Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 243

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

767

Thấy Văn Xuân Tương bình tĩnh như vậy, trong lòng Linh Đế chợt dâng lên nỗi bất an.

Ý Văn Xuân Tương là, chỉ cần có Tạ Chinh Hồng ở bên thì y sẽ không nhập ma, vậy nói cách khác, nếu một ngày nào đó Tạ Chinh Hồng rời khỏi y thì sao?

Dù không tận mắt chứng kiến nhưng thông qua tiên khí biến đổi trong không khí, Linh Đế cũng có thể đoán được phần nào.

“Các ngươi giết chết một Tiên Quân?” Linh Đế trầm mặc một lát rồi nói, “Trong vẫn lạc chi cảnh này có hai Tiên Quân, không thể nào là Phượng Ổ được, cho nên kẻ các ngươi giết chính là lão Vô Hoang Tiên Quân kia?”

“Ừm.” Văn Xuân Tương khẽ đáp.

Lúc trước không biết tiểu hòa thượng sử dụng sức mạnh gì mà có thể một chiêu đánh Vô Hoang Tiên Quân trọng thương.

“Tiền bối, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn ngươi.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh nhìn Văn Xuân Tương, nói.

“Ta biết.” Văn Xuân Tương lẳng lặng mặc cho Tạ Chinh Hồng ôm, cảm nhận được Phật lực sục sôi truyền đến từ cơ thể hắn, trong lòng cũng không biết nên vui hay nên buồn?

Sau đó Tạ Chinh Hồng gục xuống, được Văn Xuân Tương ôm vào lòng.

Bên tai bỗng truyền đến một tiếng thở dài.

Là Vô Hoang Tiên Quân, lão vẫn chưa chết.

Văn Xuân Tương không được tốt bụng như Tạ Chinh Hồng, Vô Hoang nếu còn chưa chết thì sau này sẽ càng nhiều phiền toái hơn.

Thấy Văn Xuân Tương một tay đỡ Tạ Chinh Hồng, cất bước đi về phía mình, Vô Hoang rốt cuộc không giữ nổi sắc mặt được nữa, “Ngươi….. Ngươi muốn làm gì? Ngươi không giết được ta đâu. Chỉ cần ngươi dừng tay, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện của ngươi và đạo lữ ngươi ra ngoài, ta có thể lập lời thề Thiên Đạo với ngươi.”

Chính bản thân Vô Hoang Tiên Quân cũng ngỡ ngàng vì biến cố bất ngờ vừa rồi.

Lão không rõ vì sao Tạ Chinh Hồng lại có được sức mạnh ấy chỉ trong thời gian ngắn, nhưng lão không hề có chút sức phản kháng nào.

Nếu Tạ Chinh Hồng trong phút chốc bộc lộ sức mạnh khiến lão cảm giác sẽ có một ngày địch nổi được, thì lão sẽ chỉ âm thầm ghi nhớ, về sau tìm cơ thể trả thù. Nhưng thế này lại khác, tu vi Tạ Chinh Hồng biểu hiện ra khi đánh trọng thương lão thật sự quá lợi hại, lão không hề có sức chống cự nổi. Đó là cấp độ mà lão không thể tu luyện được, tên Tạ Chinh Hồng này chắc chắn không phải người bình thường.

Vô Hoang không ngốc, mà ngược lại, đau đớn từ trong cơ thể truyền đến đã khiến thần trí lão đủ tỉnh táo.

Tên Tạ Chinh Hồng này rất có khả năng là Thần Phật trước kia vẫn lạc chuyển thế, một khi quy vị thì loại Tiên Quân chẳng có căn cơ như lão thật sự không thể nào sánh được. Nếu mình đã không phải đối thủ của đối phương thì cần gì phải quyết chiến đến cùng với hắn?

“Lời thề Thiên Đạo?” Văn Xuân Tương hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Vô Hoang tràn đầy khinh miệt, “Ngươi nghĩ ta có thể thả ngươi đi chắc? Khi mà ngươi đã biết nhiều thứ như vậy?”

