*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời điểm tỉnh tỉnh mê mê mở ra thần trí, Nhan Kiều liền nhận được truyền thừa trong ký ức.
Hắn chính là chi nhánh hậu duệ của cây bồ đề thượng cổ tiên thiên linh căn, tình cờ đi đến thế giới này, bỗng dưng được một đám tinh linh cung phụng như “Cây Thế Giới”.
Thế giới này và thế giới trong ký ức truyền thừa của hắn khác nhau rất lớn, những hắn cũng biết vũ trụ này có ngàn ngàn vạn, đại tiểu thế giới thì càng không chỉ có ba ngàn, mà mình là một cái cây đơn độc, bốn biển là nhà, vậy nên cũng không phản đối, cứ mặc cho các tinh linh xinh đẹp đưa mình đến Cây Tinh Linh.
Những tinh linh đều sinh ra từ Cây Tinh Linh, sau khi chết cũng trở về trong cây. Nhưng Cây Tinh Linh đã bị tổn thương nghiêm trọng từ cuộc đại chiến trước đó, các tinh linh tra cứu toàn bộ sách cổ, cuối cùng mới đưa Nhan Kiều về làm Cây Thế Giới.
Bọn họ hy vọng cái cây này có thể chữa khỏi cho Tinh Linh mẫu thụ của bọn họ, vì vậy bọn họ sẵn sàng trả giá hết thảy.
Mà Nhan Kiều trùng hợp từ trên trời rơi xuống, trên người tỏa ra linh khí dày đặc, khiến các tinh linh xem là thần linh ban ân. Bọn họ bèn cẩn thận mang Nhan Kiều về, đào một cái hố cho hắn, trồng ở bên cạnh Cây Tinh Linh.
Một khi đã cắm rễ, bản thể của Nhan Kiều lại càng phát triển mạnh mẽ hơn.
Chưa đến một tháng, hắn đã lớn gần bằng Cây Tinh Linh khổng lồ.
Chịu ảnh hưởng từ linh khí của hắn, thương thế của Cây Tinh Linh nhanh chóng lành lại, Tinh Linh tộc trở thành chủng tộc khôi phục nhanh nhất sau cuộc đại chiến.
Mà thanh danh Cây Thế Giới của Nhan Kiều cũng bắt đầu lan xa, vô số thú nhân, ma pháp sư, cự long,… đều muốn đến bên cạnh hắn, ngắt lấy một nhánh cây của hắn, truyền thuyết kể rằng có được nhánh cây của hắn là có thể sở hữu thần cách, trở thành thần linh vô thượng, bởi vậy cũng kéo đến đủ loại hạng người thèm muốn hắn. Vì lẽ đó, Tinh Linh tộc buộc phải tăng cường tuần tra, bảo vệ Nhan Kiều.
Nhan Kiều thấy phiền phức quá, bèn tạo một kết giới khổng lồ xung quanh Tinh Linh tộc, chặn hết lũ kia ở ngoài.
Nên nói lũ người này là ngu ngốc hay là nhớ ăn không nhớ đánh đây?
Sau hành động đó của Nhan Kiều, bọn họ không dám ra tay với hắn nữa, tình hình của Tinh Linh tộc cũng nhờ đó mà tốt lên đôi chút.
Tinh Linh tộc có vẻ là chủng tộc xinh đẹp nhất ở thế giới này, quanh năm không ra khỏi rừng sâu, rất dễ bị nhân loại truy bắt, nhưng Nhan Kiều vừa đến, tình cảnh lập tức trở nên bất đồng.
Kết giới mà hắn thiết lập khác với công pháp của thế giới này, cho dù pháp thánh đến cũng chưa chắc loại trừ được kết giới.
Dần dà, tin Tinh Linh tộc được bảo hộ liền xôn xao khắp nơi.
Hơn nữa Tinh Linh tộc ở cùng Nhan Kiều lâu dần, hoặc nhiều hoặc ít cũng nhận được lợi ích từ linh khí, dù tu hành ma pháp hay tố chất cơ thể đều được cải thiện rất nhiều, chỉ trong trăm năm ngắn ngủi, Tinh Linh tộc đã xuất hiện vài vị đại tinh linh đủ sức chống lại pháp thánh, vượt lên trở thành chủng tộc có sức chiến đấu mạnh nhất.
