, Văn Xuân Tương hiển nhiên giỏi hơn các đệ tử khác.

Ấy thế mà Văn Xuân Tương lại có đạo lữ, còn là Nhân tu!

Vậy thì để y chiêm ngưỡng xem bản lĩnh của Nhân tộc này ra sao!

Nhưng Bích Thanh không biết rằng, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng vẫn có thể nói chuyện với nhau dù ở cách xa.

“Tiểu hòa thượng, ngươi đến chưa?” Lòng Văn Xuân Tương có phần kích động.

“Vâng, sắp đến rồi đây.” Tạ Chinh Hồng nhìn kết giới phía trước, “Bên cạnh tiền bối có ai khác sao?”

“Có.” Văn Xuân Tương khẽ thở dài, “Lại còn không ít nữa, đều là người của Linh Tu Thiên, bọn họ nói muốn thu nhận ta vào Linh Tu Thiên.”

Tạ Chinh Hồng đặt tay lên kết giới, lặng lẽ vận chuyển công pháp, cười hỏi, “Tiền bối quyết định thế nào?”

“Bổn tọa vất vả lắm mới phi thăng lên đây tìm ngươi được, nếu bỏ ngươi mà đi thì chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn hay sao? Cơ mà, nếu tiểu hòa thượng ngươi nguyện ý cùng ta đến Linh Tu Thiên thì có thể cân nhắc xem.” Văn Xuân Tương nghiêm túc trả lời.

“Tiền bối đi đâu thì ta theo đó.” Cơ thể Tạ Chinh Hồng nhoáng lên, đi xuyên qua kết giới, lại không hề phá hủy tính hoàn chỉnh của kết giới.

Nguyên Ưu ở đằng sau trợn mắt ngoác mồm, ơ ơ ơ, làm kiểu gì mà hay vậy?

Nguyên Ưu muốn đang định bắt chước đặt tay lên giống Tạ Chinh Hồng, liền thấy hắn quay sang lắc đầu, “Nguyên đạo hữu chờ ở đây đi, tiểu tăng không dám cam đoan bên trong sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Nguyên Ưu vô cùng sầu khổ, nhưng ta đã đi đến tận đây rồi mà.

Ầy, đành chờ vậy!

“Đạo lữ của ngươi phi thăng trước ngươi bao nhiêu năm?” Bích Thanh hỏi Văn Xuân Tương.

“Chưa đến một trăm năm.” Văn Xuân Tương trả lời.

“Thời gian ngắn như vậy ư?” Bích Thanh ngạc nhiên, thời gian ngắn như vậy thì chỉ mạnh hơn Văn Xuân Tương mới phi thăng một chút, kết giới y dựng sẽ khiến người kia chấn thương mất. Y và người kia không có thù oán gì, không cần phải nặng tay như thế.

Bích Thanh đang định xóa kết giới đi, Xích Hà bên cạnh bỗng nhiên hào hứng hô, “Đến rồi!”

Hả?

Nhưng kết giới của y đâu có động tĩnh gì?

Mới đầu Bích Thanh còn tưởng Xích Hà nhìn nhầm. Nhưng khi ngẩng đầu lên, y liền thấy một người áo trắng đang tươi cười đi về phía Văn Xuân Tương.

“Tiểu hòa thượng.”

Văn Xuân Tương không giữ được vẻ lạnh nhạt lúc trước nữa, y cố gắng che giấu nụ cười nhưng lại không thể nào nén nổi, lập tức đi đến bên cạnh Tạ Chinh Hồng, được hắn ôm vào lòng.

“Tiền bối, đã lâu không gặp.” Tạ Chinh Hồng ôm lấy Văn Xuân Tương, khóe mắt cong cong.

“Tốc độ tu hành của bổn tọa đã nhanh lắm rồi.” Văn Xuân Tương nắm tay Tạ Chinh Hồng, trả lời, “Còn ngươi thì sao, lúc bổn tọa không ở bên cạnh, có lười biếng không đấy?”

“Tiền bối có thể kiểm tra thử xem.” Tạ Chinh Hồng nắm lại tay Văn Xuân Tương, cười nói.

Văn Xuân Tương không khỏi hiểu hơi lệch đi.