“Vì sao không thể?” Vô Hoang Tiên Quân buộc mình trấn định lại, “Dù đạo lữ của ngươi lợi hại thì hôm nay cũng mới là trình độ Kim Phật. Ta tốt xấu gì cũng là Tiên Quân, có ta chống đỡ, về sau các ngươi tu hành sẽ thuận lợi hơn nhiều, cớ sao lại không làm chứ? Hơn nữa, đạo lữ của ngươi giờ đang hôn mê, chỉ bằng ngươi thì không thể giết được ta.” Vô Hoang Tiên Quân vừa nói chuyện câu giờ với Văn Xuân Tương, vừa dùng tiên khí mà tiên vực truyền đến để âm thầm trị thương.

“Xem ra thương thế của ngươi không nghiêm trọng lắm, vẫn còn sức để nói nhiều với ta như vậy nhỉ?” Văn Xuân Tương bình thản nói.

Vô Hoang Tiên Quân sửng sốt, sau đó lập tức giãy dụa muốn vùng dậy.

Mặc dù lão tự tin tiểu Linh tu này không cách nào giết được mình, nhưng vẫn phải đánh cược một phen.

Ngón tay lão khẽ động, lén tạo mấy pháp quyết, chỉ đợi Văn Xuân Tương đi tới là có thể khống chế đối phương, thành công thoát thân.

“Ngươi đang định làm gì? Ta sẽ không tới đó đâu.” Văn Xuân Tương khẽ cười.

Không tới, không tới thì làm sao giết y được?

Vô Hoang Tiên Quân ngớ ra.

Một cảm giác nguy cơ dữ dội lập tức bao trùm lấy lão, khác với ảnh hưởng từ Phật lực thuần túy mà Tạ Chinh Hồng mang tới cho lão lúc trước, cảm giác này tà ác hơn, hắc ám hơn, khiến Vô Hoang suýt còn tưởng rằng mình đang đối mặt với một Ma Đế!

“Ngươi, ngươi, ngươi là Ma tu?” Vô Hoang kinh ngạc.

“Đương nhiên không phải.” Văn Xuân Tương ôm chặt Tạ Chinh Hồng hơn một chút, dịu dàng nhìn hắn, nói, “Vất vả lắm mới có thể dùng thân phận Tiên tu để đứng bên cạnh hắn, sao ta lại là Ma tu được? Tuy nhiên, có đôi khi, thủ đoạn của Tiên tu không đủ, Văn Xuân Tương ta mà lại có một ngày rơi vào cảnh bị kẻ khác ức hiếp cơ đấy? Tiểu hòa thượng cứu ta một lần, nhưng có thể cứu ta vô số lần sao?”

Vô Hoang Tiên Quân nhìn Văn Xuân Tương lẩm bà lẩm bẩm, không biết nên phản ứng thế nào? Nhưng lão còn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì trước mắt bỗng xuất hiện một viên hồng châu.

Viên hồng châu kia chỉ nhỏ bằng cái móng tay, lấp lánh trong suốt, trông như đồ trang sức mà các nữ tu hay cài lên đầu, nhỏ nhắn tinh xảo, hết sức đáng yêu. Nhưng Vô Hoang chẳng thể cười cho nổi, lão đột nhiên nhớ tới lời đồn trước đây từng nghe, lời đồn về một ma vương và một viên châu.

Lực hút khổng lồ truyền đến từ viên hồng châu này, Vô Hoang muốn ngăn cản, nhưng lão trọng thương chưa lành, há là đối thủ của viên hồng châu? Chỉ giây lát sau, Vô Hoang liền thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngã xuống.

…..Lão là Tiên Quân, lão không thể chết!

Trước khi ngã xuống, trong đầu Vô Hoang lóe lên ý niệm cuối cùng như vậy.

“Sao thế này? Địa mạch đang chấn động ư?” Tiên vực của Vô Hoang Tiên Quân bắt đầu chấn động kịch liệt, đám thủ hạ của lão sợ hãi hoảng loạn, Tiên Quân và địa mạch kết nối với nhau, địa mạch chấn động như vậy, chứng tỏ bên phía Tiên Quân cũng xảy ra không ít biến cố.

Khi Nam Minh Tiên Quân dẫn theo Ngọc Tuyền đi đến thì liền nhận ra sự bất thường của địa mạch này.

Quá kỳ lạ!