Vì thế, đâu còn kẻ nào dám xuống tay với Tinh Linh tộc nữa? Hầu như mọi chủng tộc đều tin vào sự tồn tại của Cây Thế Giới, vô số lòng thành kính, lời cầu nguyện, thậm chí khí vận của thế giới này đều hội tụ trên người Nhan Kiều.
Dần dà, hắn thực sự trở thành Cây Thế Giới của thế giới này.
Ban đầu, Nhan Kiều tưởng rằng Cây Tinh Linh giống như mình, cũng đến từ một thế giới khác.
Bỏi vì trong khu rừng bao la này, chỉ có Cây Tinh Linh to ngang bằng mình, thậm chí còn có thể nói chuyện.
…….Mặc dù Cây Tinh Linh nói gì hắn nghe chẳng hiểu.
May mà luôn có tinh linh đến trước mặt Cây Tinh Linh và Nhan Kiều để cầu nguyện, Nhan Kiều cũng dần dần hiểu được tiếng tinh linh.
Nhưng Cây Tinh Linh chỉ nói rất ít mà thôi.
Mọi ý chí của nó đều do Tinh Linh vương đời này truyền đạt.
Cây Tinh Linh khác với hắn.
Cho dù đối phương cũng là một cái cây có trí tuệ và sinh mệnh.
Cây Tinh Linh không thích nói chuyện với Nhan Kiều lắm, hai cái cây ở cạnh nhau nhiều năm mà gần như chẳng nói chuyện bao giờ.
Cây Tinh Linh vô cùng nhún nhường trước Nhan Kiều, dù cơ thể hắn từ từ bao phủ nó, chắn hết ánh sáng mưa móc, nó cũng chẳng nói nửa lời phản kháng.
Có lẽ đối với nó, nhún nhường như vậy cũng chẳng sao, so với những ân huệ mà Nhan Kiều ban cho nó, những điều ấy đâu tính là gì?
Song Nhan Kiều không muốn nợ nó, cho nên hoặc nhiều hoặc ít, hắn vẫn che chở cho Tinh Linh tộc.
Dùng sự kính ngưỡng và ước nguyện của thế nhân dành cho hắn, che chở Tinh Linh tộc, đồng thời cũng lặng lẽ cấy suy nghĩ “Hòa Bình”, “Hữu hảo” vào tâm lý những người cầu nguyện hắn.
Bỗng một ngày trên trời cũng rơi xuống rất nhiều kẻ gọi là thần linh, nào là Thần Ánh Sáng, Thần Bóng Tối, Thần Thợ Rèn…. Tổng cộng khoảng hơn mười vị.
Những vị thần này đều đến đây để xem xem cái Cây Thế Giới tự dung ở đâu chui ra đoạt hết tín đồ của bọn họ rốt cuộc là cái thứ gì? Bọn họ đánh giá Nhan Kiều, Nhan Kiều cũng đánh giá bọn họ.
Thật đáng tiếc, dù mấy thần linh này có sức mạnh cường đại, song chung quy không phải những tiên nhân trong ký ức của hắn.
Những thần linh kia muốn cò kè mặc cả với Nhan Kiều, nhưng Nhan Kiều chẳng đáp lấy một chữ.
Có lẽ là vì cô đơn, hoặc cũng có lẽ là vì mất kiên nhẫn.
Nhan Kiều đóng kín thần thức của mình, mặc kệ đám thần linh đó nói đủ thứ đạo lý, hắn vẫn không lùi nửa bước.
Rễ của hắn đã cắm sâu như vậy rồi, giờ đột nhiên rời đi, hắn phải đi đâu để tìm nơi yên tĩnh đây?
Đám thần linh đó ngây ra bởi hành động “không nể mặt nể mũi” của Nhan Kiều.
Nhưng bọn họ chẳng thể làm gì được Nhan Kiều.
Không biết rõ chiến tranh toàn diện có bao nhiêu phần là do những tín đồ thần linh này bất đồng tín ngưỡng, nhưng chiến tranh không những phá hủy thế giới này, mà còn phá hủy tín ngưỡng của các thần linh. Nhan Kiều xuất hiện đúng vào thời điểm cuộc đại chiến kết thúc, hơn nữa còn hạ xuống rừng sâu với một loại tư thái bảo vệ.