“Tình cảm tốt ghê.” Xích Hà bưng mặt, hâm mộ nhìn Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, “Tuy Nhân tộc này không đẹp bằng Văn đạo hữu, nhưng khí chất quả thực xuất chúng. Ta không biết là còn có Phật tu chưa xuống tóc mặc tăng y đẹp hơn cả mấy Chân Phật Phật Tôn kia đấy.” Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

“Thiên tư rất tốt.” Bích Thanh nhìn hai người, điềm nhiên đáp.

“Hộ pháp mà cũng có lúc khen người khác cơ đấy, hiếm thấy à nha.” Nam tử vẫn luôn im lặng đi theo bên cạnh Bích Thanh bỗng thấp giọng cười. Nhưng Nhân tu này đúng là không đơn giản, chưa quy y mà đã thành Kim Phật chỉ trong chưa đến trăm năm, tư chất quả thực bất phàm. Chỉ là không ngờ, đối phương lại là Phật tu.

Bây giờ Phật tu cũng có thể kết làm đạo lữ với người khác sao?

“Hộ pháp cảm thấy người này thế nào?” Nam tử hỏi.

“Nếu hắn là Phật tu thì chúng ta không cần phải ra tay nữa.” Bích Thanh có vẻ lấy làm tiếc, “Tuy Văn Xuân Tương và hắn là đạo lữ song tu, nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu. Nếu hắn muốn tiến thêm một bước, thì cuối cùng sẽ phải xuất gia, đoạn tuyệt thất tình lục dục. Mà nếu thành người xuất gia, thì không thể có đạo lữ nữa.”

Đã vậy, y cần gì phải làm kẻ ác?

Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương trò chuyện một lúc, mới nhớ bây giờ không chỉ có hai người bọn họ.

“Bần tăng Tạ Chinh Hồng, bái kiến chư vị đạo hữu.” Một tay Tạ Chinh Hồng kéo tay Văn Xuân Tương, tay kia đặt trước ngực hành lễ.

“Tạ đạo hữu không cần đa lễ.” Bích Thanh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Tạ Chinh Hồng cũng dịu đi phần nào, “Nếu Tạ đạo hữu và Văn Xuân Tương là đạo lữ song tu. Vậy xin các hạ lắng nghe điều kiện của tại hạ. Kỳ tân nhân một ngàn năm tuy không cần lo lắng đến tính mạng, song tài nguyên nhận được chỉ có hạn. Linh Tu Thiên của chúng ta cái khác thì không có, nhưng riêng tài nguyên thì vô cùng dồi dào. Linh tu vốn đã ít ỏi, đơn độc một mình sẽ chỉ khiến tình cảnh càng tệ hơn.”

“Đạo hữu nói có lý.” Tạ Chinh Hồng mỉm cười nói, “Chỉ là tiểu tăng và đạo lữ đã lâu không gặp, bây giờ chia cách thì cũng rất khó khăn. Chi bằng thế này, tiểu tăng và đạo lữ ở bên nhau một ngàn năm trước, sau một ngàn năm, lại để đạo lữ đến Linh Tu Thiên tu hành, ngài thấy thế nào?”

“Tạ đạo hữu không hề suy nghĩ cho đạo lữ một chút nào sao?” Mặt Bích Thanh chùng xuống.

“Chính vì suy nghĩ nên mới quyết định như thế.” Tạ Chinh Hồng quả quyết đáp.

“Hắn nói đúng.” Văn Xuân Tương cười, “Ta cũng không muốn bỏ hắn để đến nơi khác.” Ai nói trước được chuyện một ngàn năm sau, không chừng đến lúc đó y và tiểu hòa thượng đã có thể tự bảo vệ mình rồi.

“Thật đáng tiếc.” Xích Hà và Lãng Trúc còn muốn nói gì đó, nhưng Bích Thanh đã ngăn lại, y khẽ gật đầu nói, “Vậy tại hạ xin chờ hai vị ở Linh Tu Thiên.”

“Đa tạ.”

Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương cùng nói lời cảm tạ.

Bích Thanh phất tay, xóa bỏ kết giới gần hồ phi thăng, dẫn theo các đệ tử tức khắc biến mất ở nơi này.