Sau khi hảo hữu Tích Quy Tử của hắn trò chuyện với Ngọc Tuyền, cảm giác người có uy hiếp đối với hắn nhất, hơn nữa còn có khả năng ra tay với hắn hoặc Tạ Chinh Hồng, chỉ có duy nhất Vô Hoang Tiên Quân mà thôi. Nam Minh đương nhiên không muốn để Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương bởi vì ân oán giữa mình và Vô Hoang mà bị kéo vào liên lụy. Nhưng không ngờ khi hắn vừa dẫn Ngọc Tuyền đến tiên vực của lão thì thấy tiên vực đang nhanh chóng xói mòn tiên khí.

“Sư phụ, làm sao vậy?” Sau khi Ngọc Tuyền phi thăng, Nam Minh liền nhận y làm đệ tử, Ngọc Tuyền hiếm khi thấy Nam Minh như thế, bèn lên tiếng hỏi.

“E rằng Vô Hoang Tiên Quân đang gặp nguy hiểm, không thì tiên khí trong tiên vực không thể nào sụt giảm nhanh như thế được.” Nam Minh Tiên Quân nhíu mày nói, “Nhưng lạ ở chỗ, xét theo tốc độ xói mòn này thì đã đủ chết bốn năm tên Vô Hoang rồi.” Tiên Quân chết thì địa mạch đổi một kẻ khác là xong, nhưng tiên khí xói mòn nhanh như vậy không hề giống phản ứng bình thường.

Bên kia, Văn Xuân Tương ôm Tạ Chinh Hồng cũng phát hiện tốc độ hấp thu của hồng châu có điểm bất thường.

Đáng lẽ thần hồn Vô Hoang phải bị hút sạch từ lâu, nhưng cứ mãi sót lại một chút cuối cùng còn đang ngoan cố chống cự.

Thay thế cho một tia thần hồn cuối cùng của Vô Hoang bị hút vào chính là tiên khí trong tiên vực của lão.

“Cũng được thôi, để ta xem hút cạn tiên khí trong tiên vực của ngươi phải mất bao lâu?” Văn Xuân Tương nhanh chóng hiểu được nguyên nhân.

Tiên vực của Vô Hoang Tiên Quân càng lúc càng chấn động dữ dội.

Địa mạch tuy chẳng có bao nhiêu linh trí, nhưng bản năng thì vẫn có, nó lập tức nhận ra cái động không đáy bên phía Vô Hoang.

Nếu cứ tiếp tục như thế thì e rằng ngay cả nó cũng sẽ bị hấp thu.

Một tiếng thét dài bỗng phát ra từ sâu trong lòng đất.

Tiếng thét lao thẳng vào thức hải, tiên nhân trong tiên vực của Vô Hoang đều nghe thấy âm thanh ấy.

Tiếng thét kéo dài một lát, sau đó “Đùng” một tiếng, hoàn toàn ngừng lại.

Trong sâu xa, các tiên nhân đều cảm ứng được tiên vực này giờ đã là vật vô chủ, nói cách khác, trên tiên vực này sẽ xuất hiện một vị Tiên Quân khác. Mà Tiên Quân này, có thể là ngươi, có thể là hắn, cũng có thể là chính mình.

Cảm xúc của các tiên nhân lập tức dâng trào.

Còn về phần Vô Hoang Tiên Quân – chủ nhân cũ của tiên vực này ra sao thì chẳng nằm trong phạm vi quan tâm của bọn họ.

Sắc mặt Nam Minh Tiên Quân thì lại có chút kỳ quái, “Địch nhân như thế nào mới có thể khiến địa mạch trong tiên vực chủ động giải trừ khế ước với Tiên Quân? Việc này phải tiêu hao đến ba thành tiên khí của địa mạch!”

Vô Hoang rốt cuộc gặp phải ai?

Chẳng lẽ là một vị Tiên Đế nào đó?

Ngọc Tuyền thì lại biết, nếu thực sự có người có thể dồn Vô Hoang Tiên Quân đến tình cảnh này, người đó nhất định là Tạ Chinh Hồng hoặc Văn Xuân Tương.

Địa mạch trong tiên vực giải trừ khế ước với Vô Hoang Tiên Quân, một phần thần hồn cuối cùng của lão cũng nhanh chóng bị hồng châu hấp thu.

Hồng châu hơi lóe lên rồi lại lần nữa bay vào trong tay Văn Xuân Tương.

Lần này hấp thu một Tiên Quân, màu sắc của nó càng sáng hơn, cũng lớn hơn trước kia một ít.