Tín ngưỡng cũ mất đi, tín ngưỡng mới sinh ra.
Nguyện lực của tất cả những thần linh này cộng lại cũng chưa chắc so được với Cây Thế Giới trong mắt thế nhân hôm nay.
Nhóm thần linh nọ đành phải chán chường rời đi, may mà cái cây này không biết phát triển tín đồ, bọn họ nếu cẩn thận đối phó thì vẫn có thể lôi kéo tín đồ trở về.
Nhan Kiều cảm thấy hết sức nhàm chán.
Nhưng hắn lại chẳng thể động đậy.
Hắn chỉ có thể ngày ngày sinh trưởng, sau đó sinh trưởng đến một mức nhất định rồi, hắn bắt đầu khiến cành cây của mình trở nên sắc bén hơn, không chế cành lá, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt dựa theo ký ức truyền thừa.
Nơi này không có linh khí, nhưng lại có nguyện lực, có khí vận của toàn bộ thế giới, dù Nhan Kiều là hậu duệ tiên thiên linh căn, rất khó biến hóa, thì cuối cùng vẫn vượt qua cửa ải khó nhất.
Bóng tối kéo đến.
Nhan Kiều lập tức chìm vào giấc ngủ say.
Nhan Kiều không biết mình ngủ như vậy bao lâu, dường như trong lúc bất tri bất giác đã hoàn thành. Đến khi tỉnh lại, hắn đã tu ra hình người, lá cây tự động hóa thành một bộ quần áo, hắn nằm dưới bản thể của chính mình, nhìn từ xa còn tưởng là một tinh linh.
Chẳng qua hắn có tóc đen mắt đen, khác với thế giới này, song gương mặt cũng có những nét đặc điểm của dị vực, tạo nên một vẻ đẹp rất đặc biệt.
Khi Nhan Kiều hóa thành hình người, thế giới này đã bắt đầu có xu hướng hội nhập, tinh linh trong rừng cũng không giống như trước kia nữa.
Ranh giới giữa các chủng tộc gần như biến mất, trải qua nhiều năm hòa trộn, nhiều chủng tộc kết hợp với nhau, nhân loại thuần chủng, tinh linh thuần chủng hay thú nhân thuần chủng đều cực kỳ hiếm thấy, ngược lại, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều trông thấy những con người mang đủ loại đặc thù. Cũng bởi các chủng tộc kết hợp với nhau, cho nên tỷ lệ sinh sản của bọn họ giảm đi rất nhiều. Song như vậy cũng tốt.
Hiện nay mỗi người đều có thể học chút ma pháp và đấu khí, sinh mệnh kéo dài hơn nhiều, nếu tỷ lệ sinh sản vẫn như lúc trước thì e rằng thế giới này không chống đỡ nổi. Một khi tuổi thọ của mọi người tăng lên, thì họ càng quan tâm đến “tự do”, bọn họ không muốn sớm kết hôn sinh con, mà muốn ra ngoài thăm thú xông xáo một phen hơn.
Đi xem ngoài biển khơi có cự long không, đi xem trong rừng sâu có tinh linh thật không, đi xem di tích sau đại chiến có nở ra những đóa hoa xinh đẹp hay không?
Có biết bao việc muốn làm, hà tất phải câu nệ?
Thi thoảng, huyết mạch hỗn tạp nhiều quá, cũng sẽ sinh ra vài kẻ “tứ bất tượng”.
(Tứ bất tượng là thú cưỡi của Nguyên Thủy Thiên Tôn, có hình hài kết hợp của nhiều loại thú, trông vừa giống con này vừa giống con kia, cho nên từ tứ bất tượng thường để chỉ sự pha tạp, không có đặc tính rõ ràng.)Nhan Kiều thay bộ quần áo tinh linh theo như trong trí nhớ của mình, lúc đi trên đường, tuy màu mắt và tóc kỳ lạ khiến vài người hiếu kỳ, nhưng ánh mắt nhìn vào hắn cũng không phải là nhiều. Dù sao gương mặt Nhan Kiều vẫn có vài nét đặc điểm bản xứ, chỉ là không rõ lắm mà thôi.
Ngoại từ ranh giới monh manh, thì trình độ ma pháp đấu khí cũng hạ thấp rất rất nhiều.