“Hộ pháp, để Tạ Chinh Hồng tu hành ở bên ngoài Linh Tu Thiên cũng được mà, dù sao cũng từng có tiền lệ rồi.” Xích Hà lấy làm khó hiểu, vả lại Tạ Chinh Hồng là Phật tu, so với tu sĩ đạo thống khác thì vẫn an toàn hơn một ít.

“Không được.” Bích Thanh không vội phản bác, mà khẽ cười mắng, “Các ngươi thì biết cái gì? Trông hai người đó quấn quít nhau thế kia, dù để Tạ Chinh Hồng tu hành ở bên ngoài, e rằng bọn họ cũng không vui. Hơn nữa, Tạ Chinh Hồng này có chút kỳ lạ, Văn Xuân Tương tuy rất ưu tú, nhưng trước khi làm rõ sự kỳ lạ của Tạ Chinh Hồng, ta sẽ không tùy tiện để hắn vào Linh Tu cung.”

“Kỳ lạ? Tạ Chinh Hồng chỉ có tu vi Kim Phật thôi mà.” Xích Hà khó hiểu.

“Tu vi Kim Phật mà có thể phá kết giới của ta, trực tiếp tiến vào ư? Nếu không phải lúc trước ngươi kêu thì ta cũng chẳng cảm ứng được là hắn đến.” Bích Thanh nguýt Xích Hà.

“Lợi hại đến thế ư?” Xích Thanh ngạc nhiên.

“Hộ pháp, ngài nghĩ có khi nào Tạ Chinh Hồng là thần phật tử thương trước đây chuyển thế không?”

“Có khả năng này.” Bích Thanh trầm tư một lát rồi gật đầu, ngay sau đó lại cười, “Nếu đúng thật là thế, vậy thì hẳn Tạ Chinh Hồng có tự tin khôi phục tu vi trong một ngàn năm, bảo vệ được Văn Xuân Tương, người ta đã nói một ngàn năm thì một ngàn năm đi, một ngàn năm đối với chúng ta đâu có là gì.”

“Hộ pháp nói đúng, chỉ một ngàn năm thôi mà.” Linh thực bọn họ có thọ mệnh dài gấp mấy lần Nhân tộc, Bích Thanh hộ pháp hai vạn bảy ngàn năm mới chín một lần, một ngàn năm chỉ đủ mọc vài cái lá thôi.

Văn Xuân Tương cúi đầu cười, đứng thẳng người lên, phất tay áo, như cười như không, nói với Tạ Chinh Hồng, “Tiểu hòa thượng khéo miệng quá nhỉ, nói hai ba câu là thuyết phục được người ta rồi. Haiz, vì ngươi mà bổn tọa từ bỏ một cơ hội tốt như vậy, tiểu hòa thượng định bồi thường cho ta thế nào đây?”

“Tiền bối muốn thế nào thì làm thế ấy.” Tạ Chinh Hồng ung dung nói, “Nếu thật sự muốn tu hành thì cũng không phải không có chỗ, Linh Tu Thiên bảo bọc đệ tử hơi quá, tiểu tăng nghĩ tiền bối sẽ không quen.”

“Vậy ngươi muốn đi đâu?” Văn Xuân Tương hỏi, “Chẳng lẽ ngươi phi thăng trước ta có mấy năm mà đã mua được động phủ, chuẩn bị giấu ta vào đó?”

“Nam Minh Tiên Quân có tặng cho ta một động phủ, đến nay ta vẫn chưa ghé qua.” Tạ Chinh Hồng nói, “Nam Minh Tiên Quân chính là chủ nhân trước đây của Ngọc Tuyền động thiên, sau khi Ngọc Tuyền khí linh phi thăng, ngài ấy liền cảm ứng được và đến đón y đi, sau đó lại tìm ta để cảm ơn ta đã chăm sóc Ngọc Tuyền khí linh, chẳng những tặng ta một động phủ mà còn để lại cho ta toàn bộ Ngọc Tuyền động thiên, cho ta cả chứng nhận đồng hành lên tầng mười lăm nữa. Chẳng hay tiền bối có hứng thú theo tiểu tăng đến đó không?”

“Nghe có vẻ cũng được đấy, đi thôi nào.” Văn Xuân Tương nghiêng đầu nghĩ, cảm thấy cũng không tệ lắm.