Văn Xuân Tương khẽ thở dài, cất viên hồng châu đi, khoanh chân ngồi xuống đất, đặt Tạ Chinh Hồng lên đùi mình, nhìn dáng vẻ say ngủ của hắn.

Sức mạnh mà vừa nãy tiểu hòa thượng bộc lộ ra đã khiến Vô Hoang Tiên Quân chấn động, cũng khiến cả Văn Xuân Tương chấn động.

Tiểu hòa thượng có thể sử dụng sức mạnh này, vậy chắc hẳn ngày hắn hoàn toàn khôi phục tu vi và ký ức cũng không còn xa nữa. Thời điểm ấy, mình còn có thể ở bên cạnh tiểu hòa thượng không?

Khi Linh Đế hỏi, lời Văn Xuân Tương nói cũng là nghiêm túc.

Chỉ cần ngày nào tiểu hòa thượng còn ở bên y, thì ngày ấy y sẽ không nhập ma.

Nhưng nếu có một ngày, tiểu hòa thượng thật sự rời bỏ y, vậy thì y ở lại Tiên giới dối trá này còn có ý nghĩa gì chứ?

“Các ngươi hãy đi theo ta đi.” Linh Đế nói với Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương ngẩng đầu nhìn y.

Linh Đế khẽ cười, để lộ ra một chút khí thế của mình.

Văn Xuân Tương hơi mở to mắt.

“Tên ta không phải Linh Thành, ta là cung chủ của Linh Tu thiên cung của Linh Tu Thiên.”

“Ta nhớ Linh Đế là nữ mà.” Nhớ tới thông tin lúc trước Bích Thanh truyền cho mình, Văn Xuân Tương nói.

“Ta không phải con người, không phân chia âm dương. Ta thích làm nam thì làm nam, ta thích làm nữ thì làm nữ.” Linh Đế cười ha ha, “Hay là ngươi muốn ta biến thành một cô nương nói chuyện với ngươi hơn?”

Văn Xuân Tương nhìn Linh Đế, “Để thế này là được rồi. Chỉ là ta không rõ, đường đường là Linh Đế, vì sao lại đến đây tìm ta và tiểu hòa thượng?”

“Bí mật.” Linh Đế đặt ngón tay lên môi, “Ta không thể dò xét được bí mật của các ngươi, cho nên muốn đích thân tới đây quan sát. Sau khi quan sát xong, ta cảm thấy hai ngươi rất thích hợp sống ở Linh Tu thiên cung của ta. Ngươi là Linh tu, đến chỗ chúng ta là danh chính ngôn thuận. Còn đạo lữ của ngươi….. Văn Xuân Tương, ngươi hẳn cũng phát hiện bất thường. Sức mạnh mà Tạ Chinh Hồng bộc phát ra rất có thể đã khiến người của Phật giới chú ý, trừ Linh Tu Thiên chúng ta, ngươi nghĩ còn ai sẽ trả giá đắt để bảo vệ các ngươi nữa?”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn trở nên mạnh hơn ư? Dù ngươi có đủ thứ lợi hại để giúp ngươi tăng cao tu vi thì chính ngươi cũng phải thừa nhận được chúng đã.” Linh Đế chỉ vào Văn Xuân Tương, bình tĩnh nói, “Tuy ngươi là hắc mẫu đơn bình thường, nhưng trên người ngươi còn có một ít tiên khí, hẳn là từng dùng Đế Lưu Tương. Ta có cách để ngươi thoát thai hoán cốt. Tu vi của ngươi mạnh thì mới có thể tiếp tục ở bên đạo lữ của ngươi. Sống ở Tiên giới cũng chẳng khác gì sống ở Tu Chân giới cả, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì quy củ Thiên Đạo gì đều không thành vấn đề.”

“Quan trọng nhất là, tương lai thành tựu của các ngươi nhất định sẽ không thấp, ta chỉ tiện tay làm, kết xuống một mối nhân quả nho nhỏ mà thôi. Về sau nếu Linh Tu thiên cung có nguy nan gì, mối nhân quả này các ngươi cũng cần trả.”

Nghe Linh Đế nói vậy, tảng đá lớn trong lòng Văn Xuân Tương rốt cuộc rơi xuống đất.

Không sợ đối phương đòi hỏi gì từ bọn họ, ngược lại, vô tư giúp đỡ mới khiến Văn Xuân Tương nghi ngờ.