Luyện kim thuật, đấu khí, ma pháp đều dùng cho sinh hoạt thường ngày, tuy thi thoảng cũng có chiến tranh, nhưng cảnh tượng chiến tranh toàn diện liên mien như trước kia gần như biến mất. Mọi người sống trong thời đại hòa bình càng lâu thì lại càng ghét chiến tranh.
Mà trong thời thịnh thế này, Nhan Kiều thân là Cây Thế Giới có bao nhiêu công đức, chính hắn cũng không biết và lười tính.
Có được một thế giới như vậy, chỉ có thể nói là vô tâm cấy liễu liễu rợp bóng thôi.
Nếu hắn không đến tiểu thế giới này, được khí vận phù hộ, được người nơi đây thờ phụng, thì có lẽ đến cuối đời Nhan Kiều cũng khó mà huyễn hóa ra hình người, hành tẩu trên thế gian. Khởi điểm của hậu duệ tiên thiên linh căn vốn cao hơn người khác rất nhiều, nếu dễ dàng biến hóa thì lấy đâu ra chỗ cho tộc khác sinh tồn? Nhưng Nhan Kiều vẫn thuận lợi biến hóa, hơn nữa chẳng có chút trở ngại nào. Thậm chí ngay cả Thiên kiếp khổ sở nhất đối với Linh tu cũng chẳng thấy đâu.
Hắn là chủ khí vận của thế giới này, thiên lôi làm sao bổ đến hắn được?
Nhan Kiều nhìn những người lướt qua trước mắt, có người có tai mèo, người thì lại có đuôi thỏ, thậm chí có vài người kéo cả cái đuôi cá dài thòng đi trên mặt đất, tiếng cười nói vui vẻ tràn ngập bên tai, khiến Nhan Kiều cũng bất giác hào hứng lên.
Hắn đi vào một quán rượu ven đường, gọi vài món lót dạ, chậm rãi ngồi xuống.
“Quý khách thuộc hệ tinh linh nhỉ.” Bà chủ quán rượu cười hì hì, xách rượu tới rót cho Nhan Kiều, “Chắc là cậu có một nửa hoặc một phần ba huyết mạch tinh linh đúng không, mặt mũi đẹp trai quá cơ. Nếu không phải tai cậu bình thường thì bảo cậu là tinh linh thuần huyết ta cũng tin.”
Nhan Kiều mỉm cười với bà chủ, nhẹ nhàng nói cám ơn, “Việc làm ăn chỗ ngài có vẻ rất tốt.”
“Đúng vậy.” Bà chủ vén tóc, “Gần đây mới có một đội lính đánh thuế đến, ta có chút quan hệ với phó đoàn trưởng, người khác dè chừng đội đánh thuê nên cũng sẽ không tới tìm ta gây sự. Không biết quý khách tối nay có hứng thú không?”
Nhan Kiều bấy giờ mới hiểu ra ý của bà chủ, hắn lắc đầu bất đắc dĩ, “Xin lỗi.”
“Tiếc quá.” Bà chủ thở dài, “Cơ mà vì gương mặt này của quý khách, bữa ăn hôm nay ta miễn phiến cho cậu. Trên con phố này người đến người đi, muốn tìm một mỹ nam cùng ta thật chẳng dễ dàng.”
Nhan Kiều nhìn bà chủ một lúc lâu, bỗng nhiên cười nói, “Bà chủ sẽ gặp được một người tốt, ngay trong mấy ngày này thôi.”
“Khì, chẳng lẽ quý khách học thuật chiêm tinh sao?” Bà chủ nghe Nhan Kiều nói vậy thì bật cười, “Ta cứ tưởng học thuật chiêm tinh toàn là người già chứ! Bây giờ thiên hạ thái bình, không còn cần đến thuật chiêm tinh nữa.”
“Thuật chiêm tinh?” Nhan Kiều hiếu kỳ nhìn bà chủ, “Tháp chiêm tinh cách đây rất gần sao?”
“Gần lắm, đó, cậu nhìn tòa tháp cao nhất đằng kia kìa, chính là chỗ đó.” Bà chủ chỉ cho Nhan Kiều xem, “Mấy lão già bên đó kiêu lắm, chẳng chịu dạy thuật chiêm tinh cho ai. Nghe nói người sống lâu nhất đã một ngàn tuổi rồi. Nhưng mà không kết hôn, không uống rượu, cả đời ở trong tháp chiêm tinh, dù sống lâu cũng chẳng ai muốn giống như bọn họ cả.”