“Thần Tú đạo hữu, vị này là đạo lữ của ngươi hả?” Giọng Nguyên Ưu bỗng vang lên, còn có phần sửng sốt nữa.

“A, tiền bối, ta quên giới thiệu, vị Nguyên Ưu đạo hữu này là bằng hữu ta quen biết mấy năm nay, tu hành La Hán đạo.” Tạ Chinh Hồng nắm tay Văn Xuân Tương, nhìn về phía Nguyên Ưu đang đi tới.

Văn Xuân Tương khẽ gật đầu, “Bái kiến đạo hữu.”

“Hạnh ngộ hạnh ngộ.” Nguyên Ưu nhìn Văn Xuân Tương, lại liếc sang Tạ Chinh Hồng ở bên cạnh đang cười vô cùng dịu dàng, hoài nghi Thần Tú mà mình quen biết đã biến thành người khác.

Cùng là Phật nào mà tại sao người ta lại có một đạo lữ xinh đẹp như thế chứ?

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

“Người vệ đạo.” Dứt lời, đòn công kích của Phật Tử tiếp tục đánh về phía Lão Lão.

Phật Tử một khi đánh hết sức thì cực khó ngăn cản, trong lúc Yến Xích Hà đang đấu với mấy nữ quỷ thì liền thấy Lão Lão bị Phật Tử thu vào trong hồ lô, không thể động đậy được nữa.

Trời má.

Yến Xích Hà lấy làm ngạc nhiên, hồi chưa rời núi sư phụ còn nói hắn có thể tỷ thí với đồ đệ của Thanh Dương Tử, nhưng giờ xem ra khỏi cần tỷ thí rồi. Đạo pháp lợi hại nhường này, dù Hắc Sơn lão yêu trong thời toàn thịnh đến đây thì cũng không thể thắng được!

Đám nữ quỷ thấy Lão Lão bị bắt, không còn đầu lĩnh nữa, có nữ quỷ thậm chí còn òa khóc.

“Đạo hữu, phải xử lý thế nào đây?” Yến Xích Hà thấy mấy nữ quỷ này khóc là lập tức đau đầu.

“Có thể siêu độ được thì siêu độ, không siêu độ được thì tạm thời bắt lại.” Phật Tử thở dài, “Đạo quan của ta đã nhiều tinh quái lắm rồi, thêm mấy con quỷ nữa cũng chẳng sao.” Nhưng chỉ chọn những quỷ nào tính tình tốt, đám làm xằng làm bậy thì thôi đi.

Yến Xích Hà gật đầu.

Hắn vào Nam ra Bắc, rất tinh thông thuật xem tướng, ngoại trừ Nhiếp Tiểu Thiến được giữ lại, còn đâu nữ quỷ nào làm nhiều việc ác thì giết ngay, tội nghiệt không sâu thì mời Hắc Bạch Vô Thường đến mang về Địa Ngục đền tội.

Nhiếp Tiểu Thiến khiếp sợ rời đi cùng hai đạo sĩ, lúc xuống núi rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn nói, “Các người đừng lơ là, dù Lão Lão không lợi hại, nhưng vẫn còn yêu quái khác lợi hại đấy!”

“Không sao.” Phật Tử nhìn về phía Nhiếp Tiểu Thiến, cười nói, “Ta thấy cô nương có chút công đức, ắt hẳn khi còn sống cũng tích đức hành thiện. Thế đạo hiện giờ quá nhiều người chết, dù vào luân hồi, muốn đầu thai vào nhà tốt cũng phải mất rất nhiều năm. Chi bằng đến dương gian tích lũy ít phúc báo.”

Nhìn nụ cười của đạo sĩ nọ, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng sinh ra chút dũng khí, “Xin nghe theo đạo trưởng.”

Nhóm Phật Tử vất vả lắm mới về đến đạo quan, song lại thấy tấm phù lục kết giới hắn dán ở miếu đã bị hất lên, hơn nữa còn đung đưa sắp rớt.

“Tại hạ chờ quan chủ đã lâu.” Một thanh niên áo đen đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng nói với Phật Tử và Yến Xích Hà.

Hắc Sơn lão yêu?
Bình Luận (0)
Comment