“Được!” Văn Xuân Tương đáp ứng, “Nhưng ngài cũng phải hứa giúp ta bảo vệ tiểu hòa thượng. Bây giờ hắn vẫn chưa thể bại lộ.”

“Không thành vấn đề.”

Thấy Văn Xuân Tương nhận lời, Linh Đế cũng hết sức vui vẻ.

Thế này thì dù một ngày nào đó mình rời khỏi Linh Tu thiên cung, hẳn cũng không xảy ra đại loạn gì.

“Được, ta sẽ thi pháp giúp đạo lữ của ngươi quấy nhiễu nhân quả một chút.”

Linh Đế lẩm bẩm, trên trán dần hiện ra một dấu ấn huyền diệu dị thường.

Văn Xuân Tương nhìn chằm chằm con dấu trên trán Linh Đế, sau đó ngã gục xuống.

Dù có lợi hại đến đâu thì một tu sĩ cấp bậc Linh Tiên cũng không thể nào nhìn thẳng vào “Đế ấn” của Tiên Đế.

Nơi Phật Tiên tụ tập trong Phật giới.

“Tứ Lạc tôn giả, sao ngài lại dừng vậy?” Một vị La Hán hiếu kỳ hỏi Pháp Giới Tứ Lạc tôn giả ở phía trước.

Pháp Giới Tứ Lạc tôn giả có tôn vị xếp thứ mười ba trong năm trăm vị La Hán, tu vi cực kỳ cao thâm, hiện tại đại đa số thần phật đều ở tầng ba mươi ba, chẳng mấy ai nguyện ý ra ngoài đi truyền giảng Phật hội. Lần này Pháp Giới Tứ Lạc tôn giả hoằng dương Phật pháp, thu hút vô số người trong Phật giới, song đông như vậy nhưng chỉ chưa đến trăm người có tư cách gặp được chân thân của Tứ Lạc tôn giả.

Bấy giờ Tứ Lạc tôn giả đang giảng đến phần quan trọng song lại đột nhiên ngừng, đương nhiên khiến người phía dưới chú ý.

“A Di Đà Phật, Phật Tổ phù hộ, vừa rồi hình như ta cảm nhận được một luồng Phật khí khổng lồ.” Tứ Lạc tôn giả nở nụ cười nhẹ nhàng, trông có hơi người hơn dáng vẻ từ bi lúc trước.

“Đại thiện.” Các Phật Tiên bên dưới liên tục chúc mừng Tứ Lạc tôn giả, “Cõ lẽ là vị tôn giả nào đó độ kiếp trở về chăng.”

“Không vội, để ta tính xem đã.” Pháp Giới Tứ Lạc tôn giả xua tay, bắt đầu bấm đốt tính toán.

Bàn tay Tứ Lạc tôn giả chẳng làm bao nhiêu động tác, nhưng từng luồng khí tức diệu kỳ lại không ngừng dâng lên từ người ông, khiến các Phật Tiên phía dưới rướn cổ quan sát, muốn nắm bắt được cơ duyên nào đó.

“Ủa?”

Tứ Lạc tôn giả tỏ vẻ khó hiểu, sao lại không tính được?

Như thể có người cố ý can thiệp vào nhân quả vậy.

Mà thôi.

Tứ Lạc tôn giả không bấm tay nữa, cái gì nên đến thì cuối cùng sẽ đến thôi, nếu đối phương lựa chọn quấy nhiễu nhân quả để che giấu thân phận của bản thân thì chắc hẳn thời cơ bọn họ gặp lại vẫn chưa tới.

Tính ra thì, mấy vị đạo hữu vẫn lạc luân hồi năm đó cũng sắp trở về rồi.

“Tiếp tục nào.”

Tứ Lạc tôn giả cười với người nghe giảng bên dưới, lại tiếp tục phần mình đang giảng chưa xong.

Linh Tu thiên cung.

Hoa Giá vừa làm xong sự vụ trong thiên cung thì nhận được tin của Linh Đế, nhắn là y muốn mang hai tân nhân về thiên cung, bảo nàng chuẩn bị để chào đón tân nhân, cần phải làm cho bọn họ cảm nhận được chỗ tốt của Linh Tu thiên cung, để bọn họ xem nơi đây như là nhà, blah blah.

Hoa Giá nghe tin này mà ngây ngẩn của người.

Ý Linh Đế hình như là nghi thức chào đón cũ không thể dùng, mà phải đổi kiểu mới?