Nhan Kiều có chút hứng thú với cái thuật chiêm tinh kia.
Ở trong rừng, các tinh linh cũng thường hay đến trước mặt hắn để bói toán cầu nguyện.
Hắn từng thấy những tinh linh kia vây quanh mình ca hát nhảy múa, kết làm bạn đười trước sự chứng kiến của mình, cũng từng thấy bọn họ vừa suy nghĩ bất đồng mà quyết đấu nhau. Đáng tiếc hắn rất ít khi phản ứng.
Mà ngược lại, lúc nào hắn cũng nghe thấy Cây Tinh Linh nói thao thao bất tuyệt với đám tinh linh.
“Đánh mạnh như thế là sẽ đau đấy.”
“Đáng thương quá các con của ta, vì sao lại đánh nhau chứ?”
“Ôi Eliza (tên nữ hoàng tinh linh) của ta, mau đến mà xem tộc nhân của con đi này.”
Mỗi khi thấy những tinh linh đó, Cây Tinh Linh sẽ không còn im lặng như trước, mà biểu lộ ra đủ thứ cảm xúc khác nhau.
Nhan Kiều thầm nghĩ, có lẽ vì những tinh linh này đều là trái của Cây Tinh Linh, cho nên nó mới lo lắng như vậy chăng?
Thực ra sự tồn tại của Cây Tinh Linh cũng khiến Nhan Kiều rất buồn bực.
Nhìn những quả tinh linh đang treo trên Cây Tinh Linh chưa rơi xuống, Cây Tinh Linh này quả thực giống y hệt cây nhân sâm trong truyền thuyết.
Nhưng quả nhân sâm rơi xuống đất sẽ biến mất, mà quả tinh linh rơi xuống đất sẽ hóa thành tinh linh. Sauk hi những tinh linh này chết đi, nếu bọn họ nguyện ý thì linh hồn sẽ được gột rửa một lần nữa, lại sinh ra từ Cây Tinh Linh.
Kỳ quái hết sức!
Nhan Kiều cẩn thận quan sát, cuối cùng vẫn không hiểu nổi nguyên do.
Cũng giống như Cây Tinh Linh không thể hiểu vì sao phương thức tu luyện của Nhan Kiều lại khác biệt rõ ràng với nó? Vì sao Nhan Kiều chưa bao giờ kết quả cũng chưa bao giờ nở hoa?
Đáng tiếc những ngày tháng bình yên ấy chẳng kéo dài bao lâu.
Những nơi bên ngoài bị đại chiến phá hủy dần khôi phục lại, các thương nhân cũng bắt đầu qua lại với tinh linh.
Bởi vì Cây Thế Giới nên hiện giờ người bên ngoài càng tôn trọng tộc Tinh Linh hơn rất nhiều, thậm chí còn có kẻ sung kính xem bọn họ như sứ giả của Cây Thế Giới.
Khi mọi người mang ác ý với các tinh linh, các tinh linh trẻ tuổi còn muốn ra ngoài xem, huống chi bây giờ nơi nơi đều là các chủng tộc thân thiện với tinh linh?
Các tinh linh được phép ra ngoài, thực lực của bọn họ cũng đủ mạnh để không biến thành đồ chơi cho kẻ khác. Nhưng lần này, cho dù các tinh linh không bị bắt giữ, bọn họ vẫn muốn ở lại thế giới bên ngoài, không trở lại khu rừng nhàm chán kia nữa.
Thế giới bên ngoài vui hơn rừng sâu nhiều.
Chẳng mấy chốc, tinh linh trong rừng ngày một ít đi, thay vào đó là rất nhiều bán tinh linh.
Rồi sau này, ngay cả bán tinh linh cũng không còn.
Tình trạng của Cây Tinh Linh rất tệ.
Nó liên tục tiêu hao sinh mệnh để dinh ra các tinh linh, những tinh linh kia chết rồi rồi một lần nữa quay trở lại, có thể tạm thời làm dịu đi áp lực của nó. Nhưng hôm nay, các tinh linh đều lưu lại bên ngoài, núi cao đường xa, linh hồn của bọn họ cũng chẳng còn thuần khiết nữa, không thể trở về bên cạnh Cây Tinh Linh, nhưng Cây Tinh Linh vẫn không ngừng sinh ra tinh linh mới.
Cuối cùng, tinh linh sinh ra ngày càng ít, mà Cây Tinh Linh cũng sắp đến thời điểm hủy diệt. Vào khoảnh khắc úa tàn, Nhan Kiều nghe thấy Cây Tinh Linh dùng ngôn ngữ tinh linh cổ xưa nói với mình một tiếng “Cảm ơn”.
Nữ hoàng tinh linh đời cuối cùng nhìn Cây Tinh Linh héo rũ, chảy nước mắt, sau đó tính một quẻ cuối cùng trước mặt Nhan Kiều.
“Cây Thế Giới vĩ đại, xin người nói cho con biết, tộc Tinh Linh chúng ta ở bên ngoài sẽ có được hạnh phúc chứ?” Nữ hoàng đã già lắm rồi, bà từ chối không rời đi cùng những tinh linh khác, mà ở lại canh giữ khu rừng không người thăm viếng này.
Nhan Kiều lần đầu tiên nói ra câu trả lời.
“Sẽ.”
Giây phút nữ hoàng tinh linh và Cây Tinh Linh chết đi, Nhan Kiều hiện thân bước ra, chôn cất bọn họ.
Bấy giờ, Nhan Kiều mới hiểu, có lẽ mình nên ra ngoài một chuyến.
Ban đầu, Nhan Kiều còn chưa quen nói chuyện lắm.
Ngôn ngữ trong truyền thừa của hắn là một loại khác, nhưng giờ phải nói chuyện với người khác bằng ngôn ngữ phổ thông, trong lòng Nhan Kiều dâng lên cảm giác cô đơn khôn xiết.
Cho dù hắn có khí vận tương liên với thế giới này, hắn là Cây Thế Giới của thế giới này, nhưng ở thế giới này hắn vẫn là một ngoại tộc.
Nơi này thậm chí không tìm thấy một ai sử dụng ngôn ngữ trong ký ức của hắn.
Dù là Cây Tinh Linh giống với hắn nhất, cũng không hiểu hắn nghĩ cái gì.
Nhan Kiều cảm ơn bà chủ, đặt xuống một miếng kim tệ rồi đi đến tháp chiêm tinh.
Hắn muốn biết, thuật chiêm tinh chân chính rốt cuộc có thể cho hắn biết cố hương hắn ở nơi nào hay không?
Thế giới này đã rất hòa bình, mọi người cũng không còn khao khát hòa bình mãnh liệt như trước đây nữa, Cây Thế Giới có tồn tại hay không thực ra cũng chẳng còn quá quan trọng.
“Cậu trai trẻ, cậu muốn vào tháp chiêm tinh hả?” Một người mặc áo choàng kín mít tiến đến gần Nhan Kiều, hỏi.
Nghe giọng thì hẳn đã rất già rồi.
Cơ mà người trong tháp chiêm tinh này có già đến mấy cũng chẳng già bằng hắn được. Chẳng qua là hưởng lợi nhờ diện mạo này thôi.
“Phải.” Nhan Kiều gật đầu, “Ta muốn học thuật chiêm tinh.”
“Vì sao cậu lại muốn học thuật chiêm tinh?”
“Bởi vì thế giới này không ai có thể cho ta đáp án mà ta muốn biết, cho nên ta muốn đi hỏi những vì sao.” Nhan Kiều trả lời.
“Được rồi, cậu hãy đi cùng ta.” Người mặc áo choàng lẳng lặng nhìn Nhan Kiều thật lâu, cuối cùng liền dẫn hắn đi vào.
Người mặc áo choàng này đương nhiên chính là chiêm tinh sư lợi hại nhất trong tháp chiêm tinh.
Nhan Kiều là Cây Thế Giới của thế giới này, người có thể chỉ dạy thuật chiêm tinh cho hắn cần phải là người giỏi nhất về lĩnh vực này. Đây là “khống chế tuyệt đối” và “lãnh địa tuyệt đối” của hắn ở thế giới này.