Nhưng với tốc độ của Linh Đế thì chỉ chốc lát là sẽ về ngay rồi, dù cố ý đi chậm thì cũng chỉ nửa ngày, trong nửa ngày này nàng có thể làm gì đây?

Nhưng bệ hạ đã phân phó thế rồi, nàng còn có thể làm sao được?

Hoa Giá gõ vang chuông của Linh Tu thiên cung, gọi tất cả đệ tử đến đại điện để bàn bạc về nghi thức hoan nghênh.

“E hèm, mọi người cảm thấy nghi thức chào đón trước đây của chúng ta thế nào, phải làm sao mới có thể khiến tân nhân cảm nhận được thành ý của chúng ta?” Hoa Giá hắng giọng, nghiêm trang hỏi.

“Cứ phát biểu thoải mái, phát biểu thoải mái.”

Thấy Hoa Giá như thế, Cát Cát – một trong các hộ pháp vội la lớn, “Nếu các ngươi có đề xuất hay thì sẽ nhiều thêm một phần tài nguyên.”

Bản thể của Cát Cát là cỏ lác, có thể sử dụng kết hợp với đủ loại thiên tài địa bảo, vậy nên quan hệ của hắn cũng rất rộng.

Nghe Cát Cát nói vậy, các đệ tử Linh tu nhìn nhau, bắt đầu phát biểu ý kiến.

“Ta cảm thấy nghi thức trước đây cũng không tệ lắm, cơ mà quá nghiêm túc trịnh trọng, hồi ấy ta còn tưởng là đang đấu pháp với người khác chứ!”

“Hay là chúng ta biểu diễn một chút, cho tân nhân thấy được sự hữu nghị của chúng ta!”

“Biểu diễn cái gì, hát hả?”

“Ta biết đập đá tảng trên ngực!”

“…..Sao ngươi không nói ngươi bán thuốc tăng lực luôn đi?”

Thấy các đệ tử bàn tán xôn xao nhưng lại chẳng có đề nghị nào dùng được, Hoa Giá liền hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ tới các hộ pháp khác.

Thấy Hoa Giá như vậy, Bích Thanh cố nhịn cười, thử đề xuất, “Nếu tân nhân đến thì chi bằng mỗi người chúng ta tặng một ít vật cộng sinh của mình đi, trái cây, hạt giống, mật hoa gì đó chẳng hạn.”

Mấy thứ này mỗi năm bọn họ đều tích cóp một chút, thường dùng để trao đổi tài nguyên với các tu sĩ thuộc đạo thống khác, hoặc là trao đổi lẫn nhau dùng để tu luyện. Nếu đối phương là tân nhân thì hẳn tu vi không cao lắm, tặng bọn họ một ít đồ dùng được mới là hợp lý nhất.

“Ngươi nói có lý.” Hoa Giá Mai trầm tư một lát, gật gật đầu, “Ngoài tặng quà thì còn đề nghị nào không?”

“Hay là chúng ta cùng hát đi?”

“Hát ấy hả? Hát cái gì?”

“《Tiên Viễn》, các ngươi thấy thế nào?”

“《Tiên Viễn》 không phải là bài các tiên nhân hát chúc mừng khi người ta trở thành đạo lữ sao?”

Tiên lộ dài lâu, chớ cô phụ thời gian.

Tiên lộ dài lâu, quý lấy người trước mắt.

Hoa Giá ngẩn người, “Hình như bệ hạ nói hai tân nhân lần này chính là một cặp đạo lữ.”

“Đạo lữ?” Bích Thanh nghe vậy thì suy nghĩ, y biết người đến là một đôi đạo lữ Linh tu, nhưng gần đây hình như chỉ có một đôi như vậy thôi, hẳn là bọn họ? Nhưng với tu vi của bọn họ mà cần bệ hạ phải đích thân đi đón sao?

“Trời, đừng bảo là Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng nhé.” Xích Hà hiển nhiên cũng nghĩ giống Bích Thanh.

“Cái này thì bệ hạ không nói.” Hoa Giá cũng hiếu kỳ về Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, lúc trước Bích Thanh cũng nói hai người này hơi kỳ lạ, sau đó bệ hạ tra xét một phen rồi tự mình đi tìm hiểu, bây giờ lại vì hai người này mà đặc biệt báo tin về cho mình, muốn mình chuẩn bị nghi thức chào đón tốt hơn. Chẳng lẽ hai người này có lai lịch ghê gớm lắm?