Người trong tháp chiêm tinh đều biết lão đại của bọ họ mang theo một người trẻ tuổi về.
Chàng trai trẻ này thoạt nhìn không giống người, cũng chẳng giống tinh linh.
Vài chiêm tinh sư muốn tính ra lai lịch của hắn, nhưng bản đồ sao trời cứ luôn hỗn loạn.
Dù là tộc trưởng tộc Cự Long cũng không có bản lĩnh lợi hại nhường này, các chiêm tinh sư vô cùng hiếu kỳ về Nhan Kiều.
Kỳ thực, bọn họ đều là những cụ ông cụ bà thú vị.
Cả đời bọn họ đều cống hiến cho chiêm tinh thuật, bọn họ tò mò nghiên cứu hết thảy kiến thức trên thế giới này, thậm chí còn muốn sau khi chết hóa thành phù thủy, sở hữu tuổi thọ dài lâu, vậy là có thể tiếp tục nghiên cứu học tập.
Mà nhóm chiêm tinh sư liền phát hiện Nhan Kiều cái gì cũng biết.
Thậm chí lịch sử mấy ngàn năm trước không được ghi chép lại mà hắn cũng biết rõ ràng. Hơn nữa mỗi lần hắn nói ra những chân tướng bị che giấu đó, các chiêm tinh sư đều không nghi ngờ hắn đang nói dối.
Người như vậy, đương nhiên rất được hoan nghênh.
Nhan Kiều chỉ tốn ba ngày đã học được thuật chiêm tinh, trong đó mất hai ngày rưỡi là ngồi tám chuyện với mấy chiêm tinh sư này.
Trong đầu các chiêm tinh sư luôn có muôn vàn câu hỏi, câu này nối tiếp câu khác, không cho Nhan Kiều giây nào nghỉ ngơi, thế cho nên về sau Tịnh Hỏa nghe Nhan Kiều kể chuyện này, y liền quy cái tính động kinh hay lảm nhảm của Nhan Kiều là do lỗi của đám chiêm tinh sư lắm mồm này.
Khụ, mặc dù nói vậy cũng không sai.
Nhan Kiều ở lại tháp chiêm tinh suốt mấy trăm năm.
Hắn cũng bắt đầu nghiên cứu một vài vấn đề, là một biện pháp tốt để giết thời gian.
Các chiêm tinh sự cũng dần nhận ra sự khác thường của Nhan Kiều, mấy trăm năm qua đi, dù là phù thủy cũng phải có chút thay đổi, nhưng Nhan Kiều thì không.
Trước khi các chiêm tinh sư này qua đời, Nhan Kiều nói cho bọn họ biết thân phận của mình, các chiêm tinh sư hơi trố mắt, rồi lập tức lìa xa nhân thế với mụ cười trên môi.
Bọn họ chỉ tin tưởng nhất hai thứ, một là tinh linh, hai là Cây Thế Giới.
Sau khi các chiêm tinh sư mất, Nhan Kiều duỗi người, cũng quyết định cáo biệt thế giới này.
Hắn đã ở đây lâu lắm rồi, trên thế giới này người có chấp niệm sâu nhất với hắn đã chết đi, hiện giờ mọi người đều chỉ xem Cây Thế Giới là một truyền thuyết mà thôi.
Mọi người ở tiểu thế giới bỗng nhiên cảm nhận thấy đất rung núi chuyển, nhưng tất cả lại nhanh chóng ổn định lại.
Nghe nói hôm ấy tiếng trẻ sơ sinh khóc lớn vô cùng, những người mang huyết thống tinh linh đều dâng lên nỗi thương tâm không rõ nguyên do, hôm ấy mặt trời không ló rạng, trời đổ mưa rào, toàn bộ thế giới bao trùm trong không khí đau thương, nhưng không ai biết là xảy ra chuyện gì.
Mãi đến nhiều năm về sau, những nhà thám hiểm đi tới cánh rừng năm xưa Nhan Kiều từng ở, trông thấy một cái hố khổng lồ, giải mã những sách quý mà tinh linh lưu lại, mới biết từng có một Cây Thế Giới chờ đợi bọn họ, nhưng sau đó lại lặng lẽ rời đi.
Editor: Hóa ra Nhan Kiều là một anh giai hỗn huyết dị vực:v Mà chương này buồn quá:((