“Bệ hạ sắp trở lại rồi, mọi người mau chuẩn bị đi.” Hoa Giá nhanh chóng đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, mặc kệ hai người kia có phải Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng hay không, đợi bệ hạ mang người trở về là biết ngay thôi.

“Vâng.”

Các đệ tử Linh Tu thiên cung nhận được tin tức, lập tức hân hoan đi chuẩn bị.

Đã lâu lắm rồi bọn họ không nhìn thấy bệ hạ!

Văn Xuân Tương và Linh Đế giảm chậm tốc độ, Tạ Chinh Hồng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, dù cưỡi mây đạp gió thì Văn Xuân Tương cũng muốn tiểu hòa thượng có thể ngủ an ổn hơn một chút, cho nên lập tức từ chối đi nhanh.

Dọc đường đi, Linh Đế cũng nhân cơ hội tìm hiểu một vài chuyện về Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng.

Nhưng cụ thể thì Văn Xuân Tương chẳng kể bao nhiêu, chỉ nói vài việc thú vị từng xảy ra với mình và tiểu hòa thượng thôi.

“Lúc ra ngoài, bệ hạ không nhìn thấy ai khác sao?” Văn Xuân Tương hỏi.

“À, nếu ngươi nói đến đám người Phượng Ổ thì ta đã gặp hết rồi.” Linh Đế mỉm cười nói, “Để ngừa bất trắc, ta đã thi triển một pháp thuật nhỏ lên những người đó, khiến bọn họ quên đi sự tồn tại của các ngươi.”

Văn Xuân Tương ngẩn người, khẽ gật đầu nói với Linh Đế, “Đa tạ bệ hạ.”

Việc của y và tiểu hòa thượng đương nhiên giấu càng kỹ càng tốt, mặc dù hơi có lỗi với Phượng Ổ Tiên Quân, nhưng Vô Hoang Tiên Quân chết trong tay bọn họ, nếu mấy người đó mà biết được tin này thì sẽ lại nghĩ nhiều.

“Không cần khách khí, nếu ta đã đáp ứng thỉnh cầu của các ngươi thì nhất định sẽ làm được.” Linh Đế cười bảo.

“Xem kìa, đến Linh Tu thiên cung rồi.”

Văn Xuân Tương nhìn theo ánh mắt Linh Đế, quả nhiên phát hiện mấy hòn đảo bay lơ lửng trên không, những hòn đảo bay này nối với nhau, ở nơi giao nhau có một tòa phi cung khổng lồ phủ kín hoa tươi và dây leo.

Còn chưa tới phi cung, Văn Xuân Tương đã nghe thấy tiếng ca của một tốp Linh tu đứng phía trước cung điện.

“Tiên lộ dài lâu, chớ cô phụ thời gian; tiên lộ dài lâu, quý lấy người trước mắt…..”

Dẫn đầu là một nữ tử mà Văn Xuân Tương thấy rất quen mắt.

Người ấy từng xuất hiện trong ký ức xưa cũ không biết bao nhiêu năm trước của y, mặc dù đã trút bỏ dáng vẻ quá khứ, nhưng vẫn là cái người mà Văn Xuân Tương biết.

“Hoa….. Hoa Giá tỷ tỷ?”

Editor: Tâm sự mỏng:

Đm em nói các bác chứ năm nay mà ko hoàn được bộ này thì em ko làm người. Nhiều lúc nản lắm, nhìn một chương dài thấy bà cố mà muốn đi đầu xuống đất. Đi edit truyện rồi mới biết nó cần nghị lực như nào, nhiều lúc nhìn nhà ngta up chương xoèn xoẹt cứ ngày chục chap mà mình chỉ biết nhìn với con mắt ngưỡng mộ và ước ao.

Nhưng ngẫm lại đây là một trong những bộ có ý nghĩa nhất với em, theo từ cái hồi chân ướt chân ráo mới đọc đam, cuồng đến nỗi em tự edit từ chương đầu đến giờ là đủ biết rồi đó. Không biết đây là lần thứ mấy em lên than nản nữa, than xong lại xách đít đi edit. Bao giờ hoàn được bộ này em sẽ làm bữa lẩu ăn mừng (fan lẩu).
Bình Luận (0)
Comment